Hoàng Đế Nan Vi

Chương 24

Tuy rằng chuyện hai nhà Ngụy Đỗ phân cách đã được bưng bít nhưng bởi vì lúc trước Phúc Xương đại trưởng công chúa khóc lóc kể lể một trận trước mặt ngự tiền, cùng với việc của hồi môn của Đỗ Như Mai được chuyển về phủ của Phúc Xương đại trưởng công chúa giữa đêm khuya thanh vắng, rốt cục là toàn đế đô đều biết chuyện.

Cũng không biết Ngụy Ninh giải thích chuyện này với Thái hoàng thái hậu như thế nào mà Thái hoàng thái hậu cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng thật ra Ngụy An sau khi hồi phục tình trạng độc thân thì lập tức có bà mai tìm đến cửa.

Nam nhân độc thân có xuất thân cao quý thì giá thị trường luôn luôn là không tệ. Huống chi Ngụy gia là dòng dõi công tước, tuy rằng Ngụy An từng hưu thê nhưng chưa có nhi tử, chỉ cần gả vào rồi sinh con thì sẽ trở thành đích trưởng tử của nhị phòng.

Ngụy An chọn thời điểm Ngụy Ninh cao hứng bèn năn nỉ huynh trưởng, “Ca ca đừng vội đính hôn cho ta, ta không muốn thành thân nữa đâu.”

Ngụy Ninh nhìn Ngụy An, trong lòng có cảm giác giống như Bắc Xương Hầu nhìn Đỗ Như Mai, thật phát sầu. Ngụy Ninh nghiêm mặt hỏi, “Ngươi nói ngươi không thành thân, định thế nào? Hay là đi theo Vĩnh Ninh Hầu cả đời?”

“Ca ca, ý của ca ca là sao, ta và Vệ Dĩnh Gia chỉ là thân mật hơn bằng hữu thân thiết một chút mà thôi.” Từ khi ca ca của hắn quyết định đi Đỗ Nhược quốc thì sẽ một lòng một dạ muốn tìm người đính hôn cho hắn, nam hay nữ cũng không bận tâm.

“Như vậy cũng tốt, nếu ngày sau gặp phải thì cứ đá hắn cho ta.” Ngụy Ninh thấp giọng thì thầm một câu, nói với Ngụy An một cách rộng lượng, “Tạm thời không thành thân cũng được.”

Ngụy An cảm thấy chính mình nên thấp hai nén nhan cho Bồ tát, huynh trưởng rốt cục cho qua chuyện này, chẳng những giải thoát cho hắn khỏi hôn sự với con cọp cái mà còn đồng ý không ép hôn.

Ngụy Ninh lại có tính toán khác, “Hiện tại ngươi đã hai mươi mấy tuổi, cũng không còn trẻ, không thể phóng túng như vậy mãi.”

Ngụy An lập tức bày ra vẻ mặt kiếm lợi, nói một cách thống khổ, “Ca ca, ta cũng đi làm đương sai mà.”

“Như vậy mà ngươi cũng gọi là đương sai ư? Chẳng qua là Hoàng thượng nể mặt chúng ta, không nỡ để ngươi chạy về nhà ăn bám mà thôi.” Ngụy Ninh lạnh lùng nói, “Để hôm nào ta tiến cung nói với Hoàng thượng xem có việc nào thích hợp với ngươi hay không.”

Ngụy An định lên tiếng thì Ngụy Ninh liền nói một cách quả quyết, “Ngươi cứ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, hại ta mất mặt, chính ngươi tự ngẫm lại đi.”

Ngụy An liền câm miệng.

Ngụy Ninh xem như là trưởng tộc của Ngụy gia, đối với đệ đệ duy nhất, lại là tự mình nhìn đệ đệ lớn lên, đương nhiên là rất quan tâm.

Ngụy Ninh cho rằng Ngụy An không có tiền đồ, cho nên cũng không cần vội vàng, dù sao sản nghiệp của Ngụy gia cũng nhiều, không cần phải còng lưng ra mà làm. Bất quá là một người nam nhân thì phải có chuyện để làm, không thể cứ như vậy mà mỗi ngày không có lý tưởng đi theo đám đào kép quần là áo lượt.

Hơn nữa, Ngụy Ninh cũng có tật xấu của Ngụy Ninh, chỉ có một người đệ đệ cho nên xưa nay hắn luôn ép buộc Ngụy An, đem tất cả những thứ mà mình thấy tốt nhất nhét cho Ngụy An.

Ngụy An đương nhiên phản kháng, kết cục là thất bại.

Vì thế Ngụy An không thể không cùng Ngụy Ninh tiến cung.

Mọi người đều biết buổi chiều Minh Trạm sẽ không xử lý chính sự. Tình cảm của Minh Trạm đối với huynh đệ Ngụy gia rất tế nhị, bất quá tình cảm này không liên quan đến chuyện chán ghét. Thấy Ngụy An, Minh Trạm nhịn không được mà trêu ghẹo, “Tử Nghiêu, hiện tại ngươi là người nam nhân hoàng kim nha, có muốn trẫm làm mai cho ngươi hay không?”

Ngụy An cũng không phải là người biết giữ quy củ phép tắt, thản nhiên cười nói với Minh Trạm, “Thần cũng không muốn tái giá ngay lập tức, ngày sau nếu có cơ hội tốt thì khi đó sẽ thỉnh Hoàng thượng làm mai.”

Ngụy Ninh nhịn không được mà trừng mắt nhìn Ngụy An, đồ ngu, còn không nhân cơ hội thỉnh Hoàng thượng ban hôn, vừa có thể diện lại nở mày nở mặt, có sẵn một cái bạt tai to đùng tát lên mặt của Đỗ gia! Cho dù Ngụy Ninh suy nghĩ như vậy nhưng nghĩ đến việc đệ đệ chịu không ít khổ sở khi thành thân với Đỗ thị thì rốt cục cũng không mở miệng xin Minh Trạm ban hôn cho đệ đệ.

“Xưa nay Tử Mẫn không có chuyện thì sẽ không đến tìm ta, nhất định là có chuyện rồi.” Minh Trạm thấy Ngụy An nháy mắt với mình, nhịn không được mà nở nụ cười.

Ngụy Ninh cung kính nói, “Không dối gạt bệ hạ, thần chỉ có một mình Tử Nghiêu là đệ đệ, nay sắp đi xa đến đảo quốc, lưu lại một mình hắn ở đế đô thì thần có chút lo lắng. Tiểu tử này không còn nhỏ mà vẫn chưa làm việc gì cho ra hồn, tuy rằng làm viên ngoại lang ở Công bộ nhưng chẳng qua là do Hoàng thượng nể tình cho tiểu tử này ngồi không hưởng lương mà thôi. Thật thật sự hổ thẹn.”

Đi cửa sau tiếp cận Hoàng đế nhưng Hoàng đế cũng không từ chối. Minh Trạm cân nhắc, vừa ngắm nghía một viên ngọc hình tiểu trư tròn trịa khả ái, vừa hỏi, “Tử Nghiêu, ngươi muốn làm công việc gì, nói ta nghe thử xem?”

Ngụy An nhìn Ngụy Ninh một chút rồi thấp giọng nói, “Ca ca, ta có thể nói riêng với Hoàng thượng vài câu được hay không?”

Ngụy Ninh suýt nữa hộc máu, hận không thể đá văng Ngụy An ra ngoài, bất quá ở trước mặt Minh Trạm thì Ngụy Ninh phải cắn răng cười hiền lành, nói thay cho đệ đệ, “Tử Nghiêu chỉ thích làm chuyện gàn dở, nếu như thế, thần xin lui xuống trước.”

Minh Trạm thấy nụ cười cứng ngắc nhẫn nhịn của Ngụy Ninh, trong lòng thầm vui vẻ, bề ngoài thì sầm mặt, nghiêm trang nói, “Ngươi đi thăm Thái hoàng thái hậu đi, lão nhân gia luôn nhớ đến ngươi đó.”

Ngụy Ninh rời đi, Minh Trạm rất thông cảm cho Ngụy An, “Ngươi thật sự có can đảm! Ngươi nghĩ rằng Tử Mẫn trở về sẽ tha cho ngươi hay sao?” Cũng nổi danh như tính cách phong lưu của Ngụy An, Ngụy Ninh nổi tiếng là người dạy đệ đệ cực nghiêm.

“Vạn tuế gia, ta thật sự sợ đó, ngài tuyệt đối đừng an bài công việc quan trọng gì cho ta nha, đến lúc đó mất mặt thì ít mà trì hoãn chuyện của ngài mới là đại sự.” Ngụy An xưa nay biết mình biết ta, bất đắc dĩ thở dài, “Ta không phải tự khinh thường mình, nhưng thật sự là ta không có sở trường khác. Ca ca của ta muốn ta có công việc đứng đắn, chẳng qua ta không phải người kiểu này. Hoàng thượng, ngài cũng không cần phải khó xử, để ta nói với ca ca là được rồi.”

Trong lòng của Minh Trạm đã có tính toán, bèn cười nói, “Cũng không phải không có chuyện thích hợp cho ngươi làm. Tỷ như hiện tại còn có một công việc, cũng không cần phải đi nha môn làm đương sai mỗi ngày mà còn có thể đến phố hoa uống rượu, đương nhiên ngươi phải tự mình bỏ bạc ra để chi tiêu. Rất phù hợp với tính cách của ngươi, rãnh rỗi thì bình chọn tứ đại mỹ nam đế đô, tứ đại mỹ nữ này nọ, rất thú vị nha.”

Ngụy An không thể tin được, “Trong triều làm gì có chức vụ như vậy, ngài đừng gạt ta nha.”

Kỳ thật luận về tính cách thì Ngụy An thú vị hơn Ngụy Ninh rất nhiều, trước đây khi Minh Trạm còn bé vẫn thường đi theo Ngụy An ra phố chơi, biết rõ tính tình của hắn như thế nào. Cho nên cũng không để ý đến khẩu khí của Ngụy An, liền cười nói, “Trước kia không có, nhưng hiện tại cũng có thể lập ra.”

“Không dối gạt Tử Nghiêu, trẫm luôn có một ý tưởng, muốn làm ra một loại tập san, đúng thời hạn sẽ khắc bản xuất bản, tỷ như năm ngày một số.” Minh Trạm cười nhàn nhạt, “Trên đó có thể tùy tiện viết cái gì cũng được, chẳng qua phải bao gồm những tin tức nóng sốt sắp tới của đế đô chẳng hạn.”

Ngụy An suy nghĩ một chút về sở trường của mình rồi hỏi, “Viết về thức ăn, rượu chè, đào kép cũng không sao ư?”

“Không sao.” Minh Trạm nhếch môi cười, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Ngươi ở đế đô quen biết nhiều người, tin tức cũng mau lẹ. Thế nào, công việc này được không? Ngươi có thể chọn thủ hạ, chẳng qua bổng lộc sẽ không quá cao, chỉ bằng với bổng lộc của chức vụ viên ngoại lang mà ngươi đang làm, thế nào?”

“Nếu làm việc này, cho dù bệ hạ không cần phát bổng lộc cho ta thì ta cũng nguyện ý làm.”

Theo quan sát của Minh Trạm thì Ngụy An là người có vận mệnh rất tốt.

Một người có thể không có bản lĩnh không có tài năng nhưng không thể không có vận mệnh.

Vận mệnh của Ngụy An không tệ, chẳng những có Ngụy Ninh một lòng suy nghĩ cho hắn mà ngay cả Nguyễn Hồng Phi cũng chiếu cố hắn vài phần. Dù sao giả trang làm ca ca của người ta nhiều năm, không có thân tình thì cũng sinh ra một chút hảo cảm.

Minh Trạm kể lại chuyện giao cho Ngụy An làm tập san, Nguyễn Hồng Phi cười, “Cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra chuyện như vậy, chẳng qua với cá tính của Tử Nghiêu thì làm công việc này cũng rất thích hợp. Tuy rằng Tử Nghiêu ham chơi nhưng cũng không phải loại hoa hoa công tử khi nam ức nữ, kỳ thật hắn xem như là người thông minh.”

“Ừm, ta cũng rất thích Tử Nghiêu.” Minh Trạm cười cười, khi hắn còn nhỏ, Ngụy Tử Nghiêu là một trong vài người từng chiếu cố hắn, cũng không phải Ngụy Tử Nghiêu có bản lĩnh che chở hắn, mà chính là thái độ đối xử bình đẳng làm cho người ta không khỏi sinh ra hảo cảm.

Huống chi Ngụy Tử Nghiêu cũng coi như xuất thân từ hào môn, ở đế đô chỉ nổi danh là phong lưu, cũng không tác oai tác oái. Hắn chỉ tiêu tiền, nhưng trong một phạm vị hợp lý có thể thừa nhận, nói đơn giản, Ngụy Tử Nghiêu chỉ thích hưởng thụ cuộc sống mà thôi.

Nhưng cá tính này ở hào môn thế tộc thì lại trở thành đại diện cho những kẻ đàng điếm trác táng.

Ngụy Tử Nghiêu cũng không e ngại cái nhìn của người khác dành cho hắn, ca ca của hắn thỉnh thoảng sẽ nổi giận, nhưng nhiều lắm là đánh hắn một trận, tịnh dưỡng vài ngày thì lại tiếp tục phong lưu.

Ngụy Ninh vốn là người hay quan tâm, vừa về đến nhà liền hỏi đệ đệ đã nói cái gì với Minh Trạm.

Ngụy Tử Nghiêu liền nói chuyện tập san cho Ngụy Ninh nghe, Ngụy Ninh nghe nói là Minh Trạm trù tính việc này thì mặt mày liền hớn hở, “Thế thì tốt quá, Hoàng thượng coi trọng ngươi như vậy, ngươi đừng phụ lòng Hoàng thượng.” Được phái đi làm sứ thần, sắp phải đi xa, rốt cục Ngụy Ninh cũng có thể thu xếp cho đệ đệ được yên ổn dưới trướng của ngự tiền, lúc này hắn mới yên tâm.

“Nếu ta biết có công việc này thì đâu cần ca ca phải bận tâm, đã sớm nói với Hoàng thượng từ lâu.” Ngụy Tử Nghiêu ôm cổ của huynh trưởng mà nói, “Ca ca, chờ ta làm tốt công việc này thì ta sẽ đến Đỗ Nhược quốc thăm ca ca.”

Ngụy Ninh thầm vui trong lòng, mỉm cười sờ đầu đệ đệ.

“Ca ca có định dẫn theo tẩu tử đến Đỗ Nhược quốc hay không? Xa như vậy, tẩu tử chưa từng rời khỏi nhà.” Ngụy Tử Nghiêu có chút lo lắng, “Với lại Viễn nhi vẫn còn nhỏ mà.”

Ngụy Ninh có một nam một nữ, nhi tử là Ngụy Viễn, nay vừa mới lên mười.

Ngụy Ninh giấu diếm sắc mặt, cười nhàn nhạt, “Đương nhiên ta muốn dẫn tẩu tử của ngươi và Ngụy Viễn đi theo ta mở rộng tầm mắt về ngoại quốc, đó cũng không phải chuyện xấu. Nhưng còn ngươi, trong nhà chỉ còn một mình ngươi, làm chuyện gì cũng phải chú ý, ngươi cũng nên đi thăm Thụy vương phi nhiều một chút.”

Ngụy An dạ một tiếng, trên mặt có vài phần phiền muộn, thở dài, “Mỗi lần ca ca về nhà thì luôn mồm mắng chửi, đôi khi còn động tay động chân. Nhưng khi ca ca sắp đi thì ta lại quyến luyến.”

“Không ngờ ngươi lại sinh ra oán hận như vậy?” Ngụy Ninh mỉm cười, thuận tay gõ một cái lên trán của Ngụy An, Ngụy An cười, “Ta biết ca ca muốn tốt cho ta, ca ca, hôm nay chúng ta ngủ chung đi, ta có nhiều chuyện muốn nói với ca ca.” Tuy Ngụy Ninh nổi tiếng nghiêm khắc nhưng Ngụy An vẫn dưỡng ra bản tính phong lưu tiêu sái như vậy, trong đó cũng một phần là do Ngụy Ninh dung túng và sủng ái mà ra.

Tình cảm huynh đệ của bọn họ xưa nay vô cùng tốt, huống chi hôm nay đệ đệ được ban cho công việc mới, Ngụy Ninh cảm thấy rất hưng phấn, cười nói, “Được, chẳng phải ngươi ủ rất nhiều rượu hay sao? Tối nay lấy ra, chúng ta cùng nhau uống.”

Ngụy An vô cùng cao hứng mà đi chuẩn bị rượu và thức ăn, tuy có hạ nhân nhưng Ngụy An vẫn rất thành thạo trong chuyện này.

Ngụy An là người rất chu toàn, buổi tối khi uống rượu hắn còn nhớ đến sĩ tử đáng thương sống nhờ trong nhà mình, bèn phân phó, “Đưa cho tiểu Trầm cử nhân một bầu rượu ngon đi, sáng mai hắn dự thi, nói với hắn đây là Trạng nguyên hồng, chúc hắn có thể đoạt được thứ hạng cao nhất, làm rạng danh tổ tông.”

Ngụy An có lòng tốt, nhưng nào ngờ tiểu Trầm cử nhân uống cạn bầu rượu thì say khước đến tận trưa hôm sau. Thật ra có hạ nhân nhớ đến việc đi gọi tiểu Trầm cử nhân sáng sớm rời giường xếp hàng đến trường thi, ai ngờ tiểu Trầm cử nhân say đến bất tỉnh, trường thi tuyệt đối không cho phép một con sâu rượu tiến vào dự ân khoa mùa xuân.

Tiểu Trầm cử nhân mơ màng cảm nhận được một sự ấm áp đến từ thiên đường, một bàn tay sờ lên trán của hắn, giống như sự dịu dàng của mẫu thân. Tiểu Trầm cử nhân cau chặt hai hàng lông mày rậm vừa phải, miệng thì nói những câu vô nghĩa, “Mẫu thân, mẫu thân.”

“Thảm rồi, mau đi thỉnh ngự y đến đây.” Ngụy An chậc chậc hai tiếng, “Thật là đáng thương, lỡ mất ân khoa mùa xuân thì không nói, nay lại bệnh đến ngớ ngẩn cả đầu óc.”

Ân khoa mùa xuân!

Hai chữ như sét đánh vào tai của Trầm Chuyến Ngôn, tiểu thư sinh tay trói gà không chặt lại nhảy dựng lên như một con cá chép, nắm lấy tay của Ngụy An, thần trí đã dần dần tỉnh táo trở lại, Trầm Chuyến Ngôn trợn mắt nhìn thấy ánh dương quang ấm áp chiếu vào khung cửa sổ bằng gỗ lim được trạm chổ hoa văn, khuôn mặt vốn còn chút thần sắc tái nhợt thì nay đã trở nên trắng bệch.

Mặt cắt không còn chút máu.

Ngụy An rất thông cảm đối với tiểu Trầm cử nhân, há mồm an ủi vài câu, tiểu Trầm cử nhân trừng to mắt nhìn mặt trời đã lên cao giữa tháng năm, lỗ tai lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, liền ầm một tiếng, ngã lăn ra.

Động tĩnh rất lớn, đợi Ngụy An kéo tiểu Trầm cử nhân lên thì sắc mặt của người này đã tái mét, đôi mắt nhắm nghiền, hai hàm răng cắn chặt, rõ ràng là bị đả kích quá lớn mà ngất xỉu.

Ngược lại với không khí êm đềm ở Ngụy gia, từ khi Đỗ Như Mai trở về nhà thì phủ của Phúc Xương đại trưởng công chúa vẫn là gà bay chó sủa, không khi nào có được yên tĩnh.

Thật ra Đỗ Như Mai cũng không quyến luyến gì Ngụy Tử Nghiêu, chỉ bảo rằng muốn cáo biệt với phu nhân Thừa Ân Công mà thôi. Đại tẩu Lý thị có thể nhìn ra chút manh mối, chẳng qua không dám nói cho trượng phu biết, chỉ phái người trông coi tiểu cô tử cẩn thận, không cho rời khỏi phủ.

Cứ như vậy Đỗ Như Mai không còn cách nào khác, bèn phái người truyền tin cho Thừa Ân Công phủ, lá thư kia rốt cục rơi vào tay của Lý thị.

Lý thị đành phải đem thư giao cho trượng phu rồi khuyên nhủ, “Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, lão gia, ngài nên nói với mẫu thân một câu, mau tìm người gả muội muội đi.”

Ban ngày Đỗ Như Phương bận rộn trong nha môn, buổi tối còn phải xử lý gia sự, lao tâm lao lực quá độ, nổi cơn thịnh nộ đập bàn mấy cái, đứng dậy muốn nói cái gì đó thì bỗng nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm, thân mình choáng váng, ngã xuống bất tỉnh.

…………..
Bình Luận (0)
Comment