Hoang Đường - Thần Niên

Chương 50

Ngu Tô Đồng: "Quả nhiên, con người không thể nhìn bề ngoài. Ban đầu tớ còn tưởng chồng cậu thuộc kiểu người nhã nhặn trên giường, làm mọi thứ theo quy tắc, thậm chí còn không biết hôn hay dạo đầu, thật không ngờ đấy…"

 

Hai người ngâm mình trong suối nước nóng mịt mù hơi nước, Lê Đường lười biếng hừ nhẹ một tiếng: "Người có chỉ số IQ cao và năng lực thực hành tốt thì ở phương diện nào cũng học rất nhanh. Bây giờ anh ấy cực kỳ giỏi rồi."

 

"Còn nữa, anh ấy không phải chồng tớ."

 

"Không phải à? Vậy thì cậu có thể biến anh ấy trở thành chồng mình." Ngu Tô Đồng bí hiểm ghé sát lại: "Tớ có cảm giác giáo sư Khương cũng khá thích cậu đấy. Có cơ hội nào từ bạn giường trở thành chính thức không?"

 

"Tớ thấy có cơ hội đấy. Nếu không có, anh ấy việc gì phải tuyên bố cậu là bạn gái mình? Trận tuyên bố trên Weibo lần trước bùng nổ đến mức nào, lại còn là do đích thân vị công tử giàu nhất giới kinh doanh – Dung Hoài Yến ra tay!"

 

"Bây giờ hai vợ chồng nhà người ta tình cảm mặn nồng ngọt tận răng rồi."

 

Ngu Tô Đồng rất thích couple này!

 

Lê Đường hoàn toàn đồng ý với câu sau, dù gì lúc trước khi nhìn thấy hai người đó, cô còn có cảm giác sợi tơ hồng giữa họ sắp ngưng tụ thành thực thể, thậm chí còn từng nghĩ đến việc mời họ làm mẫu vẽ đôi, chỉ là bị Khương Lệnh Từ ngăn cản. Lần đầu tiên cô muốn vẽ tranh đôi mà.

 

Còn về câu trước...

 

Lê Đường cảm thấy hơi khát, ánh mắt rơi xuống đ ĩa trái cây trên bờ, tiện miệng nói: "Anh ấy có thích tớ hay không, chẳng lẽ tớ lại không biết?"

 

Ánh mắt Khương Lệnh Từ nhìn cô, hoàn toàn không có chút yêu thương nào, mà giống như...

 

Lê Đường cầm lấy một quả dâu tây, suy nghĩ mấy giây, trong đầu hiện lên hai từ khá phù hợp: Trách nhiệm.

 

Đúng vậy. Chính là trách nhiệm.

 

Không đúng, Khương Lệnh Từ đối với bạn giường thì lấy đâu ra nhiều trách nhiệm như vậy?

 

Tất nhiên, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là...

 

Lê Đường thản nhiên cắn một miếng ở đầu quả dâu tây, nước trái cây thấm ướt đôi môi cô, nhưng lời thốt ra lại vô cùng nhẫn tâm: "Vẽ xong bức tranh cuối cùng, bọn tớ sẽ không bao giờ gặp lại nữa."

 

"Cậu đúng là tra nữ! Lừa cả thân lẫn tâm của giáo sư Khương, vậy mà còn muốn chạy trốn!"

 

Lê Đường chậc một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vô cùng không hài lòng với câu nói này: "Thích hay không thích, lừa hay không lừa gì chứ, đừng làm vấy bẩn mối quan hệ hợp tác trong sáng giữa tớ và giáo sư Khương. Bọn tớ là hợp tác đôi bên cùng có lợi."

 

Ngu Tô Đồng đột nhiên thở dài: "Cậu là người được lợi, vậy giáo sư Khương được lợi gì?"

 

Phải đó, hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô có được tác phẩm, vậy Khương Lệnh Từ được gì?

 

Nếu là vì tình d*c, dường như Khương Lệnh Từ luôn rất kiềm chế, cũng chưa từng thực sự coi cô là bạn giường để phát ti3t h@m muốn.

 

Nếu là để nâng cao kỹ thuật, Khương Lệnh Từ học rất nhanh, căn bản không cần thực hành, từ hôn đến l@m tình, cái gì cũng có thể tự lĩnh ngộ.

 

Mãi đến khi bức tranh cuối cùng hoàn thành, Lê Đường vẫn chưa tìm ra được một câu trả lời chính xác.

 

Khoảng thời gian này, cô luôn đóng cửa chuyên tâm vẽ tranh, cho đến hôm nay, rốt cuộc tác phẩm cuối cùng cũng sắp hoàn tất.

 

Bức tranh cuối cùng cô vẽ là một bóng lưng của một người đàn ông. Thoạt nhìn, toàn bộ bố cục có vẻ đơn giản, giống như một bức chân dung lưng trần thông thường. Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra từng chi tiết đều được trau chuốt tỉ mỉ.

 

Mỗi thớ cơ, từng đường nét trên cơ thể người mẫu đều được họa sĩ chạm khắc cẩn thận. Xương cốt ẩn hiện như thể mang theo động thái nhấp nhô, tựa một con mãnh thú đầy tham vọng ẩn giấu trong kết cấu cơ bắp. Mà bên trên con mãnh thú ấy, từng lớp chuỗi ngọc lấp lánh như xiềng xích, siết chặt lấy yết hầu và móng vuốt, kéo dài xuống dưới.

 

Khác với những bức tranh cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết trước đây của Lê Đường.

 

Dưới chuỗi vòng trên ngực người mẫu, trên làn da lạnh trắng như sứ, từ xa nhìn lại có vẻ như phủ đầy những vết roi rạch chằng chịt. Nhưng khi tiến gần hơn, mới phát hiện những vết roi ấy thực chất là những họa tiết tế tự phức tạp, trên đó còn đan xen một số ký hiệu giáp cốt văn, vừa huyền bí vừa hoa lệ.

 

Là vết sẹo, cũng là thần tích.

 

Nhìn bức tranh này, một tác phẩm vượt xa trình độ thật sự của mình, tay cầm bút của Lê Đường dừng lại giữa không trung thật lâu, mãi không hạ xuống.

 

Từ nhỏ, cô đã yêu thích vẽ tranh, đã vẽ qua rất nhiều người, cũng quan sát vô số biểu cảm khác nhau. Nhưng chưa từng có ai, như Khương Lệnh Từ, khi được khắc họa trên giấy lại có thể mang đến cho cô một loại linh tính vượt xa kỹ thuật thông thường.

 

Cảm hứng là thứ vô hình, không thể nắm bắt. Nhưng linh tính thì không.

 

Lê Đường hiểu rõ, cô không thể quá lệ thuộc vào Khương Lệnh Từ làm nguồn cảm hứng. Như bóng trăng dưới nước, như hoa trong gương, nếu cứ đuổi theo, sớm muộn gì cũng sẽ mất đi linh tính. Đây không phải kế lâu dài.

 

Nước đầy thì tràn, trăng tròn rồi lại khuyết. Hơn nữa, cô nhạy bén nhận ra, mối quan hệ hợp tác này dường như sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.

 

Giác quan thứ sáu cảnh báo, nếu không rút lui kịp thời, cô sẽ không thể thu xếp nổi.

 

***

 

Khi kết thúc chuyến triển lãm ở nước ngoài và trở về phòng tranh cá nhân, Viên Diêu Ý lập tức kiểm tra loạt tác phẩm mới mà Lê Đường gửi tới.

 

Lê Đường trước tiên xin lỗi sư phụ, bởi thời gian trước vì cô mà phòng tranh phải đóng cửa mấy ngày.

 

May mắn là độ hóng hớt của cư dân mạng đối với một người bình thường chỉ kéo dài vài ngày. Rất nhanh sau đó, những chủ đề mới xuất hiện thay thế, khi cô đi trên đường, hầu như không còn ai nhận ra nữa. Mọi thứ dường như đã trở lại quỹ đạo.

 

"Họa sĩ có danh tiếng cũng được xem như nửa người của công chúng, trải nghiệm trước một chút cũng tốt." Viên Diêu Ý không để tâm, ngược lại còn trêu ghẹo: "Dù sao học trò đóng cửa phòng tranh của cô sắp tổ chức triển lãm tranh rồi, cô cũng định nhờ vài người bạn trong giới truyền thông giúp quảng bá."

 

Nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô giáo, trái tim vốn đang căng thẳng của Lê Đường cuối cùng cũng được thả lỏng. Đôi mắt long lanh xinh đẹp mở to, cô vui mừng hỏi: "Cô, ý cô là... tất cả tranh chân dung của em đều đã đạt tiêu chuẩn? Em có thể tổ chức triển lãm rồi sao?"

 

"Hoàn hảo." Viên Diêu Ý không tiếc lời khen: "Chúc mừng em."

 

Ban đầu, Lê Đường nghĩ rằng cô giáo đang chúc mừng mình vì sắp có triển lãm cá nhân.

 

Nhưng không ngờ, Viên Diêu Ý lại chăm chú nhìn cô - cô học trò từng suýt bước nhầm đường. Năm xưa, khi biết về chấp niệm của Lê Đường, suýt chút nữa bà đã muốn từ bỏ cô.

 

"Chúc mừng em đã tìm thấy ngôi đền không tồn tại ấy."

 

"Nó vốn không nên có trên đời, nhưng em đã gặp được một kỳ tích."

 

Kỳ tích sao?

 

Có lẽ vậy.

 

Nếu không có Khương Lệnh Từ, có lẽ cô vẫn còn mắc kẹt trong nút thắt tìm kiếm hình thể hoàn mỹ. Nhưng... bức tranh cuối cùng ấy, đối với cô mà nói, giống như một sự “hòa giải” với ranh giới của bản thân.

 

Cơ thể có sẹo thì sao? Không hoàn hảo thì sao?

 

Nhân vật trong tranh của cô vẫn là tuyệt tác không thể chê vào đâu được.

 

Mà tất cả những điều này, cô đều phải cảm ơn sự cống hiến vô tư của giáo sư Khương.

 

Bất giác, đã ba tháng trôi qua kể từ khi cô và Khương Lệnh Từ đạt được thỏa thuận hỗ trợ lẫn nhau.

 

Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay, kết thúc hợp tác đi thôi.

 

Trùng hợp là phòng tranh của Viên Diêu Ý nằm gần Đại học Minh Hoa, mà Khương Lệnh Từ cũng đang ở trường.

 

Lê Đường luôn hành động rất quyết đoán, lập tức đi thẳng đến trường, không cần vòng vèo.

 

Điều duy nhất có hơi đáng tiếc là dạo gần đây cô bận đóng cửa vẽ tranh, đã đóng phí lái thử nhưng vẫn chưa kịp lái mấy chiếc siêu xe trong gara đi dạo lần nào.

 

Thôi kệ, cứ xem như phí chia tay vậy.

 

Dù sao ngoài cảm hứng và tác phẩm, cô còn tận hưởng được cơ thể hoàn mỹ và kỹ thuật “ứng biến” xuất sắc của giáo sư Khương.

 

Khi đi ngang qua tiệm hoa, nhìn những đóa hoa rực rỡ đủ màu sắc, Lê Đường bỗng nhiên rẽ vào. Trong hương hoa nhàn nhạt, cô hỏi: "Chào bạn, làm ơn gói giúp tôi một bó hoa thể hiện lòng biết ơn gửi đến thầy giáo."

 

Nhân viên cửa hàng đáp: "Nếu để bày tỏ lòng biết ơn, bên chúng tôi có cẩm chướng, hướng dương hoặc hoa ly."

 

Lê Đường cảm thấy những loài hoa này không hợp với Khương Lệnh Từ, hơn nữa ý nghĩa của chúng cũng không phải điều cô muốn truyền đạt. Ánh mắt cô dừng lại trên một bó hoa hồng xanh đã được đóng gói sẵn không xa.

 

Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi lên những cánh hoa hồng xanh, tựa như có ai đó nghiền nát những vì sao rồi rắc lên đó.

 

Dải ruy băng màu vàng kim được buộc thành chiếc nơ tinh xảo, tạo nên một vẻ đẹp kỳ dị nhưng hài hòa, giống như… cô và Khương Lệnh Từ vậy. Nếu không phải trận mưa mờ ảo ở trấn Giáng Vân, có lẽ họ sẽ mãi mãi không giao nhau.

 

Lê Đường chọn bó hoa hồng xanh ấy.

 

Ngôn ngữ của loài hoa này là: Kỳ tích và điều không thể trở thành hiện thực. Đây là loài hoa thích hợp nhất để cô tặng cho Khương Lệnh Từ.

 

Bởi vì, đối với cô mà nói, sự xuất hiện của Khương Lệnh Từ chính là một kỳ tích bất ngờ.

 

Chiều hôm nay, bầu trời đẹp đến lạ thường. Những cụm mây lớn màu cam đỏ và vàng hồng phủ khắp chân trời, tựa như một bức tranh sơn dầu được pha trộn cẩn thận.

 

Lê Đường ôm bó hoa hồng xanh, bước trên con đường lát gỗ trắng.

 

Cô chợt nhớ lại lần trước ở đây, cô vừa từ lễ hội truyện tranh trở về, còn mặc nguyên bộ trang phục hầu gái, liền đụng ngay phải Khương Lệnh Từ, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch giả vờ ngoan hiền vô hại của mình.

 

Trùng hợp hơn nữa, hôm nay để đi gặp Viên Diêu Ý, cô cũng ăn mặc theo phong cách trong sáng, trông rất nữ tính.

 

Áo sơ mi xanh nhạt phối với váy xếp ly đen, tóc không buộc lên mà buông thả tự nhiên trên đôi vai gầy, chỉ cài thêm vài chiếc kẹp tóc lấp lánh như kim cương.

 

Nói cô là nữ sinh trung học cũng có người tin.

 

Không thể bắt đầu theo kế hoạch, vậy thì kết thúc theo kế hoạch, xem như vẽ tròn một dấu chấm hoàn hảo. Lê Đường nghĩ đến đây, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên.

 

Càng trùng hợp hơn, cô lại gặp được Khương Lệnh Từ. Hôm nay thật sự quá thuận lợi, nhất định là ngày may mắn của cô.

 

***

 

Con đường nhỏ này không phải đường chính trong trường, thậm chí còn hơi hẻo lánh, rất ít người qua lại.

 

Hôm nay Khương Lệnh Từ không mặc vest, áo sơ mi đen tùy ý xắn tay áo lên, để lộ đường nét cơ bắp thon gọn mà mạnh mẽ, giữa sự tao nhã trầm tĩnh còn có chút tùy ý phóng khoáng.

 

Đáng tiếc, về sau không thể chạm vào nữa rồi.

 

Lê Đường thu lại ánh mắt lướt qua cánh tay anh, ôm bó hoa, bình tĩnh bước tới.

 

Trên con đường vắng lặng, lá cây xào xạc theo làn gió, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô gái dần tiến lại gần.

 

Trong ánh mắt điềm tĩnh như mọi khi của Khương Lệnh Từ, Lê Đường hai tay dâng hoa lên, vô cùng chân thành mở miệng: "Giáo sư Khương, cảm ơn anh vì sự giúp đỡ và đồng hành trong ba tháng qua. Tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc mối quan hệ này rồi."

 

Khương Lệnh Từ có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, ánh mắt dừng trên bó hoa hồng xanh, vài giây sau, anh khẽ gật đầu: "Được."

 

Sống thử trước hôn nhân kết thúc, bọn họ cũng nên bước vào một giai đoạn quan hệ mới.

 

Lê Đường không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy. Trước đó cô còn mơ hồ lo lắng sẽ có chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, xem ra là cô nghĩ nhiều…

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, bên tai vang lên giọng nói rõ ràng và tự nhiên của người đàn ông: "Anh chấp nhận lời cầu hôn của em."

 

Tay ôm hoa của Lê Đường cứng đờ. Cô có nghe nhầm không?

 

Nhìn thấy Khương Lệnh Từ một cách hiển nhiên đưa tay định nhận lấy bó hoa hồng xanh từ tay cô, Lê Đường lập tức rụt tay lại: "Khoan đã..."

 

Đôi mắt trong veo tròn xoe, tràn đầy sóng gió kinh hãi.

 

Nếu cô không mất trí nhớ, thì rõ ràng vừa rồi cô nói là kết thúc quan hệ, chứ không phải cầu hôn mà?

 

Sao anh có thể nghe thành cầu hôn được chứ?

 

Lê Đường xoa thái dương đang đau nhức, có chút suy sụp: "Chúng ta chỉ hẹn ngủ một trăm ngày thôi mà."

 

Cái gì mà yêu đương, kết hôn, đâu liên quan gì đến bọn họ đâu.

 

Nghe cô nhấn mạnh chữ hẹn, Khương Lệnh Từ nhạy bén nhận ra giữa hai người tồn tại chênh lệch thông tin, ánh mắt thâm trầm, bờ môi mỏng khẽ nhả ra từng chữ: "Chúng ta đã yêu nhau một trăm ngày rồi."

 

Lê Đường lập tức phản bác: "Không có yêu đương gì hết!"

 

Khương Lệnh Từ bình tĩnh, mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: "Từ góc độ triết học: Vạn vật đều vận động, thay đổi và phát triển, vì vậy quan hệ tình cảm cũng không thể mãi đứng yên. Chúng ta đã từ lượng biến (số lần làm a) dẫn đến chất biến, hoàn toàn có thể từ quan hệ yêu đương chuyển thành quan hệ hôn nhân, sau đó tiếp tục một đợt lượng biến mới."

(*) 量变 (Lượng biến) là một thuật ngữ trong triết học, đặc biệt trong phép biện chứng duy vật. Nó có nghĩa là sự thay đổi về số lượng, mức độ, quy mô nhưng chưa làm thay đổi bản chất của sự vật, hiện tượng.

 

Khi lượng biến tích lũy đến một mức độ nhất định, nó sẽ dẫn đến chất biến (质变) – tức là sự thay đổi về bản chất, tạo ra một sự vật hoặc trạng thái mới.

 

Ví dụ:

Nước được đun nóng dần từ 20°C lên 99°C (lượng biến – chỉ tăng nhiệt độ).

 

Khi đạt 100°C, nước chuyển từ thể lỏng sang thể khí (chất biến – đổi trạng thái).

 

Trong đoạn văn trên, Khương Lệnh Từ dùng triết học để biện luận rằng:

Hai người từ "bạn giường" (lượng biến – số lần thân mật tăng lên),

Dẫn đến "tình yêu", rồi tiếp tục đến "hôn nhân" (chất biến – thay đổi bản chất mối quan hệ).

 

Nói cách khác, anh đang chơi chữ để ép Lê Đường chấp nhận rằng quan hệ của họ đã thay đổi về bản chất, và kết hôn là kết quả tất yếu!

 

Lượng biến mới là cái gì?

 

Lê Đường như đang nghe thiên thư, đặc biệt là khi nghe mấy từ yêu đương, hôn nhân, cô cảm giác trời sập xuống mất rồi.

 

Cô không hiểu, chỉ ngủ với nhau thôi mà, sao lại biến hóa nhiều lần như vậy?

 

"Anh học triết học hay là học cổ văn vậy?"

 

Khương Lệnh Từ: "Anh học thêm triết học."

 

Không đúng. Lại lạc đề nữa rồi.

 

Mặt trời ngày càng lặn xuống thấp.

 

Trước khi hoàng hôn tan hết, Lê Đường hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Khương Lệnh Từ, nói rõ ràng từng chữ: "Khương Lệnh Từ, tôi không muốn kết hôn."

 

Khương Lệnh Từ không còn giữ vẻ lịch thiệp và nhã nhặn như ngày thường, đôi mắt hơi rũ xuống nhìn cô, mang theo sự kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt anh lại khiến tổng thể có chút yêu dị đa tình.

 

Anh thong thả nhận lấy bó hoa hồng xanh suýt bị cô bóp nát, như một mệnh lệnh, chậm rãi nói: "Lê Đường, chúng ta đã làm tất cả những gì một cặp vợ chồng chưa cưới nên làm."

 

Biết nói lý với Khương Lệnh Từ không có tác dụng, Lê Đường quyết đoán không cho anh cơ hội mở miệng, nói một tràng: "Sao tư tưởng của anh còn cổ hủ hơn cả giáp cốt văn vậy, không phải cứ ngủ với nhau thì phải kết hôn đâu."

 

"Bạn giường cũng có thể ngủ mà. Chúng ta chỉ là bạn giường thôi. Tóm lại, hợp tác của chúng ta đã kết thúc, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, có duyên thì gặp lại, không duyên thì thôi."

 

Trước khi chạy mất, Lê Đường liếc bó hoa hồng xanh, cân nhắc xem có nên giật lại không.

 

Dù sao cũng là cô tặng cho anh. Mà cũng đã nói rõ ràng rồi. Thôi vậy!

 

***

 

Lúc Khương Lệnh Từ từ nhà cũ trở về Cận Việt Tứ Hào đã mười giờ tối.

 

Bình thường phòng khách luôn sáng rực và náo nhiệt, nhưng giờ đây lại trống trải và tĩnh mịch lạ thường.

 

Lê Đường ngoài hành lý cô mang theo khi dọn đến, không mang theo bất cứ thứ gì khác, kể cả những bộ sườn xám được đặt may riêng cho cô trong phòng sưu tập.

 

Anh chợt nhận ra… số hành lý mà Lê Đường mang đến khi sống chung với anh, thậm chí còn ít hơn số đồ cô mang theo khi đi làm trợ lý cho chương trình thực tế.

 

Chứng tỏ, ngay từ đầu, cô đã không có ý định ở lâu dài.

 

Khương Lệnh Từ đứng trước cửa phòng vẽ, ánh mắt rơi xuống chiếc giá vẽ dựng sát góc tường, viền khung còn vương vài giọt màu loang lổ.

 

Đầu ngón tay vô thức lướt qua chiếc vòng tay lá lan, khẽ chạm vào viên hồng ngọc hơi nhô lên.

 

Quản gia đứng phía sau, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Thưa ngài, Lê tiểu thư đã rời đi rồi."

 

Khương Lệnh Từ xoay người, giọng nói bình tĩnh và lãnh đạm: "Biết rồi."

 

***

 

Tác giả nhắn nhủ:

Lê tiểu họa sĩ: Hú hồn, suýt nữa bị bắt đi kết hôn rồi.

 

Hãy cùng chúc mừng đôi tân nhân cuối cùng cũng chia tay nhé!

Bình Luận (0)
Comment