Hoang Đường - Thần Niên

Chương 21

Mãi đến khi Khương Lệnh Từ quay lại bên cạnh mình, Lê Đường mới thu hồi sự tiếc nuối, cảm thán: “Anh trượt giỏi thật đấy, còn hơn cả một người đam mê lâu năm như tôi.”

 

Khương Lệnh Từ thản nhiên “ừ” một tiếng, rồi rất bình tĩnh nói: “Trước đây rảnh rỗi quá, nên anh có thi lấy chứng chỉ huấn luyện viên trượt tuyết.”

 

Lê Đường: “!!!” Ai lại rảnh đến mức đi thi cái chứng chỉ mà ngày thường chẳng bao giờ dùng tới chứ?

 

“Muốn thử không?” Khương Lệnh Từ vươn tay về phía cô: “Lâu không trượt sẽ không còn thuần thục như trước, cần anh nắm tay không?”

 

Lê Đường vô cùng thẳng thắn mà đưa tay ra: “Muốn!”

 

Con dốc dọa người thế này, cô vẫn chưa đủ tự tin trượt một mình. Nhưng nếu là người khác, cô cũng không tin tưởng. Thế nên mỗi lần đến những nơi như thế này, cô chỉ có thể đứng trên dốc tự nhủ: Lần sau nhất định sẽ học được.

 

Cách một lớp găng tay dày, Khương Lệnh Từ nắm lấy tay cô. Lê Đường đã lâu không chơi nên lần này trượt tuyết cực kỳ thỏa mãn. Nhất là Khương Lệnh Từ hoàn toàn theo kịp nhịp độ của cô, thậm chí vô tình hoặc cố ý bảo vệ cô. Anh mang đến cảm giác vững chãi và an toàn tuyệt đối, như thể chỉ cần có anh ở đó, cô sẽ không bao giờ bị thương.

 

Lê Đường quyết định thu hồi lời trước đó, hóa ra việc anh lấy chứng chỉ huấn luyện viên trượt tuyết cũng không phải vô dụng.

 

Hôm nay, anh đã phục vụ “học viên” là cô một cách hoàn hảo.

 

Lê Đường quyết định chụp một loạt ảnh “để đời” của giáo sư Khương lúc trượt tuyết để làm tiền tip. Tất nhiên, tiện thể mang về làm tư liệu sáng tác.

 

Cô đặc biệt nhấn mạnh: “Tiện thể thôi, chỉ là tiện thể.”

 

Sau khi thay bộ đồ trượt tuyết, giáo sư Khương khoác lên bộ vest cao cấp, lại một lần nữa trở về dáng vẻ quân tử nhã nhặn. Cảm giác như mọi thứ trên sân trượt tuyết chỉ là một giấc mơ.

 

Mọi hoạt động Khương Lệnh Từ sắp xếp đều hoàn toàn phù hợp với sở thích của cô. Ban đầu, Lê Đường chỉ mong ngóng trở về khách sạn, nhưng đến giờ, cô bắt đầu mong chờ hoạt động tiếp theo là gì.

 

Khi trở lại Bắc Thành, màn đêm đã buông xuống. Trực thăng hạ cánh ngay trên sân đỗ của nhà hàng xoay 360 độ.

 

Lê Đường đứng trước bức tường kính khổng lồ, nhìn xuống khung cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn. Một không gian rộng lớn như vậy, nhưng lúc này chỉ có hai người bọn họ. Tiếng đàn violin êm ái vang vọng bên tai, bầu không khí lãng mạn đến cực điểm.

 

Đây cũng là một điều ngoài dự đoán của Lê Đường.

 

Đêm nay đẹp thật.

 

Lê Đường nhấp một ngụm champagne, đôi môi mềm mại ướt át khẽ nhếch lên, giọng nói mang theo ý cười: “Giờ chỉ còn thiếu một màn pháo hoa nữa thôi.”

 

Ngay khi lời vừa dứt, bên ngoài bất ngờ bùng nổ từng chùm pháo hoa rực rỡ.

 

Cổ tay Lê Đường khẽ run: "Dễ đoán vậy sao?"

 

Cô cứ nghĩ pháo hoa là do Khương Lệnh Từ chuẩn bị, thậm chí còn có chút thất vọng.

 

Khương Lệnh Từ điềm tĩnh đỡ lấy cổ tay cô, không vội buông ra, sau đó đứng cạnh cô, cùng ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ mà không nói gì.

 

Anh đã tỉ mỉ chuẩn bị như vậy, cô cũng không muốn làm anh mất hứng.

 

Đã lâu rồi Lê Đường không ngắm pháo hoa một cách nghiêm túc như hôm nay, ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp, long lanh tình ý.

 

Lê Đường nhìn pháo hoa, nhưng dường như pháo hoa chưa từng đọng lại trong mắt cô.

 

Cho đến khi màn trình diễn kết thúc.

 

"Lê Đường." Khương Lệnh Từ nhẹ nhàng gọi tên cô.

 

"Hả?" Lê Đường giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, khó hiểu quay sang nhìn anh.

 

Chỉ nghe thấy giọng anh bình thản vang lên: "Pháo hoa không phải do anh sắp xếp."

 

"Hả?"

 

Lê Đường sững sờ, đôi môi đỏ khẽ mở, để lộ hàm răng trắng tinh: "Không phải anh sao?"

 

Khương Lệnh Từ đặt ly champagne trong tay cô xuống, nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô đến sát bức tường : "Bây giờ mới là điều anh chuẩn bị."

 

Hơn hai nghìn chiếc drone đồng loạt xuất hiện, như những dải ngân hà xé toạc màn đêm, chỉ trong nháy mắt đã thắp sáng cả bầu trời thành phố, còn họ đứng ở vị trí có góc nhìn đẹp nhất.

 

Khi những chiếc drone bắt đầu biến đổi hình ảnh, Lê Đường bất giác tiến sát vào bức tường kính.

 

Khi hình ảnh cô bé cột hai búi tóc nhỏ, đeo bảng vẽ và cọ xuất hiện, đồng tử của Lê Đường hơi giãn ra.

 

Khương Lệnh Từ vậy mà vẫn giữ lại bức vẽ nguệch ngoạc cô từng tùy tiện vẽ trên tờ giấy ghi chú, thậm chí còn tái hiện nó bằng cách này.

 

Một bó hồng đại diện cho Lễ Tình Nhân, cây cầu nhỏ với dòng nước uốn lượn trong con hẻm cổ, mặt trời vừa ló rạng vào lúc bình minh...

 

Những điểm sáng bạc tiếp tục giao hòa, cuối cùng tạo thành một chú chim sẻ béo tròn đáng yêu.

 

Ở phần kết của màn trình diễn, dòng chữ màu tím nhạt hiện lên giữa bầu trời đêm: [Lê tiểu họa sĩ, Lễ Tình Nhân vui vẻ.]

 

Màu tím chính là màu may mắn của cô hôm nay.

 

So với màn pháo hoa trước đó, lần này hoành tráng hơn nhiều, lại còn là một món quà dành riêng cho cô.

 

Lê Đường vốn là người hay nói, nhưng sau khi chứng kiến một màn pháo hoa không thuộc về mình, rồi lại đón nhận một màn trình diễn rực rỡ được thiết kế riêng cho cô, lần này hiếm khi cô chẳng thốt nên lời.

 

Cho đến khi Khương Lệnh Từ nghiêm túc nói: "Đốt pháo hoa không thân thiện với môi trường."

 

Lê Đường sững người một lúc, như thể bị chọc trúng điểm cười. Cô hiếm khi cười vui vẻ đến vậy, thậm chí còn chảy cả nước mắt, ôm lấy cánh tay Khương Lệnh Từ, gần như đứng không vững.

 

Khương Lệnh Từ không hiểu câu nào của mình làm cô vui vẻ đến thế, nhưng anh không cắt ngang, cũng không nổi giận vì bị cô cười, chỉ lặng lẽ chờ cô cười xong.

 

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

 

Cười đến cuối cùng, khóe mắt Lê Đường ửng lên một vệt đỏ nhạt. Khi nét cười hoàn toàn tan đi, cô đặt hai tay lên vai Khương Lệnh Từ, kiễng chân đặt một nụ hôn lên má anh.

 

Rất nhẹ, có lẽ còn nhẹ hơn cả lông vũ.

 

Khương Lệnh Từ không nhắm mắt, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu rõ ràng qua tấm kính. Anh hơi cúi xuống…

 

Hàng mi ươn ướt của thiếu nữ khẽ khép lại, lần đầu tiên, cô muốn hôn anh mà không vì bất kỳ mục đích gì.

 

Khoảnh khắc này, trong đầu Lê Đường thoáng qua rất nhiều chuyện. Khi còn nhỏ sống nhờ nhà họ hàng, điều cô mong chờ nhất mỗi năm là pháo hoa, vì chỉ cần pháo hoa rực sáng khắp bầu trời, nghĩa là Tết đến, người thân sẽ đoàn tụ, và anh trai cũng sẽ về thăm cô.

 

Sau này, khi Lê Uyên ra nước ngoài học tập và khởi nghiệp, dù mỗi năm Tết đến cô vẫn đốt rất nhiều pháo hoa, nhưng anh trai không quay về nữa. Ngày nào anh ấy cũng bận rộn, không biết khi nào mới có thể trở lại.

 

Rồi dần dần, Lê Đường không còn hứng thú với pháo hoa nữa, vì cô biết dù có bao nhiêu pháo hoa cũng không thể đợi được người thân duy nhất của mình.

 

Nhưng đêm nay, ngay khoảnh khắc Khương Lệnh Từ nghiêm túc nói rằng "đốt pháo hoa không thân thiện với môi trường", cô bỗng nhận ra bản thân đã không còn chấp niệm với pháo hoa nữa. Bởi vì nó chẳng mang ý nghĩa gì cả, nó chỉ đơn thuần là một màn pháo hoa rực rỡ mà thôi.

 

Trên đường trở về, Lê Đường thu lại cảm xúc, đầu ngón tay vân vê chiếc đuôi nhỏ của con chim sẻ trắng, cố tỏ vẻ tùy ý hỏi: "Đây không phải món quà cuối cùng của tôi chứ?"

 

Nói xong, cô nhanh chóng liếc mắt nhìn Khương Lệnh Từ, thăm dò phản ứng của anh.

 

Khương Lệnh Từ vừa cúp máy sau cuộc gọi với chương trình truyền hình, đặt điện thoại xuống rồi thản nhiên đáp: "Không phải, chỉ là một phần trong kế hoạch cho ngày Lễ Tình Nhân thôi."

 

Lê Đường: Ồ, thì ra đây gọi là "bình thường" theo cách của mấy người thành phố.

 

Khi cánh cửa đôi màu bạc của phòng tổng thống được đẩy ra, tất cả đèn trong phòng đồng loạt sáng lên.

 

Phòng khách rộng lớn cùng những phòng ngủ không có người ở đều được sắp xếp gọn gàng với từng hàng áo sườn xám mới tinh, tinh xảo. Cứ như thể cả bộ sưu tập trong viện trưng bày đều đã được chuyển đến đây.

 

Khương Lệnh Từ chậm rãi nói: "Đây mới là quà Lễ Tình Nhân."

 

"Thích không?"

 

Không có cô gái nào có thể cưỡng lại món quà này, kể cả một nữ họa sĩ ngoài miệng cứng rắn như Lê Đường.

 

Cô thành thật trả lời: "Thích."

 

Ban đầu cô còn nghĩ những chiếc sườn xám này được mang từ phòng trưng bày đến, nên chắc chắn sẽ không vừa với cô.

 

Nhưng khi tùy ý chọn vài bộ để thử, cô lại phát hiện chúng hoàn toàn vừa vặn với dáng người của mình, như thể được may đo riêng cho cô vậy.

 

Mỗi chiếc đều có cùng một kích thước.

 

Vậy nên… đây vốn dĩ chính là đồ của cô!

 

A a a a a!

 

Lê Đường chỉ muốn lăn lộn trong đống sườn xám này. Giáo sư Khương thật sự quá lợi hại rồi!!!

 

Hôm nay tất cả mọi thứ đều là những thứ cô thích, từng chi tiết, từng món quà, tất cả đều khiến cô vô cùng, vô cùng yêu thích.

 

Lê Đường quyết định đi tắm nước nóng để bình tĩnh lại. Nhưng… không bình tĩnh nổi, cả người cô nóng ran.

 

Cuối cùng, sau khi tắm xong trở về phòng, nhìn thấy bức tranh còn dang dở ở góc phòng, cô mới dần lấy lại lý trí.

 

Đúng vậy! Cô là một sát thủ vô cảm (gạch bỏ) họa sĩ vô tình.

 

Lê tiểu họa sĩ, đừng quên mục đích cô đến chương trình, không thể để bị những viên đạn bọc đường của kẻ địch làm mờ mắt được!

 

Tuy hành động hôm nay của giáo sư Khương rất cảm động, nhưng… rõ ràng, chuyện nào phải ra chuyện nấy. Là bạn giường, anh vẫn chưa đủ chuyên nghiệp, cần phải phê bình và tiến bộ.

 

Trong ngày Lễ Tình Nhân, giữa những người là bạn giường, quan trọng nhất là phải "làm", nếu không thì ngày Lễ Tình Nhân này chưa được trọn vẹn.

 

Để giúp giáo sư Khương trở thành một bạn giường hoàn hảo, Lê Đường quyết định hy sinh bản thân. Dĩ nhiên rồi, hiến thân vì nghệ thuật là điều mà mỗi nghệ sĩ nên làm.

 

Vì thế, Lê Đường giống như một con bướm nhỏ đi hút mật, cẩn thận lựa chọn trong số vô vàn bộ sườn xám, cuối cùng chọn ra một bộ màu xanh thẫm, thêu hoa lan.

 

Vì muốn lấy lòng Khương Lệnh Từ, lần đầu tiên trong đời, cô cam tâm tình nguyện để chiếc sườn xám ôm chặt lấy cơ thể mình.

 

Hy sinh này thật quá lớn lao!

 

Cô cũng đã chọn xong địa điểm, trên bệ cửa sổ siêu rộng trong phòng khách, trải đầy những tấm lụa mềm mại. Lúc “làm”, da thịt cọ xát với lụa trơn trượt, vừa nguy hiểm vừa k1ch thích.

 

Lê Đường nắm chặt tay thầm quyết tâm: Chút nữa phải để giáo sư Khương xé toạc bộ sườn xám này ra khỏi người cô, sau đó…

 

Hình ảnh ấy chắc chắn sẽ mang đến một cú sốc thị giác, nhất định có thể k1ch thích nguồn cảm hứng sáng tác của cô.

 

***

 

Lời nhắn của tác giả:

 

Khương đại giáo sư: Sườn xám là để xé sao?

 

Lê tiểu họa sĩ: Ờm! (nói chắc nịch)

Bình Luận (0)
Comment