Hoàng Đế Nan Vi

Chương 114

Nhưng Minh Trạm ít khi viết thư như vậy, Phượng Cảnh Nam sớm lĩnh hội bản tính của Minh Trạm, tuy rằng tiểu tử này rất giận nhưng hiện tại nếu thật sự khiến cho Minh Trạm hiểu lầm thì cũng không tốt.

Vì muốn gắn bó tình cảm phụ tử sâu đậm của mình và Minh Trạm mà Phượng Cảnh Nam đành phải đề bút giải thích.

Chuyện này vốn đã rất uất ức đối với hắn, hắn là lão tử vậy mà phải cúi đầu nhường nhịn nhi tử, thế nhưng Phượng Cảnh Kiền còn ngồi ở bên cạnh châm dầu vào lửa, “Tiểu hài tử nhân hậu như Minh Trạm thật sự hiếm thấy, biết tìm ở đâu ra nữa? Ngươi phải biết tích phúc, có chuyện gì thì nói một tiếng, Minh Trạm sẽ không có ý kiến gì đâu.”

Bên cạnh có một đại gian tế như thế này khiến Phượng Cảnh Nam bỗng nhiên cảm thấy chính mình hoàn toàn không cần thiết phải giải thích với Minh Trạm.

Vì thế Phượng Cảnh Nam viết xuống một bức thư rất ngắn.

Nội dung trong thư quả thật không hề vẻ vang.

Phượng Cảnh Nam gửi cho Minh Trạm một phong thư, tuy rằng Phượng Cảnh Nam tự nhận là văn võ song toàn, nhưng bởi vì có người ở bên cạnh đâm chọt khiến Phượng Cảnh Nam phải rút ngắn rất nhiều, sau đó mới gửi đến đế đô.

Minh Trạm đang cùng Thiện Nhân Hầu chơi cờ thì Hà Ngọc mang theo một chiếc hộp kín tiến đến, cúi người dâng lên trước mặt ngự tiền.

Thiện Nhân Hầu có kiến thức rộng rãi, đương nhiên nhận ra được chiếc hộp kín chuyên dụng của Trấn Nam Vương phủ, bèn đứng dậy muốn lui ra thì Minh Trạm liền khoát tay mỉm cười, “Không sao, đường bá ngồi đi. Là phụ vương gửi thư cho trẫm thôi.”

Kiểm tra niêm phong, Minh Trạm xé phong thư rồi lướt qua một lần, sau đó đem thư đặt vào trong tay áo, lại cúi đầu đắm chìm trên bàn cờ, miệng thì hỏi, “Đến đâu rồi? Đến phiên trẫm đúng không?”

“Dạ.” Rõ ràng là đến phiên Thiện Nhân Hầu người ta, nhưng Minh Trạm hỏi như vậy thì Thiện Nhân Hầu đương nhiên phải biết ngoan ngoãn nghe lời.

Minh Trạm vuốt ve quân cờ trắng, cau mày một hồi thì mới thận trọng đặt xuống nước cờ tiếp theo.

Người ta chơi cờ vây xưa nay đều là dùng ngón trỏ và ngón giữa để kẹp cờ, như vậy trông mới tao nhã tiêu sái. Còn Minh Trạm thì chẳng hề có trình độ chơi cờ vây, hắn dùng ngón cái và ngón trỏ để cầm quân cờ, dáng vẻ vô cùng quê mùa. Ở thời này chẳng có hoạt động gì để giải trí, hắn đã học sơ qua cách chơi cờ vây, đọc chút sách dạy đánh cờ, chẳng qua không nhớ rõ cho lắm mà thôi.

Minh Trạm còn rất thành thật, thuận miệng khoe ra chiến tích của mình, “Nói đến cờ vây, trẫm từng thắng phụ vương của mình. Hiện tại sự vụ quá nhiều, không có thời gian nghiên cứu về cờ vây như trước nữa.”

Kỳ nghệ của ngài như vậy mà còn thắng được Trấn Nam Vương thì cũng biết phụ tử các ngươi chơi cờ tệ cỡ nào rồi! Thiện Nhân Hầu nào dám thắng Minh Trạm, nhưng nếu muốn bại bởi Minh Trạm thì còn khó hơn cả đánh thắng, thật sự cần phải có một chút kỹ thuật phức tạp. Thiện Nhân Hầu nhịn xuống cảm giác hộc máu để chơi nước cờ dở, trong lòng nôn mửa, ngoài miệng thì phải khen ngợi Minh Trạm, “Bệ hạ chơi cờ thật đúng là thiên bẩm.”

Minh Trạm cười ha ha không ngừng, cũng không chịu tin, nói với Thiện Nhân Hầu, “Đường bá đang nịnh trẫm, phụ hoàng bảo rằng phụ vương của trẫm chơi cờ rất tệ, trẫm chỉ là chơi giỏi hơn phụ vương một chút mà thôi, cho nên mới có thể thắng phụ vương.”

“Trẫm và phụ hoàng chơi cờ thì ít khi có cơ hội thắng phụ hoàng.” Trừ phi hắn tra tấn Phượng Cảnh Kiền đến mức chịu không nổi thì Phượng Cảnh Kiền mới tùy tiện chịu thua. Đương nhiên với tiêu chuẩn của Minh Trạm thì hắn cũng không nhìn ra người ta cố ý thua hay là thế nào, dù sao chỉ cần hắn thắng là hắn vui vẻ rồi.

Từng nước cờ lần lượt hạ xuống, Minh Trạm lại thắng Thiện Nhân Hầu một ván, thắng còn không tính, hắn còn chỉ điểm Thiện Nhân Hầu, tỷ như, “Đường bá, ngài xem đi, chỗ này của trẫm rõ ràng sắp bị vây kẹt cứng cả rồi, vì sao ngài lại đặt cờ ở hướng đó. Ôi chao, quá ngốc nghếch. Ôi chao, còn nơi này nữa nè, đường bá xem đi, trẫm đang dùng kế, vì sao ngài không nhìn mà lại nhảy vào bẫy như thế, đường bá, ngài phải động não một chút chứ.”

Thiện Nhân Hầu ôn hòa nói, “Bệ hạ, tài trí của ngài sâu như biển cả, người bình thường làm sao sánh bằng. Thần nhất thời nhìn không ra, nay nghe bệ hạ giảng giải thì tiểu thần mới sáng tỏ một chút.”

“Không sao không sao, khi trẫm vừa học chơi cờ thì cũng không biết, lúc ấy…” Minh Trạm suy nghĩ một chút, nhặt lên một quân cờ, vừa gãi đầu vừa nói, “Là Thừa Ân Công dạy trẫm chơi cờ. Kỳ nghệ của Thừa Ân Công thật không tệ, trẫm phải thắng Thừa Ân Công ba ván thì mới tính là xuất sư. Đường bá, ngài phải động não một chút, đừng để thua liên tiếp như vậy, nếu không về sau chơi cờ sẽ mất tự tin đó.”

“Dạ, Hoàng thượng nói rất đúng.” Thiện Nhân Hầu cảm thấy đầu mình gần như muốn hói.

Minh Trạm còn bày đặt phô trương, “Đường bá, trẫm chấp ngươi ba nước cờ.”

Thiện Nhân Hầu đành phải tiếp tục chịu đựng cảm giác hộc máu mà cùng Minh Trạm chơi cờ.

Hôm nay Nguyễn Hồng Phi ra ngoài có việc, đến trưa Minh Trạm giữ Thiện Nhân Hầu ở lại dùng ngọ thiện, sau đó lại tiếp tục chơi cờ thêm hai canh giờ. Đến khi Thiện Nhân Hầu về nhà thì mệt mỏi đến mức ngay cả một ngón tay cũng nhấc lên không nổi.

Thiện Nhân Hầu phu nhân kinh hãi, nghĩ rằng trượng phu bị ngược đãi ở trong cung, nước mắt lập tức rưng rưng nơi khóe mắt, “Hầu gia, ngài bị sao vậy?”

Thiện Nhân Hầu không còn sức để xua tay, tinh thần và thể xác của hắn đã hoàn toàn kiệt quệ, nhắm mắt khều khào vài tiếng, “Không sao, chỉ tháp tùng Thánh thượng mà thôi.”

Vì sao tháp tùng Thánh thượng mà lại thành bộ dáng này!

Thiện Nhân Hầu phu nhân thật sự muốn hỏi thêm vài câu nhưng nhìn thấy trượng phu sắp đứt hơi thì lập tức vội vàng phái người đi thỉnh ngự y, lại gọi tất cả con cái trong nhà ra đây.

“Nhìn thử một chút xem phụ thân của các ngươi bị gì thế này?” Thiện Nhân Hầu phu nhân ở chính sảnh cho nên chỉ che miệng không dám khóc lớn, hai hàng lệ ròng ròng chảy dài, “Từ trong cung trở về thì giống như già thêm mười tuổi, nói cũng không nói nổi.”

Vài huynh đệ kinh hãi, nghĩ rằng phụ thân bị phong hàn, vội vàng tiến vào xem phụ thân.

Thiện Nhân Hầu vừa mệt vừa uể oải, biết phu nhân hiểu lầm, bèn nỗ lực mở một mắt, khều khào trách mắng, “Chỉ là cùng Hoàng thượng chơi cờ mà thôi, các ngươi làm gì vậy? Không được đi thỉnh ngự y, để trong cung biết được thì sẽ nghĩ thế nào về ta? Mẫu thân của các ngươi hồ đồ, các ngươi cũng hồ đồ theo hay sao?”

Thiện Nhân Hầu phu nhân hỏi một cách lo lắng, “Hầu gia, nếu không thoải mái chỗ nào thì cứ nói đi! Bọn nhỏ đều đang ở đây cả!”

Thiện Nhân Hầu dở khóc dở cười, khoát tay nói, “Chỉ là mệt mỏi mà thôi, trước tiên mang đến một bát canh cho ta, sau đó truyền bữa tối, ta rất đói bụng.” Lại phân phó đám con cháu, “Lui xuống hết đi, Triết nhi lưu lại.”

Đám con cháu đều cáo lui.

Phượng Triết ngồi bên cạnh phụ thân, Thiện Nhân Hầu viết vài chữ trong lòng bàn tay của nhi tử rồi nhẹ giọng phân phó, “Đi đi, cẩn thận một chút.”

Phượng Triết hành lễ cáo lui.

Minh Trạm không biết chính mình lôi kéo Thiện Nhân Hầu chơi cờ cả ngày khiến lão nhân người ta bị tra tấn gần mất nửa cái mạng. Hắn vui vẻ rạo rực đi dùng vãn thiện với Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm luôn có khẩu vị rất tốt vào buổi tối, nhưng hôm nay hắn lại đặc biệt cảm thấy thoải mái, vì vậy ăn hết bát cơm này đến bát cơm khác.

Thấy Minh Trạm ăn ngon miệng như vậy, Nguyễn Hồng Phi cũng có thêm khẩu vị, bèn ăn thêm nửa bát cơm, cười hỏi, “Vì sao hôm nay lại sảng khoái như thế?”

“Ừm, nghe nói kỳ nghệ của Thiện Nhân Hầu không tệ, ta tìm Thiện Nhân Hầu vào cung chơi cờ. Ai ngờ chỉ là hư danh mà thôi.” Minh Trạm cảm thán một tiếng, phân tích với Nguyễn Hồng Phi, “Có thể là người khác thấy hắn là Hầu gia, lại lớn tuổi nên mới nhường cho hắn. Ta thấy kỳ nghệ của Thiện Nhân Hầu chỉ bình thường mà thôi, đánh có một ngày mà thua ta mấy chục ván. Ta còn phải chỉ điểm hắn, vậy mà hắn cũng chẳng thể thắng nổi. Sau đó thấy sắc mặt của hắn thật sự không ổn, ta mới thả cho hắn trở về.”

Minh Trạm ân cần nói, “Chắc vì già rồi nên mới hiếu thắng, có lẽ là bị bại dưới tay ta nên cảm thấy mất mặt, thần sắc tái nhợt, ta còn thưởng cho hắn hai củ nhân săm trăm năm, bảo hắn đem về tẩm bổ.”

Nguyễn Hồng Phi suýt nữa đã sặc chết, Minh Trạm vỗ vỗ lưng của Nguyễn Hồng Phi rồi đưa bát canh cho hắn uống, sau đó mới nói, “Ăn uống từ từ, có ai dành với ngươi đâu.”

“Ta bị ngươi dọa sặc đó.” Nguyễn Hồng Phi cười khúc khích, “Ngươi nói thật chứ mũm mĩm? Ngươi cảm thấy kỳ nghệ của mình có thể thắng được Thiện Nhân Hầu ư?”

“Đúng vậy, trước kia ta còn thắng cả phụ vương nữa mà, ngươi cũng tận mắt thấy rồi đấy thôi.” Minh Trạm xem như là người rất có tự tin.

Nguyễn Hồng Phi hừ một tiếng, “Phụ tử các ngươi chơi cờ đều tệ như nhau.”

“Ngươi đang ganh tị với ta!” Tiểu Minh ù không phục, ưỡn ngực lên rồi lớn tiếng tuyên cáo.

Buổi tối Minh Trạm lại lén lút đọc thư của Phượng Cảnh Nam rồi cười thầm thì một hồi.

“Đọc cái gì thế?” Nguyễn Hồng Phi thấy Minh Trạm đang đọc cái gì đó dưới ánh nến, vừa xem vừa cười run người.

“Thư phụ vương gửi cho ta.”

Nguyễn Hồng Phi tò mò, “Chẳng phải là ngươi tuyệt giao với hắn rồi sao?”

“Làm gì có, đó là phụ thân của ta mà.” Minh Trạm vui vẻ giấu thư vào trong ngực, Nguyễn Hồng Phi nhào qua, sờ vào ngực của tiểu Minh ù, Tiểu Minh ù bèn giả vờ kêu oai oái, “Đáng chết, đừng lợi dụng ăn thịt người ta!”

Nguyễn Hồng Phi đành phải bỏ qua chuyện lá thư, trước tiên ăn thịt tiểu Minh ù trước đã.

Tiểu Minh ù hết cắn lại liếm rồi hôn, bắt đầu tiến hành dày vò Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi nhất thời cũng không còn tâm tư để đọc thư.

Sáng ngày hôm sau Nguyễn Hồng Phi mới đọc thư của Phượng Cảnh Nam. Chỉ xì một tiếng khinh miệt, xoa xoa thắt lưng đau nhức, hắn lập chí tối nay phải đòi lại gấp đôi.

Kết quả là đến tối Minh Trạm lại đọc thư dưới ánh nến, vừa xem vừa cười run người.

“Đọc cái gì vậy?” Nguyễn Hồng Phi lại hỏi, hắn phải trả giá cho sự hiếu kỳ của mình.

“Thư của phụ hoàng gửi cho ta.” Nói xong Minh Trạm lại giấu thư vào trước ngực.

Nguyễn Hồng Phi vẫn như cũ, nhào về phía tiểu Minh ù.

“Lại lợi dụng ăn thịt người ta, đồ sắc lang chết tiệt.” Tiểu Minh ù lại bắt đầu oán trách.

Kết quả là sau khi lăn qua lộn lại, vẫn y như ngày hôm trước, đến hôm sau Nguyễn Hồng Phi mới nhớ đến thư của Phượng Cảnh Kiền, đến khi mở thư ra thì chỉ có một tờ giấy trắng.

Tiểu Minh ù nhảy lên lưng của Nguyễn Hồng Phi, đắc ý phe phẩy đầu, không ngừng cười to, “Lừa được ngươi rồi, lừa được ngươi rồi, vậy mà cũng mắc mưu. Phi Phi, ngươi thật sự rất háo sắc. Có phải ngày nào cũng muốn háo sắc người ta hay không? Già rồi mà chả nên nết gì cả.”

Nguyễn Hồng Phi suýt nữa đã hộc máu, cái tên mũm mĩm không biết xấu hổ này! Hắn nhéo mông của tiểu mũm mĩm mấy cái khiến tiểu mũm mĩm cười cạc cạc không ngừng.

Minh Trạm đến hậu cung, thuật lại chuyện của Tàng Vương với Thanh Loan công chúa.

Thanh Loan công chúa nghe xong thì yên lặng một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng, “Chỉ cần các Vương đệ ở bên cạnh Lạt Ma thì thần thiếp đã an tâm. Bệ hạ, thần thiếp có thể chuẩn bị một ít dược liệu và lễ vật gửi cho phụ vương và các đệ đệ hay không?”

“Đương nhiên có thể.” Minh Trạm ôn hòa nói, “Nay Tây Tạng có Nhân Minh thân vương, có Lạt Ma, thật đáng tiếc là bọn họ đạt được lập trường nhất trí trên một phương diện nào đó, sứ thần của chúng ta không thể giúp ích được gì.”

Thanh Loan công chúa cũng không nổi giận, chỉ bình thản nói, “Không có liên minh vĩnh viễn, nếu Lạt Ma thật sự môt lòng vì Nhân Minh thúc thúc thì sẽ không giữ lại các đệ đệ của thần thiếp. Bệ hạ, hiện tại cũng không phải cơ hội quá tốt. Thân phận của bệ hạ không thích hợp can dự trực tiếp vào nội chính của Tây Tạng. Chỉ cần giữ vững quan hệ với Lạt Ma thì cơ hội rồi cũng sẽ đến.”

“Công chúa nói rất đúng.”

Minh Trạm rất tán thưởng Thanh Loan công chúa, nhưng cũng chỉ là tán thưởng mà thôi.

Hắn là Hoàng đế Đại Phượng, làm việc gì cũng phải đặt lợi ích của Đại Phượng lên hàng đầu, tiếp theo là để ý đến lập trường của Trấn Nam Vương phủ. Hiện tại Thanh Loan công chúa cũng không phải người tốt nhất để hắn đầu tư hợp tác.

Minh Trạm bắt đầu nói chính sự với Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, không biết hiện tại Lưu Ảnh đã đến chỗ của Lý Phương chưa? Lý Phương có tin tức gì cho ngươi hay không?”

“Đã đến nơi, Lý Phương gửi tặng một hộp hải châu, bảo ta tặng cho lão bà của mình.” Nguyễn Hồng Phi nói tiếp, “Ta sẽ bảo đám người Thiên Xu gửi đến, nếu thích thì ngươi cứ giữ lại.”

Đáng lý lúc ban đầu nghe hai chữ lão bà thì Minh Trạm theo quán tính sẽ phản bác một câu, “Ai là lão bà của ai?” Nhưng tâm tư của hắn đã đặt hết vào mấy viên hải châu, cũng không để ý đến việc Nguyễn Hồng Phi chiếm lợi trong lời nói với hắn, trái lại còn bảo, “Không biết tiểu Ảnh nhà ta thế nào rồi?”

Nguyễn Hồng Phi cảm thấy trong thiên hạ không có ai có thể nịnh hót bằng Minh Trạm. Ban đầu thì lén lúc gọi người ta là tiểu tam, tiểu hồ ly, tiểu yêu tinh này nọ, hùng hùng hổ hổ bấy lâu nay, hiện tại thấy Lưu Ảnh có hữu dụng đối với hắn thì lại thân thiết xưng người ta là tiểu Ảnh. Cho dù Nguyễn Hồng Phi là người đầu ấp tay gối với Minh Trạm nhưng cũng cảm thấy ngượng thay cho bản tính kém cỏi của Minh Trạm.

“Ngươi yên tâm đi, Lưu Ảnh có chút bản lĩnh, chỉ cần đủ thời gian thì hắn sẽ hoàn toàn thuyết phục được Lý Phương.”

Nếu không phải Lý Phương rất thích Lưu Ảnh thì sẽ không mạo hiểm đồng ý cho Lưu Ảnh quay về đế đô vấn an phụ mẫu của mình.

Trong lòng của Minh Trạm có một chút hâm mộ, hắn cảm thán, “Đây gọi là mị lực.” Vì sao hắn đi ra ngoài chẳng có ai đến gần hắn, chỉ có hắn một lòng một dạ thay Phi Phi nhà hắn đề phòng sắc lang thôi vậy.

Tình cảnh của Lưu Ảnh lúc này cũng không tốt, tuy rằng Lý Phương rất thích lưu ảnh, hơn nữa tình cảm có một chút thật lòng. Nhưng Lý Phương có thể hoành hành ở trên biển lâu như vậy, có được quy mô tương đối lớn trong đám hải tặc thì chứng tỏ người này chẳng phải người bình thường.

Đừng nhìn mặt ngoài thô lỗ, kỳ thật Lý Phương là người rất tinh tế.

Hắn có một chút hoài nghi đối với việc Lưu Ảnh không thành thật ở đế đô, kinh động quan phủ, Lý Phương bóp cằm Lưu Ảnh mà hỏi, “Thả cho ngươi ra ngoài thì ngươi liền tác quai tác quái, ngươi cảm thấy thiếu người làm thịt à?”

Lưu Ảnh không hề chớp mắt, chỉ hỏi lại Lý Phương, “Ngươi muốn giết ta hay sao?”

Lý Phương đương nhiên không nỡ, nếu muốn giết thì đã sớm giết từ lâu.

“Nếu ta muốn giết chết đám thủ hạ của ngươi thì bọn họ đã sớm chết rồi.” Đẩy tay của Lý Phương ra, Lưu Ảnh sờ sờ phần cằm bị Lý Phương vừa bóp chặt, hắn khinh thường đối với cơn giận của Lý Phương, “Nếu có thể kinh động quan binh đế đô thì ngươi nghĩ là ta không có cách thoát thân hay sao?”

Cơn tức của Lý Phương xông thẳng lên đầu, cả giận nói, “Mụ nội nó, vậy vì sao ngươi không thoát thân, hả? Ngươi còn trở về đề làm gì?”

Lưu Ảnh có chút khát nước, hắn đi châm trà, đột nhiên nhìn thấy phần cằm của mình bị Lý Phương bóp chặt đến mức hiện lên hai dấu tay bầm tím trong gương, Lưu Ảnh không thèm rót trà mà lại nâng tay ném ấm trà về phía Lý Phương rồi tức giận mắng chửi, “Mụ nội ngươi, ngươi lại làm mặt của ta bầm tím rồi này! Tên khốn kiếp! Lão tử không làm thịt ngươi cũng không được!”

Lý Phương võ công cao cường, nhanh chóng né đầu sang một bên để tránh đi ấm trà, nhưng kết quả vẫn bị nước trà nóng tạt vào nửa thân người. Tiếp theo lại là Lưu Ảnh nào đến đòi đánh đòi giết, Lý Phương vội nói, “Ta đâu có dùng lực, ta không phải cố ý mà!”

“Ngươi không phải cố ý, ngươi đang nói láo sao?” Lưu Ảnh có chút nóng tính, hắn hận nhất bản tính thô lỗ này của Lý Phương, thân thể của Lưu Ảnh rất dễ lưu lại dấu vết, Lý Phương lại thường mạnh tay, khiến hắn sầu muốn chết.

Tuy Lưu Ảnh chỉ khoa chân múa tay nhưng vẫn là nam nhân hàng thật giá thật, khi nóng nảy đánh người thì quả thật khá mạnh. Lý Phương cũng không phải mình đồng da sắt, làm sao mà không biết đau cơ chứ. Lý Phương la oai oái vài tiếng, bắt đầu né tránh, Lưu Ảnh liên tục cào cấu khiến Lý Phương phải chụp lấy hai cổ tay của Lưu Ảnh, cả giận nói, “Ta vẫn chưa tính sổ với ngươi đó, ngươi muốn bị đánh hay sao?”

“Tính sổ. Tốt lắm, nhào vào đi, chúng ta cùng nhau tính sổ.” Lưu Ảnh giật cổ tay thoát khỏi sự kìm hãm của Lý Phương, xoay người ngồi xuống ghế, hỏi Lý Phương, “Ngươi cảm thấy ta sai chỗ nào? Ta đi ra ngoài gặp người thì sao? Ta không có mặt mũi gặp người ta hay là không thể gặp người ta, hả? Lúc trước là cái tên khốn kiếp nào đồng ý để ta đến đế đô?”

“Chẳng phải là ngươi bị bệnh hay sao?” Lý Phương thật sự không có cách nào khác, hắn yêu quý Lưu Ảnh, thật sự là yêu quý. Lưu Ảnh bị hắn bắt được trên đất liền, ban đầu chịu khổ không ít, cũng không muốn sống. Kể từ khi Lý Phương phát hiện tình cảm của mình thì Lưu Ảnh nói, nếu không thể gặp phụ mẫu một lần thì thà rằng đi chết.

Lý Phương cũng không thể nhìn Lưu Ảnh chết, đành miễn cưỡng đồng ý.

Lưu Ảnh nhướng lông mày, “Cái gì gọi là tác quai tác quái, cái gì gọi là thấy thiếu người làm thịt?”

“Nếu không phải ngươi chạy loạn ở bên ngoài thì ta cũng đâu cần cho người trông coi.” Lý Phương tự nhận là có chút chiếm hữu, ôn hòa nói với Lưu Ảnh, “Ngươi tỉnh táo một chút đi, Lưu Ảnh, ngoại trừ tấm chân tình của lão Lý ta thì đám công tử già nhàu ở đế đô có ai thật lòng đối xử tốt với ngươi hay không?”

“Đúng vậy, khốn nạn như ngươi cũng không có bao nhiêu người.” Lưu Ảnh phủi y phục, thản nhiên nói, “Ngươi cũng không cần phải hạ thấp tất cả người trong thiên hạ. Lý Phương, ngươi vỗ ngực tự nói một tiếng thử xem, ta nói có đúng hay không?”

Lý Phương không lên tiếng.

“Ta nói trở về thì nhất định sẽ trở về.” Lưu Ảnh bình thản nói, “Đám người Lưu Hải có thiếu một móng nào hay không? Có bị thương hay không? Có bình an hay không?”

“Ngươi cảm thấy ta thật sự không có cơ hội chạy trốn hay sao?”

Lúc này cơn giận trong lòng của Lý Phương hoàn toàn bị dập tắt, ôm Lưu Ảnh vào trong lòng, ân cần nói, “Tiểu Ảnh, chẳng phải là ca ca nôn nóng sốt ruột hay sao? Ta thật sự rất thích ngươi, thích ngươi bằng cả tấm lòng, chỉ cần nghĩ đến có tên khốn nào đó muốn có ngươi thì ta liền hận không thể bằm nát tên đó cho hả dạ.”

“Ồ, vậy cảm tạ sự yêu thích của ngươi.” Lưu Ảnh đẩy Lý Phương ra, “Ta phải đi tắm, có chút mệt mỏi, ngươi ra ngoài trước đi.”

Lý Phương vui đến mức đuôi lòng mày cũng cong lên, “Để ta hầu hạ ngươi, coi như đền tội.”

Lưu Ảnh mỉm cười, ngũ quan bình thường lại sinh ra vài phần kiều diễm.
Bình Luận (0)
Comment