Bà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu.
Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu.
Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ.
Nguyên do cũng thật đơn giản: chữ hắn viết xấu, lại đặc biệt thích đề tự.
Tấm biển hiệu treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ nhà nàng chính là do bút tích của hắn.
Mỗi khi có ai hỏi đường đến Trấn Quốc Công phủ, người qua đường không ai bảo ai đều sẽ chỉ rằng: “Nơi có tấm biển hiệu xấu xí nhất chính là phủ ấy.”
Để “báo đáp” ân tình này, một hôm nọ, nàng lén cạo trụi lông con ch.ó yêu của hắn.
Hắn ôm con ch.ó trụi lông nhẵn thín, khóc lóc thảm thương, dò hỏi khắp nơi xem ai là thủ phạm.
Nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
“Chẳng phải thiếp, thiếp mà cạo thì đâu đến nỗi trụi lơ thế này.”
Hắn lại càng khóc to hơn.
Dẫu cho hai người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng, phụ thân nàng vẫn dựa vào gia thế mà giành cho nàng ngôi vị hoàng hậu.
Đêm trước ngày nhập cung, Tạ Trầm lại trèo tường sang tìm nàng.
Đứng bên cửa sổ, vẻ mặt hắn lộ rõ chán ghét.
“Lâm Dao Dao, ngươi nhớ cho kỹ, nếu không phải vì gia thế nhà ngươi, trẫm tuyệt đối chẳng thèm cưới.”
Nàng gật đầu lia lịa.
“Nhớ rồi, nhớ rồi, cả hai cái đầu này đều nhớ kỹ lắm.”
Tạ Trầm đắc ý rời đi.
Nàng cũng chẳng hiểu nổi những lễ nghi phiền phức này là do ai đặt ra nữa.
Nàng và Tạ Trầm, chỉ riêng việc bái thiên địa thôi cũng đã phải lặp đi lặp lại đến chín lần.
Hoàn tất một lượt các nghi lễ, khi về đến tẩm điện thì bụng nàng đã đói đến kêu òng ọc.
Tên Tạ Trầm đáng ghét kia, lại còn say sưa rượu thịt chán chê rồi mới chịu mò về.
Từ lúc bước vào cửa cho đến khi vén khăn voan của nàng, miệng hắn không ngớt một giây.
“Lâm Dao Dao, trẫm nói lại lần nữa, trẫm cưới ngươi, hoàn toàn là do bị ép buộc.
Đám đại thần kia bảo trẫm vừa mới đăng cơ, nhất định phải có một vị hoàng hậu gia thế hiển hách để hậu thuẫn.
Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có nhà ngươi là tạm được. Vì giang sơn xã tắc, trẫm đành phải ủy khuất bản thân mà chấp nhận ngươi vậy.”
Nàng nghe mà phát bực, chỉ muốn tặng cho hắn vài cái nguýt dài, thì hắn bỗng lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một con gà quay.
“Mau ăn đi, trẫm lén lấy ở Ngự Thiện Phòng đấy.”
Cơn tức giận trong lòng nàng lập tức tiêu tan.
Nàng vừa gặm gà quay, vừa không kìm được mà rơi một giọt lệ.
Tạ Trầm giật mình hoảng hốt.
“Trẫm… trẫm biết ngươi rất cảm động, nhưng cũng không cần phải đến mức này, trẫm không phải cố ý mang cho ngươi đâu.”
Nàng nấc lên mấy tiếng mới bình tĩnh lại, đoạn mở miệng.
“Thiếp vừa rồi bị nghẹn thôi.”
Tạ Trầm im lặng.
Nàng gặm sạch con gà quay, lọc đến trơ cả bộ xương đặt lên đĩa, đoạn liếc mắt sang bên cạnh, thấy Tạ Trầm vẫn còn đứng đó.
Nàng dè dặt thăm dò.
“Bệ hạ sao còn chưa đi nghỉ.”
Sắc mặt Tạ Trầm lập tức sa sầm.
“Trẫm đi đâu được nữa. Đây là tẩm cung của trẫm.”
Ồ… là nàng sơ suất, thật thất lễ.
Lần đầu làm hoàng hậu, quả thực chưa quen.
Nàng cứ ngỡ đây vẫn là Trấn Quốc Công phủ nhà mình.
“Vậy bệ hạ định nghỉ lại đây sao.”
Tạ Trầm nhướng mày.
“Chứ còn sao nữa. Đây là tẩm cung của trẫm, giường của trẫm.”
“Vậy cũng được.”
Nàng ôm chăn lăn vào phía trong, nằm quay lưng lại với Tạ Trầm.
Hai người cứ thế, mỗi người một góc, đưa lưng về phía nhau mà ngủ.
Giường trong cung quả nhiên khác biệt, rộng rãi êm ái đến độ ngủ cũng thấy ngon giấc hơn hẳn.
Khi nàng tỉnh giấc, Tạ Trầm đã sớm lên triều.