Hoàng Đế Nan Vi

Chương 206

Khi nhìn thấy Minh Trạm thì Tiết Thiểu Lương vẫn luôn cảm thấy rất quen mặt.

Bất quá kỹ thuật cải trang của Nguyễn Hồng Phi rất tuyệt diệu, Tiết Thiểu Lương cẩn thận quan sát nhưng vẫn không thể nhìn ra sơ hở trên mặt của Minh Trạm.

Phó Ninh thân thiện giới thiệu Tiết Thiểu Lương với Nguyễn Hồng Phi, “Mẫu tộc của Đỗ huynh họ Tống, Thiểu Lương, tính ra thì ngươi phải gọi Đỗ huynh một tiếng biểu thúc đấy.”

Tiết Thiểu Lương xinh đẹp nhưng lại kiệm lời, bộ dáng lạnh lùng khó gần. Kỳ thật chuyện gì hắn cũng biết, hắn chưa từng nghe nói trong nhà có biểu thúc họ Đỗ. Tiết Thiểu Lương thử hỏi, “Là Đỗ biểu thúc ở Giang Tây ư?”

Nguyễn Hồng Phi liếc mắt nhìn Tiết Thiểu Lương, không đáp lại. Trong khi Minh Trạm chỉ vào ghế rồi cất lên một tiếng quen thuộc, “Thiểu Lương, ngồi đi.”

Nghe thấy câu này, giọng nói này, cho dù Tiết Thiểu Lương xưa nay trấn tĩnh, sắc mặt thường thản nhiên, nhưng giờ khắc này cũng nhịn không được mà lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời không dám tin. Minh Trạm cười cười, “Ta và lão Đỗ đến Phúc Châu, nghĩ rằng thuận đường nên đến thăm ngươi một chút.” Đáng lý Nguyễn Hồng Phi từ chối gặp lại Tiết Thiểu Lương, nhưng Minh Trạm lại không hề lo lắng băn khoăn, cùng Phó Ninh an bài cuộc hội ngộ nhận họ hàng này.

Hiện tại Tiết Thiểu Lương xem như hiểu rõ vị Đỗ biểu thúc này là ai. Tiết Thiểu Lương thi lễ với Nguyễn Hồng Phi, gọi một tiếng, “Biểu thúc.” Rồi ngồi xuống. Mặc kệ như thế nào, Đỗ quốc chủ muốn làm biểu thúc của hắn thì coi như hắn đã lời to.

Nguyễn Hồng Phi lệnh cho Diêu Quang dâng lên lễ gặp mặt.

Tiết Thiểu Lương cảm tạ, Phó Ninh cười nói, “Nay đã nhận họ hàng, Thiểu Lương, về sau ngươi phải đến thỉnh an Đỗ huynh nhiều một chút.”

Tiết Thiểu Lương nhất thời còn chưa rõ vì sao Hoàng đế bệ hạ vốn đang nằm ở đế đô sinh tử không rõ lại có thể thần thông quảng đại vui vẻ đến thành Phúc Châu như vậy? Hắn còn phải lập tức ứng phó với vị sư phụ ngây ngô của mình, đáp lại, “Dạ, đệ tử nhớ rõ lời của sư phụ.” Rõ ràng là Phó Ninh cũng chưa biết thân phận của Minh Trạm.

Minh Trạm lộ thân phận cho Tiết Thiểu Lương biết, đương nhiên là có chuyện muốn phân phó.

Tiết Thiểu Lương là người không hiếu kỳ.

So với người có máu nhiều chuyện như Minh Trạm thì bản tính của Tiết Thiểu Lương vừa trầm lặng mà lại lạnh lùng. fynnz.wordpress.com

Nếu là người khác đề ra yêu cầu này, Tiết Thiểu Lương sẽ không thèm liếc mắt nhìn người đó. Bất quá khiến người ta buồn bực là người cố tình đề ra yêu cầu này lại khiến Tiết Thiểu Lương không thể từ chối.

Tiết Thiểu Lương là ngự tiền thị vệ, đã tiến vào quan trường.

Hắn lại là tâm phúc của Hoàng đế.

Hai chữ tâm phúc này rất đặc biệt.

Mặc dù Minh Trạm chưa từng tâm sự lấy lòng với Tiết Thiểu Lương nhưng Tiết Thiểu Lương hiểu rõ Hoàng thượng không tiếc giả bệnh, Nam hạ Phúc Châu, đây đã là cơ mật khủng khiếp của triều đình.

Trong tình hình này, Hoàng đế bệ hạ bộc lộ thân phận với hắn, phân phó hắn đi làm một việc. Đối với hắn, sự tín nhiệm của bệ hạ đã vượt qua thái độ bình thường.

Vì vậy Tiết Thiểu Lương không thể từ chối.

Tiết Thiểu Lương và Phó Tân Từ tỷ thí một hồi, đao quang kiếm ảnh, quyền cước giao nhau, ước chừng hơn nửa canh giờ thì Tiết Thiểu Lương thắng nhỉnh hơn một chút. Sư huynh đệ hai người nắm vai đi vào đình viện trò chuyện.

Tuy Phó Tân Từ không có phụ thân nhưng bản thân hắn không có nửa điểm vì là con tư sinh mà cảm thấy âm u tự ti. Ngược lại, Phó Tân Từ rất thẳng thắn phóng khoáng, có rất nhiều bằng hữu.

Đây hết thảy đều quy công cho mẫu thân Phó Anh Lạc của hắn.

Năm đó Phó Anh Lạc có thai thật không đúng lúc, Cố phu nhân Tiền thị vốn đã kiêng kỵ thị nữ xinh đẹp trong nhà, mà Phó Anh lạc xem như nhân tài kiệt xuất, tướng mạo xinh đẹp lanh lợi, nam nhân đương nhiên là thích. Bất quá dung mạo như vậy dừng ở trong mắt của Tiền thị thì thấy thế nào vẫn khiến bà ấy ganh tỵ.

Sự thông minh của Phó Anh Lạc cũng không chỉ biểu hiện ở lực hấp dẫn của bà ta đối với nam nhân, khi Tiền thị phu nhân muốn bà ta sẩy thai thì bà ta đã giấu diếm hài tử mà mình vừa sinh ra, sau đó chạy ra vùng núi, vận khí của bà ta thật không tệ khi gặp được Phó đại hiệp.

Càng thần kỳ ở chỗ Phó đại hiệp lại nguyện ý giúp bà ta nuôi nấng Phó Tân Từ.

Phó đại hiệp cũng không phải loại người thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ trong tưởng tượng, cũng không phải nam nhân ngu ngốc cho không biếu không người ta.

Bất quá gặp được Phó Anh Lạc, Phó đại hiệp thật đúng là ngu ngốc. Trong đó có thể thấy được thủ đoạn của Phó Anh Lạc thế nào.

Nếu để Minh Trạm đúc kết nữ nhân này bằng một câu thì chính là: Bản lĩnh của nữ nhân này đủ để khiến hồ ly tinh tự ti đến chết.

Vì thế Phó Tân Từ đi theo Phó đại hiệp, nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng vì việc không có phụ thân, do đó vẫn trở thành một người nam nhân chính trực phóng khoáng.

Bởi thế mẫu thân thường sắm vai nhân vật trọng yếu trong cuộc đời của chúng ta.

Tiết Thiểu Lương rót tách trà cho Phó Tân Từ, Phó Tân Từ chậm rãi uống, ngẩng đầu thấy đôi môi mỏng của Tiết Thiểu Lương hơi nhếch lên, nhịn không được mà cười hỏi, “Thiểu Lương, đệ có tâm sự.” Ở thời này sư huynh đệ có quan hệ rất thân thiết. Khi còn là thiếu niên thì Phó Tân Từ đã ra ngoài du ngoạn, từng đến nhà Tiết gia, sau này còn dẫn theo Tiết Thiểu Lương cũng còn là thiếu niên cùng đi du ngoạn. Vì vậy tình cảm sư huynh đệ thật không tệ.

Chỉ cần một động tác của Tiết Thiểu Lương thì Phó Tân Từ liền có thể đoán được Thiểu Lương có tâm sự. Đương nhiên cũng là vì hai người quen biết thân thiết, bất quá Phó Tân Từ là người tinh tế, có thể để ý thấy được.

“Có người nhờ đệ cầu tình với sư huynh.” Tiết Thiểu Lương là người thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng.

Phó Tân Từ mỉm cười, dựa lưng vào ghế, dáng người khôi ngô lộ ra ý tứ lười nhác, “Là chuyện của Cố Nhạc Sơn à?”

“Đúng vậy.”

“Đệ gặp Lưu Dịch Thủy rồi sao?” Phó Tân Từ nhướng mày hỏi. Theo hắn được biết thì tiểu sư đệ và Lưu Dịch Thủy căn bản không quen biết. Còn nữa, với bản tính của Tiết Thiểu Lương, nếu Lưu Dịch Thủy có thể nhờ Tiết Thiểu Lương nói thay thì Phó Tân Từ thật sự bội phục Lưu sư gia.

Tiết Thiểu Lương không trả lời câu hỏi của Phó Tân Từ mà chỉ nói, “Cố Nhạc Sơn là Binh bộ Thượng thư, sư huynh muốn lấy cái tiếng vô đức để kéo ông ta xuống đài thì cũng phải suy xét tình cảnh của mẫu thân mình. Phó phu nhân là Cáo mệnh phu nhân, hiện tại bà ấy mang họ Phó, có thân phận, có địa vị, có gia đình. Nếu chuyện lúc trước vỡ lỡ, Cố Nhạc Sơn mất chức, như vậy Phó phu nhân có được lợi ích gì hay sao?”

“Khi đó toàn bộ đế đô sẽ biết Phó phu nhân có xuất thân hèn mọn thế nào. Cho dù hiện tại Phó phu nhân đã là nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, nhưng sự hèn mọn này vẫn là nhược điểm tốt nhất để người khác cười nhạo đả kích phủ Phúc Yên Hầu.” Tiết Thiểu Lương thản nhiên nói, “Còn hai đệ đệ và muội muội của sư huynh nữa, đều đã đến tuổi thành thân. Nếu việc này xảy ra thì những gia đình khác cũng sẽ không gả nữ nhi đến hầu hạ bà bà có xuất thân thấp hèn như vậy. Thú thê thì còn dễ, nam nhân như thế nào cũng có thể cho qua. Niệm Vũ phải gả cho người ta, sư huynh là đại ca của nàng ấy, dù sao cũng sẽ không hy vọng Niệm Vũ vì sư huynh mà gả cho một đức lang quân không như ý đúng không?”

Nụ cười của Phó Tân Từ dần dần nhạt xuống, cho đến khi biến mất, trong giọng nói mang theo một chút phiền muộn, “Thiểu Lương, đây là những gì người khác nhờ đệ nói với ta hay sao?”

Tiết Thiểu Lương nhìn về phía Phó Tân Từ, Phó Tân Từ nhìn ra hoa viên nở rộ ở phía xa xa, trong không khí thoang thoảng mùi hương thảo mộc, ánh tịch dương đỏ như máu, rọi lên một nửa khuôn mặt của Phó Tân Từ. Phó Tân Từ nói, “Nếu sợ hãi ánh mắt và lời dị nghị của kẻ khác thì từ lâu ta đã không thể tồn tại trên đời này.”

Tiết Thiểu Lương nói, “Sư huynh, với xuất thân của sư huynh, trên đời có bao nhiêu người như thế? Đại đa số chúng ta đều phải thuận theo thế tục mà sống.”

Lời này cũng không dễ nghe, Phó Tân Từ hơi kinh ngạc, cũng không tức giận, ngược lại chỉ nhếch môi cười nói, “Người nhu nhược thì chỉ có thể thuận theo thế tục. Người mạnh mẽ thì dù sao vẫn có thể thay đổi thế tục.”

Tiết Thiểu Lương lại nói, “Như thế sư huynh cảm thấy mình mạnh mẽ đến mức có thể thay đổi được thế tục hay sao?”

Nghe thấy câu này, thần thái tự tin của Phó Tân Từ nhất thời suy sụp, hắn nhún vai bất đắc dĩ, “Đương nhiên không có, cho nên ta sẽ nghe theo lời khuyên của đệ.”

Tiết Thiểu Lương thả lỏng, Phó Tân Từ nói, “Ta muốn nhìn thấy người đã nhờ đệ đến nói giúp.”

“Chẳng phải sư huynh đã gặp Lưu Dịch Thủy rồi hay sao?” Tiết Thiểu Lương nói. Hắn cũng không muốn làm lộ thân phận của Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi.

Phó Tân Từ cười ha ha, “Thiểu Lương, đệ muốn nói dối với huynh hay sao?” Cho dù như thế nào hắn cũng không tin Lưu Dịch Thủy có bản lĩnh nhờ được Tiết Thiểu Lương, nếu không thì Lưu Dịch Thủy đã sớm dùng nước cờ này chứ không trì hoãn đến tận bây giờ.

“Sư huynh muốn nghĩ thế nào thì tùy.” Tiết Thiểu Lương đứng dậy cáo từ.

Phó Tân Từ cầm tay của Tiết Thiểu Lương rồi nói, “Người khác chín giả một thật, đệ là chín thật một giả, ngay cả ta cũng không nhận ra lời của đệ rốt cục là thật hay là giả.Ta nể mặt đệ, đệ uống hai ly rượu nhận tội với ta đi.”

“Đệ chỉ truyền lời mà thôi, có nghe hay không thì tùy sư huynh, làm gì phải nhận tội?”

Phó Tân Từ cứng rắn giữ người lại, thuận miệng nói, “Đệ đã mạo phạm lòng tự tôn của ta.”

Tiết Thiểu Lương lười hơn thua miệng lưỡi với Phó sư huynh, đành ở lại uống rượu.

Cái gì gọi là thẳng thắn rõ ràng, cái gì gọi là quanh co lòng vòng.

Lưu Dịch Thủy xem như hiểu rõ, ban đầu thái độ của Phó Tân Từ ương bướng cứng rắn như thế nào.

Cho dù Cố Nhạc Sơn và Phó Tân Từ có quan hệ huyết thống, Lưu Dịch Thủy mang theo thành ý rất lớn, hy vọng có thể bồi thường cho Phó Tân Từ, nhưng Phó Tân Từ cứ mặc kệ Lưu Dịch Thủy.

Nay bỗng nhiên Lưu Dịch Thủy nhận được tin tức Phó Tân Từ quyết định tạm thời không truy cứu.

Quả thật là miếng bánh từ trên trời rơi xuống!

Chuyện tốt thế này, cho dù Lưu Dịch Thủy có nghĩ cũng không dám nghĩ. Phó Tân Từ nói, “Mỗi này ta đều bận việc, không thể rời khỏi thành Phúc Châu. Đành thỉnh Lưu tiên sinh mang theo thư của ta trở về, ngài yên tâm, Cố đại nhân có thể tiếp tục làm đại quan. Thay ta nói với ông ấy, hy vọng con đường làm quan của ông ấy thuận lợi.”

Lưu Dịch Thủy là người giỏi giao tiếp, nghe thấy lời này của Phó Tân Từ thì lại cảm thấy Phó Tân Từ đang cố ý châm chọc. Hiện tại cũng không phải lúc để so đo việc này, Lưu Dịch Thủy duy trì phong độ, “Ta nhớ rõ, nếu công tử có gì khác muốn phân phó thì cứ nói. Đại nhân biết được chuyện của công tử thì vẫn luôn cảm thấy áy náy.”

Mi tâm của Phó Tân Từ giãn ra, chuyển thành một chút ý cười, “Đa tạ, nếu Cố đại nhân muốn bồi thường thì cho dù là sản nghiệp hay là vàng bạc đồ cổ gì đó, càng nhiều càng tốt. Nếu chỉ tỏ vẻ bằng miệng thì quên đi.” Ai chẳng biết nói lời hay, Phó Tân Từ cũng sẽ không dễ dàng bị lừa gạt.

Lưu Dịch Thủy vội vàng giao thứ gì đó cho Phó Tân Từ, “Sau khi trở về, ta sẽ truyền đạt ý của công tử với đại nhân.”

Phó Tân Từ đứng dậy rời đi.

Dọa một Cố Nhạc Sơn cũng đủ rồi, đương nhiên hắn sẽ không dựa vào biện pháp lưỡng bại câu thương để xử lý Cố Nhạc Sơn, huống chi không ai có thể sử dụng Tiết Thiểu Lương tiến đến biện hộ giúp như vậy.

Mặc dù Phó Tân Từ cũng không biết rõ ai là người đứng sau lưng Tiết Thiểu Lương.

Bất quá với sự hiểu biết của hắn về Tiết Thiểu Lương thì thân phận bối cảnh của người nọ cũng rất đáng giá để cân nhắc.

Dù sao, thậm chí là Cố Nhạc Sơn đích thân xuất mã thì Tiết Thiểu Luơng cũng chưa hẳn sẽ nể mặt Cố Nhạc Sơn.

Phó Tân Từ nheo mắt, thời tiết oi bức, hắn gạt mái tóc sang một bên, chỉ để lại vài giọt mồ hôi trên trán, cưỡi ngựa thong thả trở về. Mùa hè nắng mưa thất thường.

Phó Tân Từ chỉ dẫn theo bốn gia phó, sắp có mưa lớn, xưa nay Phó sư huynh ngăn nắp quan trọng thể diện không kịp tránh, bị mưa xối xả khiến cho toàn thân ướt sũng.

Kỳ thật trước khi mây đen kéo đến thì Phó Tân Từ đã nhanh tay lẹ mắt ruổi ngựa chạy đến phủ đệ của một nhà, muốn gõ cửa để tránh mưa. Kết quả nhà này rất lớn, đợi Phó sư huynh bị mưa xối ướt sũng thì cửa mới được mở. Thấy Phó Tân Từ, người bên trong lại nhận ra, vội vàng ôm quyền hành lễ, “Ôi chao, hóa ra là Phó công tử, ngài bị mắc mưa à. Công tử nhanh chóng vào đi.” Người gác cổng tiến lên dẫn ngựa cho Phó Tân Từ.

“Xin làm phiền một chút, đợi tạnh mưa thì chúng ta sẽ rời đi ngay.” Phó Tân Từ cũng không phải loại công tử ngây ngô khờ khạo, tưởng rằng toàn thế giới đều quỳ dưới chân mình. Đây vốn không phải nhà của hắn, lại là trời mưa, người gác cổng lười biếng cũng là chuyện của chủ nhân nhà người ta. Người ta mở cửa, lại cho trú mưa đã là may mắn lắm rồi.

Phó Tân Từ khách khí như vậy, người gác cổng cũng đặc biệt xem trọng mà nhìn một chút, tạ lỗi nói, “Phó công tử là cao đồ của Phó đại hiệp, Phó đại hiệp và chủ nhân như huynh đệ. Phó công tử là khách quý của chủ nhân, nếu chủ nhân biết tiểu nhân không thỉnh Phó công tử đi vào uống tách trà nóng thì chắc chắn sẽ trách tiểu nhân làm việc thiếu sót. Trời mưa thế này cũng không tạnh trong chốc lát đâu, thân mình của công tử cao quý, nay đã ướt như vậy. Nếu công tử không chịu tiến vào nghỉ ngơi một lúc thì tiểu nhân sẽ bị trách tội, công tử coi như thương xót cho tiểu nhân đi.” fynnz.wordpress.com

“Như vậy thì làm phiền vậy.” Phó Tân Từ mỉm cười, gia phó thưởng cho người gác cổng một thỏi bạc.

Vội vàng có người gác cổng bung dù, tự mình dẫn Phó Tân Từ đi vào.

Người bên cạnh Nguyễn Hồng Phi đương nhiên không phải bình thường, Phó Tân Từ nhanh chóng được tắm nước ấm, thay đổi y phục sạch sẽ mềm mại, thoải mái giống như đây là nhà mình, hết thảy đều thỏa đáng. Sau khi lau khô tóc, Phó Tân Từ định đứng dậy đi bái kiến chủ nhân.

Vừa đúng lúc có hạ nhân mang đến canh táo đỏ nấu gừng, “Chủ nhân nói, bên ngoài mưa to, Phó công tử bị lạnh, uống bát canh gừng để ấm người. Chủ nhân còn nói, biết Phó công tử chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, nhất định sẽ tiến đến bái kiến, bất quá chủ nhân và nhị gia đang ở trong vườn ngắm mưa. Nếu đến đó, bị mưa sa gió giật, tóc của công tử chưa khô, nếu để mắc phong hàn sẽ ngã bệnh. Chủ nhân hiểu rõ tâm ý của công tử. Công tử cứ an tâm nghỉ ngơi đi, mưa thế này thì trong chốc lát không tạnh nổi đâu, đợi buổi tối tái kiến cũng không muộn.”

Phó Tân Từ nghe xong rồi thầm nghĩ, hắn chỉ mới gặp vị Đỗ thúc thúc này một lần, nhưng lại là người cực kỳ cẩn thận. Nghe xong, Phó Tân Từ vội nói, “Tân Từ hiểu rõ tấm lòng của Đỗ thúc thúc.”

Minh Trạm đương nhiên biết rõ mọi việc cũng như quyết định mà Phó Tân Từ đã lựa chọn.

Đối với Minh Trạm, Phó Tân Từ là người thông minh thức thời.

Gien tốt, lại được giáo dục tốt, mà hiện tại Phó Tân Từ cũng không có tâm tư lệch lạc gì, quả thật là một thanh niên không tệ. Hơn nữa vị thanh niên này lại thẳng thắn và là người tài trí, Minh Trạm cười nói, “Tiểu Từ à, lại đây để tiểu thúc nhìn một cái nào. Nghe nói ngươi bị mắc mưa, không cảm lạnh chứ?”

Phó Tân Từ gọi Nguyễn Hồng Phi là thúc thúc thì thấy rất bình thường. Hắn xem Phó Ninh là sư phụ, Nguyễn Hồng Phi và Phó Ninh có giao hảo, coi nhau như huynh đệ. Về phần Minh Trạm, nhìn tuổi tác còn nhỏ hơn cả hắn, lại hi hi ha ha không trầm ổn, cứ thích chiếm lợi người ta. Nhưng bởi vì Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi ngang hàng cho nên Phó Tân Từ chỉ đành xưng Minh Trạm là Đỗ tiểu thúc.

Nay Minh Trạm còn bày ra bộ dáng trưởng bối thật sự khiến Phó Tân Từ phải giật giật khóe miệng.

Làm khách ở nhà người ta, dù sao cũng không thể thất lễ, huống chi Minh Trạm tự xưng như thế cũng không sai. Phó Tân Từ cười nói, “Để Đỗ thúc và tiểu thúc lo lắng, thân mình của Tân Từ vẫn khỏe mạnh, không có gì đáng ngại.”

“Như vậy thì tốt.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Mưa thế này đến sáng mai mới có thể tạnh, ngươi ở đây một đêm đi, ở cùng chỗ với sư phụ của ngươi.”

Vẫn là Đỗ đại thúc trầm ổn khiến người ta an tâm hơn.

Đế đô.

Cố Nhạc Sơn đã dâng tấu chương xin từ chức, chẳng qua nếu chuyện của Cố Nhạc Sơn và Phúc Yên Hầu phu nhân vẫn chưa phơi bày ra ánh sáng, ý tứ của Vệ thái hậu vẫn là muốn Cố Nhạc Sơn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Binh bộ Thượng thư.

Cố Nhạc Sơn đánh tiếng trước, đại lão bản cũng có ý buông tha cho hắn, điều này khiến Cố Nhạc Sơn cảm thấy an tâm một chút. Dù sao ai cũng không muốn thân bại danh liệt. Cho dù Phúc Yên Hầu phu nhân thật sự muốn trí hắn vào đường cùng, lại phát tác ngay lúc này, Cố Nhạc Sơn không thể không thận trọng. Nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng thì hắn cũng phải nghĩ cách bảo vệ cái ghế Binh bộ Thượng thư.

Vệ thái hậu cho Cố Nhạc Sơn lui ra, Tử Tô dâng lên mật báo, sau khi Vệ thái hậu xem xong thì lông mày cau chặt, toàn bộ sắc mặt nhất thời trở nên thầm trầm hơn vài phần.

Phượng Cảnh Kiền quyết định quay về đế đô ngay lúc này, Vệ thái hậu khẽ cau mày, hung hăng siết chặt nắm đấm, cũng không nói một lời nào, phất tay phái Tử Tô ra ngoài chờ đợi.

Lúc trước vì sao phụ tử Thiện Kỳ Hầu chết, Phượng Cảnh Kiền hẳn là hiểu rõ.

Với lòng dạ của Phượng Cảnh Kiền, nếu đã thoái vị nhường cho Minh Trạm thì đương nhiên là không phải giả.

Lần này sau khi Liễu Bàn và Dương Trạc đến đế đô, Vệ thái hậu không cho bọn họ trở về, lưu bọn họ ở lại Chiêu Đức điện để điều trị thân thể cho Minh Trạm. Bất quá Vệ thái hậu cũng không cấm hai người truyền tin về Vân Quý.

Vì vậy Phượng gia huynh đệ chỉ nghĩ rằng Minh Trạm bị trúng độc, nhất thời chưa được giải độc mà thôi.

Nay Phượng Cảnh Kiền muốn về đế đô, mà Phượng Cảnh Nam không hề có ý ngăn cản, không yên lòng vì Minh Trạm đương nhiên là một nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn chính là Phượng gia huynh đệ không yên lòng đối với Vệ thái hậu!

Trước kia, khi Phương hoàng hậu can thiệp chính sự đã từng chèn ép Phượng gia huynh đệ rất kịch liệt, vì vậy huynh đệ hai người sinh ra tâm bệnh, bọn họ quả thật không muốn thấy Vệ thái hậu có bất cứ hành động gì trong chuyện chính trị.

Cho nên, bất luận như thế nào, Phượng Cảnh Kiền phải quay về đế đô, bọn họ tuyệt đối không cho phép Vệ thái hậu cứ như thế mà thành lập uy tín của chính mình!

Mật báo đã đến, như vậy chỉ dụ của Thái thượng hoàng cũng sắp đến!

Vệ thái hậu khống chế cơn thịnh nộ thấp thoáng trong lòng, chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra cơn tức trong lồng ngực: Nàng sẽ để cho hai huynh đệ tự cao tự đại kia hiểu được, ai mới là chủ nhân của thiên hạ này!

Không ngoài dự đoán của Vệ thái hậu, chỉ dụ của Phượng Cảnh Kiền nhanh chóng đến đế đô.

Toàn bộ đế đô đang rục rịch lại vì tin tức Thái thượng hoàng sắp trở về mà khôi phục sự an tường hòa bình lúc trước, bá quan hòa thuận vui vẻ, tôn thất tương thân tương ái, mức độ thật quỷ dị, bình tĩnh như Vệ thái hậu thầm nghĩ đến một câu: Khác thường tức là không tốt.

Càng kỳ lạ chính là cùng lúc đó trong lòng của Vệ thái hậu lại nhịn không được mà dâng lên cảm xúc nôn nóng hưng phấn muốn được thử thách. Không phải cái loại bình thản hoặc là lãnh đạm vui sướng như ngày xưa, mà là một loại cảm giác có thể khống chế, thậm chí niềm tin có thể thay đổi toàn bộ cục diện mang đến cảm giác xa lạ tràn ngập toàn bộ lồng ngực.

Có lẽ đây chính là cảm giác đứng trên vạn người, tay cầm thần quyền, không hề sợ hãi cường thế.

Lúc này, sau khi có quyết định, Vệ thái hậu lại không hề có bất cứ cảm giác bị uy hiếp khi Phượng Cảnh Kiền sắp sửa trở về. Nàng cũng không lo lắng, bởi vì nàng đã nắm giữ đế đô.

Hiện tại nắm giữ thiên hạ là nhi tử của nàng.

Vuốt ve tay vịn hình phi phượng trên trường kỷ được làm bằng gỗ hoa lê thượng hạng, đây là đồ vật trước kia Phương hoàng hậu từng sử dụng. Kết cục của Phương hoàng hậu không tốt, những gì bà ta từng sử dụng thì đều bị người đời xem là không cát tường, vì vậy vẫn bị vứt bỏ trong kho.

Vệ thái hậu cũng không bận tâm, kỳ thật chiếc trường kỷ này tuy là đồ cũ trong cung, lúc đầu là Nội vụ phủ hiến tặng cho Kính Văn thái hậu: mẫu thân của Thái Tông hoàng đế. Sau đó lần lượt truyền cho Hoàng hậu hoặc Thái hậu, thế nên tay vịn của nó được người ta vuốt ve nhiều năm, trở nên sáng bóng.

Năm đó Phương hoàng hậu rất thích chiếc trường kỷ này. Khi Vệ thái hậu được Phương hoàng hậu nuôi dưỡng, đã từng ngồi trên nó rất nhiều lần, kỳ thật cũng chẳng có gì đặc biệt thoải mái so với những chiếc trường kỷ khác. Sau này Vệ thái hậu dần dần hiểu được, Phương hoàng hầu không phải thích chiếc trường kỷ này, cũng không phải thích phần điêu khắc được trạm trổ hình phi phượng phức tạp hoa lệ của nó, Phương hoàng hậu chân chính thích nó là vì nó đại diện cho quyền lực.

“Có quyền lực thì mới có tôn nghiêm.” Phương hoàng hậu từng nói như vậy.

Trong cung điện không có người khác, ánh mắt của Vệ thái hậu xuyên qua lớp rèm bằng gấm đỏ, từ xa xa có thể nhìn thấy chín tầng mây. Nắm chặt tay vịn bóng loáng, Vệ thái hậu thì thào nói nhỏ, “Những lời mà dì nói đều rất đúng.”
Bình Luận (0)
Comment