Ánh nắng ban mai len qua khung cửa sổ sát đất, vừa dịu dàng vừa bá đạo chiếm trọn cả căn phòng vẽ, phủ lên đôi mắt đang cụp xuống của Lê Đường. Cô bất động hồi lâu, tựa như một con búp bê thủy tinh tinh xảo nhưng mong manh, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.
Nực cười thay, hôm qua cô còn mạnh miệng khoe khoang với sư tỷ rằng mình có thể vẽ hơn chục bức đạt trình độ ngang với “Kỳ Tích”.
Bây giờ thì sao?
Sụp đổ toàn bộ.
Không vẽ nổi một bức nào.
Lê Đường ngồi trước giá vẽ, nhìn chằm chằm vào hình phác thảo cơ thể người bằng bút chì, ánh mắt không có tiêu điểm.
Mãi đến khi bóng tối nuốt trọn ánh sáng trong phòng, cô mới đứng dậy, xé tờ giấy khỏi giá vẽ, ném nó và cây bút chì cũ vào thùng rác, sau đó xoay người rời khỏi phòng vẽ.
Tối hôm đó, khi Lê Đường chuẩn bị đi ngủ, điện thoại bất ngờ rung lên liên tục. Là cô bạn thân siêu mẫu Ngu Tô Đồng vừa đi diễn về, tiện thể giới thiệu cho cô một người mẫu nam mới.
Nửa năm nay Ngu Tô Đồng ở nước ngoài nên vẫn nghĩ rằng Lê Đường đang tìm kiếm một nguồn cảm hứng hoàn mỹ để sáng tác.
Siêu mẫu số một thế giới: [Bảo bối! Anh ta có body siêu cấp vô địch luôn đó! Đảm bảo đáp ứng mọi tiêu chuẩn của cậu, ngay cả chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan cũng không thể bắt bẻ nổi! Nếu không phải vì gần đây anh ta đang rất thiếu tiền thì chẳng đời nào lại chịu làm người mẫu khỏa thân đâu!]
[Tớ lấy danh dự của siêu mẫu ra bảo đảm! Đừng bỏ lỡ cơ hội này!]
[Ảnh.jpg]
Lê Đường khẽ lướt ngón tay trên màn hình, định từ chối. Ai ngờ còn chưa gõ được mấy chữ, bức ảnh Ngu Tô Đồng mới gửi đã hiện lên trong khung chat.
Bên trong căn phòng tối, ánh đèn vàng mờ nhạt hắt lên phần thân trên tr@n trụi của chàng trai. Cơ bụng rắn chắc, đường nét rõ ràng của cơ eo và cơ v-line* hiện lên sắc nét, rất giống dáng người trong ký ức của cô.
*Cơ v-line: Đây là thuật ngữ dùng để chỉ hai đường cơ xiên chạy từ hai bên bụng dưới xuống vùng hông, tạo thành hình chữ V. Người có tỷ lệ mỡ thấp và cơ bụng săn chắc mới lộ rõ được cơ v-line nên nó thường được xem là biểu tượng của thân hình hoàn mỹ, đặc biệt ở nam giới.
Khi đói đến cùng cực, con người ta sẽ muốn săn “mồi hoang”. Huống hồ gì Lê Đường đã nhịn đói suốt một ngày trời.
Cô dừng tay vài giây, cuối cùng quyết định gặp thử người mẫu nam mà Ngu Tô Đồng đã cược cả thẩm mỹ của mình để giới thiệu.
Xóa đi lời từ chối, cô gõ lại: [9 giờ sáng mai, khách sạn Nhất Thầm Phong Nguyệt, phòng 2808. 3 triệu tệ. Bảo anh ta tắm rửa sạch sẽ rồi đến đây.]
***
“Cậu bỏ ra 3 triệu tệ để mua bức tranh này sao?”
Nam Uẩn là một người đam mê sưu tầm thư họa, nghe nói Khương Lệnh Từ đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua một bức tranh tại triển lãm, lập tức tìm đến để thưởng thức. Nhưng ai ngờ, lọt vào tầm mắt của anh ấy lại là nửa khuôn mặt của người bạn thân hiện lên đầy táo bạo, cơ thể bán khỏa thân phóng túng vô cùng, suýt chút nữa anh ấy đã làm rơi nó xuống đất.
May mắn thay, một đôi tay trắng nõn nhưng không kém phần mạnh mẽ đã kịp thời giữ chặt lấy khung tranh, tránh cho nó rơi xuống.
Ánh mắt Nam Uẩn theo cổ tay người đàn ông di chuyển lên trên, và khi đối diện với gương mặt kia, anh ấy lập tức nhận ra nó giống hệt nhân vật trong tranh.
Khác với sự hoang dã, buông thả trong bức tranh, lúc này đây, Khương Lệnh Từ lại khoác lên mình chiếc sơ mi màu bạc, cài kín từng cúc áo, mái tóc được chải gọn gàng về phía sau, ngay cả cặp kính không viền thanh lịch cũng không thể che giấu được khí chất cao quý, đoan chính vốn có của anh.
Bức tranh này là do trợ lý Đàm Du, người chuyên quản lý tài sản riêng của gia tộc Khương Lệnh Từ, ra tay mua lại ngay lập tức.
Tối qua, Khương Lệnh Từ phải quỳ gối trong từ đường gia tộc để chuộc lỗi. Hôm nay, anh mới quay về nhà riêng và vô tình bị Nam Uẩn đi cùng anh, phát hiện ra bức tranh.
Nam Uẩn nhìn tranh rồi lại nhìn Khương Lệnh Từ, do dự vài giây rồi hỏi: "Người trong tranh… là cậu à?"
Trên thực tế, nếu không phải là người thân thiết, rất khó để nhận ra sự liên quan giữa bức tranh này và Khương Lệnh Từ.
Khương Lệnh Từ không vội trả lời, ánh mắt ẩn sau tròng kính khẽ hạ xuống, nhìn lướt qua bức tranh từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghiêm túc như đang nghiên cứu một bài luận văn học thuật, hoàn toàn không có chút dao động nào dù đây là một bức tranh khỏa thân lấy cảm hứng từ chính mình.
Ngay cả phần hông cũng không bị bỏ qua. Dù chỉ được tô vẽ mơ hồ bằng những gam màu trắng đã pha trộn, trông như ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng, nhưng vẫn có thể nhận ra đường nét cơ thể đầy ấn tượng.
Sau khi đánh giá xong, Khương Lệnh Từ mới lên tiếng, giọng điệu khẳng định: “Là tôi.”
Nam Uẩn đến để thưởng thức nghệ thuật. Bây giờ… Chẳng lẽ lại đi đánh giá kích thước của bạn mình sao?
Anh ấy vội vàng dời ánh mắt khỏi bức tranh, chuyển chủ đề: "Họa sĩ nào lại to gan đến vậy, dám tưởng tượng cả cậu?"
Với tư cách là một luật sư, Nam Uẩn lập tức nói thêm: "Người anh em, tôi nghĩ cậu cần được hỗ trợ pháp lý đấy."
"Cảm ơn, tạm thời chưa cần."
Khương Lệnh Từ chẳng hề tỏ ra xấu hổ khi bị bạn thân nhìn thấy tranh khỏa thân của mình, ngược lại, anh còn chậm rãi sửa lại cách dùng từ của Nam Uẩn: “Đây không phải tưởng tượng, mà là tả thực.”
Dứt lời, anh ngồi xuống chiếc ghế đơn trong phòng khách, cầm lấy tập hồ sơ về họa sĩ đặt trên bàn, ánh mắt hạ xuống, che giấu đi những cảm xúc mơ hồ trên gương mặt tuấn mỹ.
Tả thực sao? Với tính cách bảo thủ, cổ hủ của Khương Lệnh Từ, làm sao có chuyện để lộ thân thể mình trước người khác?
Nhưng ngay giây tiếp theo, Nam Uẩn đột nhiên nhớ ra một chuyện…
Trước đây, cuộc sống riêng tư của Khương Lệnh Từ quả thật giống như một tờ giấy trắng. Nhưng tuần trước, anh lại bất ngờ xuất hiện trước mọi người với dấu vết cắn mờ ám bên cổ.
Rõ ràng là không có kinh nghiệm che giấu sau khi thân mật. Hỏi ai làm thì không trả lời, vẻ mặt còn lạnh như bị gió Nam Cực thổi qua suốt cả trăm năm.
Sự việc này… quả thực rất đáng ngờ.
Nam Uẩn trầm ngâm: "Không phải là người lần trước chứ?"
Ngón tay thon dài của Khương Lệnh Từ lướt qua phần ảnh chân dung trên hồ sơ của họa sĩ, giọng nói nhàn nhạt: "Là cô ấy."
Thế giới rộng lớn như vậy, nếu Lê Đường không vẽ bức tranh khỏa thân lấy cảm hứng từ Khương Lệnh Từ, rồi lại tình cờ bị Đàm Du phát hiện tại triển lãm tranh, thì sau khi cô trở về, nếu thực sự muốn tránh mặt, Khương Lệnh Từ muốn tìm ra cô cũng sẽ phải tốn không ít công sức.
Lúc này Nam Uẩn cũng nhận ra Khương Lệnh Từ đang xem tư liệu về họa sĩ, lập tức liếc mắt nhìn theo, khẽ cười: "Lê tiểu thư này đúng là... quá táo bạo."
"May mà triển lãm tranh lần này cấm chụp ảnh, lại được Đàm Du kịp thời mua lại, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng."
Dù sao, một gia tộc siêu cấp giàu có, truyền thống nghiêm ngặt và danh giá như nhà họ Khương, tuyệt đối không thể chấp nhận một bức tranh làm tổn hại danh tiếng và thể diện của người thừa kế lộ ra ngoài.
Ngay sau đó, Nam Uẩn nở nụ cười ôn hòa, đề nghị: "Hay là cậu cứ treo nó ngay phòng khách đi, cho mỗi người đàn ông đến nhà cậu một trận áp lực tâm lý thật mạnh?"
Không thể để mỗi mình anh ấy chịu cú sốc tự tôn này được.
Khương Lệnh Từ liếc mắt nhàn nhạt nhìn bạn thân: "Tôi không giống cậu, tôi còn biết xấu hổ."
Nói xong, anh điềm nhiên tháo khuy tay áo, xắn lên hai vòng, để lộ phần cánh tay có đường nét y hệt nhân vật trong tranh, sau đó tự tay bê bức tranh vào phòng sách.
Trong căn phòng ngập tràn những bản khắc cổ xưa và thư tịch quý giá, bỗng nhiên xuất hiện một bức tranh cơ thể tr@n trụi đầy sắc dục, chẳng khác nào một con sói háo sắc giữa đàn cừu thuần khiết.
Nam đại luật sư, người vừa bị ám chỉ là "không biết xấu hổ", lúc này đang tựa bên khung cửa phòng ngủ chính, chậm rãi quan sát giáo sư Khương có lòng tự trọng cao, đang đặt bức tranh khỏa thân khổ lớn của chính mình ngay phía trên cái bàn ngày thường làm việc và nghiên cứu.
Anh ấy bình tĩnh đâm một nhát dao nữa: "Nói mới nhớ, nhà cậu từ đời tổ tiên đã đặt ra quy định, đời đời kiếp kiếp chỉ có một vợ một chồng. Nhưng nhìn phong thái sau khi ‘vui vẻ’ của Lê tiểu thư này, tôi cảm thấy cô ấy không có ý định chịu trách nhiệm đâu."
"Cô ấy sẽ chịu."
Khương Lệnh Từ nói câu này với giọng điệu không mang quá nhiều cảm xúc.
Tổ tiên nhà họ Khương đều tuân thủ một đời một người, không thể đến đời anh lại phá vỡ quy tắc này.
Trên bàn trà trong phòng khách không chỉ có hồ sơ về họa sĩ Lê Đường, mà còn có cả hồ sơ cá nhân đầy đủ của cô.
Trong đó bao gồm cả quãng thời gian một năm rưỡi cô rơi vào trạng thái cạn kiệt cảm hứng sáng tác trước khi vẽ nên kiệt tác "Kỳ Tích".
Và…
Trong khách sạn tại trấn Giáng Vân, Lê Đường đã dùng đôi tay mình chạm vào từng tấc da thịt trên cơ thể anh. Đôi mắt ửng đỏ long lanh, không hề chớp, cứ thế chăm chú nhìn anh, như một kẻ hành hương ròng rã bao năm, cuối cùng cũng chạm đến đích đến của đức tin.
Môi cô run run thì thầm từng tiếng, như trút ra tất cả khao khát sâu kín nhất: "Ai nói trên đời này không tồn tại... Tôi đã tìm thấy rồi."
Bây giờ, khi nhìn lại bức tranh này, lòng Khương Lệnh Từ như một mặt gương sáng tỏ.
Trong đôi mắt sâu thẳm, thoáng hiện lên một tia rung động nhè nhẹ, làm cho nốt ruồi lệ ở đuôi mắt trở nên càng thêm quyến rũ.
Anh cụp mắt xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào viền khung tranh, đặt lại bức tranh ghi dấu sai lầm lớn nhất đời mình vào đúng vị trí.
Đặt ở nơi dễ thấy nhất, để tự nhắc nhở bản thân. Đêm đó là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối cùng anh hành động mất lý trí.
***
Sáng hôm sau, trong phòng vẽ tại khách sạn.
Lê Đường không mấy cảm xúc, liếc mắt nhìn người mẫu nam đang đứng trước phông nền trắng, chậm rãi cởi chiếc áo hoodie.
Khi anh ta đưa tay kéo áo lên, đường cong eo thon săn chắc kéo dài, từng khối cơ bắp hiện rõ theo từng động tác.
Thấy họa sĩ chưa lên tiếng, người mẫu hơi ngập ngừng, sau đó đặt tay lên thắt lưng, cắn răng tiếp tục cởi dây thắt lưng.
Lê Đường ngồi trước giá vẽ, tay phải cầm cọ, ánh mắt nhìn cơ thể tràn đầy hormone nam tính ấy vẫn trong veo, tĩnh lặng như thể đang ngắm một bức tượng thạch cao, hoàn toàn không có chút e thẹn nào của một thiếu nữ khi đứng trước cảnh này.
Ngay lúc người mẫu cúi xuống c ởi quần, cô bỗng thấy một nốt ruồi tròn trên eo anh ta, lập tức mất hết hứng thú vẽ.
Cô ngay lập tức ra hiệu dừng lại.
Người mẫu khá ngạc nhiên, phần th@n dưới của anh ta còn đẹp hơn cả phần thân trên mà? Anh ta còn tưởng mình đã hiểu nhầm ý.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói nhàn nhạt của người phụ nữ vang lên: “Mặc vào, anh có thể đi rồi. Phí tôi sẽ chuyển khoản sau.”
Người mẫu: “Hả? Không c ởi quần nữa sao?”
“Ừm.”
Lê Đường cảm thấy vô vị. Trước cảnh tượng quyến rũ như thế này, cô lười biếng rút điện thoại ra, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn anh ta thêm lần nào nữa.
Người mẫu bắt đầu hoài nghi bản thân.
Thế nhưng, vừa bước ra khỏi khách sạn, anh ta đã nhận được một khoản tiền khổng lồ chuyển vào tài khoản, sững sờ: Ở trong nước kiếm tiền dễ thế này sao? Chỉ cởi áo thôi mà cũng kiếm được ba triệu tệ?
Tối qua, khi nghe đàn chị Ngu Tô Đồng nói rằng làm mẫu khỏa cho họa sĩ này sẽ được trả ba triệu tệ, anh ta còn nghi ngờ đây thực chất là một trò chơi khuất nhục của các tiểu thư nhà giàu.
Nhưng vì cần tiền phẫu thuật cho mẹ, anh ta quyết định "nuốt nhục mà làm", nếu đã làm "vịt"*, thì ít nhất cũng phải là "vịt vương" với mức giá ba triệu tệ một ngày.
*Vịt trong tiếng Trung là một cách nói lóng, thường mang nghĩa tiêu cực, chỉ việc đàn ông làm nghề mại dâm hoặc phục vụ tình d*c cho phụ nữ, giống như "trai bao" trong tiếng Việt.
Anh ta thức trắng cả đêm, chuẩn bị tinh thần bị phú bà "bóc lột" đến kiệt sức.
Vậy mà… chỉ có thế thôi sao?
Ngay khi nhận được tin tức, Ngu Tô Đồng lập tức gọi điện hỏi lý do.
Lê Đường: [Anh ta có một nốt ruồi bên hông. Đó là khuyết điểm lớn nhất. Một cơ thể hoàn hảo không nên có khuyết điểm nhỏ nhặt như vậy.]
Ngu Tô Đồng: [Cái này mà cũng gọi là khuyết điểm à? Cậu hoàn toàn không hiểu sự gợi cảm của nốt ruồi mọc ở vị trí đó đâu!!!]
Lê Đường khẽ bật cười: [Tớ hiểu rõ vị trí nào mới là gợi cảm nhất hơn cậu.]
Ngu Tô Đồng đau đầu: [Thôi được rồi, cứ coi như cậu hiểu, nhưng cậu cứ mang kính lúp soi xét cơ thể người mẫu như vậy thì làm sao tìm ra người hoàn hảo tuyệt đối được? Với tiêu chuẩn này, người có thân hình hoàn mỹ theo ý cậu vốn không thể tồn tại.]
Lê Đường nghe xong, mới chậm rãi lên tiếng: [Ai nói là không tồn tại?]
Ngu Tô Đồng kết hợp với câu “nốt ruồi mọc ở đâu mới là gợi cảm nhất” vừa rồi, cuối cùng cũng nhận ra: [Có phải cậu đã có đối tượng rồi không?]
Lê Đường cũng không giấu diếm, đem chuyện tình cờ phát hiện ra việc bản thân có thể tìm thấy cảm hứng sáng tác khi cơ thể chạm vào Khương Lệnh Từ kể lại toàn bộ.
Cô gái nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả đám mây trôi bồng bềnh ngoài kia cô cũng thấy giống như cơ bắp đùi hoàn mỹ của Khương Lệnh Từ.
Sớm biết như vậy, đáng lẽ ban đầu cô không nên “ngủ xong liền chạy mất”. Cô nên lấy hết can đảm, thiết lập một mối quan hệ phát triển lâu dài với Khương Lệnh Từ.
Lê Đường khổ não: [Cậu nói xem, liệu tớ còn có thể ngủ với anh ấy thêm lần nữa không?]
Sau khi Ngu Tô Đồng nghe cái tên Khương Lệnh Từ, lập tức rơi vào trầm mặc: […]
Cô ấy cũng tốt nghiệp Đại học Minh Hoa, đương nhiên biết danh tiếng của giáo sư Khương, cuối cùng khó khăn lắm mới thốt ra bốn chữ: [Quá khó rồi đấy.]
[Hay là để tớ giới thiệu cho cậu mấy nam người mẫu đỉnh cấp khác? Cậu cứ thử ngủ với vài người xem có tìm được cảm hứng không, biết đâu cảm hứng sáng tác của cậu không liên quan đến người, mà chỉ cần l@m tình là được?]
Câu nói này lại khơi dậy tính nổi loạn trong lòng Lê Đường: [Không, tớ chỉ muốn cái tốt nhất.]
Sau khi cúp máy, Lê Đường vừa rửa mặt, vừa nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào để ngủ được với Khương Lệnh Từ thêm lần nữa.
Theo kế hoạch của cô, cô phải trang điểm thật tinh tế, lớp trang điểm phải trông trong suốt tự nhiên, không để lộ dấu vết nhưng vẫn đủ đẹp để khiến người ta không thể rời mắt. Tóc đen dài suôn mượt, làm nổi bật vẻ ngoài mong manh, vô hại. Mọi thứ được chuẩn bị kỹ càng, sau đó cô sẽ xuất hiện thật “long lanh” trước mặt anh, tạo nên một cuộc hội ngộ lãng mạn sau thời gian xa cách.
Rồi cô sẽ rưng rưng nước mắt kể lể chuyện khi đó phải rời đi là có nỗi khổ riêng, đánh thức bản năng bảo vệ của đàn ông, từ từ tiếp cận anh.
Đây mới là cách quyến rũ đúng bài bản.
Thế nhưng, khi cô còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng để chủ động ra tay, ngày hôm sau lại bị “long lanh” xuất hiện trước mặt Khương Lệnh Từ một cách không hề báo trước.
Không có trang điểm thanh thuần. Không có dáng vẻ mong manh vô hại. Càng không có cuộc hội ngộ lãng mạn.
Có chăng là…
Cô vừa trở về từ lễ hội truyện tranh, cô nhuộm tóc hồng chói lọi, dẫn theo một đám đàn em trong câu lạc bộ anime tóc tai sặc sỡ đi dạo trên con đường chính của trường.
Và rồi, hiệp lộ tương phùng* với Khương Lệnh Từ, vị giáo sư mặc vest chỉnh tề, trầm ổn nghiêm nghị.
*Hiệp lộ tương phùng là một thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là hai bên chạm mặt nhau trên con đường hẹp. Thành ngữ này thường dùng để miêu tả tình huống đối đầu giữa hai người hoặc hai phe không thể tránh né nhau, buộc phải đối diện hoặc đối đầu trực tiếp.