Hoang Đường - Thần Niên

Chương 15

Trên đường về khách sạn, Lê Đường mãn nguyện ăn món bánh Mont Blanc* hạt dẻ mà Khương Lệnh Từ mang về từ trường quay cho cô. Lớp kem tan chảy trên đầu lưỡi, và khi được ăn món yêu thích, đôi mắt xinh đẹp rạng rỡ của thiếu nữ dần híp lại đầy vui sướng.

*Mont Blanc là một loại bánh tráng miệng có nguồn gốc từ Pháp và Ý. Bánh được làm từ kem hạt dẻ nghiền nhuyễn, thường được tạo hình thành những sợi nhỏ phủ lên trên lớp kem tươi hoặc nhân bánh, trông giống như đỉnh núi tuyết Mont Blanc – ngọn núi cao nhất ở dãy Alps.

 

Bánh Mont Blanc có phần đế thường làm từ bánh bông lan, bánh quy giòn hoặc bánh tart, bên trong có thể có kem tươi, mứt hoặc nhân sữa trứng. Hương vị đặc trưng của món bánh này là vị béo ngậy của kem, thơm bùi của hạt dẻ, kết hợp với chút vị ngọt nhẹ và đôi khi có rượu rum để tăng hương vị.

 

Mont Blanc rất phổ biến ở châu Âu và Nhật Bản, nơi mà các phiên bản biến tấu với matcha, socola hay khoai lang tím cũng rất được yêu thích.

 

Khương Lệnh Từ vừa nhìn thấy món tráng miệng này, phản ứng đầu tiên chính là nhớ đến bản danh sách sở thích và kiêng kỵ mà Lê Đường từng điền. Trong đó, một trong những món ăn cô thích nhất chính là hạt dẻ.

 

“Phần còn lại mình có nên về uống với rượu vang không nhỉ?” Lê Đường giả vờ tự nói, đồng thời lén liếc nhìn Khương Lệnh Từ. Thấy anh không phản đối, cô khẽ li3m đi lớp kem bên khóe môi, như thể chỉ đang trò chuyện vu vơ: “Chiều nay anh có phải ghi hình không? Nếu không thì chúng ta có thể vừa uống rượu, vừa tận hưởng một buổi chiều và buổi tối thật tuyệt vời đấy.”

 

Khương Lệnh Từ nghiêng đầu nhìn cô, hờ hững hỏi: “Tuyệt vời đến mức nào?”

 

“C ởi sạch để Lê tiểu thư vẽ ký họa?”

 

Có chuyện tốt thế này sao?

 

Lê Đường sợ mình vui mừng quá rõ ràng, vội lấy ngón trỏ che môi, giả vờ ho nhẹ một tiếng rồi hơi dè dặt đáp: “Cũng không hẳn là…” không thể.

 

Lời còn chưa dứt.

 

Khương Lệnh Từ thản nhiên "ồ" một tiếng, rồi nói tiếp: “Suýt nữa thì quên, hôm nay Lê tiểu thư không nên nhìn cơ bụng.”

 

!!!

 

Hóa ra Khương Lệnh Từ đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Vu Thanh Chiếu!

 

Lê Đường không còn tâm trí ăn bánh nữa, hận không thể thề thốt để chứng minh lòng chung thủy của mình với thân thể của Khương Lệnh Từ: “Thứ tôi không nên nhìn là cơ bắp nhân tạo, chứ không phải cơ bắp tự nhiên của anh! Nếu anh chịu c ởi sạch để tôi vẽ, tôi có thể ngồi trên người anh 24 giờ không chớp mắt mà vẽ luôn đấy!”

 

“Hơn nữa, tôi hoàn toàn không có chút cảm hứng vẽ gì với người kia! Một chút cũng không có! Với mối quan hệ của chúng ta, tôi tuyệt đối trung trinh kiên định!”

 

Lê Đường nói một mạch không chút vấp váp, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chân thành và nghiêm túc.

 

Khương Lệnh Từ không hề tỏ thái độ phản đối trước câu nói "ngồi trên người 24 giờ để vẽ" đầy kinh thiên động địa của cô, vẫn giữ nét thản nhiên, khó nhìn thấu cảm xúc.

 

Khi đi ngang qua hàng cây ngô đồng phản chiếu trên vách kính của khách sạn, anh dừng chân một cách bình thản: “Ăn xong rồi hẵng đi.”

 

Lê Đường: “Anh sẽ đợi tôi sao?”

 

Khương Lệnh Từ: “Ừ.”

 

Lê Đường vốn quen thói được đà lấn tới, lập tức đưa nốt phần Mont Blanc còn lại cho Khương Lệnh Từ: “Anh có đút cho tôi không?”

 

Tấm kính trong suốt phản chiếu bóng dáng mờ ảo của hai người, người đàn ông cao lớn, lạnh lùng, còn thiếu nữ thì mảnh mai, rực rỡ. Vốn dĩ Lê Đường chẳng trông mong Khương Lệnh Từ sẽ đồng ý, chỉ là muốn trêu anh một chút thôi. Khi cô chuẩn bị thu lại chiếc bánh nhỏ, Khương Lệnh Từ bất ngờ vươn tay.

 

Lớp kem mềm mịn lập tức chạm vào đốt ngón tay của anh, bị bẩn rồi. Lê Đường theo phản xạ lập tức nghiêng người tới, đầu lưỡi đỏ hồng khẽ vươn ra, li3m sạch lớp kem trên ngón tay anh.

 

Khương Lệnh Từ chợt cảm nhận được một sự mềm mại, ấm áp và ướt át nơi đầu ngón tay. Là môi lưỡi của cô. Cả người anh bỗng chốc cứng đờ.

 

Lê Đường ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt cúi xuống của Khương Lệnh Từ. Hàng mi anh rất dài, khi im lặng nhìn cô, bóng mi in xuống một vệt mờ nhạt trên làn da, đôi con ngươi màu nhạt như một mê cung khổng lồ, cứ như thể nhìn lâu sẽ khiến người ta bị cuốn vào.

 

Đầu óc Lê Đường choáng váng, đôi môi đỏ hơi hé mở, lúng túng nói: “Li3m trúng anh rồi, xin lỗi nhé.”

 

“Hay là… anh li3m lại đi?”

 

Dứt lời, ngón tay thon nhỏ của cô chấm một chút kem, đưa tới bên môi anh.

 

Ánh mắt hai người đối diện hồi lâu, lâu đến mức ngón tay Lê Đường bắt đầu mỏi nhừ, hơi run rẩy. Mãi đến khi Khương Lệnh Từ chậm rãi cầm lấy cổ tay cô.

 

Thời tiết ngoài trời lạnh lẽo, nhưng tay anh lại ấm áp hơn cả lúc vừa ngủ dậy.

 

Lê Đường lập tức rơi vào suy nghĩ rối loạn: Khương Lệnh Từ thực sự muốn li3m lại sao?

 

Ngón tay cô vừa trắng vừa đẹp, trông còn ngon miệng hơn cả kem, nếu anh có suy nghĩ đó cũng là điều dễ hiểu.

 

Nhưng càng nghĩ, cô lại càng rối: Không lẽ anh xấu hổ quá hóa giận, nhân cơ hội cắn đứt tay cô? Cô thuận tay phải, nếu bị cắn đứt ngón trỏ thì sẽ không thể vẽ tranh nữa! Biết vậy lúc nãy nên dùng tay trái để chấm kem mới phải.

 

Ai ngờ, Khương Lệnh Từ chỉ lấy từ túi áo ra một chiếc khăn tay màu trắng ngà, thong thả lau sạch đầu ngón tay cô. Sau khi lau xong, anh gấp lại, đặt vào lòng bàn tay cô.

 

Ánh mắt anh thoáng lướt qua đôi môi cô, bất giác dừng lại nửa giây, rồi mới chậm rãi dời đi.

 

Cuối cùng, anh lên tiếng: “Bẩn rồi thì dùng khăn lau.”

 

Ý tứ quá rõ ràng, không được tự li3m.

 

Lê Đường: "…"

 

Anh đang dạy dỗ một đứa trẻ ba tuổi đấy à?

 

Chờ về phòng rồi, nhất định phải để anh tự mình cảm nhận một chút sức hấp dẫn từ phụ nữ trưởng thành!

 

Thế nhưng, chưa kịp về phòng thì đạo diễn đã thông báo trong nhóm: Nghỉ ngơi hai tiếng, buổi chiều sẽ đến Lâm Gian Trại để ghi hình chính thức.

 

Ban đầu, kế hoạch là ngày mai mới đi, vì lo rằng đa số khách mời đều là người thường, cả năm chỉ tập trung vào văn hóa phi vật thể truyền thống, có thể trong ngày đầu tiên chưa quen với máy quay. Không ngờ mọi thứ lại diễn ra rất suôn sẻ.

 

Tất nhiên, lý do quan trọng nhất chính là giáo sư Viện nghiên cứu Văn tự cổ Khương Lệnh Từ đã chủ động đề xuất quay sớm.

 

Tổ chương trình đoán rằng: Nhân vật lớn thường rất bận, chắc có việc gấp cần xử lý.

 

Nhưng họ nào biết rằng vị Khương - nhân vật lớn này chỉ đơn giản là muốn về nhà sớm để chịu đòn mà thôi…

 

***

 

Lâm Gian Trại nằm dưới chân núi, cách khách sạn không xa, khoảng bốn mươi phút đi xe.

 

Lê Đường với tư cách là trợ lý, có thể đi theo cùng.

 

Cô mang theo bộ dụng cụ vẽ có thể xách tay, hiếm khi đến một nơi như thế này nên cũng muốn đi thực tế một chút. Dù gì cũng đã đến đây, Lâm Gian Trại lại nằm tách biệt với thế giới bên ngoài, còn có một cánh đồng hoa mộc miên bạt ngàn, đẹp không tả xiết.

 

Trong lúc Khương Lệnh Từ và mọi người bận quay hình, Lê Đường không có việc gì làm, liền đeo bảng vẽ trên lưng, dọc theo con đường lát đá xanh được cho là đã có từ rất lâu đời, chầm chậm dạo quanh.

 

Không ngờ lại phát hiện một đạo quán cũ nát nằm sâu trong trại, trước cửa còn có một quầy bói toán đơn sơ.

 

Tấm bảng phía trước viết: [Thiên linh linh, địa linh linh, không linh không lấy tiền.]

 

Đạo trưởng ngồi sau bàn mặc áo vải sờn cũ, mái tóc hoa râm rối bời, đôi mắt nhắm hờ, chẳng toát ra chút tiên phong đạo cốt nào.

 

Lê Đường vốn đã đi ngang qua, nhưng sau đó lại quay lại, tiện tay đặt bảng vẽ lên bàn, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ xiêu vẹo.

 

Tư thái tùy tiện đến vô biên.

 

Cô mệt rồi, ngồi nghỉ một lát, tiện thể xem bói một quẻ.

 

Thế là, Lê Đường chậm rãi nói: “Đạo trưởng, phiền ngài xem giúp tôi, hôm nay có thích hợp để tôi sáng tác không?”

 

Cuối cùng đạo trưởng cũng mở mắt, nhìn thiếu nữ xinh đẹp hoàn toàn lệch tông với khung cảnh cổ kính của ngôi làng: “Xem sự nghiệp sao?”

 

Lê Đường: “Đúng vậy.”

 

Đạo trưởng chẳng cần gieo quẻ, chỉ nhìn cô ba bốn giây rồi thản nhiên nói: “Hung. Về phương diện sự nghiệp, cô cần cẩn thận.”

 

Lê Đường không chịu nổi việc bị phán sự nghiệp xuống dốc, lập tức bấm nút tạm dừng: “Có lẽ tôi hỏi hơi vòng vo.”

 

Đạo trưởng tỏ vẻ thông cảm: “Cô hỏi thẳng ra, tôi sẽ dễ tính hơn.”

 

“Được thôi.”

 

Lê Đường mở điện thoại, tìm một tấm ảnh thẻ của Khương Lệnh Từ trên diễn đàn, giơ lên trước mặt đạo trưởng: “Tôi và anh ấy, tối nay có thể ngủ cùng nhau không?”

 

Đạo trưởng im lặng một lúc, lần đầu tiên suy nghĩ bị xáo trộn: “Rốt cuộc cô hỏi sự nghiệp hay hỏi nhân duyên?”

 

Không đợi Lê Đường trả lời, lần này ông không chỉ xem tướng, mà bắt đầu gieo quẻ tính toán một cách nghiêm túc: “Sự nghiệp vẫn là hung. Nhưng nhân duyên đại cát. Người trong ảnh chính là chân mệnh thiên tử của cô.”

 

Phản ứng đầu tiên của Lê Đường: Gặp phải kẻ lừa đảo rồi!!!

 

Một họa sĩ nhỏ như cô và một giáo sư lớn như anh cùng vào sinh ra tử, hoạn nạn có nhau, vậy mà bị ông ta bói thành cái gì thế này?

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, đạo trưởng lại bình thản nói thêm một câu: “Năm nay hai người sẽ kết hôn.”

 

Kết hôn? Còn là kết hôn trong năm nay?

 

Càng nói càng nhảm nhí!

 

Lê Đường tức đến bật cười, kéo dài giọng: “Đạo trưởng à, tôi là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, cả đời này sẽ không lấy chồng đâu.”

 

Không kết hôn?

 

Đạo trưởng vuốt râu, trầm ngâm một lát, sau đó đưa ra một lời khuyên vô cùng chuyên nghiệp: “Để ta kê cho cô ít thuốc điều trị nhé.”

 

Lê Đường lập tức cầm bảng vẽ đứng dậy, định rời đi. Cô chỉ định ngồi nghỉ một lát, không ngờ lại gặp ngay một tên lừa đảo, còn dám dựng bảng "Không linh không lấy tiền".

 

Chẳng phải là nhắm vào những thiếu nữ ngây thơ, tử tế như cô sao?

 

Hừ!

 

Nhưng vừa đi được hai bước, Lê Đường lại quay lại, móc hết tiền mặt dự phòng trong túi vẽ ra, tổng cộng hai nghìn sáu trăm tệ, đặt toàn bộ lên bàn đạo trưởng, giọng điệu sâu xa: “Tuổi tác lớn rồi, sau này đừng đi lừa người nữa nhé!”

 

***

 

“Lâm Gian Trại không phải ngôi làng cổ bình thường. Ở đây, dù bạn có tình cờ gặp một dân làng trông chẳng có gì đặc biệt, cũng có thể là cao nhân ẩn thế. Ví dụ như đạo quán này, đừng xem thường vẻ ngoài cũ kỹ của nó. Đạo trưởng Minh Kính ngồi trấn giữ nơi đây đã từng giải hạn sinh tử cho một nhân vật quan trọng. Mỗi tháng ông ấy chỉ gieo một quẻ, và chỉ xem bói cho người có duyên. Nghe nói tháng này vẫn chưa có ai phù hợp, các vị có muốn thử không…”

 

Lê Đường không biết rằng, chẳng bao lâu sau khi cô rời đi, tổ chương trình cũng tới đây. Đạo diễn giới thiệu cho các khách mời về nguồn gốc của đạo quán này.

 

***

 

Chương trình kết thúc lúc nào, Lê Đường cũng không rõ. Cô thức trắng học tập cả đêm, ban ngày chỉ ngủ được chưa tới hai tiếng, nên quyết định về khách sạn ngủ bù trước.

 

Lần này, cô ngủ rất sâu. Đến chín giờ tối, tiếng chuông gọi video mới đánh thức cô dậy.

 

Đôi mắt cay xè, sưng tấy vì thiếu ngủ, Lê Đường lười biếng vươn tay lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên một cái tên được lưu trong danh bạ: [Lê Lê Nguyên Thượng Phổ]

 

Là anh trai ruột của cô - Lê Uyên.

 

Lê Đường lập tức tỉnh táo. Quả nhiên, cô và anh trai đúng là tương khắc, bình thường không liên lạc thì thôi, một khi đã gọi nhau thì chỉ tổ khiến đối phương thêm bực bội.

 

Cô đang ngủ ngon lành thế này, tự nhiên bị quấy rầy!

 

Lê Đường không vội bắt máy ngay mà trước tiên vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó lấy ra chai rượu vang cực đắt, nhờ nhân viên khách sạn mở sẵn.

 

Mọi thứ được sắp xếp đâu ra đấy, cô mới bấm gọi lại. Dù sao, gọi video với Lê Uyên chẳng khác nào tham gia một trận chiến căng thẳng. Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt nam tính, sắc nét và vô cùng dễ nhận diện.

 

Người đàn ông có ngũ quan sâu sắc, có vài nét giống Lê Đường, nhưng khi đặt lên khuôn mặt anh lại tạo nên một vẻ anh tuấn lạnh lùng, sắc sảo đến mức mang theo một chút tàn nhẫn như loài sói.

 

Môi anh ấy nhạt màu, ánh mắt lướt qua có chút sắc bén, nhưng khi nhìn thấy Lê Đường, đường nét giữa chân mày mới dần giãn ra.

 

Anh ấy móc ngón tay vào chiếc cà vạt satin màu xanh lục đậm, tùy ý kéo mạnh. Lực rất lớn, lại ẩn chứa chút bực bội không kiên nhẫn.

 

Hai chiếc cúc áo trên cổ áo sơ mi bị kéo bung ra, rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng động nhỏ.

 

Lê Đường nhíu mày, trước tiên nhấp một ngụm rượu để dằn lại cơn tức, rồi mới bực bội nói: “Anh có thể nhẹ nhàng một chút không!”

 

Thô lỗ!

 

Lê Uyên cười lạnh: [Không thể. Anh định dùng cà vạt để tự tử.]

 

[Dù sao thì em gái bỏ nhà đi, có thời gian về lén lấy rượu nhưng chẳng có thời gian về thăm ông anh góa bụa này. Sống còn có ý nghĩa gì nữa.]

 

[Rượu ngon không?]

 

Rõ ràng anh ấy không nhắc đến chai rượu mà Lê Đường đang uống.

 

Cô đã quá quen với kiểu châm chọc của anh trai, Lê Đường lại ngửa cổ uống thêm một ngụm: “Anh nói kiểu gì vậy, chẳng qua chỉ lấy có một chai rượu thôi mà. Dù sao em cũng không về nhà, em tặng luôn rồi. Một nghệ sĩ lang thang cực ngầu đấy.”

 

Nghe cô ngang nhiên nói mình đã tặng rượu cho một nghệ sĩ lang thang, Lê Uyên khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài chống lên chân mày: [Đó là Romanee-Conti phiên bản đấu giá, có tiền cũng chưa chắc mua được.]

 

Lê Đường thản nhiên: “Thì sao? Một nghệ sĩ lang thang cực ngầu, sau này em cũng không gặp lại được đâu.”

 

“Anh em mình còn có mối huyết hải thâm thù, anh còn thiếu em một mạng, em lấy một chai rượu của anh thì đã sao?”

 

Nghe cô nhắc đến món nợ một mạng sống, Lê Uyên lập tức đổi chủ đề: [Anh nghe trợ lý Lâm nói, em vẫn ngày ngày ở khách sạn, như vậy có ra thể thống gì không?]

 

[Nếu em không muốn ở nhà, anh đã mua sẵn mấy căn hộ cho em…[

 

Lê Đường: “Không cần, ở khách sạn rất tiện.”

 

Lê Uyên: [Lê Đường, em hai mươi hai tuổi rồi, sao còn chưa hết thời kỳ nổi loạn?]

 

Cô em gái này, cân nặng 45,5kg, nhưng có đến 45,495kg là xương phản nghịch. Hồi nhỏ, ngoài việc được nuôi dạy hơi cưng chiều một chút, thì nói chung cũng ngoan ngoãn nghe lời. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô bắt đầu bước vào một thời kỳ nổi loạn kéo dài tận mấy năm trời.

 

Đến khi trưởng thành thì càng không thể kiểm soát, chẳng những không chịu về nhà mà còn suốt ngày ở khách sạn, lúc thì đi chơi mấy trò thể thao mạo hiểm.

 

Anh ấy đã nhiều lần muốn chặn thẻ, để cô thiếu tiền, biết khó mà lui. Nhưng lại sợ cô thật sự túng thiếu, phải chịu khổ ở bên ngoài.

 

Mấy năm nay anh ấy lại thường xuyên phải ở nước ngoài mở rộng thị trường, muốn quản cũng không quản nổi.

 

Gọi điện với Lê Uyên đúng là rất hợp để uống rượu, Lê Đường chỉ mới nói chuyện một lát mà đã uống hết nửa chai.

 

Cô có chút say rồi.

 

Nghe giọng điệu mở đầu này, cô đoán chắc anh trai sắp bắt đầu liệt kê một loạt những chuyện nguy hiểm mà cô từng làm.

 

Thế nên, cô nhanh chóng chặn trước, cười khẩy một tiếng: "Lê Uyên, anh mới ba mươi mốt tuổi mà đã vào tuổi mãn kinh rồi à? Sao lắm lời thế?"

 

Đúng lúc anh em họ đang “thân mật” giao lưu tình cảm, chợt có tiếng mở cửa vang lên.

 

Lê Đường dựng thẳng tai lên ngay lập tức.

 

[Muộn thế này rồi, ai tìm em?]

 

Lê Uyên rất nhạy bén, lập tức nhìn ra sự khác thường trong biểu cảm của cô, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, giọng nói cũng lạnh hẳn đi.

 

Lê Đường chậm rãi đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp hơi mông lung, rõ ràng là đã say.

 

Cô cười khúc khích, vẫy tay: “Anh trai tốt của em ơi, tạm biệt anh trai xấu xa nhé. Em đi ngủ với anh trai tốt của em đây.”

 

Lê Uyên: [Lê Đường, em…]

 

Màn hình đen ngắt.

 

Lê Đường tiện tay tắt nguồn, ném điện thoại sang một bên, lao thẳng về phía "anh trai tốt" của cô.

 

Phòng khách chỉ bật một chiếc đèn tường màu vàng nhạt, vốn để tiện cho cô gọi video với anh trai.

 

Tối nay, trăng tròn và sáng, dù không bật đèn nhưng ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất cũng đủ chiếu sáng cả căn phòng.

 

Vừa đóng cửa lại, Khương Lệnh Từ đã bị một chú mèo say mềm nhào vào lòng. Môi cô nóng rực, trực tiếp dán lên phần cổ nơi mạch đập mạnh mẽ của anh, cả hai cùng va vào tường.

 

Giọng nói của cô gái mềm mại như đang lẩm bẩm: “Tôi chờ anh lâu lắm rồi.”

 

Rồi ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, đầy vẻ trách móc: “Sao anh còn chưa hôn tôi?”

 

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Khương Lệnh Từ nhìn thấy rõ ràng đôi môi cô gái bị rượu vang thấm ướt, hơi hé mở như quả anh đào chín mọng, màu sắc quyến rũ, dường như chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái, lớp vỏ mỏng ấy sẽ vỡ ra, tràn đầy vị ngọt ngào.

 

Đôi môi xinh đẹp và đầy mê hoặc này đã ám ảnh anh suốt cả ngày hôm nay.

 

Đôi tay vốn lịch thiệp đặt bên người cô, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chậm rãi vòng qua ôm lấy tấm lưng mảnh mai. Lòng bàn tay anh trượt lên, nhẹ nhàng áp vào sau gáy cô, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn kiềm chế lên môi cô gái. Nhẹ như lông vũ lướt qua, mang theo chút tê dại, nhưng chỉ thoáng chốc đã rời đi.

 

Khương Lệnh Từ hơi cúi mắt, ánh nhìn trầm xuống, thấp giọng hỏi: “Thế đủ chưa?”

 

Lê Đường giống như một con mèo bị chọc ghẹo bằng lông vũ, bị k1ch thích nhưng lại không chạm được đến thứ mình muốn.

 

Giây tiếp theo, cô lập tức kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi môi nóng bỏng đuổi theo tìm kiếm. Chiếc mũi nhỏ cọ nhẹ vào gò má mát lạnh của anh, giống như đang làm nũng.

 

Khi không nhận được phản hồi, cô liền vụng về mà chủ động, khẽ cắn lấy đôi môi mỏng của anh. Cô lẩm bẩm, tham lam chiếm đoạt: “Chưa đủ, muốn nữa.”

 

***

 

Lời nhắn của tác giả:

 

Khương đại hoa lan: Nếu em muốn, vậy thì cho em.

Bình Luận (0)
Comment