Hoàng Đế Nan Vi

Chương 195

Liễu Bàn và Dương Trạc cũng đến đế đô.

Vì chẩn bệnh cho Hoàng đế bệ hạ, tiêu chuẩn y thuật của hai người tạm thời không cần đề cập, nhưng trên phương diện thái độ thì tuyệt đối không vì thế mà qua loa. Cậu cháu hai người trèo đèo lội suối, thiên sơn vạn thủy, tức tốc chạy đến đế đô, mệt muốn chết, rốt cục trong lúc toàn bộ triều đình đang nghi ngờ bệnh tình của Hoàng đế bệ hạ thì bọn họ mới đến kinh thành.

Y thuật của Liễu Bàn là đỉnh đỉnh đại danh ở Vân Quý, Dương Trạc thì càng miễn bàn, Vân Quý không lớn, Thiện Nhân Đường do Dương Trạc dẫn đầu, lại có triều đình ủng hộ, Dương Trạc xem như người khởi xướng Thiện Nhân Đường, vì vậy tiếng tăm càng vang xa.

Lần này vốn chỉ có Liễu Bàn phụng lệnh Trấn Nam Vương tiến đến đế đô, nhưng bởi vì tình cảm của Dương Trạc đối với tiểu cữu tử quả thật không tệ, sau khi biết được tiểu cữu tử Hoàng đế lâm trọng bệnh thì chủ động xin đến hỗ trợ.

Cậu cháu hai người thỉnh an Vệ thái hậu, Vệ thái hậu nói, “Từ khi Hoàng thượng ngã bệnh, ta hằng ngày đều lo lắng, đứng ngồi bất an. Ta biết thanh danh của Liễu đại phu. Dương Trạc, cậu cháu các ngươi kế thừa huyết mạch, cùng nhau bắt mạch chạy chữa cho Hoàng thượng. Lại có Trương thái y ở Hoài Dương vẫn luôn ở trong cung điều trị cho Hoàng thượng, nếu có thể khiến Hoàng thượng khỏi hẳn thì các ngươi chính là công thần của Đại Phượng.”

Bản tính của Liễu Bàn tuy có chút kiêu ngạo nhưng hiện tại đang ở trong cung cho nên cũng khiêm tốn hơn rất nhiều. Chẩn bệnh cho Hoàng thượng là điều khó xử nhất. Có đôi khi không chỉ là chẩn bệnh mà còn ảnh hưởng đến tình thế. Nếu vụng về một chút, bị tước chức là nhẹ, có bao nhiêu người phải chôn vùi tính mạng.

Vì vậy, Liễu Bàn bất chấp hoàng thành nguy nga lộng lẫy, cung điện tráng lệ như thế nào, chỉ khư khư cúi đầu thấp mười lăm độ, cặp mắt buông xuống, dừng dưới gấu váy đuôi phượng màu thiên thanh. Gấu váy nhẵn nhụi xếp lớp dưới thảm, lộ ra vô hạn xa hoa và ung dung, trong điên có mùi hương trái cây ấm áp, Liễu Bàn cung kính bẩm, “Có thể tận trung vì bệ hạ là bổn phận của chúng thần.”

“Đúng vậy, mẫu thân, Minh Kỳ cũng rất nhớ bệ hạ.” Dương Trạc từng tiếp xúc với Vệ thái hậu khi ở Vân Quý, nhạc mẫu vừa mắt nữ tế, huống chi Vệ thái hậu cũng thích tính tình của Dương Trạc. Vì vậy nhạc mẫu và nữ tế ở chung thật không tệ, Dương Trạc là người thẳng thắn, quen xưng hô bằng hai tiếng mẫu thân.

Đại phu có bốn phương pháp chẩn bệnh, nhìn nghe hỏi sờ, đáng lý Dương Trạc còn lo lắng Vệ thái hậu bận tâm quá mức cho bệnh tình của Minh Trạm, nay xem ra tuy Vệ thái hậu lộ vẻ phiền muộn nhưng sắc mặt không tệ, có thể thấy được thân thể rất khỏe mạnh, cũng không đáng ngại. Rốt cục Dương Trạc có thể an tâm.

Ngược lại Liễu Bàn nghe thấy Dương Trạc mở miệng liền gọi Thái hậu nương nương là mẫu thân thì lập tức muốn nôn, thầm nghĩ, tiểu tử này ngày thường ngốc nghếch chất phác, nay lại đặc biệt sáng suốt lanh lẹ, xem ra Ninh Quốc đại công chúa rất biết cách dạy dỗ.

Vệ thái hậu hiền hòa nhìn Dương Trạc, nhẹ nhàng hỏi, “Trạc nhi, Minh Kỳ có khỏe không? Ngoại tôn nữ của ta có khỏe không?”

Dương Trạc nói, “Minh Kỳ và bọn nhỏ đều khỏe, nay hai hài tử còn nhỏ, đợi chúng nó lớn lên thì tiểu tế sẽ dẫn bọn họ đến đế đô thỉnh an mẫu thân.”

“Như vậy rất tốt.” Vệ thái hậu rất vừa lòng đối với nữ tế của mình.

Nữ hài nhi gả cho người ta, thật sự không cần xem nam nhân đó có bao nhiêu tiền đồ, chỉ cần tính tình tốt là đủ rồi, Minh Kỳ xuất thân cao quý, không thiếu thốn gì, trong khi Dương Trạc không thông thạo quan trường, đối với Minh Kỳ lại thật lòng thật dạ, vô cùng hiếm thấy.

Tán gẫu chỉ một chút, bọn họ vẫn phải bắt mạch cho Hoàng đế bệ hạ trước.

Vệ thái hậu đi vào bên trong cùng bọn họ, vẫn là tẩm cung như trước, dược hương lan tỏa khắp nơi, rèm che buông xuống. Trương thái y dẫn theo Đoàn Văn Thiến ra ngoài sắc thuốc, Liễu Bàn đi bắt mạch trước, qua một lúc, Liễu Bàn đứng dậy, nhìn Vệ thái hậu rồi thấp giọng nói, “Thái hậu nương nương, chúng ta ra ngoài nói một chút.”

Dương Trạc căn bản chưa kịp đi bắt mạch thì đã bị Liễu Bàn lén nắm chặt cổ tay lôi ra ngoài.

Vệ thái hậu ngồi ở gian phòng bên ngoài, nhẹ nhàng hỏi, “Liễu đại phu, không biết Hoàng thượng bệnh nặng hay nhẹ?”

Liễu Bàn liếc mắt nhìn Dương Trạc, lại nhìn về phía Vệ thái hậu, ý bảo có nên phái Dương Trạc ra ngoài hay không. Cháu của hắn thì hắn có thể lý giải, Dương Trạc cũng không phải người xảo quyệt, nếu nói cái gì lọt vào tai của Dương Trạc, tuy Dương Trạc không cố ý nhưng vẫn dễ dàng bị kẻ có mưu đồ nhìn ra sơ hở.

Kết quả Vệ thái hậu vẫn thản nhiên.

Liễu Bàn âm thầm hiểu rõ, hắn nói thẳng, “Nương nương, thứ thần nói thẳng, bệ hạ không phải bị bệnh mà là trúng độc.”

Dương Trạc vừa nghe lời này thì lập tức há hốc mồm không thể khép miệng lại. fynnz.wordpress.com

Ánh mắt của Vệ thái hậu lộ ra sự bi thương, khe khẽ thở dài, “Trương thái y châm cứu và sắc thuốc mấy ngày nay, Hoàng thượng mỗi ngày đều mê man, trong lòng của ta càng ngày càng mất đi niềm tin.”

Liễu Bàn tài cao mà gan cũng lớn, còn nữa, hắn vốn đến đây để chẩn bệnh cho Hoàng đế bệ hạ, nếu không có phương pháp chữa trị thì thật sự ảnh hưởng thanh danh của hắn. Liễu Bàn trầm giọng, “Nương nương, thần có một thang thuốc có thể thử.”

Vệ thái hậu phái người chuẩn bị giấy mực, qua một lúc, Liễu Bàn viết xong thang thuốc, Dương Trạc đưa hai tay nhận lấy rồi dâng lên trước mặt Vệ thái hậu. Nữ quan Tử Tô của Vệ thái hậu tiếp nhận, sau đó trình cho Vệ thái hậu, Vệ thái hậu lướt qua rồi thở dài, “Liễu đại phu không hổ là thần y nổi danh giống Trương thái y, thang thuốc cũng tương tự nhau.” Rồi phái người thỉnh Trương thái y đến.

Trương thái y và Liễu Bàn thảo luận việc tăng giảm lượng dược liệu rồi đưa ra đơn thuốc cuối cùng.

Vệ thái hậu dường như không có tâm tư nói chuyện, chỉ lệnh cho Liễu Bàn và Dương Trạc ngụ lại trong cung rồi phái bọn họ lui xuống.

Lý Bình Chu rất lo lắng cho bệnh tình của Minh Trạm.

Hơn nữa nghe Lỗ An Công cứ lải nhải cảm thán: Hoàng đế bệ hạ ngã bệnh đã hơn hai tháng.

Bệnh gì mà lâu như thế?

Bệnh lâu như vậy, chẳng lẽ không hề có một chút khởi sắc?

Không khởi sắc đã đành, vì sao ngay cả mặt mũi cũng giấu kín?

Lý Bình Chu cũng không phải người đa nghi, bất quá bệnh tình của Minh Trạm thật kỳ lạ, khiến người ta nhịn không được mà phải suy nghĩ.

Không chỉ Lý Bình Chu lo lắng, Hoàng đế bệ hạ thật sự đã lâu không lộ diện, vì bệnh tình của Hoàng đế bệ hạ mà đại thần cả triều đều bồn chồn trong lòng.

Biết được thần y Vân Quý cũng đến, Lý Bình Chu kiềm chế không nhúc nhích, cho đến khi thần y Vân Quý chẩn bệnh cho bệ hạ xong thì Lý Bình Chu mới kêu Từ Tam tiến cung, xin được thỉnh an Hoàng đế bệ hạ.

Vệ thái hậu nghe Lý Bình Chu nói, trầm mặc một lúc, hỏi Lý Bình Chu, “Lý tướng cảm thấy vì sao Hoàng thượng lại bệnh lâu như thế? Bệnh này rốt cục là bệnh gì? Hiện tại Hoàng đế rốt cục thế nào?”

“Lý tướng rất quan tâm?”

Sắc mặt của Lý Bình Chu trấn tĩnh, đáy lòng vô tư, quang minh lỗi lạc, trầm giọng nói, “Chỉ cần là người trung thành thì đều quan tâm đến an nguy của long thể.”

Vệ thái hậu phân phó Tử Tô, “Truyền Trương thái y và Liễu đại phu đến đây.”

Vệ thái hậu hợp tác như thế, Lý Bình Chu cảm thấy rất giật mình. Bàn tay của Vệ thái hậu nắm một miếng ngọc khuyết ấm áp, ánh mắt nhìn về bức rèm ở phía trước cửa đại điện, thản nhiên nói, “Lý tướng Từ tướng, các khanh một là người đứng đầu các Tướng quốc Nội các, một là Đế sư của Hoàng thượng, đều là người được Hoàng thượng nể trọng. Lúc trước khi Hoàng thượng còn thanh tỉnh đã từng nói với ta, nếu như có gì khó xử thì cứ hỏi ý của các khanh. Nếu như thế, chuyện này ta cũng không gạt các khanh.”

Lời này vừa nói ra thì tâm tư của Lý Bình Chu và Từ Tam nhất thời trầm xuống đáy cốc. Chẳng lẽ bệ hạ….

Đợi hai người Trương Liễu đến thì Vệ thái hậu bèn nói, “Các khanh mấy này nay đều phụng dưỡng bên cạnh Hoàng thượng, thân thể của Hoàng thượng rốt cục thế nào thì hãy nói một câu với nhị vị Tướng quốc đi?”

Chợt nghe nói Minh Trạm không phải sinh bệnh mà là trúng độc, vẻ mặt của Lý Bình Chu và Từ Tam cũng chẳng tốt hơn Dương Trạc lúc mới biết chuyện này là mấy. Hơn nữa Lý Bình Chu quả thật không thể tin thâm cung tầng tầng lớp lớp thị vệ, thiên la địa võng, vậy mà bệ hạ lại bị hạ độc, dẫn đến bệnh tình nguy kịch?

Đây quả thật là chuyện hoang đường quá đáng.

Làm sao hắn có thể tin! Làm sao hắn dám tin!

Vệ thái hậu lộ ra sắc mặt tiều tụy, dường như không thấy vẻ mặt kinh ngạc của nhị vị Tướng quốc, chỉ nói, “Nay những gì các khanh muốn biết thì cũng đã biết, đây không phải việc nhỏ, kế tiếp phải làm thế nào, các khanh trở về thương nghị một chút, đóng góp ý kiến giúp ta cũng được.” Đúng vậy, nên đứng ở nơi nào, các ngươi tính toán ra sao? Còn nữa, các ngươi hãy bộc lộ lòng trung thành của mình cho ta và Hoàng thượng nhìn thử là thật hay là giả?

Vì vậy Vệ thái hậu cũng không nói chuyện lâu với hai người, càng không có chỉ thị gì khác.

Lý Bình Chu bị tin tức này làm cho hồn phi phách tán, nghe thấy lời của Vệ thái hậu thì lại quên mất phản ứng, vẫn là Từ Tam lên tiếng, “Nương nương, long thể của bệ hạ liên quan đến vận mệnh quốc gia, lập tức lên kế hoạch, việc này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.”

Vệ thái hậu gật đầu, “Ta đã sớm biết việc này, nay cũng chỉ nói cho hai người các khanh biết.” Ý tứ rất rõ ràng, nếu tin tức bị lộ ra ngoài thì là do hai ngươi tiết lộ.

Từ Tam trầm giọng, “Thái hậu anh minh.” Lúc này hắn tuyệt đối sẽ không bới móc lời nói có ý ám chỉ của Vệ thái hậu, lúc trước bọn họ đều không ngờ Minh Trạm lại bị hạ độc.

Tuy rằng Minh Trạm ngã bệnh đã lâu nhưng Từ Tam chỉ cho rằng bệnh đi như kéo tơ, lâu một ít cũng là bình thường.

Kết quả không ngờ sự thật lại là như thế.

Hơn nữa Minh Trạm bị bệnh đã lâu, chuyện trúng độc thì Vệ thái hậu nhất định đã sớm biết. Nhưng cho dù là Nội các hay là tôn thất thì đều không có ai nghe thấy phong thanh, có thể thấy được Vệ thái hậu giữ bí mật kín đáo đến mức nào.

Nếu việc này truyền vào tai kẻ khác thì bọn họ chắc chắn thoát không được hiềm nghi.

Lý Bình Chu và Từ Tam cáo từ rồi xuất cung.

Bệ hạ gặp nạn, tuy rằng bọn họ là Tướng quốc Nội các, việc này không trực tiếp liên quan đến bọn họ, nhưng là Tướng quốc, có thể nói một cách gián tiếp là bọn họ không có đức, trị quốc thất bại, khiến tiểu nhân lẫn vào trong cung gây nguy hiểm cho bệ hạ.

Lý Bình Chu và Từ Tam cũng không quay về Nội các để nghị sự mà Lý Bình Chu lại dẫn Từ Tam vào mật thất trong thư phòng ở phủ của mình. fynnz.wordpress.com

Mật thất không lớn, bên trong chỉ có một chiếc bàn và hai cái ghế, hai người ngồi đối diện nhau.

Lý Bình Chu đã hoàn hồn, nhẹ giọng hỏi, “Từ tướng, phải làm sao đây?”

Từ Tam vẫn rất bình tĩnh, hắn cân nhắc rất nhiều, tỷ như hôn sự giữa Vệ gia và mẫu tộc của nhị vị đích hoàng tôn, rốt cục Vệ thái hậu có khuynh hướng như thế nào? Còn bệnh tình của bệ hạ, rốt cục có trị được hay không?

Vì vậy Lý Bình Chu có hỏi, Từ Tam đáp, “Lý tướng, ta thấy bệ hạ không phải người bạc mệnh.” Cho dù là thật lòng hay là giả ý, Từ Tam xuất thân là Đế sư, cũng không thể có chủ ý đối với đám hoàng tôn trong khi Hoàng thượng chưa tắt thở. Làm như vậy quá mất nhân cách và thân phận. Từ Tam là người khôn khéo, làm sao có thể làm ra một việc ngu ngốc như vậy.

Còn nữa, Minh Trạm đề bạt Từ gia rất nhiều.

Nếu đổi một quân vương khác thì ai biết Từ gia nhà ngươi có được như thế này hay không?

Hoặc có nguyện ý tiếp tục dùng Từ gia hay không thì cũng chưa biết chắc. Bồi dưỡng tình cảm với Hoàng đế cũng không phải chuyện dễ dàng.

Từ Tam còn có một loại quan điểm mê tín không thể nói ra ngoài, lúc trước Minh Trạm chỉ là thế tử Trấn Nam Vương, nhưng mệnh lại cực kỳ cứng rắn, bốn nhi tử của Thái thượng hoàng đều qua đời, kỳ thật có liên quan gián tiếp đến Minh Trạm.

Từ Tam thông thạo thuyết Dịch Kinh, cũng có một chút khả năng bói quẻ nhìn tướng. Từ Tam nghĩ rằng, tướng mạo của Minh Trạm chí tôn cao quý, lúc trước có thể khắc chết sạch bốn Hoàng tử, lần này trúng độc có lẽ sẽ có hy vọng.

Hơn nữa bản thân số mệnh của Minh Trạm vốn có rất nhiều dị tượng.

Tỷ như, khi sinh ra không biết nói, là một kẻ câm, nhưng bỗng nhiên lại mở miệng nói chuyện.

Tỷ như, chỉ là một Hoàng điệt mà lại có thể kế thừa ngai vàng.

Hơn nữa Minh Trạm tài trí kiệt xuất, Từ Tam cho rằng, khả năng Minh Trạm chuyển nguy thành an rất lớn. Vì vậy Từ Tam vẫn đặt cược về phía Minh Trạm.

Việc mà Từ Tam nghĩ đến, Lý Bình Chu cũng có thể nghĩ được bảy tám phần.

Lý Bình Chu nghĩ còn sâu xa hơn cả Từ Tam, Lỳ Bình Chu nói, “Từ tướng có nhớ ngày ấy chúng ta ngẫu nhiên gặp Lỗ An Công và Mân Tĩnh Công hay không? Vẫn là bọn họ nhắc nhở ngươi và ta rằng bệ hạ đã bệnh hai tháng rồi. Có lẽ bên kia cũng bắt đầu nghi ngờ.”

Từ Tam lập tức hừ lạnh một tiếng, “Lý tướng nghĩ thử xem, bệ hạ cũng không phải mới đăng cơ, mà sau khi bệ hạ đăng cơ thì long thể vẫn cường tráng, bệ hạ bị trúng độc rốt cục là ai đã hạ độc? Hạ độc vào lúc nào? Vì sao lại hạ độc ngay khi các tôn thất đều ở tại đế đô? Bên trong có âm mưu gì không? Chuyện này khiến hạ quan hơi lo lắng đấy, Lý tướng?”

Chiêu Đức điện.

Vệ thái hậu lại phê duyệt một tấu chương, thuận tay đặt sang bên cạnh.

Bóng đêm buông xuống, Tử Tô nhẹ nhàng bước đến, khẽ bẩm, “Nương nương, bữa tối đã chuẩn bị xong, có muốn truyền lệnh ngay hiện tại hay không?”

Tử Tô là nữ quan tâm phúc bên cạnh Vệ thái hậu, mấy ngày nay Vệ thái hậu quá bận rộn triều chính. Tuy rằng Vệ thái hậu rất có tố chất chính trị, chẳng qua nếu đề cập đến một chuyện gì đó cụ thể thì cũng không phải không gặp khó xử.

Bất quá hôm nay tâm tình của Vệ thái hậu dường như không tệ. Nàng gác bút sang một bên, đuôi bút xẹt qua một đường màu đỏ, gật đầu một cái, “Truyền lên đi.”

Vệ thái hậu biết rất rõ tâm tư của tôn thất, muốn mượn tay nàng để đối phó Nội các, như vậy phải xem ai cao kế hơn!

Tuy rằng Vệ thái hậu không đối phó Lý Bình Chu, nhưng việc ưa ghét cũng không liên quan đến chính sự.

Một chính khách thành công tất nhiên phải đặt lợi ích lên hàng đầu.

Nếu không có sự nhận thức này thì Vệ thái hậu cũng đã không đi được đến ngày hôm nay!
Bình Luận (0)
Comment