Hoàng Đế Nan Vi

Chương 41

Minh Trạm bãi triều, uống chừng hai bình nước trà mới đã khát.

Nguyễn Hồng Phi nghe Hà Ngọc nhanh mồm nhanh miệng thuật lại tình hình trong triều một cách sinh động, bèn cười nói, “May mắn là ngươi chưa triệt để phân cao thấp với đám đại thần.”

Minh Trạm vẫn còn sợ hãi, “Ta thường nói, thư sinh tạo phản, mười năm bất thành. Vậy mà lúc này suýt ăn quả đắng từ bọn họ rồi.”

“Ngươi và Thái hậu đối đãi với ngô Uyển quá rộng rãi.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Về phía Thái hậu thì có thể thông cảm, đều là nữ nhân, Ngô Uyển quả thật cũng có chút đáng thương. Nhưng ngươi mới là kỳ lạ, suốt ngày ra mặt thay nữ nhân.”

Minh Trạm nói, “Ngươi không cảm thấy nữ nhân thật đáng thương hay sao?”

“Đáng thương cái gì?” Nguyễn Hồng Phi là nam nhân, tuy tài văn chương có thể nói là tung hoành ngang dọc nhưng cũng khó có thể lý giải sự đồng cảm của Minh Trạm đối với nữ nhân, “Nam nhân ở bên ngoài phấn đấu vì địa vị lợi ích, cố gắng vun đắp gia nghiệp tài sản, đương nhiên nữ nhân phải tam tòng tứ đức, có gì mà đáng thương cơ chứ?”

Minh Trạm xì xầm một tiếng, “Phi Phi, chẳng lẽ theo ý ngươi là nữ nhân phải nương tựa nam nhân nuôi dưỡng hay sao? Tuy nam nhân vất vả bên ngoài nhưng chẳng lẽ nữ nhân chỉ biết ở nhà ăn uống hưởng lạc ư? Bọn họ không chỉ mang nặng đẻ đau, còn phải nuôi dưỡng con cái, trông nom gia sự, còn phải chấp nhận để trượng phu tay trái thì ôm yêu tinh, tay phải thì ôm hồng nhan họa thủy, như vậy chẳng lẽ không vất vả? Không đáng thương hay sao?”

“Nữ nhân đều như vậy cả mà.” Nguyễn Hồng Phi chẳng cảm thấy có gì là bất ổn, “Vậy ngươi nói thử xem, nữ nhân không ở nội trạch thì chẳng lẽ kêu các nàng ra ngoài, các nàng có thể làm được cái gì? Nữ nhân như Thái hậu và Ngô Uyển cực kỳ hiếm thấy.”

Nguyễn Hồng Phi hạ thấp giọng, “Như Thái hoàng thái hậu, nếu bà ta không tam tòng tứ đức thì bà ta có thể làm được cái gì đây?”

“Ta chưa nói tam tòng tứ đức là không tốt!” Minh Trạm vẫn giữ nguyên quan điểm, “Ta chỉ cảm thấy địa vị của nữ nhân có thể thoáng cải thiện một ít, tỷ như trong việc thừa kế gia sản. Giống như Ngô Uyển, trong nhà chỉ có một mình nàng là nữ nhi. Sau khi phụ mẫu qua đời thì thúc thúc và tộc nhân có thể chiếm đoạt gia sản của nàng ư? Thiên hạ không có đạo lý này. Ta cho rằng nếu không có nhi tử thì nữ nhi cũng nên được hưởng quyền thừa kế chứ không phải gia sản sẽ rơi vào tay huynh đệ hay tộc nhân.”

“Ngươi nghĩ việc này thật đơn giản.” Nguyễn Hồng Phi lắc đầu, vừa cười vừa nhìn Minh Trạm, “Nữ nhân trong thiên hạ này giống như Ngô Uyển thì chỉ có thể xem là một trên một vạn. Ngươi nghĩ một chút đi, ở thời này, cô nương mười bảy xuất giá đã là muộn, mười lăm mười sáu thành thân thì có khối người. Tỷ như một cô nương hơn mười tuổi, ngày thường bất quá là học cách quản lý nội sự, thêu thùa này nọ, đọc chút phép tắc quy củ dành cho nữ nhân, bỗng nhiên phụ mẫu lại qua đời ngay lúc đó, chiếu theo ngươi nói, gia sản đều thuộc về cô nương này. Quả thật nàng sẽ có nhiều bạc, nhưng mấu chốt là ngày thường nàng chỉ quanh quẩn trong nội trạch, không bước ra khỏi nhị môn nửa bước, đối mặt với mọi chuyện chỉ ở trình độ mơ hồ. Nàng có thể bảo vệ được sản nghiệp này hay không? Không chỉ nói tộc nhân, chỉ cần vài nô tài có dã tâm thì cũng có thể dễ dàng lừa gạt nàng rồi!”

“Như hiện tại, gia sản có lẽ cũng bị tộc nhân thu hồi hoặc chia cho thúc bá huynh đệ kế thừa, dù sao thì người kế thừa gia sản của nàng cũng là thân thích của nàng, có huyết thống xa gần, sẽ giúp nàng tìm một mối hôn nhân môn đăng hộ đối. Bất luận hôn sự tốt hay xấu thì ít nhất có thể tặng cho nàng một phần của hồi môn.” Nguyễn Hồng Phi hỏi Minh Trạm, “Ngươi nói xem, là biện pháp của ngươi tốt hay là biện pháp hiện tại tốt?”

Minh Trạm lắng nghe cẩn thận, cũng cảm thấy lời của Nguyễn Hồng Phi có một chút đạo lý, “Rồi từ từ sẽ được.”

Nguyễn Hồng Phi thấy Minh Trạm vẫn không phục, bèn cười hỏi, “Từ từ thế nào?”

“Rồi cũng sẽ có người bàn luận.”

“Không đúng. Nếu ngươi muốn lập dự luật thì đương nhiên phải càng đơn giản và rõ ràng thì càng tốt.” Nguyễn Hồng Phi há miệng tiếp nhận một ngụm từ bàn tay mũm mĩm cầm tách trà của Minh Trạm rồi nói, “Nếu ngươi muốn thay đổi cái gì, chỉ trông đợi vào lời nói suông hoặc dựa vào lập pháp là không được. Bởi vì lập pháp cũng phải phù hợp với xã hội, nếu không, cho dù dự luật có được ban hành thì cũng vô tác dụng mà thôi.”

“Ngươi phải cân nhắc một chút, Ngô Uyển và những nữ nhân khác có điểm gì bất đồng?” Nguyễn Hồng Phi nhắc Minh Trạm một câu.

Minh Trạm ngộ đạo, “Ha ha, ta hiểu rồi!” Hoa tay múa chân vui sướng chạy vào bên trong, chỉ chốc lát sau liền phóng ra như lốc xoáy, đem một quyển sách ném lên bàn, đắc ý dào dạt mà chỉ vào nó, “Phải dựa vào nó!”

Khóe môi của Nguyễn Hồng Phi giật giật, hỏi Minh Trạm, “Dựa vào nó?”

“Đúng vậy.” Minh Trạm ưỡn ngực hóp bụng, kiêu ngạo như một con khổng tước đang xòe đuôi, nói một cách phô trương, “Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói hay sao, tri thức thay đổi vận mệnh!”

“Tri thức thế này đó hả?” Nguyễn Hồng Phi ném thẳng quyển sách vào mặt của Minh Trạm, “Cái tên háo sắc chết tiệt này!” Vội vàng nhấc chân bỏ đi, tỏ vẻ không nói chuyện với tiểu tử thối.

Minh Trạm vội vàng bắt lấy quyển sách, đến khi mở ra thì nhất thời trên trán xuất hiện một lằn gân đen, đem sách giấu vào trong lòng rồi lập tức đuổi theo mà hô to, “Phi Phi, ta không thấy rõ! Có ai biết là đông cung đâu! Là nhầm lẫn thôi mà!”

………….
Bình Luận (0)
Comment