Hoàng Đế Nan Vi

Chương 158

Triệu Lệnh Nghiêm cười rộ lên, nhắc nhở hắn, “Có đi gặp Tống Viễn chưa, khi ngươi không ở đây, chúng ta đã cãi nhau một trận.”

“Sao vậy?” Tính tình của Triệu Lệnh Nghiêm ở trong quân doanh xem như không tệ. Huống chi Triệu Lệnh Nghiêm là người khôn khéo, hơn hẳn Tống Diêu, cũng không dễ dàng đắc tội ai.

“Các tướng sĩ hưởng ngân lương, xưa nay đều là ngươi đưa cho các tướng quân ở doanh trại, sau đó từng tướng quân sẽ đưa cho phó tướng, phó tướng đưa cho đội trưởng, đội trưởng lại đưa cho mọi người. Cuối tháng năm ngoái Hoàng thượng thưởng lương gấp đôi. Nhưng người trong đội của hắn chỉ có một tháng lương, ta đi hỏi thì mới biết một tháng lương còn lại của đội hắn bị phát trễ đến một tháng.” Sắc mặt của Triệu Lệnh Nghiêm khá khó coi, “Ta cho người hỏi thăm thì mới biết tiểu tử kia cầm bạc ra ngoài cho vay nặng lãi.”

Tống Diêu lạnh mặt, đứng dậy định đi ra ngoài, vừa đi đến trước cửa lều thì lại bỗng nhiên xoay người trở lại rồi ngồi xuống.

Triệu Lệnh Nghiêm cũng không lên tiếng.

“Có bao nhiêu người biết?” Tống Diêu hỏi.

“Hắn đến đây mới ba tháng, ta dọa dẫm đem hắn đi thẩm vấn thì hắn mới nói, việc cho vay nặng lãi vừa mới bắt đầu hơn hai tháng.” Tống Viễn là đường đệ của Tống Diêu, nếu không phải người này là đường đệ của Tống Diêu thì Triệu Lệnh Nghiêm thật sự rất chướng mắt kẻ kia. Ngoại trừ gương mặt nhìn khá được thì chẳng có nửa điểm tài cán của Tống Diêu, đúng là cách biệt một trời một vực.

Từ khi Tống Diêu làm tướng quân Đại Đồng, không biết gia đình này nhận được tin từ đâu, lập tức đi nhờ vả. Phụ mẫu Tống Viễn biết Tống Diêu tòng quân có được tiền đồ lớn, liền cầu Tống Diêu an bài cho nhi tử của mình một vị trí ở trong quân, ít nhất cũng có cơm ăn.

Lúc trước lời này nói cực êm tai, nghe như thể chỉ cần có cơm ăn là đã thỏa mãn.

Con người đúng là không có chừng mực, ba tháng một nhà ba người mặc y phục rách rưới, nay gấm vóc lụa là mà vẫn không đủ thoải mái.

Triệu Lệnh Nghiêm hỏi, “Người nào cần bắt thì ta đã bắt giam hết rồi. Chỉ là không biết vụ án này sẽ kết thúc như thế nào?”

Tống Diêu cũng không phải người không có đầu óc, Triệu Lệnh Nghiêm hỏi như vậy, bởi vì Tống Diêu là trưởng quan, Tống Viễn là đường đệ của Tống Diêu, khi Triệu Lệnh Nghiêm hỏi câu này thì bên trong còn có ý thử Tống Diêu.

Có vài người có thể cùng chung hoạn nạn nhưng không thể san sẻ phú quý.

Bản thân Tống Diêu không có khuyết điểm, người này có bản lĩnh, không hẹp hòi, bụng dạ ngay thẳng, là một trưởng quan hiếm thấy. Nhưng nếu đầu óc của Tống Diêu không rõ ràng thì Triệu Lệnh Nghiêm cũng không cần mua dây buộc mình.

Tống Diêu hiểu rất rõ bản thân mình ở tại Đại Đồng vẫn chưa đứng vững, hắn hỏi thẳng, “Lệnh Nghiêm, ngươi là huynh đệ của ta, ngươi nói xem? Ta nên làm thế nào?”

“Ta không biết, vì vậy mới hỏi ngươi. Nếu ta biết thì đã sớm thay ngươi xử lý rồi.”

“Ta muốn kéo dài một chút để xem tình hình thế nào, dù sao Tống Viễn cũng mới đến đây, đừng nói là hắn, ngay cả ta cũng không biết rõ mọi chuyện ở Đại Đồng. Người bình thường muốn cho vay nặng lãi cũng không phải dễ dàng, làm sao có thể biết được mánh này? Huống chi là Tống Viễn?” Tống Diêu cân nhắc, “E rằng có người muốn nhằm vào hai huynh đệ chúng ta.”

Không hẹn mà cùng có chung ý nghĩ với Triệu Lệnh Nghiêm, Triệu Lệnh Nghiêm không nói gì, Tống Diêu đấm hắn một cái nhẹ, cười nói, “Ngươi còn giận ta à?”

“Tống Diêu.” Triệu Lệnh Nghiêm nói, “Chúng ta có được ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì. Ta muốn cùng ngươi kiến công lập nghiệp. Nhưng ta cũng không thể lấy tiền đồ của mình để mạo hiểm với cái tên Tống Viễn ngu xuẩn kia.”

Tống Diêu nghĩ đến tình cảnh khó xử khi vừa đến Đại Đồng, bèn thở dài. Hắn cũng vì những lời này của Triệu Lệnh Nghiêm mà không cao hứng, Triệu Lệnh Nghiêm đối với hắn hoàn toàn không cần phải nói. Luận về ăn nói thì Tống Diêu hoàn toàn không sánh bằng Triệu Lệnh Nghiêm, hắn chỉ trầm giọng đáp lời, “Ngươi yên tâm, ta biết phân biệt nặng nhẹ. Chúng ta cứ thả mồi câu rồi xem tình hình thế nào.”

Triệu Lệnh Nghiêm gật đầu.

Tống Diêu nghĩ đến cái gì đó, vội vàng lấy ra một phong bì đưa cho Triệu Lệnh Nghiêm.

Triệu Lệnh Nghiêm thấy phong bì không niêm phong, bèn mở ra xem thì thấy bên trong là ngân phiếu, hắn lập tức há hốc mồm. Hắn biết rất rõ hoàn cảnh của Tống Diêu, rất nghèo. Thỉnh thoảng vẫn là Triệu Lệnh Nghiêm cho hắn vay bạc, không ngờ đi một chuyến đến đế đô liền phát tài như vậy.

Tống Diêu nói, “Ngươi cứ giữ lấy mà dùng.”

“Ở, ở đâu ra nhiều ngân phiếu như vậy?” Đừng bảo ở nơi này chưa kịp lau khô mông mà ngươi đã đến đế đô nhận bạc của người ta nha? Hay là lừa gạt người ta? Triệu Lệnh Nghiêm sửng sốt trước, nhưng ngẫm lại, Tống Diêu cũng không phải người có kiến thức hạn hẹp. Nếu Tống Diêu muốn phát tài thì hiện tại thắt lưng đã quấn bạc triệu rồi.

Sợ Triệu Lệnh Nghiêm nghĩ nhiều, Tống Diêu nói, “Là Thiểu Lương cho ta, hắn biết ta ở đây khó khăn nên đưa trước để dùng đỡ.”

“Hầy, Thiểu Lương vốn là trụ cột quản gia cho ta. Hiện tại lại cho ta nhiều bạc như vậy.” Nói đến ân nghĩa của Tiết Thiểu Lương, Tống Diêu càng thêm cảm động và nhớ thương, “Cũng không biết trong tay của hắn có đủ chi tiêu hay không.”

Triệu Lệnh Nghiêm cũng biết Tiết Thiểu Lương và Tống Diêu là biểu huynh biểu đệ, Tống Diêu từng nhắc đến chuyện nhà của Tiết Thiểu Lương với Triệu Lệnh Nghiêm, chỉ trong một đêm mất cha, gia đình tan nát, rất đáng thương. Triệu Lệnh Nghiêm không khỏi thắc mắc, “Chẳng phải Tiết công tử là thị vệ của Hoàng thượng hay sao? Kiếm đâu ra nhiều bạc như vậy?” Có lẽ cũng phải vạn kim chứ ít gì.

Tống Diêu nói, “Hoàng thượng thưởng cho hắn.”

Triệu Lệnh Nghiêm cũng không hỏi thêm, suy nghĩ một chút về Tống Viễn, Triệu Lệnh Nghiêm thở dài, “Người có bản lĩnh thì không đến, không có bản lĩnh lại vội vàng đến đây.” Nếu Tiết Thiểu Lương đến Đại Đồng thì nhất định có thể giúp bọn họ một tay rồi.

Tống Diêu không nhịn được cười, “Đúng vậy, nếu Thiểu Lương có thể đến Tây Bắc thì quá tốt. Võ công của hắn cao cường hơn cả ta, nhất định có thể lập được công lao.”

Triệu Lệnh Nghiêm rất nhanh nhẹn, đem bắt tất cả những người mà Tống Viễn đã khai với hắn vào ngục, nhưng việc này vẫn lộ phong thanh, rất nhanh liền có Ngự sử Đại Đồng thượng tấu Minh Trạm: Tống Diêu chỉ huy một đại quân, vậy mà lại mang tư tâm, đưa đường đệ vào trong quân, sau đó lại sai khiến tên này giữ quân lương đem cho vay nặng lãi, gây ra tai họa chết người.

Minh Trạm nghe xong cảm thấy tâm tư nặng nề, lời đồn này có chính xác hay không. fynnz.wordpress.com

Ngự sử nói chuyện thường có chúng phóng đại, thế nhưng không có lửa làm sao có khói, chưa hẳn là không có nguyên nhân.

Mụ nó, vừa gặp được Tống Diêu, vậy mà tiểu tử này lại không biết cố gắng, làm ra chuyện này. Trên mặt của Minh Trạm không thể phân rõ hỉ nộ, chỉ thản nhiên nói, “Có chuyện này sao? Lý tướng, theo ý ngươi thì phải làm thế nào?”

Lý Bình Chu cân nhắc một lúc rồi nói, “Ngự sử Đại Đồng không có đủ chứng cớ, theo ý thần, vì sự trong sạch của Tống tướng quân, cần phải phái Ngự sử đến đó thẩm tra án này.”

“Phái người nào đây?”

“Hữu Đô ngự sử Tưởng Văn An, lúc trước từng đến Phúc Châu thẩm tra vụ án Triệu thị, sau đó lại đến Dương Châu thẩm tra vụ án của Tổng đốc Hoài Dương Lâm Vĩnh Thường, thanh niên khỏe mạnh, có thể sử dụng.” Lý Bình Chu nói.

Minh Trạm gật đầu, “Tướng quân Đại Đồng không phải chuyện đùa, Hình bộ, đại Phò mã Lục Văn Thao, ngươi cùng Tưởng Văn An đi đến đó, điều tra rõ việc này.”

Lục Văn Thao rất kinh ngạc khi Minh Trạm điểm danh hắn. Từ khi nhà hắn xảy ra chuyện của bát đệ thì thái độ của Minh Trạm đối với Lục gia trở nên không lạnh không nóng, lúc này lại điểm danh Lục gia, Lục Văn Thao vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng cùng Tưởng Văn An lĩnh chỉ.

Minh Trạm hạ triều, nói với Nguyễn Hồng Phi, “Tống Diêu thật sự bất cẩn.”

Nguyễn Hồng Phi cười, “Ngươi rất tin tưởng hắn thì phải.” Còn chưa điều tra mà đã nhận định Tống Diêu trong sạch, đây cũng không giống lời nói xuất phát từ tiểu Minh ù rất đa nghi này.

“Đúng vậy, chẳng phải là đại điệt tử của ta hay sao, dù thế nào thì ta cũng phải nhìn bằng con mắt khác chứ.” He he, kỳ thật hắn có tin tức riêng từ chỗ khác. Đương nhiên Minh Trạm tuyệt đối không thể nói ra. Tiếp nhận tách trà do Nguyễn Hồng Phi đưa qua rồi uống cạn chỉ trong hai ngụm, Minh Trạm hỏi, “Thật sự bất cẩn, Tống Viễn, ngươi có biết Tống Viễn không, Phi Phi?”

“Ta cũng không tới lui quá nhiều với Tống gia, làm sao có thể biết hết tất cả mọi người.”

“Nghe nói tên Tống Viễn kia bị Tống Diêu sai khiến lấy ngân lương của các tướng sĩ đem cho vay nặng lãi.” Minh Trạm xoa huyệt thái dương, thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt, “Ta thấy Tống Diêu có lẽ cũng không biết việc cho vay nặng lãi, mông của hắn còn chưa ngồi vững trên vị trí tướng quân, lúc này không có gan lớn như vậy. Nhưng mà chẳng lẽ Tống Viễn không có não ư, hay là bị người ta hãm hại?”

Khoát tay, Minh Trạm nói, “Đúng là đầu heo, thật sự không thể lý giải, cứ mặc kệ bọn họ đi.”

Nguyễn Hồng Phi cười cười, “Ngươi căn bản không cần bận tâm nhiều, chỉ cần ngồi yên xem kịch là được.”

Minh Trạm ngọt ngào nói, “Bằng mọi cách ta phải khiến ngươi vui vẻ.”

“Mũm mĩm, sinh thần của ngươi sắp đến rồi đó?” Nguyễn Hồng Phi đổi đề tài.

“Ừm, Nội vụ phủ đã nhắc ta. Ta cũng không muốn tổ chức linh đình. Qua sinh thần của ta thì chính là thọ thần của Thái hoàng thái hậu, ta nghĩ là lão thái thái sẽ lải nhải nhắc đến phụ hoàng.” Minh Trạm cũng không phải kiêng kỵ Phượng Cảnh Kiền, hắn chỉ hy vọng trong vòng ba năm này Phượng Cảnh Kiền đừng đến đế đô. Chờ hắn thật sự ngồi ổn trên ngai vàng thì Phượng Cảnh Kiền hẵng đến.

“Một lão thái thái, ngươi không để ý đến bà ta thì có sao đâu?” Đối với Nguyễn Hồng Phi thì thỉnh thoảng Minh Trạm cũng rất mềm lòng. Trước kia khi Minh Trạm bị câm phải ở trong cung, khi đó đã đắc tội không ít người. Lúc ấy lão thái thái chẳng hề có nửa phần phong độ của một tổ mẫu. Chẳng qua Nguyễn Hồng Phi động lòng đối với Minh Trạm chính là vì Minh Trạm mềm lòng và có tình có nghĩa.

Minh Trạm nói, “Hầy, Hoàng tổ mẫu chẳng biết gì về chính sự, cũng không nhúng tay vào. Ta nghĩ, có thể để bà ta cao hứng thì cứ để bà ta cao hứng. Đã chừng này tuổi rồi, còn nữa, phụ hoàng và phụ vương vẫn đang ở Vân Nam, cũng không nên để bọn họ bận tâm.”

Nguyễn Hồng Phi nhún vai, không tiếp tục nhắc đến việc này nữa.

Nếu là người bình thường, mềm lòng thiện lương chính là một đức tính tốt đẹp.

Bất quá nếu đức tính tốt đẹp này mà đặt ở trong hoàng thất thì chính là loại độc dược chết người.

Minh Trạm thật sự không ngờ có người dám nói như vậy.

Cáo mệnh phu nhân, tôn thất trong triều, phàm là nữ quyến thì mùng một và mười lăm đều phải đến Từ Ninh cung và Thọ An cung để thỉnh an Thái hoàng thái hậu cùng Vệ thái hậu. Thái hoàng thái hậu không để ý tới những chuyện bình thường, trong khi Vệ thái hậu luôn là người chuẩn bị tiệc trà, hội ngắm hoa, hoặc là tới lui với đám tôn thất, thân thích của quan lại triều đình.

Trên một phương diện nào đó, bởi vì Minh Trạm không có Hoàng hậu cho nên Vệ thái hậu đảm nhận trọng trách của cả Hoàng hậu và Thái hậu.

Theo thường lệ Vệ thái hậu đến Từ Ninh cung của Thái hoàng thái hậu trước, sua đó Thái hoàng thái hậu giữ lại Tương Nghi thái trưởng công chúa để trò chuyện, những người còn lại đi theo Vệ thái hậu khởi giá đến Thọ An cung.

Trước kia đều là như vậy, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra biến cố.

Tương Nghi thái trưởng công chúa vừa đến, Vệ thái hậu chưa nhận lễ của bà ta, sau khi Thái hoàng thái hậu ban ghế ngồi thì Tương Nghi thái trưởng công chúa liền nói thẳng, “Ta có một chuyện muốn hỏi ý Thái hoàng thái hậu và Thái hậu?” fynnz.wordpress.com

Thái hoàng thái hậu cười ha hả, “Tỷ tỷ cứ nói đi.”

“Là như thế này, nay lễ vạn thọ của bệ hạ sắp đến, kế tiếp là lễ thiên thu của Thái hoàng thái hậu ngài, còn có thọ thần của Thái thượng hoàng, tổng cộng cũng chẳng cách nhau bao nhiêu này.” Tương Nghi thái trưởng công chúa nhìn Thái hoàng thái hậu, “Thái thượng hoàng đến Vân Quý đã lâu, không thể không nhớ thương đế đô. Huống chi lúc trước khi người Thát Đát bao vây đế đô, tâm tư đều bị dọa nhảy dựng. Ta thấy, có nên thỉnh Thái thượng hoàng trở về mừng thọ thần của Thái hoàng thái hậu hay không? Còn nữa, Hoàng thượng xưa nay hiếu thảo đối với Thái thượng hoàng, có lẽ cũng sẽ rất cao hứng.”

Lời nói của Tương Nghi thái trưởng công chúa đâm thẳng vào lòng của Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu cười nói, “Đúng vậy đúng vậy.” Biết rõ chính mình không thể làm chủ, bèn hỏi Vệ thái hậu, “Thái hậu thấy thế nào?”

Từ khi Tương Nghi thái trưởng công chúa mở miệng thì Vệ thái hậu liền nâng lên tách trà, uống một ngụm, nghe Thái hoàng thái hậu hỏi, Vệ thái hậu mới không nhanh không chậm đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng nói, “Thái thượng hoàng đến Vân Quý dưỡng bệnh, cũng không phải vô duyên vô cớ đến nơi xa xôi đó. Bằng không, với sự hiếu thảo của Thái thượng hoàng thì làm sao có thể rời xa đế đô như vậy?”

“Thái thượng hoàng có quay về đế đô hay không thì Hoàng thượng có thể làm chủ được ư?” Vệ thái hậu nhìn Tương Nghi thái trưởng công chúa rồi nói, “Nếu Thái thượng hoàng tịnh dưỡng ổn thỏa thì đương nhiên sẽ trở về. Ở Vân Quý cũng không phải cách lâu dài.”

“Còn nữa, chuyện về người Thát Đát. Hoàng đế vừa mới đăng cơ, còn chưa biết hết mặt mũi của một nửa triều thần, huống chi là tướng quân thủ thành ở biên ải?” Vệ thái hậu lại nói, “Đám tướng sĩ đó…”

“Cho dù Thái trưởng Công chúa ngài buồn bực, thì ta vẫn phải nói, đó đều là người của Thái thượng hoàng để lại! Thái trưởng Công chúa can đảm như vậy mà lại sợ đến rùng mình, nhưng ta thì không sợ.” Vệ thái hậu thản nhiên nói, “Sợ cái gì? Hoàng thượng là thân nhi tử của ta, ta biết rõ bản lĩnh của Hoàng thượng hơn bất luận kẻ nào. Hắn có thể giữ được đế đô cũng có thể giữ được giang sơn vạn dặm này.”

Tương Nghi thái trưởng công chúa bị vài câu của Vệ thái hậu làm mất hết tất cả thể diện, chỉ có Thái hoàng thái hậu vẫn cười nói như trước, “Đúng vậy, Hoàng thượng rất tốt, cũng rất hiếu thảo đối với ta.”

Vệ thái hậu thật không biết bà bà của mình là ngốc thật hay là giả ngốc, trong khi Tương Nghi thái trưởng công chúa vẫn nhắc lại, “Nếu đã như thế thì việc này ta đành nhờ Thái hậu nương nương vậy?”

“Cũng được.” Vệ thái hậu không thay đổi sắc mặt, trong lòng đã có chủ ý, “Nếu mẫu hậu và Thái trưởng Công chúa đều nhớ Thái thượng hoàng thì không bằng mẫu hậu viết một phong thư. Để ta nghĩ xem, đúng rồi, ngoại tôn của Thái trưởng Công chúa, Khai Tuấn, nhi tử của An Duyệt công chúa đang làm Thị đọc học sĩ của Hoàng thượng, Khai Tuấn là thiếu niên có tài, tiền đồ vô lượng.”

“Theo ý ta, đã có sẵn sứ giả đưa tin, chính là Khai Tuấn. Lệnh hắn đến đó hỏi thăm thân thể của Thái thượng hoàng, nếu thân thể của Thái thượng hoàng đã khỏe hơn thì Khai Tuấn hộ giá đưa Thái thượng hoàng về đế đô. Nếu làm tốt thì xem như hắn có công. Nếu làm không xong, không thể đả động được Thái thượng hoàng….” Vệ thái hậu mỉm cười nhìn Tương Nghi thái trưởng công chúa, “Phụ lòng mẫu hậu và Thái trưởng công chúa chờ mong thì phải bị phạt.”

Trong lời nói của Tương Nghi thái trưởng công chúa có ý tứ sâu xa, “Ta cũng không hiểu những chuyện triều chính, vậy mà Thái hậu nương nương lại nắm rõ như lòng bàn tay, rất quan tâm thì phải?”

Vệ thái hậu nói, “Thái trưởng Công chúa quá khen, thân là Thái hậu, quả thật cần phải để ý một chút đến triều chính. Giống hiện tại, chẳng phải có thể giúp mẫu hậu và Thái trưởng Công chúa phân ưu hay sao? Không thì Thái trưởng Công chúa cứ giao chuyện này cho ta, nếu ta làm không được thì cũng có nghĩa Thọ An cung vô năng.”

Tương Nghi thái trưởng công chúa bị Vệ thái hậu chặn nghẹn họng, đành phải nói với Thái hoàng thái hậu, “Đã không còn sớm, Thái hoàng thái hậu nên để Thái hậu quay về đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi.”

Vệ thái hậu khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Mặc dù Thái hoàng thái hậu đầu óc đơn giản nhưng cũng nhìn ra Tương Nhi thái trưởng công chúa có một chút không thích hợp, bèn hỏi Tương Nghi thái trưởng công chúa, “Tỷ sao vậy? Vì sao nói chuyện với Thái hậu mà căng như thế?”

Tương Nghi thái trưởng công chúa nén giận, nói với Thái hoàng thái hậu, “Ngài không biết đó thôi, Thái hậu thưởng nữ quan cho Thục Viện.”

Chuyện này Thái hoàng thái hậu cũng có ấn tượng, gật đầu nói, “À, muội biết, chẳng phải là nha đầu chải đầu của Thái hậu hay sao? Có gì mà đáng ngạc nhiên đâu. Là Thục Viện coi trọng nàng ta, nhưng không tiện mở lời với Thái hậu. Thái hậu thấy Thục Viện thật sự thích cho nên mới ban tặng.”

“Ngài nghe ai nói vậy?”

“Thái hậu chính miệng nói với muội.” Thái hoàng thái hậu rất thật thà.

Tương Nghi thái trưởng công chúa thật bất bình thay đại Công chúa, bèn thở dài, “Nàng ta nói thì ngài liền tin. Ngài cũng phải nghĩ lại, làm gì có kẻ nào đang êm đang lành lại đưa tiểu hồ ly tinh vào nhà cơ chứ? Thật khiến đại a đầu khó xử. Không cho đại Phò mã chạm vào ả kia, nhưng dù sao cũng là người mà Thái hậu ban tặng. Nếu đem tiểu hồ ly tinh cho đại Phò mã thì ngài nghĩ xem đại Công chúa sẽ cảm thấy thế nào?”

“Hóa ra là vậy.” Thái hoàng thái hậu có chút không ngờ.

Nghĩ đến thái độ cứng rắn mới vừa rồi của Vệ thái hậu, trong lúc nhất thời Tương Nghi thái trưởng công chúa lại sinh ra cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, thở dài nói, “Nay Thái thượng hoàng đến Vân Quý, vậy mà Thái hậu liền hạ thủ với đại Công chúa, đợi ngày sau e rằng ngay cả ta và ngài đều không có đất dung thân.”

“Không đến mức này đâu.” Thái hoàng thái hậu cảm thấy đại cô tử của mình nói chuyện thật giật gân, bèn lên tiếng, “Hoàng thượng thật sự hiếu thảo đối với muội, hiện tại mỗi ngày đều đến đây thỉnh an muội. Hoàng thượng là một hài tử cần kiệm, muỗi nghe nói mỗi khi Hoàng thượng dùng bữa đều không ăn quá sáu món. Vậy mà ở chỗ của muội lại được thêm phần, muội bảo không cần, nhưng Hoàng thượng không đồng ý. Trong cung có cái gì cũng đều dành phần cho muội trước. Tỷ tỷ, tỷ nghĩ nhiều quá rồi đó?”

“Tốt nhất là kêu Thái thượng hoàng trở về, cho dù Hoàng thượng có tốt thế nào thì làm sao có thể tốt bằng Thái thượng hoàng cho được?”

Thái hoàng thái hậu không nói lời nào.

Đêm đó Vệ thái hậu liền đem chuyện này nói với Minh Trạm.

Minh Trạm không ngốc.

Nhưng lúc ấy vẻ mặt của Minh Trạm thật sự đủ ngốc, há to miệng, trừng lớn mắt, vẻ mặt vô cùng đần độn! Hắn không ngờ Tương Nghi thái trưởng công chúa lại ra nước cờ này.

Vì sao?

Chẳng lẽ hắn đối xử tệ với An Duyệt công chúa? Hắn đối với An Định Hầu vẫn chưa đủ tốt hay sao? Hắn không trọng dụng Trịnh Khai Tuấn ư?

Trong lúc kinh ngạc, bàn tay của Minh Trạm nghiêng sang một bên, tách trà nóng trong tay cũng bị nghiêng, nước chảy xuống hạ khố, hạ khố thấm nước làm bỏng tiểu Trạm bé nhỏ. Minh Trạm á một tiếng, Vệ thái hậu bị dọa mất hồn, vội vàng kéo tay hắn hỏi, “Có sao không, có sao không?”

Minh Trạm nhún nhún tại chỗ vài cái rồi vội vàng nói, “Nhi tử, nhi tử đi về trước, thay hạ y.”

Vệ thái hậu là người từng trải, trước đây đã từng tắm rửa cho Minh Trạm, thấy hắn bị ướt ngay chỗ đó, vội vàng hỏi, “Có nóng không?” Nơi đó của nam nhân rất yếu ớt.

Mặt của Minh Trạm đỏ như lò than, ra sức lắc đầu, “Không sao không sao, nhi tử về trước đây, mẫu thân.”

“Nếu không ổn thì gọi Thái y ngay đi.” Vệ thái hậu dặn dò một câu.

“Dạ biết.” Minh Trạm cảm thấy quả thật là mất mặt chết đi được, hắn mặc kệ Vệ thái hậu, phải che đậy cột buồm đang run rẩy, vội vàng ba giò bốn cẳng chạy về.

Đợi đến khi Minh Trạm trở về tẩm cung, vừa đến trước cửa thì lại có một chút ngượng ngùng, thấy chính mình thật mất mặt, sợ bị Nguyễn Hồng Phi nhìn thấy sẽ chê cười hắn. Hắn nháy mắt với Hà Ngọc, ra hiệu cho Hà Ngọc vào xem có Nguyễn Hồng Phi ở trong đó hay không.

Hà Ngọc chưa kịp nhúc nhích thì Diêu Quang đã vén rèm đi ra, cười đùa với Minh Trạm, thi lễ, “Bệ hạ, tiên sinh nhà ta bảo rằng, ngài ở bên ngoài chần chừ làm cái gì, nhanh chóng bước vào đi, đừng để bị phong hàn, bên ngoài trời đang rất lạnh mà.”

“Biết rồi, đâu có chần chừ gì đâu.” Minh Trạm xua đuổi Diêu Quang, “Ngươi và Hà Ngọc đi chơi đi, không cần các ngươi hầu hạ nữa.”

Diêu Quang cũng biết điều, bèn đi cùng Hà Ngọc, chuẩn bị hỏi thăm tin tức nội bộ, thấy Hoàng đế bệ hạ cứ lấm la lấm lét, đừng bảo là làm ra chuyện gì có lỗi với tiên sinh nhà hắn nhé.

Minh Trạm là người rất sĩ diện, tuy rằng hắn sợ Nguyễn Hồng Phi chê cười nhưng chuyện đã đến nước này, hắn lập tức đắp thêm một lớp da mặt cho mình, thản nhiên lắc lư đi vào.

Nguyễn Hồng Phi thấy tiểu Minh ù khoác một chiếc áo choàng kiểu nữ quay về. Áo choàng màu nho, bề mặt có thêu hoa sen, ngoài ra còn được đính một đường viền bằng lông chim màu đen, rất hoa lệ. Minh Trạm không để Nguyễn Hồng Phi thấy chính diện của mình, hắn xoay người liền nhảy lên giường, kéo chăn quấn lấy thân, vẻ mặt ủ rũ bắt đầu lải nhải, “Xui ghê, xiêm y của ta ướt cả rồi. Mau tìm cho ta một bộ xiêm y mới để ta thay đổi đi.”

“Sao vậy?” Nguyễn Hồng Phi còn chưa biết chuyện gì, làm sao lại không hỏi rõ ràng cho được, cũng đứng dậy rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Minh Trạm.

Minh Trạm bèn càu nhàu kể lại chuyện lùm xùm ngày hôm nay, Nguyễn Hồng Phi căn bản không bận tâm đại tiện nhân có muốn quay về hay không, nhưng Minh Trạm thì lại bị bỏng chỗ kia, Nguyễn Hồng Phi vội vàng lột xuống hạ khố của Minh Trạm để xem thử thế nào. Đây là sinh mạng thứ hai của nam nhân mà.

Minh Trạm xấu hổ, mặt có chút đỏ bừng, lại nhịn không được mà trêu chọc Nguyễn Hồng Phi, “Nếu ngươi liếm một chút thì có lẽ sẽ khỏi ngay thôi!”

“Có đau hay không?” Cẩn thận nâng lên tiểu Trạm bé nhỏ, nhìn từ bên ngoài thì chỉ hơi đỏ một chút mà thôi.

Minh Trạm nói, “Vừa đụng vào liền đau.”

“Gọi Ngự y đi.”

“Chỉ cần thoa vào một chút thuốc trị bỏng là được rồi, để người khác biết thì ta còn mặt mũi gì nữa?”

“Ai mà biết được?” Nguyễn Hồng Phi nói, “Chuyện này mà có ai dám loan truyền thì cắt lưỡi của hắn ngay lập tức.” Lại nhẹ nhàng khuyên Minh Trạm một hồi lâu, Minh Trạm mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Thái y đã từng tuổi này, kỳ thật có kiến thức không ít, tuy rằng hắn không biết vì sao long căn lại bị bỏng, cũng may bỏng không nghiêm trọng, khai đơn, lại đưa dược cao thoa ngoài, sau đó mới cung kính lui xuống.

Minh Trạm khỏa thân quấn chăn ngồi trên giường, gọi Nguyễn Hồng Phi lên giường cùng nằm, đợi Nguyễn Hồng Phi lên giường, Minh Trạm mới thở dài, “Phi Phi, thật không hiểu tại sao lại thế này. Ta đối với dòng họ của Tương Nghi thái trưởng công chúa rất tốt, phong hàm Công chúa của An Duyệt công chúa là do ta cấp, lúc trước An Định Hầu nhận hối lộ, ta cũng chỉ cưỡng chế bắt truy thu bạc bẩn, cũng không làm gì hắn. Còn có Trịnh Khai Tuấn, chẳng lẽ cả triều chỉ có hắn mới có khả năng thôi sao? Vì sao ta lại đề bạt hắn?”

“Ngươi nói xem, ta đối với bọn họ như vậy vẫn chưa đủ hay sao?”

Nguyễn Hồng Phi căn bản không để ý đến lời của Minh Trạm, ngược lại nói, “Đã sớm bảo là ngươi quá mức mềm lòng mà, đáng đời.”

“Ngươi không biết an ủi ta hay sao?”

“An ủi có ích gì. Ta an ủi ngươi thì bọn họ sẽ không tạo phản hay sao?” Nguyễn Hồng Phi đả kích tâm tư của Minh Trạm, “Người không có bản lĩnh mới cần người khác an ủi.”

“Ta không có bản lĩnh, ừ, ta không có bản lĩnh thì sao?” Nước miếng phun đầy mặt Nguyễn Hồng Phi.

Nguyễn Hồng Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt khinh bỉ của tiểu Minh ù, chậm rãi nắm tay của tiểu Minh ù nhét vào trong chăn rồi đặt lên tiểu mũm mĩm bé nhỏ, nghiêm trang nói, “Ngươi tự an ủi mình đi.”

Minh Trạm bật cười, đè cổ của Nguyễn Hồng Phi xuống giường để đòi hỏi, Nguyễn Hồng Phi đưa tay búng lên tiểu mũm mĩm bé nhỏ, tiểu Minh ù hét thảm một tiếng, bảo vệ sinh mệnh của mình, hắn cực kỳ sợ đau mà.

“Cấm dục đi.” Nguyễn Hồng Phi nói.

Tuy Minh Trạm không cam tâm nhưng thật sự là thân mình không thể chịu nổi, cũng chỉ đành tạm thời dừng bước hành quân. Lôi kéo Nguyễn Hồng Phi đi suy nghĩ làm cách nào để nhắc khéo Phượng Cảnh Kiền, trong khoảng thời gian ngắn này lão nhân gia ngài tuyệt đối đừng về đế đô nha.

Ngày hôm sau Minh Trạm giạng chân đi lâm triều.

Minh Trạm nói chuyện luôn rất êm tai, “Chớp mắt phụ hoàng đến Vân Quý tịnh dưỡng đã hơn nửa năm, cũng không biết hiện tại lão nhân gia như thế nào? Trẫm nghĩ, nếu thân mình của phụ hoàng đã bình phục, không bằng thỉnh phụ hoàng quay về đế đô, các ái khanh nghĩ thế nào?”

Triều thần luôn chú ý đến hậu cung, Tương Nghi thái trưởng công chúa không giấu kín việc này, thậm chí Tương Nghi thái trưởng công chúa lo lắng Vệ thái hậu chỉ nói cho có lệ. Vì vậy vừa ra khỏi cung thì bà ta liền tiết lộ tin này ra ngoài.

Từ hôm qua tin tức đã nhanh chóng lan truyền. Về phần trong lòng nghĩ thế nào thì không biết rõ.

Hôm nay Minh Trạm hỏi thẳng như vậy. Bá quan văn võ hai mắt nhìn nhau, trong một lúc vẫn không có ai bước ra nói Thái thượng hoàng nên trở về hay là Thái thượng hoàng không nên trở về.

Kỳ thật hiện tại rất tốt.

Tuy rằng Thái thượng hoàng đến Vân Quý, Minh Trạm và triều thần kỳ thật cũng không hòa thuận cho lắm, nhưng không thể phủ nhận Minh Trạm có một loại mị lực vượt xa người thường. Cho dù ngay từ đầu hắn làm Hoàng đế có chút mất phương hướng, nhưng mà người nào có mắt cũng đều có thể nhìn thấy sự tiến bộ của Minh Trạm. fynnz.wordpress.com

Trong triều kiêng kị nhất chính là: Trên trời có hai mặt trời, quốc gia có hai đế vương.

Nay trong điện đều là lão thần trước kia của Phượng Cảnh Kiền, đối với bọn họ mà nói thì Phượng Cảnh Kiền đức cao vọng trọng. Nhưng Minh Trạm cũng không thua gì. Thậm chí ở một phương diện nào đó thì Minh Trạm là trò giỏi hơn thầy.

Tỷ như bản lĩnh kiếm bạc.

Cảng Thiên Tân vừa được đưa ra thì không chỉ triều đình béo bở mà ngay cả đám người Lý Bình Chu cũng đều được tặng lễ.

Đứng bên phe những người hưởng lợi, hiện tại nếu Thái thượng hoàng trở về thì triều đình sẽ như thế nào, bọn họ cũng không biết rõ. Còn nữa, cho dù bọn họ muốn Thái thượng hoàng trở về. Bất quá hiện tại Thái thượng hoàng ở tại Vân Quý.

Trấn Nam Vương là phụ thân của Hoàng đế bệ hạ, nếu chọc giận phụ tử hai người này thì không biết Thái thượng hoàng ở tại Trấn Nam Vương phủ sẽ thế nào. Đế đô vẫn do Hoàng thượng cầm quyền, nhưng những người ủng hộ Thái thượng hoàng về triều sẽ có kết cục thế nào thì cũng có thể đoán được.

Dù sao mỗi người có suy tính của riêng mình, mọi người đều trầm mặc.

Minh Trạm đành chỉ đích danh, “Lý tướng, ngươi thấy thế nào?”

Lý Bình Chu là người do Phượng Cảnh Kiền một tay đề bạt, có tình cảm rất sâu đậm với Phượng Cảnh Kiền. Thậm chí lúc trước bởi vì Minh Trạm không phải là long mạch mà Lý Bình Chu đã kiến quyết phản đối lập Minh Trạm làm thái tử.

Nay Minh Trạm hỏi hắn, Lý Bình Chu lập tức biểu hiện khả năng tùy cơ ứng biến của người đứng đầu các Tướng quốc, kính cẩn đáp, “Bẩm bệ hạ, thiên địa có thể chứng giám lòng hiếu thảo của bệ hạ đối với Thái thượng hoàng.”

Trước tiên xác định quan điểm chính của mình, bày tỏ lòng trung thành, Lý Bình Chu lại nói tiếp, “Lúc trước thân mình của Thái thượng hoàng không thích hợp, cần phải đến Vân Quý cầu y, vì vậy mới rời xa đế đô. Nay nếu long thể của Thái thượng hoàng bình phục thì đương nhiên nên thỉnh Thái thượng hoàng quay về đế đô. Nhưng nếu Thái thượng hoàng vẫn đang an dưỡng thì hết thảy nên vì long thể của Thái thượng hoàng, không nên quấy rầy người. Đây là thiển ý của thần.”

Kỳ thật Phượng Cảnh Kiền vẫn đang trẻ trung khỏe mạnh, cho dù Lý Bình Chu quả thật nhìn thấy Phượng Cảnh Kiền hộc máu, nhưng nghĩ lại thì là thật hay là giả cũng phải chờ kết luận mới được? Dù sao trước kia khi Phượng Cảnh Kiền rời đi vẫn tỏ vẻ là long tinh hổ mãnh.

Từ khi Minh Trạm đăng cơ, quan niệm của Lý Bình Chu cũng có chút thay đổi. Hiện tại Minh Trạm hỏi, Lý Bình Chu cân nhắc cẩn thận, đây là chuyện hoàng thất, hắn là thần tử thì nhúng tay vào làm gì.

Xưa nay có tiếng là người thẳng thắn thanh liêm, vậy mà Lý Bình Chu cũng chọn lựa câu trả lời cho có lệ như thế, cho nên đáp án của những người khác cũng rất rõ ràng.

Phản ứng của triều thần đã trấn an tâm tư bị tổn thương của Minh Trạm.

Cuối cùng một năm làm Hoàng đế của hắn cũng không phải uổng công, rốt cục cũng có vài kẻ trung trinh.

Bất quá Lý Bình Chu nói như vậy thì đương nhiên cũng có người khác sử dụng thủ đoạn. Giống như Thiện Kỳ Hầu, dẫn đầu liên hợp các tôn thất để liên danh thượng tấu thỉnh Phượng Cảnh Kiền quay về đế đô, còn tự nhận là hưởng ứng lời kêu gọi của Hoàng thượng, khiến Minh Trạm nhất thời nói không nên lời.

Làm cho Minh Liêm phải lén oán giận với Minh Trạm, “Mụ nó cái tên Thiện Kỳ Hầu kia có lai lịch gì vậy Hoàng thượng? Có thể bắt hắn câm miệng hay không? Ta không liên danh, hắn mỗi ngày đều đến cửa, phiền muốn chết.”

Minh Trạm nói, “Tam ca, vậy tam ca cứ ghi danh là được.”

“Như thế sao được?” Minh Liêm trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng, bèn nói, “Đệ thật sự muốn Hoàng bá phụ trở về hay sao? Minh Trạm? Nếu đệ muốn như vậy thì tại sao không nói? Sớm biết như thế thì đệ bảo ta đến đế đô làm gì?” fynnz.wordpress.com

“Ta không ghi danh, mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào cũng được. Nếu không phải đệ làm Hoàng đế thì ta vẫn còn yên lành ở Vân Nam. Đệ ở đâu thì ta ở đó. Nếu đệ thật sự muốn quay về Vân Nam thì phái người báo với ta trước một tiếng, ta cùng đệ trở về.” Minh Liêm nói.

Đối mặt với thái độ quả quyết của Minh Liêm, Minh Trạm thật sự hết chỗ nói, “Được rồi. Đệ sẽ không trở về.”

Lúc này Minh Liêm mới yên lòng, “Vậy thì tốt rồi.”

Nghĩ đến chuyện gì đó tốt đẹp, Minh Liêm cười tủm tỉm, nói với Minh Trạm một cách tự hào, “Nói với đệ chuyện vui này, Vương phi mang thai rồi.”

“Ôi chao, đây là đại hỷ sự nha.” Minh Trạm hỏi, “Được mấy tháng?”

“Mới hai tháng thôi.” Minh Liêm cười nói, “Hai ngày trước bắt mạch thì mới biết.”

“Chúc mừng chúc mừng.” Minh Trạm thật sự mừng cho Minh Liêm, Minh Liêm cũng không phải người thông minh, bất quá tâm tính của Minh Liêm thì người bình thường không thể sánh bằng. Hắn biết hắn tranh không lại Minh Trạm, liền một lòng đi cùng Minh Trạm. An tâm ở phía sau kiếm chác, kết quả là người ta kiếm được cái chức quận vương.

Minh Liêm có được tin chính xác, báo với Minh Trạm, lại đi dạo một vòng ở chỗ Vệ thái hậu. Ngày hôm sau, Minh Trạm, Vệ thái hậu và Thái hoàng thái hậu trong cung ban thưởng cho vài thứ.

Thiện Kỳ Hầu lại đi thuyết phục Minh Liêm, Minh Liêm không hề nể mặt lão già kia, vừa vào triều thì liền rống giận tham tấu Thiện Kỳ Hầu, “Thái thượng hoàng đi Vân Quý điều trị thân thể chứ có làm gì đâu? Liên danh để làm chi? Nếu mọi người nhớ Thái thượng hoàng thì cứ đến Vân Quý thỉnh an Thái thượng hoàng. Đế đô là nhà của Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng muốn trở về thì có thể trở về bất kỳ lúc nào. Hầu gia cứ liên tục đến phủ bảo bổn vương ghi danh, theo lý, tước vị của ngươi không bằng bổn vương, bất quá bổn vương kính ngươi lớn tuổi cho nên mới nể mặt ngươi.”

“Ngươi vẫn cứ dây dưa không dứt. Ngươi liên danh như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Thái thượng hoàng đã khỏe lại mà không biết trở về, phải đợi chúng ta liên danh thượng tấu ép Thái thượng hoàng trở về hay sao?” Minh Liêm vung tay áo, “Thật sự là vô lý. Hay là ngươi ở đế đô bị uất ức cho nên muốn Thái thượng hoàng quay về chủ trì công đạo cho ngươi?”

Thiện Kỳ Hầu từng tuổi này, tự cho là có thể khiến dòng họ bên phía Minh Trạm phải làm kẻ câm ăn hoàng liên, kết quả không ngờ Minh Liêm lại đột nhiên trở mặt, khiến hắn bị mất mặt tại triều đình. Thiện Kỳ Hầu run rẩy nói, “Ý của Quận vương là sao? Oan chết lão thần rồi.”

Lại xoay sang nói với Minh Trạm, “Lão thần chỉ nghĩ Thái thượng hoàng trở về thì việc tổ chức quốc khánh mới náo nhiệt. Vì vậy bèn nghĩ cách liên danh thượng thư, phân ưu giúp Hoàng thượng. Ai ngờ Liêm quận vương lại hiểu lầm ý của lão thần, nếu nói như vậy thì thôi không cần liên danh gì nữa.” Trong lời nói tràn đầy thở dài và sầu bi khiến người ta sinh ra cảm giác xót xa. Minh Liêm là huynh đệ cùng phụ khác mẫu của Minh Trạm, nếu không phải Minh Trạm đăng cơ làm Hoàng đế thì hắn cũng không có may mắn được làm Quận vương. Đương nhiên Minh Liêm đứng về phía Minh Trạm, vì vậy hành vi của Minh Liêm dễ dàng bị người ta quy chụp là do Minh Trạm sai khiến.

Trong khoảnh khắc, Minh Trạm giống như lộ ra bộ mặt dữ tợn: Hắn từ chối không cho Thái thượng hoàng quay về đế đô ư?

Một câu của Thiện Kỳ Hầu xoay chuyển thế cục, kỳ thật ngay cả Minh Trạm cũng bị Thiện Kỳ Hầu lặng lẽ lừa gạt, khả năng chính trị của Minh Liêm làm sao địch nổi lão hồ ly như Thiện Kỳ Hầu, Minh Liêm trợn mắt há hốc mồm nói, “Ngươi lại nói vòng vo cái gì vậy?” Chỉ trong chớp mắt, hắn và Hoàng thượng trở thành người có lỗi. Trời ạ, Minh Liêm rốt cục mở rộng tầm mắt.

Minh Trạm thản nhiên hỏi, “Thiện Kỳ Hầu, trong tấu chương của khanh có bao nhiêu tôn thất liên danh rồi? Trình lên cho trẫm nhìn thử một chút.”

“Đã có hai mươi ba người.”

“Ừm, cũng đủ rồi.” Minh Trạm tiếp nhận từ trong tay của Hà Ngọc, liếc mắt một cái rồi nói, “Các ngươi có lòng, phụ hoàng đều biết. Thiện Kỳ Hầu, ngươi không ở chung với tam vương huynh nên không biết bản tính của hắn. Tam vương huynh hiếu thảo đối với phụ hoàng cũng giống như đối với phụ vương.”

“Mỗi tháng tam vương huynh gửi thư thỉnh an cho phụ vương cùng các lễ vật cung phụng thì đều phân ra làm hai phần, phụ vương một phần, phụ hoàng một phần.” Minh Trạm thuận miệng phô trương, bịa chuyện như thật, “Ngay cả trong thư mà phụ hoàng gửi cho trẫm cũng phải thừa nhận lòng hiếu thảo của tam vương huynh. Lòng hiếu thảo của tam vương huynh đối với phụ hoàng được bày tỏ thông qua hành vi hằng ngày của hắn. Hắn không muốn liên danh là vì bản tính của hắn vốn như thế. Tựa như Thiện Kỳ Hầu ngươi, có lòng hiếu thảo đối với Thái thượng hoàng và với trẫm, trẫm và Thái thượng hoàng cũng biết rõ.”

Minh Trạm như cười như không mà nhìn đám thần tử bên dưới, “Giống như chuyện lần này, cả triều cũng chỉ có một mình Thiện Kỳ Hầu nhà ngươi là sáng dạ, giúp trẫm phân ưu.”

“Điểm này ngay cả Lý tướng cũng không bằng ngươi.”

Thiện Kỳ Hầu cảm động đến rơi lệ, “Có thể phân ưu vì bệ hạ là bổn phận của thần. Bệ hạ quá khen, thần không dám nhận lời ca ngợi này. Thần cũng chỉ muốn bày tỏ lòng hiếu thảo đối với Thái thượng hoàng mà thôi, chỉ lo là lễ vật không thích hợp.”

“Có cái gì mà không hợp cơ chứ, cứ đem mấy thứ đó giao cho Nội vụ phủ, để Nội vụ phủ thống nhất an bài là được.” Minh Trạm nói mà như chưa nói, nếu Thiện Kỳ Hầu nguyện ý đem mấy thứ lễ vật cho Nội vụ phủ, thông qua Nội vụ phủ để nịnh bợ Thái thượng hoàng, như vậy có thể nịnh bợ được hay sao? Trong lòng của Thiện Kỳ Hầu thầm mắng to Minh Trạm gian xảo, nhưng ngoài miệng thì vẫn phải tạ ơn.

Minh Trạm khiêm tốn nói, “Không cần khách khí như vậy, trẫm đối đãi với tôn thất cũng như đối đãi với tâm can của trẫm. Các ngươi có chuyện gì khó xử thì cứ nói với trẫm. Có cái gì muốn làm thì cũng cứ nói với trẫm.”

“Có thể giúp gì được cho các ngươi thì trẫm sẽ giúp hết sức.” Minh Trạm mỉm cười, “Con người của trẫm như thế nào thì dần dần các ngươi sẽ biết, rất dễ ở chung.”

Thiện Kỳ Hầu không thể không trái lương tâm mà nịnh bợ, “Dạ, bệ hạ anh minh từ bi, cho dù lão thần đã sống nhiều năm thế này mà cũng cảm thấy rất hiếm người giống bệ hạ.”

“Lời này là giả.” Minh Trạm nói, “Thiện Kỳ Hầu từng tuổi này, những người khác thì không nói nhưng tất nhiên đã gặp được Nhân Tông hoàng đế. Trẫm nghe nói Nhân Tông hoàng đế rất ôn hòa.”

Thiện Kỳ Hầu không hiểu vì sao Minh Trạm lại nhắc đến Nhân Tông hoàng đế, bất quá hắn vẫn thuận thế đáp, “Đúng vậy, Nhân Tông hoàng đế cực kỳ ôn hòa, lại tha thiết cầu hiền, là một minh quân hiếm thấy.”

Minh Trạm lại mỉm cười, hỏi xem trong triều còn chuyện gì nữa không, sau đó liền ra lệnh bãi triều.
Bình Luận (0)
Comment