Hoàng Đế Nan Vi

Chương 103

Chung Kính Thư nằm trong nhóm dẫn đầu, nói thật cũng không phải công của quan văn, mà là mượn lực của quan võ.

Hôm nay vừa lâm triều thì đám quan văn đã ầm ĩ nhốn nháo, luôn mồm nhắc đến việc tuyển chọn chủ biên Đại điển Hoàng thất gì gì đó, tranh chấp cho đến tận bây giờ hại mọi người đều đói bụng, đám quan võ bình thường rất ít khi tham dự vào triều chính.

Là võ tướng, bọn họ ít khi khéo léo, cũng không phải hạng người nhanh mồm nhanh miệng, bình thường bọn họ cũng không thích thi thư của đám văn nhân, cảm thấy mấy thứ này chẳng thể ăn cũng chẳng thể uống, rất vô dụng.

Lần này Minh Trạm đề nghị bỏ phiếu là vì muốn tìm căn nguyên nguồn gốc, nhất là chuyện này liên quan đến tập đoàn quan văn trong triều.

Mặc dù đám quan võ không nói gì, cũng không phải bởi vì bọn họ không muốn nói mà thật sự là vì tài ăn nói của bọn họ kém quá xa đám văn sĩ, nói không lại người ta, chịu thiệt rất nhiều, nên biết điều mà câm miệng!

Quan võ có thể đứng ở đầy đều không phải kẻ ngốc, lợi ích của bọn họ khác với tập đoàn quan văn, cho dù có giao tình thì cũng không quá sâu sắc, nếu nói ai có thể chỉ huy ai thì trừ phi có một đại nhân vật đứng ra liên hợp mọi người lại với nhau.

Nhưng rõ ràng là lần bỏ phiếu này là chuyện chưa từng xảy ra trước kia. Bá quan văn võ chưa kịp trao đổi thì việc bỏ phiếu đã bắt đầu.

Kỳ thật đám quan võ không có hứng thú đối với chuyện này, thôi thì bọn họ cứ đi theo Hoàng thượng, dù sao lúc trước Hoàng thượng chọn Chung Kính Thư, đến hiện tại Hoàng thượng cũng không bảo sẽ loại bỏ Chung Kính Thư để giao nhiệm vụ cho người khác. Vì vậy đám quan võ trên cơ bản đều bỏ phiếu cho Chung Kính Thư.

Mặt khác ngoại trừ bá quan văn võ thì trong triều còn có các hoàng thân quốc thích, những người này đều có tước vị, bọn họ hoàn toàn dựa vào long nhan của Hoàng thượng để kiếm bát cơm, trong lòng hiểu rõ, vì vậy đương nhiên cũng sẽ bỏ phiếu cho Chung Kính Thư.

Kết quả là số phiếu bầu cho Chung Kính Thư quả thật là không ít.

Nhưng Chung Kính Thư vẫn thua ba phiếu, đứng ngay sau Thi Trung Vị.

Khi Vương Duệ An ở trước mặt mọi người công bố số phiếu bầu thì Chung Kính Thư cảm thấy toàn thân lạnh toát, sắc mặt tái nhợt. Một văn sĩ chất phác, ngày thường vào triều chỉ quen cúi thấp đầu, ngay lúc này lại không thể tin tưởng mà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Minh Trạm, trong mắt toát ra thần thái vừa vô tội vừa buồn thảm.

Minh Trạm không nhanh không chậm mà nói, “Ồ, xem ra các ngươi tin tưởng Thi Trung Vị hơn Chung Kính Thư à?”

“Thi Trung Vị?” Minh Trạm gọi Thi Trung Vị.

Ở thời này có thể làm được Chưởng viện Hàn Lâm đã là không đơn giản, Thi Trung Vị cũng đã có tuổi, đã năm mươi mấy, hàm râu xám trắng. Thi Trung Vị bước ra khỏi hàng ngũ rồi thi lễ, Minh Trạm hỏi hắn, “Trẫm thấy trong triều có rất nhiều người đề cử ngươi, ừm, ngươi cũng không tệ, xuất thân là tiến sĩ nhị bảng thời Nhân Tông hoàng đế, cả đời ở Hàn Lâm, cũng có học vấn khá cao. Nói cho trẫm biết, ngươi có cảm thấy mình sẽ làm được việc này hay không?”

Thi Trung Vị nghe Minh Trạm dễ dàng nói ra lai lịch của hắn thì trong lòng khẽ nhúc nhích, xem ra Hoàng thượng đã lưu ý đến hắn, nếu không thì sẽ không biết rõ lai lịch của hắn như vậy. Thi Trung Vị cung kính nói, “Nếu bệ hạ có lệnh thì thần chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực. Nếu nói làm được hay không thì thần ở Hàn Lâm viện đã hơn phân nửa đời người, thần luôn có mặt tham dự trong việc biên soạn sử sách của Hàn Lâm viện, vì vậy cũng không xa lạ đối với việc biên soạn một bộ sách, thần tự nhận có thể làm được việc này.”

Lúc đầu Thi Trung Vị thật sự không chú ý đến việc biên soạn Đại điển Hoàng thất, hắn cảm thấy việc này chẳng có gì đáng giá để làm, nhưng từ khi đám người Chung Kính Thư bắt tay vào biên soạn thì Thi Trung Vị sâu sắc cảm giác được chính mình đã sai lầm! Ngay từ đầu Chung Kính Thư đã điều động tất cả những ai rãnh rỗi trong Hàn Lâm viện, hơn nữa vẫn không đủ nhân số, phải mời các học giả đang ở đế đô đến tham dự biên soạn Đại điển Hoàng thất, thậm chí ngay cả đám môn sinh ưu tú của Quốc Tử Giám cũng được điều động.

Đã như thế mà vẫn có kẻ bảo rằng đang thiếu người.

Thi Trung Vị đột nhiên phát hiện đây cũng không phải một quyển đại điển bình thường, với tình hình này thì nhất định đây sẽ là một bộ kỳ thư có một không hai!

Đến tận lúc này hắn mới hiểu rõ hắn đã bỏ lỡ cơ hội gì!

Tận dụng thời cơ, mất đi sẽ không có lại!

Hắn là Chưởng viện Hàn Lâm viện, cơ hội có một không hai như vậy thế mà lại rơi vào tay một thủ hạ của hắn, một người với chức quan nho nhỏ, nhiều năm không có nhân duyên trong quan trường.

Chung Kính Thư với lai lịch thấp kém, chức quan không cao, vì sao lại được đảm nhiệm vị trí tốt như vậy? Thi Trung Vị làm sao có thể phục? Có thể cam tâm cho được?

Minh Trạm nhìn Thi Trung Vị khiêm tốn không nhường ai làm việc nghĩa, sau đó lại nhìn sang Chung Kính Thư rồi cất tiếng hỏi, “Chung Kính Thư, lúc trước ngươi đã chủ trì biên soạn Đại điển Hoàng thất, ngươi nói cho trẫm nghe thử một câu, ngươi có nguyện ý đảm nhận việc này hay không?”

Trong lòng của Chung Kính Thư vốn đã tuyệt vọng, nhiều người ủng hộ Thi Trung Vị như vậy, hắn nghĩ rằng Hoàng thượng chắc chắn sẽ thay thế hắn. Nhưng hắn lại nghe thấy Hoàng thượng hỏi như thế, vị thư sinh không biết cách đối nhân xử thế này thật sự không phải kẻ ngốc, trong lòng của hắn hiểu rõ, chỉ trong nháy mắt hắn thậm chí đoán chuẩn tâm ý của Minh Trạm. Chung Kính Thư kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy, “Thần nguyện ý làm việc này! Bệ hạ, thần nguyện ý!”

Thậm chí giữa đại điện im ắng, mọi người có thể rõ ràng nghe được một tiếng nức nở kích động của Chung Kính Thư. Chung Kính Thư cực lực khống chế tâm tình của mình, hắn tiếp tục cất cao giọng, “Bệ hạ, thần nguyện ý! Thần, thần, thần….” Ấp úng ba lần, Chung Kính Thư hít sâu một hơi mới có thể nói ra rõ ràng, “Tuy rằng thần không xử lý tốt chuyện Trần đại nhân nhưng thần sẽ toàn lực ứng phó, thần cam đoan thần có thể biên soạn đại điển một cách hoàn thiện! Thần là tân quan tiền nhiệm, có người không phục thần làm chủ biên, thỉnh bệ hạ cho thần thêm một cơ hội nữa, cho dù là Thái tổ Hoàng đế lúc trước tấn công vào đế đô cũng không phải một ngày có thể giành chiến thắng!”

“Thần nói thật, đa số mọi chuyện trong Hàn Lâm viện đều là tu sửa sử sách, đây là lệnh của Thái thượng hoàng, đến nay vẫn chưa hoàn thành. Thi đại nhân vẫn đang đảm nhiệm việc này, nay Đại điển Hoàng thất cũng cần dốc hết toàn bộ sức lực, thần nghĩ rằng nếu ai không có khả năng dốc hết toàn bộ sức lực để biên soạn bộ đại điển thì rất khó để khiến nó trở nên hoàn mỹ.” Chung Kính Thư nói, “Bệ hạ, Thi đại nhân có thể làm nhưng sức lực có hạn, thần nghĩ thần mới là người thích hợp nhất để làm chủ biên.”

Người thành thật một khi trở nên kịch liệt thì sẽ càng nguy hiểm, giống như Chung Kính Thư, hắn cũng không sợ đắc tội Chưởng viện của mình.

Lúc này Thi Trung Vị liền nói, “Việc chỉnh sửa sử sách của tiền triều xem như gần hoàn thành, thần tự nhận có sức lực và khả năng để toàn tâm toàn ý cho công tác biên soạn Đại điển Hoàng thất.”

Chung Kính Thư lại thành thật nói, “Thi đại nhân, ngoại trừ sử sách tiền triều thì hằng ngày mỗi Thứ cát sĩ ở Hàn Lâm viện ðều phải chờ ngài sát hạch công tác, ngài không thể ly khai nhiệm vụ của mình.”

Hơn nữa Chung Kính Thư còn nói một câu cực phẩm, hắn nói thẳng, “Trừ phi Thi đại nhân đồng ý từ chức Chưởng viện, an tâm biên soạn Đại điển Hoàng thất, nếu không thì hạ quan nghĩ rằng đại nhân không thể làm tốt hơn hạ quan.”

Quả thật rất độc!

Minh Trạm ngầm cười đến đau cả bụng, người thành thật mà chèn ép kẻ khác thì đúng là lợi hại, toàn nhằm vào chỗ trí mạng!

Kỳ thật chuyện này cũng chứng minh học giả và chính khách khác nhau.

Học giả là người chuyên sâu vào lĩnh vực học vấn, cả đời bọn họ chỉ vùi đầu vào nghiên cứu, cũng dốc hết tất cả tâm huyết cho đến cuối đời. Bọn họ hoàn toàn là những người chuyên tâm nhất trong lĩnh vực của mình.

Nhưng chính khách thì khác. Chính khách phải lo lắng rất nhiều việc, lợi và hại, được và mất, cân nhắc và đánh giá. Trên phương diện này Thi Trung Vị khẳng định là chiếm ưu thế, có thể nhìn ra điểm này thông qua việc Thi Trung Vị được nhiều người ủng hộ làm chủ biên Đại điển Hoàng thất, chứng tỏ giao tế của Thi Trung Vị trong triều cũng không tệ.

Minh Trạm cười một cái rồi khoát tay, “Tốt lắm, đừng cãi nhau nữa. Thi Trung Vị, ngươi làm Chưởng viện Hàn Lâm cũng rất khá, giúp cho trẫm đỡ phải lao tâm. Ngươi là một vị quan tốt, tài cán của ngươi thể hiện trên chức vị của mình.”

“Chung Kính Thư, ngươi là người thích hợp nghiên cứu học vấn, sở trường của ngươi không phải là quan trường.” Minh Trạm nhìn hai người bọn họ, “Thi Trung Vị, nếu để cho ngươi làm chủ biên thì ai sẽ làm Chưởng viện Hàn Lâm đây? Chẳng lẽ bảo trẫm phải chọn Chưởng viện khác?”

Trong lòng của Thi Trung Vị trở nên căng thẳng, hắn muốn làm chủ biên Đại điển Hoàng thất nhưng hắn chưa từng muốn rời bỏ cái ghế Chưởng viện của mình! Ngàn khổ vạn khổ hơn phân nửa đời người mới leo lên được cái chức nhị phẩm Chưởng viện.

“Ngươi cũng không thể yên tâm đi biên soạn sách. Trẫm nói lời này cũng không phải hạ thấp ngươi.” Minh Trạm tùy tiện chỉ chỉ, “Ngay cả Lý Bình Chu, Từ Tam, xuất thân là tam nguyên, lúc này nếu bảo bọn họ biên soạn sách thì nhất định sẽ không làm tốt bằng Chung Kính Thư.”

“Sở trường của các ngươi là xử lý quốc sự, làm sao có thể đi so sánh với các học giả biên soạn văn thư cơ chứ?” Minh Trạm thở dài, “Được rồi, mỗi người đều có sở trường sở đoản. Nếu các ngươi thật muốn thử biên soạn Đại điển Hoàng thất một lần thì cứ đổi chỗ với Chung Kính Thư đi, tự mình lĩnh hội một chút để xem rốt cục mình có làm được hay không?”

Đổi chỗ, đổi chỗ, đổi chỗ!

Lý Bình Chu nghe thấy hai chữ này thì lập tức nín thở! Đổi vị trí với người khác chẳng phải là muốn hỗn loạn hay sao?

Ngay cả Thi Trung Vị cũng hoàn toàn buông xuôi, làm chủ biên Đại điển Hoàng thất là một vinh dự, nhưng lại không có chức quan. Nếu bảo hắn đổi địa vị Chưởng viện học sĩ để làm chủ biên Đại điển Hoàng thất thì hắn cũng luyến tiếc!

Minh Trạm nhìn Thi Trung Vị một cái, hóa ra là lão già này núp sau lưng sinh sự! Đàn áp Thi Trung Viện xong, Minh Trạm thắng tuyệt đối một ván, thoải mái cho bãi triều!

Sau khi bãi triều thì liền trở về dùng bữa.

Nguyễn Hồng Phi vừa dùng xong tảo thiện, đang dùng khăn lụa thêu hình chim nhỏ để lau miệng, nhìn thấy Minh Trạm thì bèn hỏi, “Hôm nay về trễ hơn ngày thường một chút nhỉ?”

Minh Trạm không để ý đến lời của Nguyễn Hồng Phi, hắn chỉ nhìn thấy Diêu Quang đang ra lệnh cho nội thị dọn thức ăn xuống thì liền hỏi Nguyễn Hồng Phi một cách mất hứng, “Vì sao ngươi không đợi ta trở về dùng bữa?”

Đem khăn thu vào trong tay áo, Nguyễn Hồng Phi hỏi, “Chẳng phải ngươi đã dùng bữa rồi hay sao? Ta nghe nói ngươi có truyền ngự thiện khi lâm triều.” Còn húp canh gà nữa mà.

“Chỉ húp một bát canh gà và ăn hai cái tròng đỏ thôi, có đủ nhét kẽ răng đâu.” Minh Trạm oán giận, “Đồ vô lương tâm, chẳng biết chờ ta gì cả. Khi lâm triều ta đâu dám ăn nhiều, chỉ lót dạ một chút mà thôi.”

“Ta có việc phải đi sớm.” Nguyễn Hồng Phi ôm vai Minh Trạm, sờ cái cằm tròn tròn nhỏ nhỏ của Minh Trạm rồi cười nói, “Buổi chiều ta sẽ sớm trở về với ngươi.”

Minh Trạm hừ một tiếng, tóm lại nam nhân không nên quá so đo, huống chi Minh Trạm cho rằng chính mình là một đại nam nhân, hắn đành phải nói, “Là ngươi phải về tháp tùng ta, phục vụ ta, chẳng lẽ bảo ta làm oán phụ chốn thâm cung ư?”

Chưa ăn no nên rất nóng tính, Nguyễn Hồng Phi mỉm cười rồi gật đầu liên tục, “Đúng vậy đúng vậy, ta sẽ sớm trở về phục vụ ngươi. Mũm mĩm, ta đi trước đây.”

“Đi đi, đi đi.” Minh Trạm chưa thay xiêm y, hắn tiễn Nguyễn Hồng Phi ra khỏi cửa, vẫn nói vói thêm một câu, “Sớm trở về một chút nha.” Tỏ vẻ nhớ nhung ái nhân hơn cả bình thường. Huống chi Minh Trạm là người hào phóng nhiệt tình.

Nguyễn Hồng Phi mỉm cười cầm tay Minh Trạm, âm thầm chọt vào lòng bàn tay của Minh Trạm vài cái rồi mới chịu rời đi.

Hồ ly chết tiệt, thật biết dụ dỗ người ta.

Lòng bàn tay vẫn còn còn chút cảm giác nhồn nhột, khóe môi của Minh Trạm nhếch lên, hắn dẫn theo đám người Hà Ngọc ung dung quay trở về phòng rồi lại truyền thêm một phần tảo thiện.

Ở các triều đại, việc mà Hoàng đế ghét nhất chính là kết bè kết phái.

Hôm nay việc tuyển chọn người làm chủ biên Đại điển Hoàng thất khiến Minh Trạm rất bực mình. Thánh nhân luôn nói, quân tử chi giao nhạt như nước. Kết bè kết phái nhất định là mưu tính lợi riêng, quyền lực hoàng thất, đủ loại tệ nạn có đếm cũng không hết.

Minh Trạm nghĩ đến chuyện của Thi Trung Vị, rốt cục là ai làm chỗ dựa cho Thi Trung Vị, cùng Thi Trung Vị liên hợp như thế?

Minh Trạm là người rất phức tạp, bản tính của hắn nóng như lửa, hắn đối đãi với người ngoài rất chân thành nhưng cũng không thể phủ nhận hắn là người tràn đầy tâm kế. Chỉ cần trong lòng có nghi ngờ thì cho dù hiện tại không tìm được kết quả, nhất là những chuyện không thể giải quyết một sớm một chiều, nhưng Minh Trạm sẽ đặt chuyện này ở trong lòng, khi nào rãnh rỗi sẽ lôi ra để suy nghĩ cân nhắc.

Chuyện của Thi Trung Vị còn phải chờ điều tra, thảo luận chính sự vào buổi sáng là việc phải làm hằng ngày.

Minh Trạm cũng không tính là Hoàng đế cần cù nhất, so với Phượng Cảnh Kiền trước kia thì Minh Trạm hoàn toàn không thể sánh bằng Phượng Cảnh Kiền một ngày sáu canh giờ cần cù phê duyệt tấu chương. Nhưng so với Đức Tông hoàng đế hoang dâm chốn hậu cung thì Minh Trạm có thể kiên trì lâm triều vào mỗi buổi sáng để lo liệu triều chính cũng đã là khá lắm rồi.

Vì vậy trên phương diện cần cù chính sự thì Minh Trạm không hơn cũng không kém người ta.

Minh Trạm nghe Công bộ muốn lấy bạc để tu sửa đê điều, Bộ binh muốn lấy bạc để luyện binh khí, Lễ bộ nói chi tiêu ngân sách hằng năm cho các học viện vẫn chưa có, năm ngoái địa chấn, đại lao Hình bộ bị sụp hết một phần, vẫn chưa tu sửa.

Nói tóm lại chính là khắp nơi đều đang đòi bạc.

Những chuyện này bắt đầu ngay khi việc chiêu thương cảng Thiên Tân kết thúc. Trước khi chiêu thương cảng Thiên Tân thì cũng không có nhiều nơi đòi bạc như thế. Sau khi chiêu thương thì Minh Trạm mới phát hiện, hóa ra triều đình cũng biết khi nào cần căng khi nào cần lỏng.

Thật sự là hiếm thấy.

Trước tiên Minh Trạm nói, “Hiện tại đã qua mùa bão lụt, không cần gấp rút tu sửa đê điều, nhất là hiện tại nông dân đang lo thu hoạch vụ thu đông, làm sao có thời gian để sửa đê. Bộ binh, các ngươi nghĩ ra điều lệ cho ta đi. Âu Dương, ngân sách của học viện phân ra bốn mùa, không có chuyện đem bạc cả nguyên năm phát ra một lượt như thế. Đại lao Hình bộ thì phải tu sửa, trùng hợp trẫm nghe nói khi xảy ra địa chấn thì tường thành ở phía Đông Nam cũng sụp, sau đó miễn cưỡng xây lại nhưng vẫn không chắc chắn, Lý Bình Chu, Công bộ các ngươi đi tìm Vĩnh Ninh Hầu, đo tầng thước tấc ở tường thành rồi xem phải tu sửa thế nào, nhớ kỹ cho trẫm, trước tiên phải sữa chữa cho tường thành kiên cố. Sau đó phân phó những người này đến đại lao sửa chữa luôn thể.”

Lý Bình Chu lĩnh mệnh.

“Hiện tại sắp tiếp tục diễn ra một trận đại chiến, chúng ta nên tỉnh táo một chút. Trước tiên phải san bằng đám người Thát Đát trước đã rồi những chuyện khác sẽ tính sau.” Minh Trạm trầm giọng.

Sắc mặt của Lý Bình Chu khẽ kinh ngạc, vội hỏi, “Bệ hạ muốn chủ động gây chiến với người Thát Đát ư?”

Minh Trạm lắc đầu, “Trẫm là người theo chủ nghĩa hòa bình. Nhưng người Thát Đát vốn hung hăng vô lễ. Chúng ta cũng không phải chỉ mới chiến tranh một năm hai năm với Thát Đát, nhìn vào sử sách thì sẽ biết mỗi lần tân Khả Hãn Thát Đát đăng cơ thì chắc chắn sẽ tấn công Tây Bắc. Nay lão Khả Hãn đã chết, không có lý do không động binh. Lần trước mặc dù may mắn đắc thắng nhưng cũng không thể ngạo mạn tự kiêu. Chỉ cần một ngày chưa san bằng thảo nguyên Tây Bắc thì cũng chưa thể xưng là đánh thắng Thát Đát.”

Lý Bình Chu thán phục, “Bệ hạ đúng là chí khí hiên ngang.”

Những lời mạnh miệng này của Minh Trạm cũng chỉ một mình hắn dám nói, tổ tông của hắn xưa nay chưa từng dám nói như thế. Giống Đức Tông hoàng đế là người vô năng nhất, bị người ta đánh đến trường thành, suýt nữa đã bị bắt. Nhân Tông hoàng đế thì sao, mạnh hơn Đức Tông hoàng đế một chút, nhưng cũng phải gả Công chúa cho người Thát Đát để hòa thân. Hầy, trên thực tế chính là tiêu bạc để mua hòa bình. Đến phiên Phượng Cảnh Kiền thì đế đô mới xem là vững mạnh. Xưa nay Phượng Cảnh Kiền tiết kiệm, không có bất kỳ hoạt động xa xỉ nào, hắn chỉ dồn hết sức xây dựng đội quân Tây Bắc.

Đến phiên Minh Trạm thì mới chính thức là khí khái hiên ngang ngút trời.

Minh Trạm đang bận chính sự, còn trong hậu cung thì Vệ thái hậu đang tiếp kiến phu thê Tiêu Dao Hầu cùng hai nhi tử và hai nữ nhi của bọn họ.

Minh Trạm tuyên triệu Tiêu Dao Hầu, Lâm Giang Hầu, Cẩm Y Hầu, Thiện Nhân Hầu đến đế đô. Tiêu Dao Hầu đến nhanh nhất, cả nhà vừa đến đế đô liền rửa mặt chải đầu rồi sau đó dâng thẻ bài tiến cung thỉnh an.

Khi Minh Trạm đang xử lý chính sự cùng Nội các thì bất cứ chuyện gì cũng không được quấy nhiễu quốc gia đại sự. Đại thái giám bên cạnh Minh Trạm chỉ có một mình Hà Ngọc được ở lại hầu hạ.

Thủ hạ của Hà Ngọc cũng có vài người có danh tiếng, trong đó bao gồm Phương Thanh, thẻ bài của Tiêu Dao Hầu nằm trong tay của Phương Thanh.

Không phải bản lĩnh của Phương Thanh không bằng Hà Ngọc, mà bởi vì Hà Ngọc là do Minh Trạm đích thân dẫn theo từ Trấn Nam Vương phủ, lại hầu hạ Minh Trạm bấy lâu nay rất chu toàn, ngay cả Minh Trạm cũng thích Hà Ngọc hầu hạ mình.

Còn Phương Thanh, vị thái giám gián điệp không thành công này đã sớm quy phục, Minh Trạm cũng không ghét hắn, vẫn luôn dẫn hắn theo bên cạnh.

Phương Thanh nhìn thấy bên ngoài đưa lên thẻ bài, bọn họ là người bên cạnh Hoàng thượng, chuyện gì cũng phải nhanh nhẹn. Phương Thanh đương nhiên biết rõ quy củ khi Hoàng thượng thảo luận chính sự, nhưng Phương Thanh cũng sẽ có suy nghĩ của riêng mình.

Hắn là thuộc hạ bên cạnh Minh Trạm, đương nhiên biết Minh Trạm cố ý triệu bốn vị Hầu gia đến đế đô, lại đều là tôn thất. Phương Thanh đương nhiên không thể so sánh với cấp bậc của Hà Ngọc, nhưng trước kia hắn là thái giám nổi bật nhất trong triều nên mới được Phượng Cảnh Kiền đặt bên cạnh Minh Trạm làm gián điệp.

Cho nên Phương Thanh tự quyết định, hắn cầm lấy thẻ bài của Tiêu Dao Hầu rồi đưa đến cung của Vệ thái hậu.

Vệ thái hậu cười cười, nhìn Phương Thanh một cái rồi nói, “Vì sao lại muốn đem lệnh bài đến chỗ này của ta?”

Phương Thanh cúi đầu bẩm báo, “Nô tài nghĩ Hoàng thượng bận việc quốc sự. Nay Tiêu Dao Hầu là lần đầu tiên đến đế đô sau khi Hoàng thượng đăng cơ, lại là người trong tôn thất. Thái hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, triệu kiến tôn thất thì càng tỏ rõ Thái hậu nương nương từ bi.”

Vệ thái hậu không để ý đến những lời nịnh nọt của Phương Thanh mà chỉ đột nhiên hỏi Phương Thanh, “Năm đó Hoàng thượng tiến cung, có phải ngươi được Thái thượng hoàng ban cho Hoàng thượng hay không?”

“Dạ.” Đừng nghĩ Phương Thanh là một thái giám nho nhỏ, người ta cũng là nguyên lão hai triều rồi đấy, rất có tư cách lão làng.

Vệ thái hậu nói, “Nếu ngươi đồng ý thì không bằng làm thủ hạ cho ta?”

Lúc này Phương Thanh liền tỏ ra thái độ của một thái giám đẳng cấp, Vệ thái hậu đích thân chọn hắn, nay nội thị của Vệ thái hậu hơn phân nửa đều do Ôn công công quản lý, nhưng Ôn công công đã lớn tuổi, cả đám người đều ngóng trông Ôn công công mau đi Tây thiên để leo lên vị trí của Ôn công công.

Vị trí đại thái giám bên cạnh Minh Trạm thì không đến phiên Phương Thanh. Vệ thái hậu lại là mẫu thân của Hoàng thượng, Hoàng thượng lại rất hiếu thảo, nếu làm Tổng quản thái giám bên cạnh Vệ thái hậu thì đương nhiên cao hơn hai bậc so với làm thái giám bên cạnh Minh Trạm.

Đương nhiên Phương Thanh vô cùng ao ước, nhưng lúc này hắn vẫn cố gắng kiềm chế nổi tâm đang mừng rỡ như điên của mình rồi cung kính nói, “Bệ hạ rất hiếu thảo với Thái hậu nương nương, cho dù là trân bảo trong thiên hạ thì cũng sẽ gom hết tất cả dâng lên trước mặt nương nương, huống chi là người thấp kém như nô tài? Nô tài hầu hạ cạnh Hoàng thượng đã là đại phúc đức, nếu bệ hạ phái nô tài đến hầu hạ Thái hậu thì cũng là tạo hóa của nô tài.”

Vệ thái hậu cũng không nói gì mà chỉ phân phó, “Truyền cả nhà Tiêu Dao Hầu vào đây đi, Hoàng thượng đang bận rộn chuyện quốc sự, cũng không tiện để bọn họ đợi lâu.”
Bình Luận (0)
Comment