Hoang Đường - Thần Niên

Chương 48

Bình luận top 2: [Một thiên tài nghệ sĩ theo chủ nghĩa tự do × một giáo sư giáp cốt văn bảo thủ. Ôi trời ơi, đây chính là thiết lập nhân vật chính trong tiểu thuyết sao??? Đây là đường mà tôi có thể ăn sao!]

 

Lê Đường: Nếu cô và Khương Lệnh Từ là nhân vật chính trong một bộ tiểu thuyết, vậy thì bộ truyện này nhất định phải thuộc thể loại bạn giường kích thước lớn.

 

Bình luận top 3: [Cầu xin hai người kết hôn ngay tại chỗ, một lần sinh bảy bảo bối!]

 

Lê Đường: Cảm ơn, chị theo chủ nghĩa không kết hôn. Còn có bao cao su đặt làm riêng của giáo sư Khương vẫn rất an toàn, đừng nói một lần bảy đứa, một đứa thôi cũng không có!!!

 

Không thể chịu nổi bình luận nữa, cô đổi sang một từ khóa khác để thư giãn.

 

#Vợ chồng son chơi trò tình thú nghề nghiệp trước mặt mọi người#

 

Cái này được đấy, học hỏi một chút.

 

Ai ngờ vừa bấm vào thì thấy chương trình Thần thoại Phi Di Sản đăng video thanh minh, trong đó cắt ghép rất nhiều khoảnh khắc cô và Khương Lệnh Từ ở bên nhau. Ví dụ như…

 

Sáng sớm, trong khách sạn, quay được vết thương ở khóe môi của Khương Lệnh Từ, và cảnh trợ lý của Lê Đường trong trang phục công sở mở cửa.

 

Hai người bình tĩnh diễn trọn vai trợ lý thuần khiết và sếp lạnh lùng trước mặt đông đảo nhân viên chương trình.

 

Lúc biên tập hậu kỳ, tổ đạo diễn còn thấy cảnh này quá mức trong sáng lại càng khiến nó trở nên mập mờ hơn nên đã không đưa vào bản chính thức phát sóng. Nhưng bây giờ thì sao? Hai người đã “công khai tình cảm”, vậy thì cứ thêm chút gia vị cho câu chuyện tình yêu này thôi!

 

Cư dân mạng: Cặp đôi này thật sự biết chơi nha~

 

Lê Đường – người đang hối hận vì đã bấm vào xem: “…”

 

A a a a a a.

 

Tôi đi học chính tôi à?

 

Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…

 

Dù Lê Đường rất muốn trốn tránh nhưng không thể không nhận ra một sự thật, hiện tại cả mạng xã hội đều biết cô và Khương Lệnh Từ là một đôi.

 

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn diễn đàn trường học đã nổ tung rồi. Không cần mở ra xem cũng đoán được, bọn họ nhất định đang hò reo rằng “nghi phạm” đã quy án.

 

Mặc dù Lê Đường rất biết ơn ý tốt của giáo sư Khương khi giúp cô đính chính tin đồn, gọi “người yêu” đúng là nghe dễ chịu hơn “bạn giường”, nhưng…

 

Cô chỉ muốn lén lút hẹn ngủ mà thôi, không phải muốn làm rùm beng đến mức cả thiên hạ đều biết!

 

Bây giờ mọi thứ hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

 

Đau đầu rồi đây…

 

Lê Đường cố gắng ép mình bình tĩnh suy nghĩ: 

Thứ nhất, tranh cô vẽ gần như đã hoàn thành, có thể xem xét chấm dứt quan hệ với Khương Lệnh Từ.

 

Thứ hai, về chuyện trên mạng, cô đâu có hoạt động trong giới giải trí, chờ cho nhiệt độ giảm xuống, sẽ chẳng còn ai nhớ đến một họa sĩ nhỏ bé như cô.

 

Cuối cùng, còn về những người quen biết họ… Chưa kịp nghĩ xong, điện thoại rung lên.

 

Cuối cùng Lê Đường cũng hoàn hồn, cúi đầu nhìn, giật bắn cả người.

 

Lê Lê Nguyên Thượng Phổ: [Đang ở sân bay, chuẩn bị mà ăn đòn đi. :)]

 

Lê Đường hoảng hốt gọi lại ngay lập tức.

 

Đối phương bắt máy ngay.

 

Ngay khi nhận được tin Lê Đường bị bôi nhọ trên mạng, Lê Uyên lập tức muốn ra tay. Nhưng ai mà ngờ… có người còn ra tay nhanh hơn?

 

Vừa nhìn xem là ai, hóa ra là người quen, tập đoàn Khương thị.

 

Dạo gần đây Lê Uyên và Khương Lân chơi với nhau rất hợp, hiếm khi tìm được một người đồng hương hợp gu khi đang ở nước ngoài. Trước khi Khương Lân về nước, hai người còn thường xuyên hẹn nhau uống rượu, thậm chí đang tính đến chuyện kết bái huynh đệ.

 

Nhưng không ngờ… anh ấy cười lạnh một tiếng, em gái ruột của mình đã cặp kè với con trai người ta từ lâu, còn sắp kết hôn? Anh ấy đã đồng ý chưa?

 

Lê Đường vội vàng ngăn cản: “Công việc của anh đang thuận lợi như vậy, vội về nước làm gì? Lo mà mở rộng thị trường nước ngoài, kiếm tiền nuôi em đi, đừng lo chuyện bao đồng.”

 

Lê Uyên sụp đổ: [Cái gì mà lo chuyện bao đồng? Em gái sắp kết hôn mà anh trai còn không biết, thế mà em bảo anh đừng lo?]

 

“Kết hôn cái gì? Em đây còn chẳng biết nữa là.” Lê Đường oan ức muốn chết.

 

Lê Uyên tưởng rằng Lê Đường còn muốn giấu mình, bình tĩnh một giây rồi nói: [Là thằng nhóc nhà họ Khương đúng không? Ngày mai anh về nước, em đưa nó đến gặp anh.]

 

Ai mà chỉ hẹn ngủ lại còn phải ra mắt phụ huynh?

 

Bây giờ Lê Đường đã đủ đau đầu rồi, chỉ có thể hạ giọng trấn an: “Anh, bọn em thật sự không phải loại quan hệ mà anh nghĩ đâu. Bọn em ở bên nhau không phải vì tình yêu, không cần ra mắt phụ huynh gì hết.”

 

Lê Uyên càng nghe càng nhíu mày: [Ở bên nhau không phải vì tình yêu, chẳng lẽ vì bệnh tình* chắc?]

(*) Từ gốc là 爱情 (àiqíng): Ái tình

病情 (bìngqíng): Bệnh tình 

 

Cà khịa ghê vậy trời!

 

Lê Đường hiếm khi bị chặn họng, bực bội nói: “Anh, anh li3m thử môi đi.”

 

[… Làm gì?]

 

“Thử xem có tự sát thành công được không, nhanh gọn lẹ hơn là mỗi lần đều dùng cà vạt thắt cổ đấy.”

 

[…]

 

Lê Uyên: Tình anh em vẫn còn trong thời hạn bảo hành, nhịn.

 

Lê Đường chân thành khuyên nhủ: “Tóm lại, bọn em chỉ chơi bời thôi, anh đừng mất công bay hơn hai mươi tiếng về đây lãng phí thời gian…”

 

Lê Uyên: Rốt cuộc ai đang dạy dỗ ai đây?

 

***

 

Tại phòng chờ VIP của sân bay, sau khi cúp máy, Lê Uyên vô thức đưa tay kéo cà vạt, nhưng dừng lại đúng lúc.

 

Trước mặt anh là một chiếc iPad, vẫn đang hiển thị trang Weibo của tập đoàn Khương thị.

 

Tuyên bố cứng rắn kiện toàn bộ kẻ tung tin đồn thất thiệt, rõ ràng là đang ra mặt bảo vệ “con dâu tương lai”.

 

Người đàn ông cao lớn, điển trai xoa trán, trong lòng thầm nghĩ: Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như lời Lê Đường nói.

 

Vẫn ngây thơ nghĩ là chơi bời à? Cũng không nhìn xem đối phương có phải loại người cô có thể “chơi” được không!

 

“Lê tổng, đến giờ lên máy bay rồi.”

 

“Hủy lịch trình, quay về công ty họp.”

 

“Vâng.”

 

Lê Uyên quyết định trước tiên lo cho sự nghiệp. Anh ấy càng nắm giữ quyền lực và địa vị cao, em gái anh ấy mới có thể muốn làm gì thì làm, không bị người khác dễ dàng điều khiển.

 

Lê Đường tự cho là đã thuyết phục được anh trai, lập tức thả lỏng dựa vào gối, khẽ nhắm mắt định nghỉ ngơi một chút.

 

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô cần tiêu hóa lại tất cả. Thế nhưng, chưa đầy năm phút, cô đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.

 

Cô lười biếng rúc vào gối, giọng nói mềm mại: “Anh về rồi à.”

 

“Ừm.”

 

Khương Lệnh Từ đưa tay tắt đèn, sau đó mới bước đến giường. Có một số chuyện, chỉ có thể làm vào ban đêm. Khi nhắm mắt lại, thính giác sẽ nhạy bén hơn nhiều.

 

Lê Đường nghe thấy tiếng bước chân anh đến gần, nhưng anh không lên giường, mà đứng yên bên cạnh.

 

Sự hiện diện của anh quá rõ ràng, áp lực cũng quá lớn. Dù cô không mở mắt, vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.

 

“Sao anh không…” lên giường?

 

Lê Đường khẽ chớp mắt, còn chưa nói hết câu, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

 

Trong đầu cô bỗng vang lên dòng bình luận đứng top kia: Đây là đường tôi có thể ăn sao?

 

Căn phòng rộng lớn, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhưng như thế là đủ. Ít nhất, đủ để nhìn rõ ràng người đàn ông đang đứng bên giường.

 

Nửa thân trên không một mảnh vải, chỉ đeo sợi dây chuyền ngực do chính tay cô làm cho anh. Mỗi tấc cơ bắp đều như ngọc quý được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn mỹ đến mức tựa như một tác phẩm nghệ thuật trưng bày trong viện bảo tàng.

 

Mà sợi dây chuyền ngực ấy gần như vừa khít với anh đến trăm phần trăm. Thậm chí một số chi tiết còn khớp đến mức không chút sai lệch.

 

Ví dụ như hai viên đá quý màu hồng nhạt mà Lê Đường tỉ mỉ chọn lựa, vừa vặn đính trên hai bên ngực anh. Khi anh hô hấp, lồ ng ngực hơi phập phồng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh khiến người ta choáng váng.

 

Cô... ước lượng kích thước chính xác đến mức đáng sợ.

 

Ánh mắt dọc theo eo bụng đi xuống, là một chiếc quần dài màu trắng thoải mái.

 

Mặc quần làm gì chứ! Lẽ ra cô nên làm thêm một sợi dây chuyền chân nữa mới đúng!

 

Lê Đường đột nhiên cảm thấy mũi có chút nóng, lập tức bật dậy, dùng tay bóp chặt chiếc mũi nhỏ nhắn của mình.

 

A a a! Bây giờ đang là thời điểm thưởng thức đẹp nhất, cô tuyệt đối không thể để chảy máu mũi mất mặt được!!!

 

Dù đeo sợi dây chuyền ngực đầy hương sắc này, Khương Lệnh Từ vẫn tựa như một pho tượng thần cao cao tại thượng, khiến người ta không dám sinh ra bất kỳ ý nghĩ khinh nhờn nào.

 

Thế nhưng, Lê Đường xưa nay to gan không sợ trời không sợ đất, lại cứ muốn khinh nhờn một chút.

 

Chỉ là, còn chưa kịp thực hiện.

 

Thấy biểu cảm cô có chút bất thường, Khương Lệnh Từ quỳ một gối bên mép giường, cúi người xuống hỏi: "Sao vậy?"

 

Giọng Lê Đường có chút mơ hồ: "Không có gì..."

 

"Anh thế này là?"

 

Nghe ra ẩn ý trong lời cô, giọng Khương Lệnh Từ trầm thấp: "Dỗ em, cũng là xin lỗi em."

 

Khoan đã, cách dỗ dành và xin lỗi đầy mùi hương sắc thế này, giáo sư Khương học từ đâu ra vậy?

 

Để tạm thời đánh lạc hướng sự chú ý, Lê Đường hỏi: "Xin lỗi chuyện gì?"

 

Ánh mắt Khương Lệnh Từ trầm xuống, đối diện với đôi mắt trong veo lấp lánh của cô: "Lần này em bị bịa đặt tin đồn, vốn là do lỗi của anh, mới khiến em phải gánh chịu hậu quả."

 

Lê Đường mờ mịt nhìn anh: "?"

 

"Là fan của Vu Thanh Chiếu cư xử quá đáng, có liên quan gì đến anh?"

 

Ngón tay dài của Khương Lệnh Từ nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô ra khỏi mũi, thấy cô không sao mới chậm rãi tiếp tục: "Là ánh mắt anh đã mạo phạm em."

 

Lê Đường xác nhận mình không bị chảy máu mũi, không mất mặt, ánh mắt bắt đầu to gan dạo quanh thân thể anh, khóe môi hơi nhếch lên: "Được thôi, vậy giờ tôi muốn mạo phạm lại."

 

Còn chuyện kết thúc hợp tác gì đó, tạm thời bị cô vứt ra sau đầu.

 

Giọng Khương Lệnh Từ có chút khàn khàn: "Được."

 

Đã qua nửa đêm, hôm nay là thứ Ba. Nhưng có vẻ như bọn họ đều quên mất điều đó.

 

Lê Đường chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng, kiểu hai dây mà cô thích nhất, lộ ra tấm lưng trắng muốt và chiếc cổ thon dài.

 

Khương Lệnh Từ rất thích hôn hai chỗ này của cô. Mỗi lần ở sau lưng cô, anh đều hôn rất lâu, khiến ngày hôm sau cô không thể mặc những chiếc váy hở lưng được nữa.

 

May mà...

 

Đợi khi đến mùa mặc váy ra ngoài, có lẽ họ cũng đã kết thúc mối quan hệ này một cách hài hòa.

 

Ừm.

 

Lấy cảm hứng vào mùa hè chắc cũng nóng lắm.

 

Cô thật biết chọn thời gian, từ mùa đông đến mùa xuân, hai mùa dễ chịu nhất.

 

Những viên đá quý nhỏ thỉnh thoảng chạm vào da cô, mà làn da Lê Đường lại mỏng, lập tức để lại những dấu ấn lấm tấm, khiến Khương Lệnh Từ hơi nhíu mày.

 

Mỗi lần như vậy, anh sẽ khựng lại một chút, làm Lê Đường càng khó tự kiểm soát.

 

"Sao thế, sao lại dừng rồi?"

 

"Tháo ra đi, đá quý sẽ làm em đau."

 

Lê Đường đang tận hưởng cả bữa tiệc thị giác lẫn xúc giác, cảm hứng tràn đầy, đâu rảnh bận t@m đến chút khó chịu này. Huống hồ, cơn đau nhẹ ấy lại như một cách để tăng thêm bầu không khí.

 

"Em thích như thế này à?"

 

"Thích."

 

Sợ anh tháo ra mất, Lê Đường lập tức vòng tay qua cổ anh, cả người dán sát vào, chậm rãi cọ nhẹ một cái, giọng khẽ khàng: "Rất thích."

 

"Lạnh lạnh nữa."

 

"Được, anh biết rồi."

 

Lê Đường: Thật sự biết chưa đó?

 

Không chỉ thật sự biết, mà Khương Lệnh Từ còn linh hoạt vận dụng.

 

Thích đá quý thế này ư?

 

Tất nhiên anh phải thỏa mãn mọi sở thích của bạn gái mình.

 

Từ đường nét cơ bụng xuống dưới, dây chuyền ngực buông rủ hai sợi dây bạc mảnh làm trang trí. Bạc rất dài, đầu dây đính vài viên đá quý màu đỏ đã được mài tròn. Khương Lệnh Từ cẩn thận vuốt v3 xác nhận không có cạnh sắc nào, sau đó mới từ tốn nghịch ngợm vài viên đá.

 

Trước khi đeo lên người, anh đã làm sạch và khử trùng, giờ chính thức phát huy tác dụng.

 

Những viên đá đỏ lấp lánh trên dây bạc tựa như quấn quanh một nhành phong lan hồng nhạt, mang theo vẻ đẹp hoang dã tự nhiên, rực rỡ kiều diễm đến cực điểm. Nhà thiết kế nghĩ ra kiểu kết hợp này thật sự quá tài tình.

 

Những mảnh kim loại cứng rắn, không theo quy tắc, mỗi lần chạm vào đều chính xác đến kinh người.

 

Lê Đường muốn rút lui, tay chân đồng loạt chống đẩy, nhưng sợi bạc và đá quý lại kéo theo, tạo thành những sợi bạc dài óng ánh, không cách nào thoát ra được.

 

Cô lại bị Khương Lệnh Từ ôm eo kéo về.

 

"…Lạnh quá."

 

"Ưm…"

 

"Khương Lệnh Từ, anh đừng, lại…"

 

Môi cô nóng rực vô tình lướt qua má anh, mang theo sự hoảng loạn và chút bất lực.

 

Khương Lệnh Từ khẽ cúi đầu, dễ dàng xâm nhập vào đôi môi đã ướt đẫm của cô.

 

"Đau không?"

 

"Không đau, nhưng mà…"

 

Sau đó, Khương Lệnh Từ khoác hờ một chiếc áo sơ mi, giúp giảm bớt va chạm giữa đá quý và làn da của Lê Đường.

 

Thế nhưng, Khương Lệnh Từ như vậy lại càng mê hoặc hơn.

 

Không chịu nổi.

 

Nhưng lại rất thích.

 

Bởi vì cảm hứng quá nhiều, quá dồi dào.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Đường ướt đẫm, không rõ là mồ hôi, nước mắt, hay nước bọt do nụ hôn quá sâu quá dài mà tràn ra.

 

Đến nỗi sau cùng, nước trong suốt gần như thấm đẫm cả ga giường, còn men theo mép giường nhỏ xuống thảm.

 

Lần đầu tiên cô mất kiểm soát đến mức này. Giống như một con búp bê nước bị hỏng, mà dòng nước chảy ra đều nóng rực.

 

Thực tế, Khương Lệnh Từ chỉ có một lần. Còn Lê Đường lại vô số lần. Cuối cùng, mỗi một lần, cô đều mất kiểm soát.

 

Cô rất thích cảm giác này... Cảm hứng tràn đầy, khiến cô có cảm giác an toàn. Bởi vì, bắt đầu từ ngày mai, Lê Đường dự định đóng cửa sáng tác.

 

Trước khi ngủ, Lê Đường vốn đã mệt đến mức không mở nổi mắt, lưng quay về phía Khương Lệnh Từ, được anh ôm vào lòng chìm vào giấc ngủ.

 

Nhưng ngay khi ý thức sắp rơi vào giấc mộng, cô đột nhiên mở mắt, chợt nảy ra ý tưởng: "Tối nay… anh có thể để nó ở trong ngủ được không?"

 

Nếu giữ nguyên cả đêm, sáng mai cô chẳng phải sẽ có bùng nổ cảm hứng sao? Có khi còn một hơi vẽ xong hết những bức tranh còn lại!

 

***

 

Lời nhắn của tác giả:

Tiến độ hiện tại:

Lê tiểu họa sĩ: Hợp tác sắp kết thúc, hưởng thụ được ngày nào hay ngày đó.

 

Khương đại giáo sư: Sống thử trước hôn nhân vô cùng hòa hợp, nên chuẩn bị chuyện kết hôn thôi.

Bình Luận (0)
Comment