Hoang Đường - Thần Niên

Chương 10

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cuối cùng Khương Lệnh Từ cũng có cơ hội thoát khỏi những lời tán thưởng hoa mỹ không ngừng của Lê Đường.

 

Từ nhỏ anh đã quen với việc được khen ngợi, khen ngoại hình, khen phẩm hạnh, khen thành tựu học thuật, điều này chẳng có gì mới mẻ. Nhưng góc độ khen ngợi của Lê Đường lại chưa từng có tiền lệ.

 

Dù có muốn khen vấn đề này đi nữa, cũng phải là sau khi họ thành vợ chồng, trong màn đêm tắt đèn mới có thể thảo luận. Bây giờ vẫn còn quá sớm.

 

Lần đầu tiên Đàm Du trực tiếp đến khách sạn để đưa quần áo cho cấp trên, cảm thấy rất mới lạ, nhưng không dám hóng chuyện. Cậu ấy đưa túi giấy qua, nghiêm túc nói: "Trong này ngoài quần áo của anh, còn có một bộ dành cho Lê tiểu thư. Tôi nhờ nữ đồng nghiệp mua bộ mới nhất, chắc cô ấy sẽ thích."

 

Khương Lệnh Từ lạnh nhạt liếc cậu ấy một cái, giọng nói trầm trầm: "Đàm Du, sau này đừng làm những việc thừa thãi."

 

Đàm Du chần chừ lên tiếng: "Không phải anh đến đây là để…"

 

Nghe ra ẩn ý trong lời nói của cậu ấy, Khương Lệnh Từ vẫn bình thản: "Chỉ là chơi một trò chơi với cô ấy thôi."

 

Sau đó, anh lấy quần áo nam ra khỏi túi, rồi ném phần còn lại cho Đàm Du.

 

Rầm… Cửa phòng đóng sập lại.

 

Đàm Du: "???"

 

Vậy nên, giữa ban ngày ban mặt anh đến khách sạn tình nhân chỉ để chơi trò thay quần áo với người ta sao?

 

Trò gì chứ? Phiên bản đời thực của Miracle Nikki* à?

*Miracle Nikki (Tên gốc: 奇迹暖暖 – Kỳ Tích Noãn Noãn) là một trò chơi di động theo phong cách thời trang do công ty Trung Quốc Paper Games phát triển. Đây là phần tiếp theo của game Nikki UP2U và Love Nikki-Dress UP Queen.

 

Đặc điểm nổi bật của trò chơi:

Lối chơi chính: Người chơi thu thập, phối đồ và thi đấu thời trang theo các chủ đề khác nhau.

Cốt truyện: Xoay quanh hành trình của Nikki (Noãn Noãn) trong một thế giới phép thuật, nơi cô phải dùng tài năng phối đồ để vượt qua thử thách.

Đồ họa đẹp: Thiết kế trang phục tinh xảo, phong cách anime lộng lẫy.

Nhiều chế độ chơi: Bao gồm thi đấu thời trang, nhiệm vụ cốt truyện, sự kiện đặc biệt và chế độ thiết kế trang phục riêng.

 

Nhưng mà… cũng không giống lắm nhỉ.

 

Cậu ấy hồi tưởng lại, dường như hôm nay vị cấp trên luôn trầm ổn của mình có chút… nóng nảy. Dường như chiếc áo choàng tắm dày cộp kia cũng sắp không áp chế nổi thứ gì đó rồi.

 

Khương Lệnh Từ cầm quần áo, lại quay trở lại phòng tắm, cẩn thận đóng cửa thật chặt.

 

Lê Đường đang bận rộn với cây bút bi của mình, khẽ nâng mi mắt nhìn thoáng qua, cảm thấy anh thật khách sáo.

 

Bảo thủ như thế, còn học đòi hẹn tình một đêm làm gì?

 

Đến khách sạn với một thiếu nữ xinh đẹp như cô mà chỉ trò chuyện thuần túy thì cũng thôi đi, nhưng người ta ít nhất còn đắp chăn, bọn họ đến chăn cũng chẳng thèm đắp.

 

Lê Đường chống cằm bằng lòng bàn tay, cúi đầu nhìn tờ giấy ghi chú. Dưới nét bút của cô, rất nhanh đã xuất hiện một đường viền đứt gãy, nhưng chỉ là đường viền mà thôi.

 

Ngay giây tiếp theo, tay cô đột nhiên khựng lại. Cô nhận ra mình nhớ rõ từng khớp xương, từng đường cơ bắp, từng cấu trúc xương trên cơ thể Khương Lệnh Từ.

 

Mọi đường nét trong trí óc cô đều như đang sống, nhưng khi đặt bút xuống, chúng lại trở nên cứng nhắc, chẳng khác nào những bức vẽ nhân vật trước khi cô gặp anh.

 

Một con rối hoàn hảo.

 

Cô vẫn như một kẻ hành hương mãi mãi không thể chạm đến đích.

 

Trong đầu Lê Đường vụt qua rất nhiều suy nghĩ. Có lẽ lần đầu tiên cảm nhận được nguồn cảm hứng quá trọn vẹn, khiến về sau dù cô chỉ dùng mắt quan sát cũng không thể nào nắm bắt được những điều hư ảo đó.

 

Liệu có phải chỉ khi tiếp xúc cơ thể, cô mới có thể thực sự tìm lại được cảm hứng?

 

Thiếu nữ ngồi trước bàn trà, nghiêm túc suy nghĩ, đầu ngón tay vô thức mân mê những đường nét màu xanh trên tờ giấy ghi chú. Ánh nắng xuyên qua hoa văn chạm rỗng trên rèm cửa, vươn lên hàng mi cô, tựa như một bức tranh mỹ nhân chưa hoàn thiện, yên tĩnh và đẹp đẽ.

 

Lê Đường quá mức tập trung, đến mức không nhận ra Khương Lệnh Từ đã mất hơn mười phút trong phòng tắm chỉ để thay quần áo.

 

Khi anh bước ra, bộ áo choàng tắm trắng mềm mại khi trước đã được thay bằng một bộ vest đặt may riêng. Trên cổ tay anh là chiếc đồng hồ xa xỉ nhưng tinh tế, hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, chỉn chu thường ngày, tạo nên một khoảng cách xa cách khó chạm tới.

 

Anh bình tĩnh lên tiếng: "Anh phải về Viện nghiên cứu họp. Còn em định đi đâu?"

 

Ai ngờ, cô gái dưới ánh mặt trời chỉ ngẩng đầu nhìn anh, không trả lời mà lại buông một câu chẳng hề liên quan: "Hôn không?"

 

Hôn?

 

Ánh mắt Khương Lệnh Từ theo phản xạ rơi xuống đôi môi khẽ hé mở của Lê Đường.

 

Anh cảm thấy chiếc cà vạt trên cổ bỗng chốc trở nên chật chội, có lẽ vì lúc nãy trong phòng tắm, khi thắt nó, anh đã hơi lơ đãng.

 

Đôi môi cô như viên kẹo dâu tây tan chảy, mềm mại, bóng mượt, thấp thoáng còn có thể thấy đầu lưỡi.

 

Không ai có thể từ chối lời mời gọi này. Dưới ánh mắt mong chờ của Lê Đường anh hơi nghiêng người…

 

***

 

"Tôi từ chối."

 

Khương Lệnh Từ khẽ nới lỏng cà vạt bằng ngón tay thon dài, ánh mắt vẫn bình tĩnh như một hồ nước sâu thẳm, dường như không có gì có thể khiến anh đánh mất sự điềm tĩnh, giọng điệu anh nhàn nhạt đáp lại Viện trưởng.

 

Phó viện trưởng đau đầu không thôi. Khương Lệnh Từ là người duy nhất trong Viện nghiên cứu có cả thành tựu học thuật lẫn ngoại hình xuất sắc. Trước đây, anh từ chối những lời mời mang tính quảng bá từ các đài truyền hình thương mại thì không nói làm gì, nhưng lần này là lời mời từ Đài Truyền hình Trung ương (CCTV).

 

Chương trình đặc biệt này nhằm quảng bá và phổ biến những di sản văn hóa phi vật thể sắp mai một hoặc đang thiếu người kế thừa, và Viện Nghiên cứu Văn tự cổ được mời tham gia.

 

Phó viện trưởng kiên nhẫn thuyết phục: "Ngày nay, giới trẻ ngày càng thờ ơ với tầm quan trọng của văn tự cổ. Cậu cũng giảng dạy ở đại học, chẳng lẽ không nhận ra số lượng sinh viên theo học chuyên ngành này ngày càng ít? Cứ thế này thì…”

 

Khương Lệnh Từ bình thản đề xuất: “Cho Thẩm Hòe Chi đi, anh ấy thích xuất đầu lộ diện.” Ngừng một lát, có lẽ cảm thấy lý do này chưa đủ thuyết phục, anh không chút biểu cảm bổ sung thêm: “Anh ấy cũng thích cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu văn tự cổ.”

 

Phó viện trưởng: "..."

 

Chẳng lẽ phải nói thẳng với Khương Lệnh Từ rằng lý do quan trọng nhất là mặt của Thẩm Hòe Chi không bằng anh sao?

 

Dĩ nhiên, Thẩm Hòe Chi không xấu, ngược lại còn rất đẹp trai nhưng là một vẻ đẹp quá mức trừu tượng. Trông anh ấy đúng kiểu một gã phong lưu lãng tử, vừa nhìn đã thấy không đáng tin. Để anh ấy đại diện Viện Nghiên cứu Văn tự cổ, có khác nào làm mất mặt Viện nghiên cứu?

 

Cân nhắc một lúc, Phó viện trưởng uyển chuyển gợi ý: “Cậu đi là thích hợp nhất.”

 

Khương Lệnh Từ không lay chuyển: “Tôi không có thời gian.”

 

“Các dự án nghiên cứu của cậu sắp hoàn thành rồi, sao lại không có thời gian được?”

 

Phó viện trưởng tính toán rất rõ ràng. Vì chương trình này, ông đã cố tình không giao thêm dự án mới cho Khương Lệnh Từ. Trong ít nhất nửa tháng tới, anh hoàn toàn rảnh rỗi.

 

Khương Lệnh Từ sắc mặt trầm tĩnh, khóe môi hơi mím lại, buông ra hai chữ ngắn gọn: “Việc riêng.”

 

Thấy anh nghiêm túc như vậy, Phó viện trưởng còn tưởng nhà họ Khương xảy ra chuyện gì khó nói. Suy nghĩ một chút, ông đành để anh rời đi trước.

 

***

 

Phòng làm việc.

 

Trên bàn Khương Lệnh Từ trước giờ chỉ đặt tài liệu và những mảnh giáp cốt văn. Thế nhưng hôm nay, trên đó xuất hiện một bức tranh chibi quá mức đáng yêu.

 

Anh vốn có trí nhớ siêu phàm, nhưng khi rời khách sạn, thứ duy nhất anh mang theo lại chính là bức tranh này.

 

Khương Lệnh Từ ngắm nhìn tranh vẽ của cô thật lâu, sau đó mới chậm rãi lật lại mặt trước. Trên đó là tờ giấy ghi chằng chịt sở thích và điều kiêng kỵ của Lê Đường, chữ viết lộn xộn, chẳng theo hàng lối gì.

 

Phần sở thích hầu như đã được lấp đầy, còn phần kiêng kỵ lại rất ít, hoàn toàn trái ngược với tờ giấy anh viết cho cô.

 

Dường như trong cuộc đời cô chẳng có điều gì phải kiêng dè, không sợ hãi, không bó buộc, tự do và phóng khoáng.

 

Thậm chí, ngay cả câu châm ngôn sống của cô cũng có thể viết một cách đầy táo bạo.

 

"Cơ thể anh khiến em tràn đầy cảm hứng sáng tác."

 

Lê Đường chưa bao giờ che giấu mục đích của mình.

 

Mỗi lần cô đều táo bạo, cuồng nhiệt đòi hỏi sự thân mật vượt quá giới hạn, hoàn toàn không sợ bị từ chối, càng không sợ xấu hổ. Dù cho họ mới chính thức xác nhận mối quan hệ thân mật được ba ngày thì cô vẫn cứ vậy.

 

Khương Lệnh Từ không tùy hứng như cô. Anh luôn có thói quen tính toán trước mọi việc. Theo tốc độ của Lê Đường, sớm muộn gì họ cũng sẽ bước vào giai đoạn sống thử trước hôn nhân. Anh không nghĩ rằng bản thân có thể mãi giữ được tâm lặng như nước trước sự khiêu khích liên tục của cô.

 

Thậm chí, ngay cả hôm nay, anh cũng đã mơ hồ nhận ra dấu hiệu mất kiểm soát.

 

Anh vẫn còn hơn bảy mươi giờ thi hành gia quy. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày anh phải quỳ thêm ba tiếng, cần hơn mười ngày nữa mới có thể hoàn thành hình phạt.

 

Vậy nên, Khương Lệnh Từ không hề nói dối Phó viện trưởng. Nửa tháng tới, anh thực sự bận việc riêng.

 

Chỉ khi hình phạt kết thúc, anh mới có thể đường đường chính chính chấp nhận lời mời sống thử trước hôn nhân của Lê Đường.

 

Anh định gấp tờ giấy A4 lại và đặt vào ngăn kéo, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại ở dòng "Màu sắc yêu thích" vẫn còn để trống.

 

Anh không chút chần chừ, cầm bút máy từ ống bút lên. Những đốt ngón tay khẽ cong, tạo thành một đường nét giống hệt thanh giáo bằng ngọc thời Thương Chu bên cạnh, vừa thần bí vừa cao quý.

 

Thế nhưng, bàn tay ấy lại viết xuống… Màu hồng hoa hồng.

 

Đó là màu sắc mà Lê Đường thích.

 

Như vậy, tất cả sở thích của cô đều đã được lấp đầy.

 

***

 

Nhất Thầm Phong Nguyệt, phòng vẽ tranh.

 

Lê Đường dán tờ giấy ghi chú phác họa đường nét nhân vật lên phía trên giá vẽ, cố gắng tìm lại trạng thái khi vẽ "Kỳ Tích", nhưng vẫn không thể đặt bút xuống giấy.

 

Không vẽ được thì chính là không vẽ được, không phải đổi sang một ngày đẹp trời khác hay một vị trí khác là có thể tìm được cảm hứng.

 

Tất cả là tại Khương Lệnh Từ! Đi thì đi, ngay cả một nụ hôn tạm biệt cũng keo kiệt không chịu cho!

 

Ban ngày trong khách sạn tình nhân, Lê Đường chủ động đòi hôn Khương Lệnh Từ, muốn thử xem nụ hôn có thể khơi gợi chút cảm hứng nào không. Ban đầu, cô còn tưởng anh cúi xuống là để hôn mình, ai ngờ anh chỉ đưa tay lấy đi tờ giấy A4 trên bàn trà.

 

Sau đó, anh có gọi cho cô một phần bánh bông lan dâu tây, xem như thù lao cho việc lấy đi tờ giấy kia.

 

Nhưng ai cần bánh của anh chứ! Cô muốn cái gì, chẳng lẽ anh còn không biết sao? Ngay cả quần áo cũng đã cởi rồi, anh còn có thể mặc lại sao?

 

Càng nghĩ càng bực!

 

Lê Đường lạnh mặt rời khỏi phòng vẽ, tắm rửa xong liền mở iPad, tùy tiện vẽ một bức tranh phác thảo nhân vật để luyện tập, sau đó quay sang mở Weibo đã rất lâu rồi chưa vào.

 

Hôm nay cô quyết định “bóc phốt” anh!

 

Trên Weibo, Lê Đường có một tài khoản chuyên đăng những bức vẽ phác thảo nhân vật của mình. Phong cách vẽ rực rỡ, táo bạo, đầy sức quyến rũ, thu hút gần một triệu người theo dõi. Giống như cosplay, tài khoản này cũng là một cách để cô giải tỏa căng thẳng, hoàn toàn không nhận đơn vẽ thuê, chỉ đăng tranh rồi biến mất, vô cùng thần bí.

 

Lần gần nhất cô đăng bài đã là một tháng rưỡi trước.

 

Người hâm mộ đang chờ cô sản xuất lương thực*.

*Sản xuất lương thực: Trong ngôn ngữ mạng, đặc biệt trong fandom, thuật ngữ này được dùng để chỉ việc sáng tạo và chia sẻ nội dung liên quan đến một chủ đề nào đó (như nhân vật, cặp đôi, bộ truyện, bộ phim...). Nội dung "sản xuất" có thể là fanart, fanfic, cosplay, video edit, hoặc bất cứ thứ gì liên quan đến fandom mà người hâm mộ mong đợi.

 

Và cuối cùng…

 

Vào 3 giờ sáng hôm nay, cô PILGRIM, người đã mất tích bấy lâu, rốt cuộc cũng dọn cơm* một lần nữa.

*Dọn cơm: Là một từ ngôn ngữ mạng, đặc biệt trong fandom, nó có nghĩa là đăng tải hoặc chia sẻ nội dung mới (giống như "phát lương thực" cho fan).

 

Nhưng không phải là phong cách tranh sơn dầu cô theo học, mà là một bức tranh đậm chất manga.

 

Một tên lưu manh đội lốt tri thức đeo kính gọng vàng, chiếc áo choàng ngủ màu hồng phấn khẽ mở, để lộ cơ ngực và cơ bụng săn chắc. Nước sốt dâu tây men theo xương quai xanh và cuống họng chảy xuống đầy ám muội.

 

Cổ tay anh không bị trói bằng nơ bướm, cũng không phải còng tay, mà là một đôi tất ren lưới viền hoa trắng, vương đầy mùi vị cám dỗ, mềm mại rủ xuống đầu gối đang chống lên.

 

Người hâm mộ bị bức tranh “thiêu đốt” đến mức la hét ầm ĩ.

 

[Càng vẽ càng táo bạo! Đây là thứ em có thể xem vào nửa đêm mất ngủ sao?]

 

[Mặt em đỏ hết rồi! Cô ơi, em có một câu hỏi sinh học, kích thước này có thực tế không?]

 

[Cô đang coi bọn em là người ngoài à? Cởi thêm một món đồ thì làm sao chứ?]

 

[Mấy người bẩn quá rồi! May mà tôi vẫn còn trong sáng! Màu áo choàng ngủ này trông nhẹ nhàng quá ha, gọi là màu gì vậy? Tôi muốn mua giống vậy!]

 

[…]

 

Lê Đường lười biếng tựa vào đầu giường, hờ hững chọn một vài bình luận để trả lời.

 

[Xem được.]

 

[Có tồn tại.]

 

[Không cởi.]

 

[Màu hồng hoa hồng, cậu không mua được màu giống vậy đâu.]

 

Lướt tiếp xuống bình luận hot nhất…

 

[Đây là OC* hay có nguyên mẫu vậy? Một cơ thể hoàn hảo thế này, nếu là người thật thì tốt quá!]

*OC là viết tắt của Original Character, có nghĩa là nhân vật gốc do chính tác giả sáng tạo ra, không dựa trên bất kỳ tác phẩm có sẵn nào. Trong giới nghệ thuật, viết lách, truyện tranh hay fanart, OC thường là những nhân vật hoàn toàn mới với tính cách, ngoại hình, câu chuyện riêng do người sáng tạo nghĩ ra.

 

Lê Đường trả lời…

 

PILGRIM: [Là người thật, người mẫu cơ thể độc quyền của tôi.]

 

Fan: [Kích thước cơ thể ngoài đời thật cũng như vậy á?]

 

PILGRIM: [Hiện tại, đơn vị đo lường kích thước ở khu vực này đều tính bằng cánh tay em bé, có vấn đề gì sao?]

 

Fan: [Không có vấn đề gì, nhưng cô gõ nhầm chữ rồi, ý cô là tiền xu* chứ gì?]

*Tiền xu tiếng Trung là 硬币 (yìngbì); cánh tay em bé tiếng Trung là 婴臂 (yīng bì) hai từ này có cách phát âm gần giống nhau nên fan mới nghĩ nữ chính nhầm.

 

PILGRIM: […Cậu nghiêm túc đấy à?]

 

PILGRIM: [Nếu tính theo đường kính đồng xu một tệ là 2.5cm, thì người mẫu của tôi ít nhất cũng phải bằng chín đồng một tệ.]

 

[Hít sâu!!!]

 

Cũng có người hâm mộ nhận ra điểm khác biệt.

 

[Trong tranh mới, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt của mỹ nhân này trông sống động quá! Cô đi học nâng cao trình độ đúng không? Tiến bộ vượt bậc luôn!]

 

Sau khi đã xả hết áp lực, Lê Đường lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cái tên tài khoản Weibo chưa từng thay đổi suốt bao năm của mình, dần dần bình tĩnh trở lại.

 

Thực ra, khi con người rơi vào trạng thái tiêu cực, họ thường suy nghĩ vẩn vơ. Ví dụ như Lê Đường, cô từng có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu… ngay cả khi cô và Khương Lệnh Từ có tiếp xúc thể xác, cũng chưa chắc tìm được cảm hứng lần thứ hai.

 

Sau khi bình tĩnh lại, cô vô thức mở album ảnh trên Weibo, lật xem từng bức tranh nhân vật mà mình đã vẽ trong suốt một năm rưỡi qua. Ban đầu, cô lập tài khoản này vì không cam tâm...

 

Sư phụ từng nói với cô một câu khiến cô ghi nhớ mãi: “Cô cảm thấy em giống như một người hành hương bôn ba cả đời, không ngừng tìm kiếm một ngôi đền vốn không hề tồn tại.”

 

Lê Đường ấn tượng sâu sắc với câu nói ấy.

 

Trên con đường theo đuổi lý tưởng, đôi khi cô cũng hoài nghi chính mình. Việc tìm kiếm vô định của cô liệu có kết quả không? Có lẽ trên đời này thực sự không tồn tại một cơ thể hoàn mỹ, chỉ là cô đã bị mắc kẹt trong giai đoạn bế tắc mà thôi.

 

Cho đến khi lần đầu tiên nhìn thấy Khương Lệnh Từ ở trấn Giáng Vân, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô đã tìm thấy ngôi đền tưởng chừng như không tồn tại ấy.

 

Khương Lệnh Từ chính là đích đến của cô. Không thể là ai khác ngoài anh.

 

Một niềm tin bỗng trào dâng trong lòng Lê Đường. Trước đây, tất cả mọi người đều cho rằng người cô tìm kiếm vốn không tồn tại trên thế gian này. Nhưng giờ đây, người ấy đang ở ngay trước mắt cô, vậy thì còn gì phải phiền não nữa?

 

Ngay lập tức, cô tràn đầy năng lượng, quyết định chỉnh đốn lại tinh thần, đặt ra mục tiêu cuối cùng, ngủ với Khương Lệnh Từ.

 

Lê Đường mở lại iPad, cầm bút cảm ứng lên. Nhưng lần này cô không vẽ tranh mà là viết một bản kế hoạch.

 

Tên chính thức:  Kế hoạch Sleep.

 

***

 

Lời nhắn của tác giả:

Lê tiểu họa sĩ: Thứ nhất, tôi không phải cô bé ngốc nghếch. Thứ hai, tôi là người sáng tạo nghệ thuật.

 

Khương đại lan hoa: Vợ ơi, anh có một câu hỏi... chín đồng một tệ, em đo bằng gì thế?

 

Bài toán: Đường kính một đồng xu 1 tệ là 2.5cm, vậy 9 × 2.5 = ?

 

P/S: “Tôi cảm thấy cô giống như một người hành hương cả đời, không ngừng tìm kiếm một ngôi đền vốn không hề tồn tại.” Trích từ "Ánh trăng và đồng xu" (Moon and Sixpence).

Bình Luận (0)
Comment