Đêm đó, Tạ Trầm vừa dỗ dành vừa lừa gạt nàng.
Cuối cùng, đến mức giọng nàng đã khản đặc đi, hắn mới chịu ôm nàng chìm vào giấc ngủ say.
Làm hoàng hậu quả thực không hề dễ dàng chút nào.
Không có công lao, cũng chẳng có khổ lao, toàn là mệt đến rã rời cả người.
Trong cơn mơ mơ màng màng, nàng hình như có nghe thấy hắn nói điều gì đó.
Nhưng một chữ nàng cũng không thể nào nghe rõ được.
Quá mệt mỏi, nàng ngủ một mạch liền cả một ngày trời.
Khi tỉnh dậy, cảm giác trong phòng tối om như mực.
“Tiểu Thúy, mau thắp đèn lên đi.”
Gọi mãi, Tiểu Thúy mới chậm rãi bước vào.
Nhìn thấy ánh mắt lén lút, thập thò của con bé, nàng cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Tiểu Thúy đợi cho nàng uống xong nước, mới dè dặt hỏi.
“Hay là nương nương cứ ngủ thêm một chút nữa đi ạ.”
Nàng khẽ xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhói của mình.
“Không ngủ nữa, ngủ thêm nữa ta sẽ trở nên ngu ngốc mất. Mau chuẩn bị y phục cho ta, ta muốn ra ngoài đi dạo một lát, vận động gân cốt cho thoải mái.”
Nói xong đã được một lúc lâu, mà Tiểu Thúy vẫn cứ đứng đờ người ra tại chỗ, không hề động đậy.
Nàng càng thêm khó hiểu, đành phải tự mình mặc đồ.
Khi nàng định bước chân ra ngoài, Tiểu Thúy cắn chặt môi, vội vàng chặn nàng lại.
“Nương nương, bên ngoài trời lạnh lắm, người đừng ra ngoài.”
Cô gái này hôm nay làm sao thế nhỉ, nàng lầm bầm trong miệng rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngay lập tức, nàng bị hai thanh kiếm sáng loáng chặn lại.
Nàng c.h.ế.t lặng tại chỗ, quay đầu lại nhìn Tiểu Thúy.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này.”
Tiểu Thúy gần như bật khóc nức nở.
“Nương nương, bệ hạ nói… bệ hạ nói Trấn Quốc Công phủ có dính líu đến vụ án tham ô, rồi còn… tạo phản nữa, hu hu hu…”
Tham ô, tạo phản.
Những chữ này cứ lơ lửng, nhảy múa trước mắt nàng.