Hoàng Đế Nan Vi

Chương 204

Đoàn người không ngừng lên đường, đến thành Phúc Châu thì bọn họ đến thẳng biệt viện của Nguyễn Hồng Phi để nghỉ ngơi.

Minh Trạm nhìn hoa cỏ trong vườn, hồ nước cùng cầu nhỏ, rường cột được chạm trổ tỉ mỉ, lắc đầu cảm thán nói, “Lão Đỗ à, ta cảm thấy sản nghiệp của ta đã rất nhiều rồi, nhưng so với ngươi thì vẫn thua xa một đoạn.” Hoàng đế Đại Phượng không có bao nhiêu người thích lữ hành, Phượng Cảnh Kiền làm Hoàng đế hai mươi năm mới đến Giang Nam một chuyến, còn bị người ta bắt cóc, thật không an toàn. Cho nên cũng ít xây dựng hành cung. Giống Nguyễn Hồng Phi người ta, trong tay có ngân lượng, mua sắm sửa sang vô số sản nghiệp. Tuy rằng quy mô của biệt viện không thể sánh bằng hành cung, nhưng lại rất thuận tiện. Bất quá Minh Trạm cho rằng sản nghiệp của Nguyễn Hồng Phi cũng chính là sản nghiệp của hắn. Nhìn biệt viện nhà mình, trong lòng của Minh Trạm lại trỗi dậy cảm xúc, nhịn không được mà lén cười hí hí vài tiếng.

Dường như Nguyễn Hồng Phi đoán được suy nghĩ trong lòng Minh Trạm, cười nói, “Ngươi còn nợ ta đó, có bạc thì trả nợ trước đi, chuyện xây nhà thì để sau này hẵng tính.”

“Thật mất hứng, hở một tí là bạc, dễ ảnh hưởng đến tình cảm lắm đó.” Minh Trạm hứ một tiếng, cái gì mà xây nhà, nhà này chính là của hắn. Phe phẩy cây quạt trong tay, Minh Trạm phân phó với Diêu Quang, “Tiểu Quang, nhanh chóng thu dọn một chút, ta và Phi Phi đi tắm uyên ương.”

Diêu Quang lén nhìn Thiên Hành, “Tiên sinh chúng ta hối trả bạc thì bảo là ảnh hưởng đến tình cảm, nếu ngày sau vì tình cảm thì có khi nào quên luôn chuyện nợ bạc hay không?” Hoàng đế bệ hạ hơi bị ỷ lại rồi đó.

Thiên Hành im lặng.

Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi đến thành Phúc Châu.

Mặc dù trong đó có rất nhiều khúc chiết, Lưu Ảnh điều tra vụ án Thiệu Xuân Hiểu, cũng tra đến thành Phúc Châu.

Đây là lần đầu tiên gặp tứ công tử của Mân Tĩnh Công, Phượng Hải Siêu xuất thân từ công phủ, nội bộ như thế nào thì khó mà nói, ít nhất bề ngoài vẫn đầy đủ lễ nghi gia giáo, Lưu Ảnh đến từ đế đô, Phượng Hải Siêu cũng không vì xuất thân từ tôn thất mà kiêu ngạo, hắn tiếp đãi Lưu Ảnh rất nho nhã lễ độ.

“Nghe nói Lưu đại nhân đến đây, sự việc liên quan đến Thiệu tuần phủ, tôn thất không tiện can thiệp vào chuyện này, những gì ta biết thì đều viết trong hồ sơ này. Nay đã phái người soạn lại. Nếu như Lưu đại nhân có chỗ nào khó hiểu thì cứ việc phái người đến hỏi, ta nhất định biết gì sẽ nói nấy.” Trong lời của Phượng Hải Siêu có ý cười, nhìn Lưu Ảnh lâu một chút, một văn sĩ mặc trường sam màu tương đứng bên cạnh dâng lên một chiếc hộp gỗ.

Tiết Thiểu Lương tiếp nhận, sắc mặt của Lưu Ảnh vẫn thản nhiên, “Làm phiền tứ công tử.”

“Đây là điều mà ta nên làm.” Phượng Hải Siêu nói một cách khiêm tốn.

Lưu Ảnh rất kiệm lời, hoàn toàn không có vẻ thân thiện và khách khí như khi đối với Lâm Vĩnh Thường ở Hoài Dương.

Tiết Thiểu Lương và Lưu Ảnh trở lại dịch quán, ngay cả cơm cũng chưa ăn.

Cũng không phải Phượng Hải Siêu không hiếu khách, mà thật sự là vẻ mặt của Lưu Ảnh rất lãnh đạm, không có chút sắc thái nào. Tiết Thiểu Lương cũng không bận tâm đến Lưu Ảnh, hắn chỉ muốn sớm điều tra rõ ràng vụ này để sớm ngày trở về đế đô. Cho nên Tiết Thiểu Lương nhịn không được mà hỏi, “Vị tứ công tử này không đáng tin ư?”

Lưu Ảnh khẽ động ánh mắt, “Xin chỉ giáo?”

“Ta chỉ đoán thế thôi.”

“Ngươi đoán rất đúng.” Lưu Ảnh lật hồ sơ mà Phượng Hải Siêu giao cho hắn, “Mân Tĩnh Công có thể gạt ngã Thiệu Xuân Hiểu thì không hề đơn giản. Hắn để Phượng Hải Siêu giữ nhà, Phượng Hải Siêu vội vã định tội Thiệu Xuân Hiểu. Nếu vui vẻ cùng hắn xã giao thì e rằng sẽ bị hắn nắm mũi. Thay vì như thế, không bằng bày ra gương mặt không dễ sống chung thì hơn.”

Tiết Thiểu Lương thấy Lưu Ảnh coi như khôn ngoan, nhân tiện nói, “Chúng ta phải nắm chặt thời gian.” fynnz.wordpress.com

“Hiện tại Thiệu Xuân Hiểu chịu tội, chỉ còn là tam phẩm Tuần phủ, danh bất chính ngôn bất thuận, làm sao có thể so với phủ Mân Tĩnh Công?” Lưu Ảnh vừa cân nhắc vừa nói, “Chuyện trong thành Phúc Châu thì không cần nói, Dương tri phủ là quan tứ phẩm, Thiện tướng quân cũng tứ phẩm. Còn phủ Phúc Yên Hầu, Phúc Yên Hầu lại thấp hơn Mân Tĩnh Công một bậc, còn nữa, Phúc Yên Hầu cũng đến đế đô.” Nói đến đây, ánh mắt của Lưu Ảnh hơi sáng lên, “Ta nghe nói lúc trước sức khỏe của trưởng tử Phúc Yên Hầu không tốt, không thể cùng Phúc Yên Hầu đến đế đô để mừng sinh thần của bệ hạ, nay vẫn ở tại thành Phúc Châu.”

Lưu Ảnh chuyển ánh mắt về phía Tiết Thiểu Lương, “Chẳng qua bọn họ đều là tôn thất…” Muốn dùng phủ Phúc Yên Hầu đối phó với phủ Mân Tĩnh Công rõ ràng không thể thực hiện được. Người ta cũng xuất thân là tôn thất, sẽ không tự giết hại lẫn nhau quá sớm.

Thấy người này lại lệch đường đến vạn dặm, Tiết Thiểu Lương lạnh lùng nói, “Tôn thất không can thiệp vào chính sự, nếu Tuần phủ chỉ là tam phẩm thì ngươi cũng là quan viên tam phẩm. Còn nữa, cùng cấp bậc, quan viên đế đô cao hơn quan viên ở địa phương nửa bậc, ngươi vẫn cao hơn Tuần phủ Chiết Mân, nếu không thì ngươi nghĩ xem vì sao bệ hạ lại phái ngươi đến Chiết Mân?” Chính là để ngươi đến làm chủ nhân của Chiết Mân đấy! Thật sự là uổng cho cái bản mặt nhìn thông minh như thế, nếu không phải thấy Lưu Ảnh mơ hồ chưa nghĩ thông suốt thì Tiết Thiểu Lương cũng lười nhắc nhở Lưu Ảnh.

Trong mắt của Lưu Ảnh mang theo vài phần kinh ngạc. Cho dù Lưu Ảnh rất lịch sự, bất quá hắn từng trải đến tuổi này, trong lúc nhất thời cũng không thể tin tưởng Hoàng đế bệ hạ lại giao chuyện đại sự như vậy cho hắn.

Tiết Thiểu Lương tự rót một tách trà lạnh, chậm rãi uống nửa tách thì Lưu Ảnh mới hoàn hồn.

Không, bệ hạ điều hắn đến Chiết Mân, thứ nhất là điều tra vụ án Thiệu Xuân Hiểu, thứ hai là chuyện của Mân Tĩnh Công, nếu bệ hạ và Thái hậu chưa hạ chỉ rõ ràng thì hắn sẽ không thể công khai xử trí phủ Mân Tĩnh Công.

Chưa nói đến Lưu Ảnh có bản lĩnh hay không, nhưng cấp bậc của hắn vẫn chưa đủ!

Tuy nhiên việc này lại không thể không làm!

Lưu Ảnh thông minh sáng dạ, “Chúng ta thượng tấu trước?”

Tiết Thiểu Lương cảm thán một tiếng, trong mắt mang theo vài phần thương hại, khiến Lưu Ảnh nổi nóng, ánh mắt vậy là sao, ngươi có ý gì? Tiếp theo Tiết Thiểu Lương lại nói, “Cuối cùng cũng hiểu ra, ngu ngốc.” Cốc đầu Lưu Ảnh một cái rồi xoay người đến bên nhuyễn tháp đọc sách.

Lưu Ảnh tức muốn chết!

…….

Lưu Ảnh bị Tiết Thiểu Lương chọc tức chết.

Tiết Thiểu Lương vốn kiệm lời, hai người lại khách khí với nhau, vì vậy ở chung cũng không tệ.

Nay không biết Tiết Thiểu Lương ăn phải cái giống gì, chuyện tốt thì không nói thẳng lại đi nói vòng vo châm chọc đả kích hắn. Cho dù Tiết Thiểu Lương giúp hắn nhưng Lưu Ảnh cũng không tính sẽ biết ơn Tiết Thiểu Lương.

Lưu Ảnh tìm đúng phương hướng, trằn trọc hơn nửa đêm, ngày hôm sau nghênh đón một vị khách nhân không quen thuộc cho lắm: Triệu Thanh Di.

Triệu Thanh Di đột nhiên đến cửa, Lưu Ảnh hơi kinh ngạc nhưng vẫn tiếp đãi Triệu Thanh Di.

Lần trước Triệu Thanh Di đăng môn đến thăm, Lưu Ảnh có thể đoán được bảy tám phần ý đồ đến đây của Triệu Thanh Di. Lần này Lưu Ảnh có vài phần không hiểu rõ, còn Triệu Thanh Di thì mặc bạch y ôn hòa cười nói, “Người giữ đạo hiếu vốn không nên đường đột đến cửa. Chẳng qua có chút chuyện nếu không biện bạch với Lưu đại nhân thì thảo dân thật sự không an tâm.”

Lưu Ảnh cũng không phải người thích hàn huyên, Triệu Thanh Di chủ động đến cửa, cũng không phải vì vụ án, hắn thoáng dừng lại một chút, “Kỳ thật lần trước thảo dân mạo muội đến cầu kiến đại nhân. Đại nhân cũng có thể đoán được, nếu không có phủ Mân Tĩnh Công hỗ trợ thì một thư sinh như thảo dân làm sao có thể có được chứng cứ di dời tài sản của Thiệu tổng đốc. E rằng Lưu đại nhân cũng đã nghe nói đến chuyện của Triệu gia, thảo dân vì bị đại bá của mình trục xuất khỏi dòng họ, nay tộc trưởng của Triệu thị chính là cháu của Thiệu tổng đốc, là đại bá của thảo dân. Nếu không phải vì Thiệu tổng đốc ủng hộ đại bá của thảo dân thì thảo dân đã không rơi vào tình cảnh này.”

“Trong chuyện đối phó Thiệu tổng đốc thì thảo dân và phủ Mân Tĩnh Công có lập trường nhất trí, phủ Mân Tĩnh Công lợi dụng thảo dân lộ diện, quyền thế của thảo dân không thể sánh bằng phủ Mân Tĩnh Công, đương nhiên phải thức thời.” Triệu Thanh Di ôn hòa nói, “Lưu đại nhân, tuy thảo dân chỉ là dân thường, lúc trước cũng từng làm quan ở Hàn lâm viện. Lưu đại nhân là người của Liêm chính ty, hôm nay thảo dân đến đây chính là muốn nói với Lưu đại nhân một tiếng, ngoại trừ việc di dời tài sản của Thiệu tổng đốc thì thảo dân và phủ Mân Tĩnh Công chưa từng tới lui.”

Triệu Thanh Di đến đây nói vài câu để xóa bỏ quan hệ với phủ Mân Tĩnh Công rồi cáo từ rời đi.

Lưu Ảnh cau mày suy tư một lúc, nhịn không được mà nói với Tiết Thiểu Lương, “Hình như vị Triệu công tử này đoán được cái gì thì phải?” Phủ Mân Tĩnh Công là đại thụ ở thành Phúc Châu, Triệu Thanh Di chủ động phân rõ giới hạn với cây đại thụ này, nguyên do trong đó thật sự khiến người ta sinh nghi.

Tiết Thiểu Lương thản nhiên nói, “Mặc kệ hắn.”

Lưu Ảnh nghẹn họng.

Lưu Ảnh hạ quyết tâm, phải ra tay thôi.

Từ khi bệ hạ cáo ốm, Nội các và tôn thất bất hòa, việc này cũng không phải bí mật ở chốn quan trường.

Nay đế đô nổi phong ba, hữu Đô ngự sử Tưởng Văn An càng rõ ràng hơn Lưu Ảnh. Vì vậy khi Lưu Ảnh tỏ ra lãnh đạm với tứ công tử Phượng Hải Siêu của phủ Mân Tĩnh Công, hơn nữa chuẩn bị đem lời khai của Thiệu Xuân Hiểu về việc phủ Mân Tĩnh Công cấu kết hải tặc cùng với một ít bằng chứng đến đế đô thì Tưởng Văn An liền khéo léo tỏ vẻ, “Lời của Thiệu Xuân Hiểu cũng chỉ là lời một phía của hắn mà thôi. Lúc trước Thiệu Xuân Hiểu chính là vì bị Mân Tĩnh Công đến vạch tội mà bị lĩnh án. Nay Thiệu Xuân Hiểu lại có ý đồ vạch tội ngược lại Mân Tĩnh Công, mấy thứ này dâng lên thì chúng ta vô duyên vô cớ làm giáo mác cho Thiệu Xuân Hiểu, Lưu đại nhân cân nhắc một chút đi.”

Kỳ thật Tưởng Văn An rất uất ức, tuổi tác và sự từng trải của hắn đều hơn hẳn Lưu Ảnh, vậy mà Lưu Ảnh lại là Ty trưởng Liêm chính ty, còn Tưởng Văn An chỉ là phò tá của tả Đô ngự sử Vương Duệ An, đến nay vẫn chỉ là quan hàm tam phẩm.

Mà lần này phụng ngự lệnh Nam hạ điều tra vụ án Thiệu Xuân Hiểu, lúc này lại liên lụy đến vụ án của nhà Mân Tĩnh Công.

Rốt cục là Thiệu Xuân Hiểu và Mân Tĩnh Công tranh chấp, ấm ức mà vu tội nhau hay thật sự có chuyện này? Trong chốc lát Tưởng Văn An cũng chưa có đáp án, trên quan trường, để có được địa vị của Thiệu Xuân Hiểu và Mân Tĩnh Công, nếu muốn nói dối thì nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng cho tiền căn hậu quả, bình thường không thể để người ta nhìn ra sơ hở!

Thiệu Xuân Hiểu đã ở cấp bậc bị giam cầm, bệ hạ hận nhất kẻ tham ô bỉ ổi, Tưởng Văn An có thể xác định tương lai của Thiệu Xuân Hiểu tuyệt đối sẽ không sáng sủa gì.

Thiệu Xuân Hiểu rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay có liên quan chặt chẽ đến Mân Tĩnh Công. Thiệu Xuân Hiểu liều mạng kéo Mân Tĩnh Công xuống nước là chuyện thường tình, về phần lời nói của Thiệu Xuân Hiểu có đáng tin hay không?

Tưởng Văn An thật sự không có cơ sở.

Xưa kia, cho dù cảm thấy không có cơ sở thì dù sao hết thảy vẫn có Hoàng thượng làm chủ.

Nhưng quan trọng là hiện tại không thể so với ngày xưa.

Nếu không phải Hoàng đế bệ hạ ngã bệnh thì triều đình cũng không mù mịt chướng khí như vậy. Ngay cả Tưởng Văn An cũng rất phiền lòng, vua nào triều thần nấy, tuy hắn không phải là thần tử đắc lực của Minh Trạm nhưng vẫn hơn một đám tiểu ngư tiểu tôm rất nhiều. Chỉ cần lăn lộn vài năm thì con đường hoạn lộ sẽ rộng mở.

Lúc này an nguy của Hoàng đế bệ hạ rất khó lường, cho dù Tưởng Văn An trung thành thì cũng phải tính toán vì chính mình và vì gia tộc.

Doanh trại là cố định còn quân đội thì lưu chuyển.

Đối với thế tộc, bọn họ xưa nay đều cao ngạo cho rằng: Thế tộc là cố định, Vương triều thì lưu chuyển.

Như Tưởng gia Sơn Tây, vào thời tiền triều bọn họ chính là thế tộc có danh tiếng, đợi Thái tổ hoàng đế khởi binh, bọn họ lại được Hoàng đế Đại Phượng trọng dụng, vẫn được hưởng phú quý quyền thế. Đối với bọn họ, Hoàng đế có chết hay không cũng không thành vấn đề, quan trọng là phải đứng đúng chỗ.

Hiện tại không rõ tình thế, Tưởng Văn An lại là con cháu chính hệ của Tưởng thị gia tộc, đương nhiên nên suy xét cho gia tộc của mình.

Nếu để Tưởng Văn An nói thì hiện tại hắn và Lưu Ảnh ở Chiết Mân điều tra vụ án, biện pháp tốt nhất chính là kéo dài thời gian điều tra vụ án, tốt nhất là đợi cho tranh chấp giữa Nội các và tôn thất chấm dứt, thậm chí sau khi ngai vàng của Hoàng thượng được xác định thì mới quay về đế đô.

Như thế sẽ không vướng phải thị phi, ít nhất là được bình an.

Ngày sau thì tính tiếp, cũng chẳng trì hoãn bao nhiêu.

Suy nghĩ của Tưởng Văn An không thể không nói là cực kỳ thỏa đáng.

Ai ngờ Lưu Ảnh lại nói, “Tưởng đại nhân, từ ngày chúng ta xuất phát ở đế đô đến nay cũng đã mấy tháng. Việc điều tra vụ án Thiệu Xuân Hiểu là chức trách của ta và ngài, nhưng hiện tại nếu sự việc liên quan đến Mân Tĩnh Công thì chúng ta cũng không thể giả điếc làm ngơ, bằng không sẽ phụ lòng tin tưởng của bệ hạ!”

Lưu Ảnh chính nghĩa nghiêm nghị, Tưởng Văn An thật muốn đâm chọt hắn một câu e là Hoàng đế bệ hạ sẽ bị thay đổi gì gì đó, chẳng qua thân là thần tử, làm sao có thể nói như vậy? Huống chi lúc trước Minh Trạm làm Hoàng đế không tệ, rất được mọi người trông đợi.

Tưởng Văn An than nhẹ, “Nay bệ hạ bệnh đã lâu, nghe nói mấy tháng chưa từng vào triều.”

“Bệ hạ không thể chấp chính nhưng trong triều đã có Thái hậu chấp chính thay, chúng ta phụng lệnh đến đây, có bất cứ hiềm nghi gì thì cứ báo cáo lên trên, đây là chức trách của ta và Tưởng đại nhân.” Lưu Ảnh cũng không phải người hiền hòa, bất quá Tưởng Văn An là hữu Đô ngự sử, hai người hợp tác đã được một thời gian, cũng chưa từng xuất hiện vướng mắc gì. Hiện tại Tưởng Văn An muốn dìm xuống vụ Mân Tĩnh Công, Lưu Ảnh kiềm chế cơn bực tức mà nói, “Nếu theo ý của Tưởng đại nhân, không đề cập đến việc của Mân Tĩnh Công. Chẳng qua vụ án của Thiệu Xuân Hiểu gần đến ngọn nguồn sự việc rồi, nếu không đề cập đến chuyện của Mân Tĩnh Công thì e rằng trong triều lập tức sẽ có ý chỉ tuyên triệu chúng ta quay về đế đô.”

Tưởng Văn An tuyệt đối không muốn quay về đế đô ngay hiện tại, nhất thời lộ ra vẻ mặt khó xử. Lưu Ảnh đoán được suy nghĩ của Tưởng Văn An, bèn nói, “Lời của Thiệu đại nhân thiếu hơn phân nửa bằng chứng, còn cần phải điều tra tỉ mỉ. Chỉ cần chúng ta thượng tấu việc này thì trong triều nhất định sẽ không phái khâm sai khác, việc này sẽ tiếp tục rơi vào tay chúng ta.”

Tưởng Văn An cân nhắc, rốt cục đồng ý, “Lưu đại nhân suy nghĩ chu đáo, nếu trong phủ Mân Tĩnh Công có gì hiềm nghi, chúng ta cũng không thể phụ lòng bệ hạ.”

“Vậy thì cứ nghe theo Tưởng đại nhân.” Lưu Ảnh rất biết cách chừa lại thể diện cho Tưởng Văn An.

Tưởng Văn An mỉm cười, “Trước khi triều đình hạ chỉ thì chúng ta nên cúi mình làm việc.”

“Đây là chuyện đương nhiên.”

Đối với vụ tranh chấp giữa Thiệu Xuân Hiểu và Mân Tĩnh Công, ai sai ai đúng thì Minh Trạm vẫn chưa có kết luận.

Chỉ thở dài, “Chó cắn chó cả mồm đầy lông.”

Mân Tĩnh Công là cổ thụ nơi này, Thiệu Xuân Hiểu cũng không phải chim chóc hiền lành. Vậy mà lúc trước hắn còn tưởng rằng Minh Tĩnh Công nói chuyện thành thật có thể tin, nay xem ra là Mân Tĩnh Công rất chuyên nghiệp.

Nếu không phải Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm và Vệ thái hậu dùng kế câu cá thì e rằng đã không thể phá vỡ âm mưu của Mân Tĩnh Công.

Nhưng Minh Trạm vẫn cảm thấy bất an.

Phượng Cảnh Kiền vừa đi thì liền có người Thát Đát tấn công đế đô.

Nếu không phải Minh Trạm mạnh mẽ thì hung cát thật khó lường.

Minh Trạm khôn khéo, từ nhỏ hắn đã đắm mình trong bao nhiêu mưu đồ toan tính. Vậy mà hắn ngồi trên ngai vàng vẫn phải nơm nớp lo sợ như đi trên miếng băng mỏng.

Ngai vàng khó khăn hơn sự tưởng tưởng của Minh Trạm rất nhiều, rất kịch liệt.

Minh Trạm là một thanh niên có lý tưởng có chí khí, nếu hắn ngồi ở vị trí này thì hắn sẽ làm những việc gì?

Hắn vẫn chờ mong có thể thay đổi thế giới này trên một trình độ nhất định, hắn có thể chấp nhận sự dị nghị của mọi người đối với cải cách của hắn, thậm chí trong rất nhiều vấn đề, quan điểm của người xưa sẽ càng phù hợp với thói quen tập quán của người thời nay. fynnz.wordpress.com

Minh Trạm thật sự sợ không biết đến năm nào tháng nào sẽ xảy ra một trận binh biến không kịp trở tay?

Nhất ngôn hưng bang, nhất ngôn táng quốc. (một lời nói nước thịnh, một lời nói mất nước)

Thiên tử giận dữ, máu chảy đầu rơi.

Quyền lực của quân chủ đáng sợ cỡ nào.

Nhưng ở thời đại này, quân chủ lập hiến có nghĩa là ép thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, tiếp theo chính là chư hầu chiến tranh giành giật lẫn nhau. Sau đó chính là vương triều mới, quân chủ mới, quân quân thần thần mới.

Không có bất cứ khác biệt nào.

Minh Trạm dựa lưng vào ghế, nằm hóng mát, gõ lên tay vịn của ghế trúc, tuy làm bằng trúc nhưng lại phát ra âm thanh rất trong trẻo, có thể thấy được chất liệu thượng đẳng của loại này.

Nguyễn Hồng Phi ngồi trên một chiếc tháp trúc khác, khẽ nói, “Tâm phúc của Binh bộ Thượng thư Cố Nhạc Sơn là Lưu Dịch Thủy đến thành Phúc Châu, hắn trực tiếp đến thẳng quý phủ của Phúc Yên Hầu, trong lúc nhất thời chưa kịp hỏi ra tin tức.”

Minh Trạm thản nhiên nâng lông mày lên, liếc nhìn Nguyễn Hồng Phi một cái, “Chỉ cần có Phó Ninh thì chúng ta sẽ an toàn.”

Dọc đường đi Minh Trạm và Phó Ninh trò chuyện với nhau thật vui. Minh Trạm thật sự không sợ Phó Ninh có tâm tư gì dị thường, thậm chí Minh Trạm còn nguyện ý cư xử với Phó Ninh khác với Phó gia.

Phó Ninh là người có tình nghĩa, loại người này có thể nào cam tâm làm con rối cho gia tộc? Lúc trước Phó Ninh có nghĩa cử ám sát vương tộc Thát Đát, cho nên khi còn trẻ đã được xem là thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Loại vinh dự này phần lớn là đến từ cống hiến của Phó Ninh đối với quốc gia.

Nếu hôm nay Phó Ninh có cử chỉ hành khích vua thì như vậy những gì Phó Ninh đã làm trước kia chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?

Còn nữa, mặc kệ là thiên hạ đệ nhất cao thủ hay là người nào, trong tình thế này, nếu ai thật sự dám ám sát hắn, cho dù có đắc thủ hay không thì người này đừng hòng sống thêm được nữa!

Minh Trạm phân tích cực kỳ chi tiết, thậm chí khi hắn và Nguyễn Hồng Phi vừa mới đặt chân đến thành Tô Châu, Phó Ninh không mời mà tự đến, Minh Trạm cũng không phải không có hoài nghi. Vì vậy Minh Trạm tận lực mời Phó Ninh đến Phúc Châu.

Đặt người ngay dưới mi mắt vẫn tốt hơn để mặc thiên hạ để nhất cao thủ chạy lung tung khắp nơi.

“Tuy võ công của Phó Ninh cao cường, có thể chống lại mười người trăm người nhưng lại khó chống lại nghìn người vạn người.” Đối với hành vi quá tự tin của Minh Trạm, Nguyễn Hồng Phi nhịn không được mà đả kích Minh Trạm vài câu.

Minh Trạm cười nói, “Cố Nhạc Sơn không phải kẻ ngu dốt, Lưu Dịch Thủy đến thành Phúc Châu là có mục đích khác, cũng không phải để thử hành tung của chúng ta. Còn nữa, thông qua trận chiến bảo vệ thành Phúc Châu thì ta thấy quan binh thành Phúc Châu cũng có một chút tâm huyết.”

Nguyễn Hồng Phi lột vỏ một quả nho rồi nói, “Cảm tạ lời cát tường của ngươi. Kế tiếp ngươi tính ở đây nghỉ mát à?”

Minh Trạm cọ sát vài cái trên ghế trúc rồi vươn đầu sang, há to miệng với Nguyễn Hồng Phi. Nguyễn Hồng Phi hầu hạ Minh Trạm ăn nho, Minh Trạm nhai vài cái rồi nói, “Hầy, ta suy nghĩ, rốt cục Cố Nhạc Sơn có gì khó xử mà lại để cho hắn phải mạo hiểm phái người Nam hạ như vậy. Hiện tại chức quan của Cố Nhạc Sơn thật khó bảo toàn nha.”

Nguyễn Hồng Phi cũng không phản bác lời này của Minh Trạm.

Cách chấp chính của Vệ thái hậu khác với Minh Trạm, Minh Trạm có tính cách thích mạo hiểm.

Người xưa thường nói, thiên kim chi tử, cẩn thận dè dặt.

Minh Trạm lại lớn mật, hắn cái gì cũng dám làm, chỗ nào cũng dám đi. Giống lần này đến thành Phúc Châu, Nguyễn Hồng Phi lén đề nghị dừng lại ở thành Dương Châu, người khác không đáng tin nhưng Lâm Vĩnh Thường lại có thể đáng tin.

Thành Dương Châu bị thanh trừng vài lần, tuyệt đối an toàn hơn Phúc Châu rất nhiều.

Kết quả Minh Trạm cố ý đến thành Phúc Châu để xem thử.

Nếu là chuyện khác thì Nguyễn Hồng Phi có thể làm chủ.

Nhưng sự việc liên quan đến triều chính, Minh Trạm có chủ ý của riêng mình.

Đế đô.

Vệ thái hậu nhận được tấu chương xin từ chức của Cố Nhạc Sơn.
Bình Luận (0)
Comment