Hắn im lặng không nói gì.
Có thể bịa ra được một cái cớ ngớ ngẩn đến như vậy, cũng đủ để chứng tỏ rằng nàng thật sự rất thích được về nhà.
Vào một ngày đẹp trời, nàng cùng với phụ thân của mình ngồi phơi nắng, vừa ăn hạt dưa, vừa tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời.
Ông nói rằng, ở kinh thành có một vị nữ y mới mở một tiệm bán phấn son, quảng cáo rằng loại kem ngọc trai ở tiệm của bà ta có thêm rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, vừa có tác dụng làm trắng da lại vừa giúp cho làn da được trẻ hóa.
Mẫu thân của nàng đã mua không biết bao nhiêu là hũ về dùng, ông vì tò mò nên đã lén lấy trộm hai thìa để dùng thử, cảm thấy bản thân mình như trẻ lại được đến mười tuổi.
Nàng nhìn ông, rồi bỗng nhiên.
“Ọe.”
Phụ thân nàng giật mình, vội vàng ném hạt dưa đang cầm trên tay xuống, rồi sờ sờ lên mặt mình.
“Con gái à, năm đó phụ thân của con chính là mỹ nam đứng thứ ba phẩy một năm tư của kinh thành đấy nhé, dù cho bây giờ không còn được thanh xuân như xưa nữa, nhưng một người đàn ông năm mươi mốt tuổi vẫn là một đóa hoa đấy. Sao có thể xấu đến mức làm cho con phải buồn nôn được chứ.”
Ánh mắt ông lúc này lộ rõ ba phần hoảng sợ, bốn phần không tự tin, một phần nghi hoặc, và đến chín mươi hai phần là tự vấn bản thân.
Nàng cố gắng hết sức để an ủi tinh thần vốn đã rất mong manh của ông, rồi giải thích.
“Cha à, không phải đâu ạ… chỉ là, ọe.”
Trước khi đi ngủ vào tối hôm đó, nàng hiếm khi nào lại không đuổi Tạ Trầm ra ngoài, mà lại nằm ngay trước mặt hắn, để cho hắn ôm nàng vào lòng rồi cùng nhau trò chuyện.
Bàn tay hắn thật ấm áp, giống như một chiếc túi chườm nóng đang đặt nhẹ nhàng trên bụng nàng vậy.
Nàng hỏi.
“Chúng ta nên đặt tên con là gì thì hay nhỉ.”
Hắn buột miệng nói ra.
“Thạch Mộ Dao.”
“Quê mùa quá đi mất, dừng lại ngay.” Nàng định đưa tay lên bịt miệng hắn lại, rồi khâu luôn cho xong chuyện.
Thế là hai người liền đổi sang một chủ đề khác, cùng nhau thảo luận xem tại sao hắn lại thích nàng.
Nàng cố gắng hồi tưởng lại.
“Có phải là vì năm đó Thái hậu không chịu thêu túi gấm cho ngươi, còn ta thì lại thêu đúng không.”
Tạ Trầm khẽ “Ừ” một tiếng.
“Có phải là vì ta xinh đẹp không.”
Lại một tiếng “Ừ” nữa.
“Có phải là vì ta nấu ăn ngon không.”
Lần này thì hắn lại im lặng.
Nàng tức giận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.
“Ý của ngươi là gì hả. Ngươi cho rằng ta nấu ăn không ngon có đúng không.”
“Không, không phải đâu mà.” Hắn vội vàng kéo tay nàng lại, rồi hôn nhẹ lên đó.
“Yêu một người thì có cần phải có lý do hay sao. Yêu dung mạo của nàng ư. Hay là yêu tài hoa của nàng. Hoặc là yêu những món ăn mà nàng nấu. Nhưng một tình yêu mà lại có lý do thì còn được tính là tình yêu nữa hay sao. Ta yêu nàng, chỉ đơn giản là vì nàng chính là nàng mà thôi, chỉ có vậy.”
Nàng nghe xong thì cảm thấy vô cùng hài lòng, gật gù ra vẻ đã hiểu, rồi lại quay trở lại câu chuyện ban đầu.
“Vậy thì ý của ngươi vẫn là nói rằng ta nấu ăn không ngon có đúng không hả.”
Hắn vừa tức giận lại vừa buồn cười, nghiêng người qua rồi véo nhẹ lên má nàng.
“Thôi, mau ngủ đi.”
Dải ngân hà trên bầu trời đêm vẫn đang sáng lấp lánh.
Khép đôi mi lại, một giấc mơ thật đẹp.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, nàng và Tạ Trầm, một đời này sẽ cùng nhau bạc đầu.