Hoàng Đình

Chương 71

Dịch giả: hoangtruc

oOo

Lão đạo sĩ kia không biết Diệp Thanh Tuyết nhìn thấy gì, nếu lão biết rõ, lại nhìn thấy Diệp Thanh Tuyết rời đi nhưng nét mặt không chút thay đổi như vậy, nhất định lão sẽ rất ngạc nhiên.

Diệp Thanh Tuyết trở lại Tú Xuân loan, Hồng đại hiệp đã trở về, nó cùng vỏ sò đi tới miếu Hà Bá. Nhìn thấy bóng lưng Diệp Thanh Tuyết đứng yên tĩnh trước tượng Hà Bá, Hồng đại hiệp không dám tùy tiện nói chuyện, sợ quấy rầy nàng.

- Hai ngươi trông coi miếu Hà Bá cho tốt, lại để dân chúng đến cúng tế Hà Bá một hồi đi.

Diệp Thanh Tuyết quay đầu nhìn Hồng đại hiệp và vỏ sò, rồi nói.

Hồng đại hiệp vội gật gật đầu tôm. Nó đang định nói chuyện thì Diệp Thanh Tuyết đã nói tiếp:

- Nếu có quỷ quái nào muốn nhân cơ hội đoạt thần vị, hủy đi miếu Hà Bá, hai ngươi có thể ngăn cản được thì ngăn, còn không cản được thì nói khi ta về sẽ giết chết hắn.

Giọng nói yên tĩnh không vương chút xao động tình cảm, tựa như đang nói một chuyện nào đó không liên quan tới mình, thế nhưng Hồng đại hiệp lại cảm giác được sát khí khiến người ta phải khiếp sợ. Diệp Thanh Tuyết nói xong liền bước một bước vào hư không, ánh chớp không chút tiếng động lóe lên, rồi biến mất không còn gì nữa. Chỉ còn lại Hồng đại hiệp và vỏ sò phủ đầy rêu xanh đứng trong miếu Hà Bá, nhìn thân thể pho tương đang rạn nứt từng chút một.

***

Màn đêm buông xuống, sao trời lấp lánh.

Một tia chớp chợt lóe lên ngang qua bầu trời. Nếu có người đứng trên đỉnh núi nhìn trời, sẽ thấy một tia sáng trắng kéo dài từ Đông qua Tây như muốn xé rách khoảng không này. Trong chớp mắt, nó lại biến mất, như ánh sao băng đã rơi xuống đất.

Cửu Hoa nhiều người, Hắc Diệu nhiều yêu, đây là điều được công nhận trong cõi này rồi.

Một con rắn cỏ nhỏ đang hướng lên trời sao, phun nuốt lực lượng của ánh trăng và các vì sao. Nó vừa mới hình thành nội đan, đang cuộn mình trên một tảng đá xanh ở huyệt động. Lúc này, hai mắt của nó liên tục nhìn ngó sáu đường, tai nghe tám hướng, nếu thần niệm của nó có thể cảm ứng được hai giới âm dương thì chắc chắn cũng sẽ không được rảnh rỗi nghỉ ngơi.

Chợt một ánh bạc lóe sáng trước mắt nó, từ phía chân trời xẹt ngang qua. Nó còn đang nghĩ thầm không biết là vị đại tiên nào đi ngang, tự nhiên trong đầu lại không ngừng tưởng tượng: "Là chưởng môn núi Cửu Đỉnh, hay là trụ trì của Độ Trần tự, hoặc tông chủ của Quan Tinh Linh tông đây? Nếu có thể đánh rơi xuống một kiện pháp bảo thì thật tốt."

Ý nghĩ này mới phát sinh, thì tia sáng kia đã như chụp xuống đầu nó. Nó hốt hoảng, trong lòng hô to:

- Thiên kiếp! Thượng đế ơi! Con vừa mới kết thành nội đan thôi mà!

Vừa thầm hô, thân nó đã như một mũi tên lao đi, luồn vào trong cái động dưới tảng đá.

"Ầm…"

Tảng đá xanh bị đánh nát thành một đám khói bụi.

Con rắn cỏ nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, thân thể nó không có vết thương nào, nhưng lại như đã chết rồi.

- Đừng giả bộ nữa, ta không định đoạt nội đan của ngươi, chỉ cần hỏi ngươi vài câu.

Một giọng nói lành lạnh vang lên bên tai của con rắn cỏ. Nó len lén mở mắt, chỉ nhìn thấy có một cô gái mặc áo trắng, đứng trên một tảng đá lớn khác cách chừng mười thước, đang yên lặng nhìn nó. Gió đêm thổi tung bay vạt áo trắng, tăng thêm vài phần yên tĩnh.

"Không có chút sát khí nào cả!" Đây là cảm giác đầu tiên của con rắn khi nhìn thấy cô gái này.

Nó vội bò lên, chúc đầu rắn xuống đất, lễ bái nàng.

- Ta hỏi ngươi, ngươi ở đây đã từng gặp qua trận đại chiến của mấy người tu hành không?

Cô gái hỏi.

Rắn cỏ vội lắc đầu, đáp:

- Trong núi này rất yên tĩnh, mấy năm nay chưa từng phát sinh trận đại chiến nào cả ạ.

Cô gái áo trắng kia không hỏi thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn trời, nhíu mày.

- Có lẽ Trư đại vương trong núi Cẩm có biết đấy ạ.

Con rắn vừa dứt lời thì cũng cảm thấy bất ngờ về bản thân. Với tính cách của nó, bình thường sẽ không nói ra thêm câu này. Cô gái áo trắng cũng có chút bất ngờ, bèn hỏi:

- Núi Cẩm là ngọn núi thế nào? Trư đại vương là ai?

Con rắn nghiêng đầu chỉ về một phía, nơi đó có một ngọn núi lấp ló trong sương đêm, đáp:

- Kia chính là núi Cẩm, trong núi có một sơn cốc có mùi hôi gay mũi, chỗ đó là động phủ của Trư đại vương. Bình thường ngài ấy không hay ở trong động mà nằm ngủ trong ao đầm trước động. Chỉ cần nhìn thấy một con heo lớn đắp đầy bùn trên người, thì đó chính là Trư đại vương đấy ạ.

Cô gái áo trắng nghe rắn cỏ miêu tả, mỉm cười nói:

- Ta tên là Diệp Thanh Tuyết, nếu ngày nào đó ngươi cảm thấy tu hành khó tiến thêm được nữa, lại không có nơi nào hỏi đạo, thì có thể đến núi Thiên La, châu Cửu Hoa tìm ta.

Trong tai rắn cỏ nghe thấy tiếng nói của Diệp Thanh Tuyết vọng vào, nhưng lại cảm thấy huyền ảo mờ mịt, như từ xa xăm thổi đến. Ánh mắt nó phủ đầy hình ảnh Diệp Thanh Tuyết khẽ mỉm cười.

- Quan Âm nương nương… Trời ạ, ta vừa gặp được Quan Âm nương nương...

Diệp Thanh Tuyết đã đi được một lúc, nhưng rắn cỏ vẫn cứ thẫn thờ nhìn vào nơi nàng vừa đứng, trong đầu ẩn hiện bóng dáng nàng đứng yên trên núi đá, vạt áo trắng tung bay nhè nhẹ theo gió.

Nó nảy sinh ra cái ý nghĩ mình thấy Quan Âm Bồ Tát khi gặp Diệp Thanh Tuyết, còn Trư đại vương núi Cẩm thì lại nghĩ muốn chết cho bớt đau khổ. Một thân heo với áo giáp bằng bùn đen, cứng rắn đến pháp bảo cũng khó làm tổn thương được, lại bị một tia sét không chút dấu hiệu đánh xuống vỡ nát.

Bùn đất đắp trên người gần trăm năm cứ vậy bị đánh tan nát, Trư đại vương như thiếu nữ bị lột trần quần áo, vội vọt nhanh vào trong sơn cốc. Nó sắp chui được vào trong cái động phủ gắn bó hơn năm mươi năm kia, thì lại có một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh nó tê dại cả người, tứ chi co quắp.

Thế nhưng, việc đầu tiên mà nó làm sau khi đứng dậy, vượt qua trận co quắp, té lăn trên mặt đất là tiếp tục bỏ trốn. Nếu đã không thể vào trong động phủ, vậy thì bỏ chạy ra khỏi sơn cốc. Nhưng không được vài bước, nó lại trúng một tia sét, ngã lăn ra. Nó như con ruồi mất đầu chạy loạn quanh khe núi, rồi cuối cũng nhảy vào trốn trong đầm bùn, chỉ thò đầu ra ngoài nhìn lên không trung.

Vừa nhìn qua, nó thấy có một cô gái áo trắng đang đứng yên trên một cành cây có gốc mọc trên đỉnh ngọn núi cạnh sơn cốc. Không đợi nó suy nghĩ chuyện gì xảy ra, nàng đã lên tiếng:

- Khoảng thời gian này ngươi có nhìn thấy tu sĩ đấu phép hay không?

Tròng mắt Trư đại vương xoay tròn, đang nghĩ tới lai lịch cô gái này.

"Ầm…"

Một tia sét lại đánh xuống, cả người Trư đại vương bốc đầy khói đen, bốn chân co quắp ngã lăn vào trong bùn, miệng rên rỉ từng tràng dài. Nó muốn nói chuyện, thế nhưng lại không cách nào thốt nên lời.

- Khoảng thời gian này ngươi có nhìn thấy tu sĩ đấu phép quanh đây hay không?

Vẫn là câu nói này, giọng nói như nước sông mùa đông, tuy rằng trong veo đấy nhưng lại đầy lạnh lẽo.

Trư đại vương định giả chết trên mặt đất, nhưng tự thấy không hợp lý lắm, bèn vội vàng ngồi dậy. Nó ngẩng đầu nhìn cô gái mặc áo trắng đứng trên cành cây đang đung đưa nhẹ trong gió. Chỉ nhìn thấy nàng đưa một ngón tay, một tia sét từ hư không được sinh ra. Trư đại vương vội vàng cắm đầu vào trong bùn, đồng thời kêu lớn:

- Tiên tử tha mạng…

"Ầm…"

Sấm sét chiếu sáng cả sơn cốc, đánh xuống thân Trư đại vương, hất nó văng khỏi vũng bùn, toàn thân co quắp trên núi đá.

Còn cô gái áo trắng kia vẫn đứng trên cành cây, như một con hạc trắng, yên lặng chờ đợi.

Trư đại vương vừa khôi phục lại, lòng đầy sợ hãi, vội vàng nói:

- Đại khái khoảng một tháng trước, có thấy một đám tu sĩ đấu phép ạ.

- Bọn họ đã đi hướng nào?

Cô gái áo trắng hỏi.

Trư đại vương chớp mắt, nói lớn:

- Hướng Đông.

Cô gái áo trắng trên cành cây không hề di chuyển, chỉ lặng yên nhìn nó. Trư đại vương đầy sợ hãi, vội sửa lại:

- Là đi về hướng Nam ạ.

- Cay đắng khổ sở tu hành hơn trăm năm mới có ngày nay, dễ dàng chứ?

Cô gái như con hạc trắng nhẹ nhàng đứng trên cành cây đột nhiên hỏi một câu kì quái.

Trư đại vương lắc lắc đầu theo phản xạ.

- Muốn chết?

Giọng nói của cô gái rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Trư đại vương cảm thấy lạnh lẽo ngấm khắp toàn thân, hàng tỉ lỗ chân lông trên người nó như bị đóng băng lại.

Nó vội lắc đầu lần nữa, đáp:

- Con không nhìn thấy tu sĩ đấu phép, nhưng có thấy tia sáng ẩn độn ngang qua bầu trời, một trước một sau, kẻ chạy người đuổi, đều theo hướng Nam mà đi.

Nó vừa nói xong, thì cô gái áo trắng cũng tung người bay lên, lao thẳng lên chín tầng trời, như đang muốn hái lấy trăng sao.

Trư đại vương nhìn cô gái áo trắng rời đi, lẩm bẩm nói:

- Sát thần ở đâu tới, khi dễ lão trư thành thật ta đây.

Tất nhiên nó không biết chỉ vì con rắn cỏ bên kia núi mà gặt lấy mầm tai vạ này. Tuy rằng Diệp Thanh Tuyết thấy được vài hình ảnh, cũng được cột khói kia chỉ phương hướng, nhưng lại không biết vị trí cụ thể, chỉ có thể đi về hướng Tây. Thế nhưng trời đất rộng lớn bao la, cho nên phải một đường vừa hỏi vừa đi tới.

Nàng đã hỏi rất nhiều tinh quái trong núi, đều nghe đáp lại không nhìn thấy, chỉ có lần này từ con lợn rừng thành tinh hỏi ra được chút ít tin tức, tuy đã cách đây khá lâu, nhưng nói chung là đã tìm ra dấu vết. Nàng vẫn cứ một đường vừa đi vừa hỏi, trời đất mênh mang, một bộ áo bào trắng phiêu bạt tìm kiếm khắp nơi.

Đi qua vô số dãy núi, qua biết bao tòa thành trì lớn nhỏ, một mực đuổi theo dấu vết bỏ chạy của Trần Cảnh, lúc đầu nàng còn hay nhầm hướng, nhưng đến khi nghe được lời đồn diệt ma được lan truyền đến cả trong nhân gian, Diệp Thanh Tuyết biết đã gần tới rồi.

Không ai chú ý đến một Diệp Thanh Tuyết đang tìm kiếm Trần Cảnh. Bởi vì nàng thường hỏi yêu quái trong núi, cho dù có gặp được đệ tử tiên môn hỏi thăm thì đối phương cũng không thể liên tưởng nàng cùng phe với Trần Cảnh, chỉ nghĩ cũng muốn đi diệt ma mà thôi.

- Ma đầu kia thật lợi hại, nghe nói đã giết rất nhiều đệ tử tiên môn.

- Đúng vậy, không biết ma vật này từ đâu tới?

- Nghe nói là từ âm phủ, bất tử bất diệt, tay chân không còn, cả người chỉ còn xương cốt mà vẫn còn sống được đấy.

Đây là một vài chuyện mà Diệp Thanh Tuyết nghe thấy trong tòa thành này. Trên đường đi, gặp thành thì nàng đi vào, cái lệ cũ tiên không bước vào thần vực dường như không có tác dụng với nàng. Nàng không có chút ảnh hưởng gì cả, còn về phần trong ngoài thành có gì khác nhau, có lẽ cũng chỉ một mình nàng biết được mà thôi.

Diệp Thanh Tuyết ngồi trong quán trà, lại như đang ngồi trên một ngọn núi, an tĩnh và tươi mát, như không hòa hợp được với cái thế giới ồn ào náo động này.

Rất nhiều người chú ý tới Diệp Thanh Tuyết, chẳng qua lại hơi e dè trước cái khí chất đặc biệt trên người nàng, nên không dám tới gần. Những công tử ca tự nhận phong lưu tiêu sái chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, bản thân nhìn thấy một cô gái lại không dám tiến tới bắt chuyện, tựa như sâu trong lòng có điều e ngại nào đó.

Bọn họ không dám đến, nhưng lại có một người đến ngồi trước mặt Diệp Thanh Tuyết. Là một nữ trung niên có vẻ ngoài rất bình thường, đầu trùm khăn vải, tay còn xách theo một cái làn đựng rau xanh. Tuy mọi thứ trên người bà ta đều bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nhìn kỹ vài lần thì vẫn cảm giác có một sự bình thản mà những phụ nữ phàm trần khác không có được.

Người phụ nữ này mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh, như không hề có cảm giác bị lấn át sợ hãi, hơn hẳn những kẻ tự cho là cao quý kia. Trước mắt bọn họ, người phụ nữ trung niên kia rót cho Diệp Thanh Tuyết một chén trà, động tác cực kỳ tự nhiên, khiến bọn họ không khỏi nghĩ rằng chắc chắn người phụ nữ này đã quen làm những việc như vậy lúc ở nhà rồi.

Nhưng trong mắt Diệp Thanh Tuyết lại khác hắn. Nàng chỉ thấy được một luồng khí ấm áp tràn tới. Luồng khí ấy bắt nguồn từ người phụ nữ trung niên giản dị ở trước mặt này. Nàng cảm thấy mỗi động tác của bà ta đều vô cùng liền mạch tự nhiên.

Từ lúc bà ta tiến vào tầm mắt của Diệp Thanh Tuyết đến lúc ngồi xuống châm trà, tất cả không có gì khác thường, nhưng đều ẩn chứa đại đạo.

-----oo0oo-----
Bình Luận (0)
Comment