Hoàng Đế Nan Vi

Chương 168

Triệu Lệnh Nghiêm mặc kệ Hoàng thượng có ý gì khác với hắn hay không, việc cấp bách là bắt Thiệu Bình để tránh quân đội sinh biến.

Tống Diêu mang đến hai vạn người từ Cam Túc, kỳ thật chân chính so sánh thì cũng không kém cỏi hơn ba vạn quân Đại Đồng là bao nhiêu. Nhưng chỉ sợ nếu song phương tương xứng thì lại khó phân thắng bại. Một khi quân đội sinh biến thì bọn họ coi như đi tong. Lúc này Triệu Lệnh Nghiêm quyết đoán, tạm gác mọi chuyện trong triều sang một bên, trước tiên phái người đi tìm hiểu tung tích của Thiệu Bình, sợ Thiệu Bình nhận thấy có điểm khả nghi sẽ co đầu rút cổ trong quân không chịu ra.

Bằng không đến lúc đó muốn vào quân doanh của Thiệu Bình để bắt người thì e rằng sẽ nguy hiểm.

Kỳ thật Triệu Lệnh Nghiêm đánh giá chỉ số thông minh của Thiệu Bình hơi cao. Ban đầu Thiệu Bình biết Tống Diêu và Triệu Lệnh Nghiêm bắt được nhược điểm của hắn thì người này liền kinh hoàng, mất chủ kiến, muốn đầu nhập vào Trịnh gia. Đầu nhập vào Trịnh gia thất bại, kết quả bị hai người Tống Triệu dùng kế liên hoàn mua chuộc.

Nhưng Thiệu Bình thật sự không phải một người thông minh.

Nay, đây là lần đầu tiên Triệu Lệnh Nghiêm phải cảm tạ chỉ số thông minh rất thấp của Thiệu Bình.

Thiệu Bình không hề bối rối, bởi vì hắn chẳng hề ngửi được một chút mùi nguy hiểm nào từ động tác của triều đình.

Tuy rằng hắn biết triều đình đã có được một quyển sổ, cũng biết Thượng thư Trịnh Lâm Trọng đã xuống đài, nhưng Thiệu Bình cực kỳ tin tưởng, khi Tống Diêu đã đem quyển sổ của Tứ Hải bang cho hắn và hắn cũng đã thiêu hủy, nay hắn không còn gì phải lo.

Thậm chí khi Trịnh Nhất Điền đến tìm hắn nói việc này thì Thiệu Bình vẫn chắc chắn: Vụ án này nhất định liên quan đến Trịnh gia, lúc trước Tống Diêu đã tiết lộ phong thanh với hắn. Về phần chuyện này làm thế nào mà truyền vào trong triều và trong triều phản ứng nhanh như vậy.

Thiệu Bình lý giải là: Hoàn toàn nhờ công Tống Diêu thần thông quảng đại.

Hắn thậm chí còn ngây ngô nghĩ rằng, việc này sở dĩ bị triều đình vạch trần hoàn toàn là do một tay Tống Diêu thiết kế.

Loại nhận thức này khiến Thiệu Bình cảm thấy vô cùng an toàn, thậm chí khi gặp Trịnh Nhất Điền, trong lòng của hắn còn dâng lên một loại khoái cảm hiếm thấy: Trịnh gia của ngươi thật không đơn giản, mụ nội các ngươi, lúc trước là Trịnh gia, Vinh gia, Tĩnh Quốc Công phủ, Tứ Hải bang, Hòa Bình bang cùng với quân đội, sáu phe liên thủ phát tài, vậy mà con mụ ngươi lại dám sang tay bán tất cả chúng ta, phụ tử Tĩnh Quốc Công bị bắt, Vinh gia gặp nạn kiếp, Tứ Hải bang và Hòa Bình bang nay lưỡng bại câu thương, thậm chí ngay cả Lưu Thủ Nhân tướng quân cũng đã chết, đây đều là do một tay Trịnh gia tạo nghiệt.

Còn lão bà và hài tử của Thiệu Bình, đủ loại thâm thù đại hận khiến Thiệu Bình khi nhìn thấy Trịnh Nhất Điền thì thật sự khó có thể hòa nhã.

Phong cách của Trịnh Nhất Điền cực kỳ quý phái, không kiêu không nóng nảy, “Nay Hoàng thượng đã xem sổ sách buôn lậu của Đại Đồng, tướng quân cũng có phần trong đó. Trịnh gia và tướng quân giao hảo nhiều năm, thật không đành lòng để tướng quân rơi vào lao ngục, vì vậy đặc biệt đến thông báo tướng quân một tiếng để sớm chuẩn bị.” fynnz.wordpress.com

Thiệu Bình nói một cách mỉa mai, “Sớm chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Bảo bản tướng phản gia phản quốc? Tư thông với người Thát Đát? Hay là noi theo Dương Vũ Đồng đi ám sát đại tướng quân?” Mụ nó, chẳng lẽ chỉ có bản tướng là có chuyện, còn Trịnh gia các ngươi thì vô sự hay sao? Nếu vô can với lão Trịnh gia thì Trịnh Nhất Điền nhà ngươi cần gì phải đích thân đến chỗ này của bản tướng để châm ngòi khiêu khích cơ chứ?

Trịnh Nhất Điền nghe khẩu khí có vẻ khác thường, bèn nghi hoặc nhìn về phía Thiệu Bình, “Vì sao Thiệu tướng quân lại nói như vậy, gia phụ vì nể tình tướng quân nên mới bảo ta đến thông báo trước một tiếng. Trịnh gia hoàn toàn là có ý tốt, Thiệu tướng quân đừng hiểu lầm.”

“Như vậy đa tạ ý tốt của Trịnh lão gia.” Thiệu Bình lạnh lùng nói, không hề có ý tiếp nhận lòng tốt của Trịnh gia.

Trịnh Nhất Điền cau mày nói, “Chẳng lẽ tướng quân có hiểu lầm gì với Trịnh gia hay sao?” Phản ứng của Thiệu Bình rất khác với tưởng tượng của hắn.

Thiệu Bình ngậm miệng không nói.

Trịnh Nhất Điền lại lên tiếng, “Tướng quân, chúng ta có giao tình cũ, ngồi cùng một chiếc thuyền, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng.” Nay tình thế nguy ngập, Trịnh gia cũng không tiện bày ra tác phong đáng tởm, đành chủ động đưa thang cho Thiệu Bình bước xuống.

Ai ngờ Thiệu Bình lại càng khoe mẽ, dâng trà lên rồi chậm rãi uống.

Nhìn cái tên thô thiển này lại bắt chước người ta tao nhã mà bưng trà tiễn khách, cho dù Trịnh Nhất Điền có khả năng nhún nhường như thế nào thì cũng không nguyện ý tiếp tục hạ mình, bèn đứng dậy cáo từ, phất tay áo rời đi.

Trịnh Nhất Điền vừa rời đi thì Lý Báo tiến đến bẩm báo, “Tướng quân, đại tướng quân thỉnh ngài buổi tối sang đó có chuyện cần bàn bạc.”

Thiệu Bình nhịn không được mà hỏi một câu, “Còn mời ai nữa?”

Lý Báo nói, “Tất cả phó tướng tham tướng đều được mời. Bất quá đại tướng quân nói, thỉnh ngài đến sớm một chút.”

“Biết rồi.”

Trịnh Nhất Điền trở về nhà.

Dù sao thì hắn cảm giác thái độ của Thiệu Bình không đúng, trước kia Thiệu Bình thấy hắn thì tỏ ra thân thiết khó nói nên lời. Nay gặp phải chuyện lớn sắp rơi đầu như vậy mà Thiệu Bình lại không nôn nóng, tư thái lãnh đạm khiến người ta sinh nghi.

Từ khi Trịnh gia nhận được tin Trịnh Lâm Trọng từ quan xuống đài thì liền biết sự tình không đúng.

Trịnh Nhất Điền cẩn thận, vội vàng kể lại với phụ thân về sự khác thường của Thiệu Bình, lúc này liên quan đến tánh mạng của một nhà già trẻ, tuyệt đối không thể xảy ra một chút sai lầm nào.

Trịnh Lâm Băng cau mày, “Mấy ngày trước còn muốn kết thân với chúng ta, nay họ Thiệu lại đặc biệt lên mặt. Ngươi có nói với hắn về chuyển sổ sách chưa?”

“Đã nói.” Trịnh Nhất Điền đáp.

Trịnh Lâm Băng trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên nói, “Ngươi nói thử xem, có thể nào họ Thiệu đã sớm biết chuyện quyển sổ kia hay không?”

“Không thể nào đâu, phụ thân. Thiệu Bình xưa nay không phục Tống Diêu, lúc này Tống Diêu nắm nhược điểm của Thiệu Bình, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn. Còn nữa, nếu không phải Thiệu Bình sợ Tống Diêu thì làm sao có thể thay điệt tử của mình đi xin kết thân với ngũ nha đầu cơ chứ?” Trịnh Nhất Điền hoàn toàn không thể hiểu nổi thái độ của Thiệu Bình.

Trịnh Lâm Băng đột nhiên hiểu rõ vài phần, khẽ hừ một tiếng, “Đây cũng là một cách mua chuộc lòng người cũ rích. Ngày xưa, Tào Mạnh Đức đánh bại Viên Thiệu, khi đến chỗ của Viên Thiệu thì Tào Mạnh Đức phát hiện rất nhiều thủ hạ quan viên của mình thư từ qua lại với Viện Thiệu. Tào Mạnh Đức vì mua chuộc lòng người mà không hề đọc những thư này, cho thiêu hủy ngay tại chỗ. Dù sao thì Thiệu Bình cũng là lão tướng, Tống Diêu lại không có khả năng lập tức giết hắn, đương nhiên là thu mua Thiệu Bình trước, đợi ngày sau dần dần thu phục ba vạn quân Đại Đồng này, khi đó có Thiệu Bình hay không cũng không sao.”

Trịnh Nhất Điền nói, “Như vậy quyển sổ kia đã sớm xóa sạch mọi liên quan đến họ Thiệu? Không còn dính dáng đến hắn nữa?”

Trên tay của Trịnh Lâm Băng đang di chuyển hai quả cầu bằng ngọc thạch, nghĩ đến mấu chốt, hắn bèn hỏi một cách cay độc, “Nếu quyển sổ đó là từ Đại Đồng đưa đến triều đình, vì cớ gì phải mượn danh Ngự sử đài mà vạch trần chuyện này?”

“Chẳng phải là đem công lao tặng cho Ngự sử đài hay sao?” Vì đã lớn tuổi cho nên lông mày cũng thưa thớt, hàng lông mày nhàn nhạt hơi nhướng lên, “Cho dù như thế nào thì ta cũng chẳng thấy họ Tống và họ Triệu kia là thứ tốt lành gì, bọn họ có đức độ đến mức đó hay sao?”

Trịnh Nhất Điền cảm thấy hoang mang, đột nhiên phụ tử hai người cùng nghĩ đến một khả năng, Trịnh Nhất Điền cả kinh nói, “Phụ thân, chẳng lẽ có hai quyển sổ?”

Trịnh Lâm Băng già dặn đến mức thành tinh, đã trải qua rất nhiều việc, sau một lúc lâu trầm mặc thì mới nói, “Mau đưa mọi người xuất quan bỏ trốn.”

“Phụ thân?”

“Đừng bận tâm nhiều, nhị thúc của ngươi ở đế đô đã từ quan, Trịnh gia chúng ta có thể lưu được người nào thì hay người đó.” Trịnh Lâm Băng từng tuổi này, tuy không thể nói là không màng sinh tử, nhưng ít nhất hắn vẫn nguyện ý đem cơ hội sinh tồn nhường cho con cháu trẻ tuổi.

Trịnh Nhất Điền cau mày nói, “Nếu thật sự có hai quyển sổ, nhất định là Hoàng thượng có mật thám tại Đại Đồng. Lúc này e rằng có đi cũng không còn kịp.” Sổ sách như vậy là sổ sách riêng tư, bằng không tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Hộ bộ Thượng thư Trịnh Lâm Trọng.

Nói cách khác, có lẽ Hoàng thượng đã lấy được quyển sổ đó còn sớm hơn cả Tống Diêu, như vậy, với sự kín đáo của Hoàng thượng thì nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn thì mới bùng phát như thế này.

Như vậy lúc này Trịnh gia có bị theo dõi hay không?

Nếu lúc này để con cháu xuất quan thì chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này ư? Rơi vào bẫy do người khác đã lập sẵn?

Hiển nhiên là Trịnh Lâm Băng cũng nghĩ đến điều này, hắn hơi mím môi, nghiêm mặt nói, “Để bọn họ lên núi đi, dẫn theo Trịnh Ngũ Nhi, Trịnh Ngũ Nhi có võ nghệ cao cường, lại trung thành và tận tâm, dù sao trốn vào thâm sơn cùng cốc vẫn có cơ hội sống sót nhiều hơn.”

Trịnh Lâm Băng lại nói tiếp, “Đến ban đêm, để bọn họ giả thành nô tài cùng Trịnh Ngũ Nhi thoát thân.”

“Phụ thân.”

“Mau đem vài tỷ muội của ngươi đuổi về nhà phu gia.” Chỉ trong một thời gian ngắn mà Trịnh Lâm Băng đã già nua nhanh chóng, khoát tay rồi thở dài, “Nên phân tán thì cứ phân tán.”

Trong lòng của Trịnh Nhất Điền cũng thật khó chịu, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là danh môn vọng tộc, không thể sánh bằng lực lượng của triều đình. Bất quá thấy tình hình của lão phụ thân thế này thì Trịnh Nhất Điền cũng nhịn không được mà khuyên nhủ, “Có lẽ sự tình không đến mức này đâu, phụ thân.”

Trịnh Lâm Băng nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, khẽ thở dài, “Nếu không phải tình thế ác liệt thì nhị thúc của ngươi cũng không cần phải từ quan. Cho dù thật sự muốn từ quan thì cũng phải gửi thư trước báo với ta một tiếng.” Đưa tay vuốt ve tay vịn sáng loáng trên ghế, Trịnh Lâm Băng thở dài, “Ta muốn để lại đại gia nghiệp cho ngươi, nay xem ra lại không được.” fynnz.wordpress.com

“Phụ thân chớ nói như vậy, cũng là do nhi tử không biết phấn đấu.”

Đương nhiên Trịnh Lâm Băng chẳng phải người tốt lành gì, hắn và Phượng Cảnh Minh cấu kết, Dương Vũ Đồng có thể thành công ám sát Lưu Thủ Nhân cũng có công của hắn.

Bất quá người xấu cũng có thứ mà người xấu muốn bảo hộ.

Cho dù đã biết rõ sắp chết đến nơi nhưng Trịnh Lâm Băng vẫn đến doanh trại của Thiệu Bình, tính toán tiếp tục thuyết phục Thiệu Bình. Kết quả lại không ngờ gặp được Triệu Lệnh Nghiêm.

Triệu Lệnh Nghiêm và Thiệu Bình vừa cười vừa nói, thấy Trịnh Lâm Băng đến đây, Triệu Lệnh Nghiêm từ khách chuyển thành chủ, cười nói, “Thật sự không khéo, Trịnh lão tiên sinh, chúng tôi vừa có quân vụ, nhất thời không thể tiếp đón ngài.”

Trịnh Lâm Băng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không còn vẻ hiền hòa của ngày thường, nói một cách mỉa mai, “Công vụ gì? Tính dùng quân vụ để gậy ông đập lưng ông với Thiệu tướng quân hay sao?”

Triệu Lệnh Nghiêm nhìn về phía Trịnh Lâm Băng, bày ra thái độ chuyện đáng làm thì phải làm, “Ý của Trịnh lão tiên sinh là gì? Vô duyên vô cớ khiêu khích quan hệ đồng liêu của chúng ta, cho dù ngài là lão nhân gia có danh vọng trong thành, nhưng nếu nói như vậy thì cũng phải trị tội.”

Trịnh Lâm Băng căn bản là lười để ý đến Triệu Lệnh Nghiêm, nói thẳng, “Thiệu tướng quân, ta có việc riêng muốn nói với ngươi.”

Triệu Lệnh Nghiêm nhìn Trịnh Lâm Băng rồi cười lạnh một tiếng, lòng bàn chân mọc rễ ngay nơi này, không thèm nhúc nhích. Thiệu Bình trả lời có lệ, “Nay đang ở trong quân, bản tướng còn có công vụ cần phải xử trí, nếu lão tiên sinh có gì quan trọng thì ngày mai đến nói.”

Có chuyện quan trọng thì dời lại ngày mai đến nói, không có chuyện quan trọng thì trực tiếp cút đi! Trịnh Lâm Băng cẩn thận nhìn đôi mắt lộ ra ý cười trên gương mặt nhu hòa của Triệu Lệnh nghiêm, hắn biết Triệu Lệnh Nghiêm sợ Thiệu Bình nhìn ra sơ hở, vì vậy mới đến đây để ổn định Thiệu Bình. Ai ngờ tên ngốc này đã bị Triệu Lệnh Nghiêm mua chuộc không phân rõ Đông Tây Nam Bắc. Nay Triệu Lệnh Nghiêm đang ở đây, hắn có năng lực nói cái gì cơ chứ? Cho dù hắn nói thì Thiệu Bình có thể tin tưởng hay sao?

Lúc này hắn chậm một bước, Triệu Lệnh Nghiêm đã chắn giữa hắn và Thiệu Bình. Chỉ kém một bước mà hắn mất cơ hội thuyết phục Thiệu Bình.

Có khi đời người thường chỉ hơn thua một bước mà thôi.

Xem ra ông trời muốn tiêu diệt Trịnh gia rồi. Trịnh Lâm Băng thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói, “Hy vọng ngày sau Thiệu tướng quân không hối hận vì hôm nay đã không chịu nghe lời của lão phu.” Xoay người rời đi.

Thiệu Bình thấy thái độ của Trịnh Lâm Băng như vậy thì cũng hơi dao động một chút. Nếu không phải Triệu Lệnh Nghiêm đang ở đây thì e rằng hắn thật muốn nghe Trịnh Lâm Băng muốn nói cái gì.

Trịnh Lâm Băng vừa đi, Triệu Lệnh Nghiêm liền cười lạnh rồi lừa gạt Thiệu Bình, “Đúng như đại tướng quân đã đoán, quyển sổ kia một khi dâng lên thì Trịnh thượng thư lập tức thỉnh từ quan, Hoàng thượng cũng không giữ lại, trực tiếp chấp thuận. Thiệu tướng quân, mấy ngày nay tốt nhất là đừng tới lui với Trịnh gia. Bằng không, Hữu đô ngự sử Tưởng đại nhân và đại Phò mã vẫn đang ở đây, nếu để bọn họ nhìn thấy chúng ta tới lui cùng Trịnh gia thì về sau có miệng cũng nói không được.”

Đương nhiên Thiệu Bình quan tâm đến tiền đồ của mình hơn, đã sớm ném Trịnh Lâm Băng ra sau đầu, hắn liên tục dạ vâng với Triệu Lệnh Nghiêm.

Kỳ thật Trịnh Lâm Băng giống Triệu Lệnh Nghiêm, bọn họ đều đoán được Hoàng thượng có thủ đoạn sấm chớp là vì ở trong thành Đại Đồng còn có kẻ thứ ba đến từ thế lực của triều đình đang ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó.

Nhưng lúc này thành Đại Đồng không phải không có chuyện xấu, mọi chuyện xấu đều đổ lên người Thiệu Bình!

Vì sao Thiệu Bình lại có lá gan đối nghịch Tống Diêu, không nể mặt Tống Diêu? Cho dù như thế nào thì Tống Diêu vẫn là đại tướng quân thủ thành Đại Đồng do đích thân triều đình đề bạt.

Đó là vì Thiệu Bình cho rằng uy vọng của mình trong quân Đại Đồng rất lớn.

Mà Tống Diêu và Triệu Lệnh Nghiêm vẫn luôn kiêng kỵ Thiệu Bình, thà rằng đem nhược điểm của Thiệu Bình trả lại cho Thiệu Bình để mua chuộc hắn, cũng từ đó chứng tỏ Thiệu Bình ở trong quân là hy vọng không nhỏ của mọi người.

Bất quá thật rõ ràng, trí tuệ chính trị của Thiệu Bình không đủ.

Trịnh Lâm Băng và Triệu Lệnh Nghiêm đều phát hiện điểm sơ hở trong quyển sổ kia, lúc này, quyển sổ mà trước kia Tống Diêu giao cho Thiệu Bình đã trở thành vô dụng, mà hắn cũng đã mất đi giá trị.

Lúc này Thiệu Bình là một nhân vật trong đường dây buôn lậu Đại Đồng, hắn và Trịnh gia đều nguy hiểm như nhau.

Triệu Lệnh Nghiêm là đương sự, hắn phát hiển điểm này. Trịnh Lâm Băng cũng thế.

Duy nhất Thiệu Bình hoàn toàn không biết gì cả, vẫn đang yên bình nằm mộng đẹp.

Lúc này bên phe Tống Diêu cũng không an toàn.

Trịnh gia vẫn có khả năng lật ngược tình thế.

Chỉ cần đem việc này từ đầu đến cuối hoàn toàn đổ cho Thiệu Bình thì cho dù trước đây Trịnh gia có cấu kết với người Thát Đát, cho dù Trịnh gia và Thiệu Bình có mối thâm thù đại hận gián tiếp, nhưng đối mặt với nguy cơ liên quan đến tánh mạng thì Thiệu Bình có khả năng làm ra một lựa chọn có thể bảo toàn chính mình và Trịnh gia hay không?

Tỉ như phản quốc.

Trịnh Lâm Băng tính như thế, thậm chí hắn có năm phần chắc chắn có thể thuyết phục Thiệu Bình bất ngờ làm phản.

Số quân chính thức của Đại Đồng nhiều hơn số quân mà Tống Diêu mang đến từ Cam Túc, Thiệu Bình ở trong quân rất có uy vọng, chỉ cần nắm chắc ba vạn quân Đại Đồng thì thánh chỉ có đáng là ǵ?

Thậm chí bọn họ có thể dẫn người Thát Đát tiếp tục tấn công, để tiểu Hoàng đế biết cái gì là lợi hại.

Trịnh Lâm Băng tính như thế, kết quả là Triệu Lệnh Nghiêm còn nhanh hơn hắn một bước.

Chính một bước này khiến Triệu Lệnh Nghiêm hoàn toàn triệt để ngăn cách khả năng gặp mặt của Trịnh Lâm Băng và Thiệu Bình.

Trịnh Lâm Băng bước ra khỏi lều, gió lạnh lướt đến, vài sợi tóc bạc bên tai phất phơ.

Năm nay tuy rằng lập xuân sớm hơn mọi năm nhưng Đại Đồng vẫn chưa có cảm giác mùa xuân, trời thật lạnh.

Trịnh Ngũ Nhi khoác một chiếc áo choàng bằng lông chồn sát nách cho Trịnh Lâm Băng, giọng nói của Trịnh Lâm Băng có vẻ đặc biệt mệt mỏi, “Ta không lạnh.”

“Thái gia, tuyết đang rơi.”

Tuyết rơi?

Trịnh Lâm Băng nheo lại đôi mắt già nua, quả nhiên nhìn thấy tuyết rơi trong không trung, phà vào mặt rồi nhẹ nhàng thấm ướt làn da, khiến cho đáy lòng của người ta cũng trở nên rét lạnh. Trịnh Lâm Băng vịn vào cánh tay của Trịnh Ngũ Nhi rồi run rẩy rời đi, phía sau là một vùng đất trắng xóa.
Bình Luận (0)
Comment