Hoàng Đế Nan Vi

Chương 13

Nguyễn Hồng Phi dẫn theo Diêu Quang trở về từ Thọ An cung, vừa đến đại môn của Chiêu Nhân cung liền thấy tiểu tử Tử Mặc ở bên cạnh mình đang dò xét khắp tứ phương, rõ ràng là có chuyện rồi.

Tử Mặc thấy Nguyễn Hồng Phi thì liền vội vàng chạy qua quỳ gối hành lễ, thì thầm như đang ăn trộm, “Tiên sinh, không tốt. Bệ hạ đi tìm Thái thượng hoàng lão nhân gia để cáo trạng, nói rằng ngài thay lòng đổi dạ.”

Diêu Quang kinh ngạc “A?” một tiếng, nhoài cổ ra để tọc mạch. Nguyễn Hồng Phi liếc mắt một cái, Diêu Quang vội vàng lui về sau ba bước, thành thật đứng yên, lúc này Nguyễn Hồng Phi mới hỏi, “Sao vậy?”

“Tiểu nhân cũng không rõ, ngay cả Phùng tổng quản cũng bị phái ra ngoài, cũng may lỗ tai của tiểu nhân thính cho nên mới nghe được một chút. Thái thượng hoàng lão nhân gia gọi thuộc hạ đi vào, bảo thuộc hạ tìm tiên sinh để nói cho ra lẽ.” Từ khi Phượng Cảnh Kiền thoái vị thì Nguyễn Hồng Phi đã yêu cầu thuộc hạ của mình xưng Phượng Cảnh Kiền là Thái thượng hoàng lão nhân gia, còn yêu cầu thuộc hạ nhấn mạnh chữ lão, thật sự khiến Phượng Cảnh Kiền muốn buồn nôn.

Cây quạt trong tay của Nguyễn Hồng Phi dựng thẳng, chống cằm hỏi, “Tiểu Minh ù đâu?”

“Hoàng thượng quay về phòng ngủ rồi.”

“Như vậy thì tốt.”

Nguyễn Hồng Phi nhấc chân tiến vào thiên điện, vừa bước vào thì liền nhìn thấy Phượng Cảnh Kiền ngồi như một pho tượng thần trấn môn trên nhuyễn tháp, sắc mặt âm trầm, tỏ vẻ muốn vạch lá tìm sâu.

Tuy rằng trong lòng lo lắng cho Minh Trạm nhưng Nguyễn hồng Phi vẫn phải đuổi Phượng Cảnh Kiền trước rồi tính sau.

Phượng Cảnh Kiền căn bản không để ý đến Nguyễn Hồng Phi, chỉ chỉ phòng ngủ, nhấc chân rời đi. Khi Phượng Cảnh Kiền lướt qua thì trên người còn mang theo mùi huân hương thản nhiên, Nguyễn Hồng Phi khẽ cau mày.

Nguyễn Hồng Phi vội vàng đi vào phòng ngủ, Minh Trạm đang nằm ngủ say sưa trên nhuyễn tháp, trên mắt đắp một chiếc khăn ẩm. Nguyễn Hồng Phi cẩn thận ngắm nghía Minh Trạm một lúc lâu rồi nhẹ giọng thở dài, “Vì sao lại giận dỗi?”

Minh Trạm ngủ say như người chết, làm sao có thể nghe được những gì Nguyễn Hồng Phi đang nói.

Nguyễn Hồng Phi lại than thở, “Tiểu mũm mĩm à, bình thường ngươi ngủ như đang đi đánh giặc, nằm yên mà ngủ như thế này thì trừ phi là giả bộ mà thôi.”

Vốn đang nằm ngay đơ như xác chết, Minh Trạm bất chợt vùng dậy, cầm lấy chiếc khăn đắp mắt quật vào mặt của Nguyễn Hồng Phi, giận dữ hét lên, “Ngươi con trở về để làm gì nữa! Chẳng phải chê ta ngốc hay sao! Chỉ có bức thư họa viết chữ như gà bới, bị hủy thì cũng đã hủy rồi, còn thể diện của ta thì ngươi có trả lại được hay không!”

Phúc Xương đại trưởng công chúa tiến cung tặng cho Vệ thái hậu một bức Tế Chất Văn Cảo của Nhan Chân Khanh, trùng hợp hôm nay Minh Trạm dẫn Nguyễn Hồng Phi đi thỉnh an mẫu thân, Vệ thái hậu nói đến Phúc Xương đại trưởng công chúa, đương nhiên cũng nhắc đến bức danh thiếp được thế nhân xưng là thiên hạ đệ nhị hành thư, Nguyễn Hồng Phi thích nhất là mấy bức thư họa danh văn, tỏ ra mặt dày mà thỉnh cầu được ngắm nhìn một lúc.

Vệ thái hậu và Nguyễn Hồng Phi đều là người có học thức uyên bác, một người nói thư chi kỳ tuyệt, một người đáp tù uyển vong tình, thật ăn ý đến mức làm cho Minh Trạm phát bực! Minh Trạm nhoài cô xem cả buổi, có vài chữ không thể nhận biết, càng miễn bàn đến việc thưởng thức, trực tiếp nói, “Đáng giá bao nhiêu bạc vậy?” (thư chi kỳ tuyệt, tù uyển vong tình = nét chữ đặc sắc, mạnh mẽ uyển chuyển thản nhiên)

Nguyễn Hồng Phi cầm kính lúp, đẩy Minh Trạm ra chỗ khác để lấy ánh sáng, “Qua bên kia đi, ngươi không hiểu mà xem làm cái gì?”

Minh Trạm nói thầm, “Có cái gì hay ho đâu, chẳng phải chỉ là một bức thư họa thôi sao.” Chóp mũi hơi ngứa, Minh Trạm há mồm hắt xì một cái thật mạnh, chẳng những văng nước miếng lên mặt của Nguyễn Hồng Phi mà còn văng khắp bức thư họa, Nguyễn Hồng Phi tái mặt, lập tức mắng Minh Trạm một trận.

Minh Trạm bị mắng, Vệ thái hậu phải an ủi cả buổi, nhưng tâm tình vẫn không thấy tốt, đi ra khỏi Thọ An cung liền chạy đến tìm Phượng Cảnh Kiền mà khóc một trận.

Kỳ thật sau khi Nguyễn Hồng Phi nổi giận thì cũng cảm thấy khó chịu, xưa nay tình cảm của hắn và Minh Trạn gắn bó như keo sơn. Suy nghĩ một chút, cũng không phải Minh Trạm cố ý, trong lúc nhất thời không còn tâm tình xem thư họa nữa. Ngồi trong chốc lát liền đi ra khỏi chỗ của Vệ thái hậu để đi tìm Minh Trạm, nào ngờ Minh Trạm lại nóng tính như thế.

Tuy bị quật khăn trúng mặt nhưng cũng không đau, Nguyễn Hồng Phi sờ sờ nơi bị đánh trúng, hai tay ôm lấy bờ vai của Minh Trạm, mỉm cười làm lành, “Thôi nào, ta chỉ lỡ miệng nói một chút thôi mà, ngươi nổi giận thật sao? Còn khóc nữa? Xem kìa, mắt sưng cả lên rồi, để ta thoa thuốc cho ngươi nha.”

“Lỡ miệng nói một chút thôi ư?!” Minh Tràm nổi đóa, “Một bức thư họa bị hỏng! Mẫu thân cũng chưa nói cái gì mà ngươi đã mắng ta! Chẳng lẽ ta còn không bằng một bức thư họa hay sao!”

“Hai chuyện khác nhau.” Nguyễn Hồng Phi liền nói ngay, “Bức thư họa kia cũng rất trân quý, trên đời chỉ còn lại một bức, nếu bị hủy thì thật đáng tiếc.”

Minh Trạm thấy Nguyễn Hồng Phi không chịu nhận lỗi, bèn sụt sịt mũi, “Trân quý cái gì, ở trong lòng ta chẳng có cái gì quý hơn ngươi. Còn ngươi thì sao, ngươi đối với ta thế nào, chẳng lẽ ta không có sĩ diện hay sao? Ở trước mặt mẫu thân mà ngươi nói ta ngốc, còn đẩy ta, mắng ta, khinh thường ta nữa….”

Minh Trạm càng nói càng uất ức, trong cơn bi ai, nước mắt lập tức tuôn trào như mưa rơi.

“Thật sự là oan muốn chết, ta nào dám khinh thường Hoàng thượng cơ chứ.” Nguyễn Hồng Phi đau lòng lau nước mắt cho Minh Trạm, Minh Trạm đẩy tay của hắn ra, tự mình lấy chiếc khăn tay thêu hình con chim nhỏ từ trong y mệ để lau nước mắt, thút thít nói, “Lời ngon tiếng ngọt.” Lại sụt sịt một cái, bổ sung thêm một câu, “Cũng vô dụng mà thôi.”

“Vậy ngươi nói đi, phải làm sao đây?” Đơn giản để cho tiểu Minh ù đưa ra điều kiện.

Minh Trạm lại thương tâm, liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi một cái, nước mắt văng khắp nơi, giậm chân đấm ngực, than thân trách phận, “Trời xanh ơi, vì sao ta lại có một lão bà không biết quan tâm chăm sóc vậy nè! Ngày thường miệng mồm líu ríu như sáo, vậy mà chẳng nói với ta được một câu tốt lành nào, chỉ đi làm lợi cho lỗ tai của ngoại nhân mà thôi! Thật sự là chỉ thấy người mới cười, không thấy người xưa khóc! Nói đi! Có phải ngươi đã thay lòng đổi dạ rồi hay không!”

Bên ngoài Diêu Quang nghe thấy động tĩnh bên trong thì cảm thấy buồn cười đến đau cả ruột, cũng không biết bên trong Nguyễn Hồng Phi dùng thủ đoạn gì mà đến vãn thiện thì Minh Trạm đã cùng Nguyễn Hồng Phi vừa nói vừa cười, đôi mắt thì vẫn sưng to như cá mắt lòi.

Diêu Quang thầm thán phục: Tiên sinh quả nhiên có thủ đoạn mà.

Ngày hôm sau, Minh Trạm lâm triều tuyên bố chủ khảo ân khoa, những người mà Nội các đã lựa chọn thì hắn chẳng thèm đụng đến, tùy tay chỉ điểm Lâm Vĩnh Thường.

Chọn ra lý do cũng thật đặc biệt: Lý Phiên Viện thật nhàn, Lâm Vĩnh Thường cũng thật nhàn, để cho Lâm Vĩnh Thường thực nhàn làm quan chủ khảo đi.

Đoàng—

Một cái bánh to thật là to nện trúng đầu Lâm Vĩnh Thường, khiến Lâm Vĩnh Thường choáng váng u đầu. Vị Lâm đại nhân vừa tròn ba mươi lăm tuổi đã trở thành tọa sự trẻ nhất của Đại Phượng kể từ ngày khai quốc đến nay. Sau khi Lâm Vĩnh Thường tiến cung tạ ơn thì liền về nhà đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp bất kỳ ai, chỉ đợi đến ngày thi ân khoa.

Đương nhiên Trầm Chuyết Ngôn sống nhờ nhà hắn cũng phải dọn ra ngoài mà ở.

Minh Trạm kéo Nguyễn Hồng Phi đi dùng ngọ thiện ở chỗ của Vệ thái hậu, thuật lại với Vệ thái hậu về chuyện triều chính, “Lâm Vĩnh Thường tuổi còn rất trẻ, hai mươi tuổi đã đỗ tiến sĩ, ở Hàn Lâm viện được ba năm, sau đó vào thẳng Đô Sát viện, một đường leo lên Tả đô ngự sử, sau đó chuyển về nhậm chức Thượng thư Lý Phiên viện, năm nay tròn ba mươi lăm tuổi.”

Vệ thái hậu nói, “Thật sự là còn rất trẻ.” Thượng thư Lý Phiên viện đã là quan nhị phẩm.

“Xem như trẻ tuổi, hai mươi tuổi đỗ tiến sĩ, từ khi khai quốc đến nay chỉ có khoảng hai mươi người làm được như thế.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Lâm Vĩnh Thường xuất thân hàn môn, khi hắn dự thi ân khoa thì Lý Bình Chu làm tọa sư, cũng không có quan hệ thông gia hiển hách.” Chẳng qua đám đệ tự thế gia có bối cảnh thâm hậu lại chẳng có vài tên đạt được tốc độ thăng quan tiến chức như Lâm Vĩnh Thường.

Ở thời này tiến sĩ cũng không phải dễ đỗ.

Có người nói, tú tài thời cổ đại tựa như sinh viên thời hiện đại, kỳ thật tú tài ở cổ đại có giá trị cao hơn sinh viên hiện đại rất nhiều. Muốn đỗ tiến sĩ thì cực kỳ khó khăn, nhất định là trên cấp bậc tiến sĩ thời hiện đại. Đương nhiên cổ đại không có nhiều chương trình học, người ta chỉ tỉ mỉ nghiên cứu về văn thư.

“Đúng vậy.” Minh Trạm tiếp lời, “Không cha không nương, phụ mẫu đều đã mất. Đã từng tuổi này còn chưa thành thân, sống cô độc. Trong nhà chỉ có năm người, muốn phái thám tử giám sát cũng không được.”

Nguyễn Hồng Phi lột vỏ trái nho rồi đút cho Minh Trạm ăn, Minh Trạm nhất thời vui vẻ ra mặt, bèn hỏi, “Ngươi nói xem, Lâm Vĩnh Thường không thành thân có phải có bệnh gì không tiện nói ra hay không?”

“Hồ ngôn loạn ngữ.” Nguyễn Hồng Phi mắng một câu, “Không biết có bao nhiêu người muốn gả nữ nhi cho Lâm đại nhân làm thê thiếp kia kìa. Nghe nói Lâm đại nhân ở quê nhà có một vị hôn thê thanh mai trúc mã, đợi Lâm đại nhân áo gấm về làng thì mới hay vị hôn thê thanh mai trúc mã đã lâm bệnh mà chết, Lâm đại nhân vì thương tâm quá độ mà lập chí cả đời không thú thê.”

“Cho dù so với tình cảm của ta thì vẫn kém một chút, nhưng cũng xem như rất si tình.”

Vệ thái hậu buồn cười, hỏi Minh Trạm, “Nghe nói hôm qua ngươi trở về còn khóc hơn nửa canh giờ đúng không?”

Minh Trạm liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi một cái, Nguyễn Hồng Phi vội hỏi, “Đây đều là lỗi của ta, nói không lựa lời, không chịu uốn lưỡi bảy tấc, làm tổn thương Minh Trạm.”

Vệ thái hậu cười rộ lên, Minh Trạm nhớ đến cái gì đó liền hò hét một câu, “Mẫu thân, ngài đưa bức thư họa kia cho ta đi.”

“Để làm gì? Xưa nay ngươi không thích mấy thứ này, nay đã là Hoàng đế, chẳng lẽ tính đem bán để đổi lấy bạc hay sao, như vậy cũng không được đâu!”

“Đâu có!” Minh Trạm nói, “Ta đem nó treo lên tường ở trong phòng ngủ, Phi Phi vừa thấy thì sẽ cảm thấy thật có lỗi đối với ta, đã tổn thương ta nhiều như thế nào. Chờ về sau nếu hắn lại làm chuyện có lỗi với ta thì ta sẽ dán bức thư họa đó lên mặt của hắn.”

Nguyễn Hồng Phi cười tủm tỉm, “Hảo hảo, trở về ta sẽ giúp ngươi treo lên tường.”

“Như vậy mới được.” Lúc này Minh Trạm mới vừa lòng.

Vệ vương phi nhấp một ngụm trà, nhắc nhở Minh Trạm, “Ngươi sử dụng Lâm Vĩnh Thường thì phải cẩn thận một chút, ta chưa từng nghe nói có người nào không thú thê vì hôn thê mất sớm, người này có nhiều điểm khả nghi, sợ là có nỗi niềm khó nói.”

“Ừm, ta sẽ lưu tâm.” Minh Trạm hỏi, “Mẫu thân, sản nghiệp của Nội vụ phủ như thế nào rồi? Phần phân chia của phụ hoàng đã ổn thỏa chưa?”

“Đã ổn thỏa rồi, Thượng hoàng bảo rằng ngươi hiện tại đang gặp khó khăn, chỉ lấy hai phần là được.” Cảm thấy Minh Trạm thật sự gặp khó khăn cho nên Phượng Cảnh Kiền vẫn nhường một chút.

Minh Trạm than nhẹ, “Ta mà có thần tử giỏi việc quản lý nội chính như mẫu thân thì tốt rồi.”

“Từ Tam không được hay sao?”

“Khéo léo quá mức.” Minh Trạm nói, “Tâm tư của hắn không đặt ở Hộ bộ. Phạm Duy Phùng Trật thì còn quá trẻ, không thể phục chúng.”

Dùng xong ngọ thiện, lại ngồi trong chốc lát, sau đó Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi liền trở về Chiêu Nhân cung.

Nguyễn Hồng Phi nói, “Hình như ngươi rất thích bàn chuyện triều chính với Vệ tỷ tỷ thì phải?”

“Ừm, trước kia ta cũng thường nghị sự với mẫu thân, mẫu thân là mưu sĩ của ta.” Minh Trạm làm mặt quỷ với Nguyễn Hồng Phi, cười nói, “Còn nữa, biết một ít chuyện triều chính cũng không có gì là không tốt. Tôn thất quý nữ, cáo mệnh phu nhân khi thỉnh an có khi sẽ khó tránh khỏi có một chút khẩn cầu, nếu không báo trước thì sẽ làm cho mẫu thân khó xử, nếu cứ trường kỳ như thế thì tôn nghiêm của Thái hậu sẽ để ở đâu? Tỷ như bức Tế Chất Văn Cảo này của Phúc Xương đại trưởng công chúa cũng là nhờ mẫu thân tìm cách đưa Đỗ Như Lan ra khỏi chùa đấy thôi.”

“Hầy, tặng mấy thứ linh tinh như thiếp cát tường hay văn như ý này nọ, bức thư họa Tế Cảo này tuy có tiếng nhưng có vẻ giống điềm xấu một chút.” Minh Trạm thuận miệng bịa chuyện, còn không quên nhắc nhở Nguyễn Hồng Phi, “Đúng rồi, treo nó lên tường đi.”

“Sáng mai cũng được, đến giờ ngủ trưa rồi, ngươi không mệt sao?” Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, sờ mặt của Minh Trạm, “Để ta bế ngươi lên giường, được không?”

Minh Trạm trợn trắng mắt, “Để ta bế ngươi cho.”

“Thôi, cứ để ta tự đi thì an toàn hơn.” Cho dù là Nguyễn Hồng Phi thì cũng sợ bị Minh Trạm ném ngã.

“Để cho ta bế đi, ta luyện tập mãi mà, lần trước cũng đâu ném ngã ngươi đâu.” Minh Trạm giang hai tay hai chân ra, cánh tay vòng qua dưới nách của Nguyễn Hồng Phi, thúc giục đối phương, “Mau ôm cổ của ta đi.”

Nguyễn Hồng Phi đành phải nghe theo, dặn dò Minh Trạm, “Ngươi phải cẩn thận một chút.”

Minh Trạm vốn lùn hơn Nguyễn Hồng Phi nửa cái đầu, khom lưng xuống, cánh tay phải luồn xuống gối của Nguyễn Hồng Phi, chỉ nhấc lên được một chân, “Nhảy chân kia lên.”

Chân trái của Nguyễn Hồng Phi nhún nhẹ một chút, lập tức nhảy lên khuỷu tay của Minh Trạm, đúng tiêu chuẩn bế công chúa.

Tuy Nguyễn Hồng Phi không béo, nhưng với vóc dáng cao ráo mạnh khỏe th́ cũng nặng bảy tám chục cân, Minh Trạm ngă ra phía sau một chút, cảm thấy cánh tay bắt đầu đau buốt, Nguyễn Hồng Phi nói, “Để ta tự đi thì hơn.”

Minh Trạm trừng mắt liếc hắn một cái, không khí nghẹn trước ngực, cố gắng bế Nguyễn Hồng Phi đến giường thì mới chịu buông tay, vừa thở hồng hộc vừa đấm cánh tay, “Thật sự là mệt chết người.”

“Đã bảo không cần bế mà.” Nguyễn Hồng Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ Minh Trạm ném hắn xuống đất, vì vậy cũng không hề cảm kích Minh Trạm.

Minh Trạm cởi hài, nhón người hôn Nguyễn Hồng Phi một cái, mặt mày mang theo vài phần đắc ý, ôn hòa nói, “Về sau mỗi ngày ta sẽ bế ngươi lên giường.”

Nguyễn Hồng Phi nằm nghiêng sang một bên, giả vờ cảm thán, “Thật sự là khốn khổ mà.”

“Ngươi nói cái gì?” Minh Trạm vừa cười vừa nhào qua, cắn lên mặt của Nguyễn Hồng Phi làm cho mặt của hắn dính đầy nước miếng. Nguyễn Hồng Phi xoay người đè Minh Trạm lên giường, vừa cười vừa đùa, “Ôm ấp yêu thương à? Như vậy thì ta không khách khí nữa.”

“Không được, hôm qua ngươi đồng ý chuyện gì thì đừng có quên.”

“Đã quên rồi.”

Cúi người, trực tiếp lấp miệng của tiểu Minh ù.

……….
Bình Luận (0)
Comment