Hoàng Đế Lắm Lời

Chương 11

Nàng hài lòng lau đi những giọt mồ hôi trên trán.

Sức mạnh tiềm ẩn không thể lường, gặp đối thủ mạnh lại càng thêm mạnh mẽ.

Bỏ qua hết những lễ nghi phiền phức, tâm trạng nàng lúc này bay bổng như cánh chim.

Tạ Trầm nấp sau gốc cây, chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, vui vẻ bước tới, đưa tay ra định nắm lấy tay nàng.

“Dao Dao, cùng trẫm về…”

Nàng lúc này đang tức giận đến đỏ cả mắt, không nói không rằng liền tung một cú đá khiến hắn bay đi mất dạng.

“Ngươi cũng cút đi cho khuất mắt ta.”

Tạ Trầm bị đá văng đi được nửa đường, lại bị nàng gọi giật lại.

“Quay lại đây. Bế ta. Ta không có giày.”

Nghe thấy vậy, Tạ Trầm cười toe toét, vội vàng chạy lại bế thốc nàng lên, đưa về Phượng Nghi Cung.

Hắn muốn ở lại dùng bữa tối, nàng liền bẻ gãy hết đũa trong cung.

Cầm đôi đũa cuối cùng còn sót lại, nàng ngây thơ nhìn hắn.

“Bệ hạ, bây giờ chỉ còn lại một đôi đũa thôi, nếu ngài muốn dùng bữa, thì đành phải dùng tay vậy.”

Tạ Trầm trầm ngâm suy nghĩ một lát.

“Trẫm không đói, trẫm còn có chính sự chưa xử lý xong, trẫm đi trước đây.”

Đêm đến, Tạ Trầm, tên đàn ông đáng sợ này, lại định bước chân vào Phượng Nghi Cung, liền bị nàng dang tay ra cản lại ngay trước cửa.

“Ngươi không được phép vào.”

Hắn ngơ ngác hỏi.

“Tại sao chứ.”

“Ta là một người phụ nữ đã có chồng, xin ngươi hãy giữ khoảng cách với ta.”

Hắn tức đến nỗi bật cười thành tiếng.

“Trẫm chính là phu quân của nàng.”

Nàng “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.

“Đừng có viện cớ lung tung.”

Một lát sau, từ phía tường rào của viện truyền đến những tiếng động lạch cạch rất nhỏ.

Nàng vội khoác thêm chiếc áo ngoài rồi chạy ra xem xét, thì thấy Tạ Trầm vừa mới nhảy xuống từ trên tường, đáp đất một cách vững vàng ngay trước mặt nàng.

Khoan đã, sao hắn lại trèo tường nữa vậy.

Nàng và hắn bốn mắt nhìn nhau, đứng im tại chỗ khoảng chừng nửa nén hương.

Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, nàng rùng mình một cái.

“Ngươi đến đây để làm gì.”

Tạ Trầm ngẩng cao cằm, nói một cách rất hợp tình hợp lý.

“Trẫm đâu phải là phu quân của nàng, nàng quản trẫm làm gì.”

Nàng liếc xéo hắn một cái, rồi hét lớn.

“Người đâu. Có thích khách.”

Tạ Trầm phản ứng nhanh như chớp, vội vàng bịt miệng nàng lại, rồi kéo tuột vào trong phòng.

Các cung nữ và thị vệ chậm rãi chạy đến, gõ cửa hỏi han.

“Nương nương. Người không sao chứ, nương nương. Thích khách đâu rồi ạ.”

Tạ Trầm hắng giọng một tiếng, đầy vẻ diễn xuất.

“Thích khách đã bị trẫm đánh đuổi đi rồi.”

Ngoài cửa vang lên một tiếng “Ồ” kéo dài đầy ẩn ý.

Tiểu Thúy nhanh nhảu dẫn đầu đám đông nịnh hót.

“Bệ hạ quả nhiên là quá lợi hại, văn có thể định được thiên hạ, võ có thể trấn giữ được càn khôn.”

Tạ Trầm nghe vậy vô cùng hài lòng, lập tức thăng chức cho Tiểu Thúy thành nhất phẩm đại cung nữ của Phượng Nghi Cung.

Đợi cho đám người nịnh hót ngoài cửa đã giải tán hết, nàng mới kéo tay áo Tạ Trầm, nháy mắt với hắn.

“Bệ hạ có muốn cùng thần thiếp đi ngắm trăng không.”

Tạ Trầm gật đầu.

“Nếu như hoàng hậu đã có nhã ý, trẫm có thể miễn cưỡng bồi hoàng hậu…”

Lời còn chưa nói hết câu, nàng đã tung một cú đá khiến hắn bay thẳng ra ngoài cửa.

“Ra ngoài mà ngắm, ở ngoài đó trông sẽ rõ hơn nhiều.”

Đêm ấy nằm trên giường, nàng cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Chắc chắn là do Tạ Trầm lúc ra ngoài đã làm hỏng mất cánh cửa, nếu không thì tại sao nàng cứ có cảm giác chỗ nào đó trong phòng bị lọt gió thế này.

Không ngủ được thì lại càng dễ suy nghĩ linh tinh.

Sáng nay, có phải nàng đã hơi quá đáng với Thẩm Tự Tự rồi không.

Dù sao thì nàng ta cũng là cháu gái của Thái hậu, thuộc hàng hoàng thân quốc thích.

Chút lương tâm ít ỏi còn sót lại của nàng bắt đầu cảm thấy đau nhói.

Bình Luận (0)
Comment