Hoang Đường - Thần Niên

Chương 52

Thực ra, suốt thời gian qua, trong lòng cô luôn lơ lửng một thanh kiếm. Bây giờ nó đã rơi xuống, cảm giác phức tạp đến khó tả.

 

Cô hiểu rất rõ, Khương Lệnh Từ không phải người dễ đối phó. Chẳng qua, cô vẫn còn một chút hy vọng mong manh rằng anh sẽ không so đo với mình.

 

Nhưng bây giờ xem ra… Hoàn toàn không phải vậy.

 

Những kẻ trông có vẻ đoan chính, đạo mạo, chẳng bận tâm chuyện nhỏ nhặt, một khi bị chạm đến ranh giới, thậm chí còn chẳng chừa đường lui cho người khác.

 

***

 

Ban đêm, trong hội quán.

 

Hội quán này có tính riêng tư rất cao, các hội viên siêu cấp VIP đều có phòng bao riêng của mình.

 

Lê Đường đứng trước cửa phòng bao, nghiêng đầu nhìn dòng chữ khắc trên bảng tên: [Bất Thức Xuân]

 

Cô chợt nhớ lại lời Khương Lệnh Từ đã nói khi công khai chuyện tình cảm trên Weibo, rồi bỗng dưng có cảm giác như bị "nói bóng nói gió".

 

Nhưng sau khi hỏi nhân viên phục vụ, họ bảo tên phòng bao này do ông chủ đặt từ mười năm trước.

 

Được rồi. Là do cô quá chột dạ, chỉ cần có chút động tĩnh liền tự mình đối chiếu vào.

 

Cô đứng trước cửa ba phút, tự trấn an tinh thần, cuối cùng mới chậm rãi đưa tay đẩy cánh cửa nặng nề.

 

Bên trong rất yên tĩnh. Không xa lắm, có một chiếc lư hương hình cầu đang tỏa ra mùi hương dìu dịu.

 

Lê Đường không hiểu sao mũi mình lại nhạy đến vậy, trong mùi đàn hương trầm mặc ấy, cô lại có thể bắt được một chút hương mai nhàn nhạt nhưng quyến rũ đến kỳ lạ.

 

Ánh mắt cô bị vật trang trí tinh xảo đó thu hút trong một giây, rồi mới chầm chậm di chuyển đến người đàn ông ngồi trên sofa.

 

Giáo sư Khương lại càng đẹp trai hơn rồi. Anh vẫn là dáng vẻ sơ mi quần tây, ôn hòa nho nhã. Cúc áo được cài ngay ngắn đến tận cổ, từng động tác đều toát ra khí chất cao quý của một danh môn thế gia. Một tay anh tùy ý đặt lên tay vịn ghế sofa, cổ tay hơi lộ ra, thấp thoáng vòng tay lá lan.

 

Lúc Lê Đường đứng ngoài cửa đã nghĩ rất nhiều kịch bản. Trong đó phương án khả thi nhất là… nhào đến ôm lấy chân anh, khóc lóc cầu xin.

 

Cầu xin anh tha cho một họa sĩ nhỏ bé đáng thương như cô. Triển lãm tranh không dễ tổ chức chút nào! Hơn nữa, những bức tranh đó, cô đã chỉnh sửa đi rất nhiều, anh không nói, cô không nói, sẽ chẳng ai biết hết!

 

Cô khẽ thở ra, quyết định tiếp tục kế hoạch.

 

Ai ngờ vừa bước được hai bước, gót giày cao gót lại mắc vào khe nối của tấm thảm, khiến cô loạng choạng mấy bước, cuối cùng cả người ngã ngồi lên đùi Khương Lệnh Từ.

 

Chiếc váy đỏ của thiếu nữ xòe rộng trên chân người đàn ông, tựa như một đóa sen đỏ rung rinh nở rộ trong đêm tối.

 

Làn váy khẽ lay động, lướt qua đôi chân dài được bọc trong chiếc quần tây đen của Khương Lệnh Từ.

 

Lê Đường sững sờ trong chốc lát. Nói gì thì nói, sau khi nam nữ đã từng có quan hệ thân mật, cơ thể thực sự rất dễ hình thành thói quen.

 

Ví dụ như…

 

Vừa ngồi lên đùi anh, Lê Đường theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh.

 

Sự ngượng ngùng lan tràn…

 

Nhưng cô chỉ lúng túng có hai giây. Dù sao thì cũng đã ngồi lên rồi. Cũng không phải chưa từng l@m tình.

 

Chẳng qua là đổi từ ôm đùi thành ôm cổ thôi, vẫn có thể tiếp tục kế hoạch.

 

Dù sao Khương Lệnh Từ cũng chưa đứng dậy ném cô ra ngoài. Chỉ cần chưa bị ném ra ngoài, thì vẫn còn cơ hội.

 

Nghĩ vậy, Lê Đường nhẹ nhàng vuốt váy để điều chỉnh cảm xúc, đồng thời đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem nên thuyết phục anh thế nào.

 

Cô quyết định bắt đầu bằng lời xin lỗi: “Anh Khương, là do tôi không nói rõ ràng giữa hẹn hò và hẹn… ngủ, khiến anh hiểu lầm, tôi thực sự xin lỗi.”

 

Thấy Khương Lệnh Từ không phản bác, sắc mặt cũng bình thản, không có vẻ gì là muốn tính toán, Lê Đường lập tức chuyển hướng câu chuyện: “Thật ra giữa chúng ta không có thâm thù đại hận, tất cả chỉ là hiểu lầm. Anh có thể đừng cản trở việc xét duyệt triển lãm tranh của tôi được không? Tôi cũng đâu có vẽ thứ gì quá giới hạn, hơn nữa còn đã qua xử lý nghệ thuật, tuyệt đối không ai nhận ra đâu. Hơn nữa, cũng chỉ là một buổi triển lãm tranh quy mô trung bình thôi.”

 

“Có lẽ anh không biết triển lãm tranh lần này quan trọng với tôi thế nào. Nhưng không sao, tôi có thể từ từ nói cho anh nghe…”

 

Càng nói, giọng cô càng mang theo sự uất ức, rồi ngồi thẳng người, đôi mắt long lanh như sắp khóc, trông chẳng khác nào người bị tổn thương trong mối quan hệ này.

 

Cô hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang coi Khương Lệnh Từ như một cái ghế.

 

Có lẽ… cũng là thói quen rồi.

 

Khương Lệnh Từ nhìn thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn trên đùi mình, ánh mắt ấm ức, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh vang lên, vẫn bình thản như trước: “Anh biết. Nếu không, em cũng chẳng có mặt ở đây.”

 

Lê Đường nghẹn lời… Anh uy hiếp người khác mà cũng thẳng thắn đến vậy sao?

 

Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, không thể nổi giận được. Dù sao thì cô cũng đang có việc nhờ vả người ta.

 

Cô dứt khoát nói thẳng: “Hay là tôi rút lại lời nói lần trước về việc chấm dứt quan hệ, chúng ta tiếp tục hẹn… ngủ?”

 

Lần này, cô nói rõ ràng mạch lạc. Chờ đến khi triển lãm tranh của cô diễn ra suôn sẻ rồi thì lại kết thúc. Cô đúng là một người lanh lợi.

 

Nghe thấy đề nghị này, người đàn ông khẽ ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế sô pha, bất chợt bật cười.

 

Lê Đường nhíu mày, vô thức không vui nói: “Cười cái gì?”

 

Nói xong, cô cảm thấy thái độ mình không ổn lắm, bèn ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh lại giọng điệu: “Anh cười cái gì vậy?”

 

“Không thể quay lại được nữa.”

 

Dường như Khương Lệnh Từ không để t@m đến cảm xúc của cô, thản nhiên nói.

 

Anh không đeo kính, khi hàng mi khẽ nhấc lên, nụ cười lại không chạm tới đáy mắt. Đôi đồng tử nhạt màu tựa như được tôi luyện qua ngàn năm băng giá, trong suốt đến lạnh lẽo.

 

"Trong mấy tháng qua, gia đình đã chuẩn bị xong mọi chuyện kết hôn."

 

Vậy nên, mối quan hệ của bọn họ chỉ có thể là: hẹn hò yêu đương - sống thử - đăng ký kết hôn.

 

Không thể quay đầu lại.

 

Chỉ là một hiểu lầm thôi mà, sao ngay cả chuyện kết hôn cũng đã chuẩn bị xong rồi?

 

Không thể nào kết hôn được!

 

Lê Đường vừa lắc đầu vừa lớn giọng tuyên bố: "Tôi là một người theo chủ nghĩa không kết hôn!"

 

"Không thể kết hôn!"

 

Tình một đêm thì được, nhưng kết hôn thì tuyệt đối không!

 

Cô lắc đầu quá nhanh, đến mức dây áo tuột xuống mà cũng không nhận ra.

 

Khương Lệnh Từ nhẹ nhàng đặt tay lên eo thon của cô, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt, giọng điệu ẩn chứa chút thương cảm: "Gia huấn nhà họ Khương, một người một kiếp."

 

Kể từ khoảnh khắc cô ngồi lên đùi anh ở trấn Giáng Vân, số phận đã định sẵn.

 

Lê Đường không dám tin: thời đại mà tỷ lệ ly hôn còn cao hơn cả kết hôn này, vậy mà vẫn có người lấy "một người một kiếp" làm tiêu chuẩn tổ huấn.

 

Khương Lệnh Từ không vội ép cô phải đưa ra câu trả lời ngay. Anh thoáng nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, đặt cô xuống đất.

 

Lê Đường vịn vào cánh tay anh để đứng vững, theo bản năng ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt anh đang nhìn mình.

 

Nốt ruồi đỏ nhỏ ở đuôi mắt người đàn ông như thấm đẫm hơi thở nguy hiểm: "Lê Đường! Anh không phải người tùy tiện, anh chỉ làm người mẫu cho vợ của anh thôi."

 

"Vậy nên?"

 

Khương Lệnh Từ hơi cúi người, thong thả giúp cô chỉnh lại dây áo tuột xuống khuỷu tay, giọng điệu chậm rãi mà chắc chắn: "Vậy nên, đã dùng thử anh một trăm ngày, em phải tiếp tục dùng thử cả đời."

 

Lê Đường: "!!!"

 

Ý của Khương Lệnh Từ đã quá rõ ràng.

 

Bức tranh lấy anh làm cảm hứng, tuyệt đối không thể được công bố bởi bất kỳ họa sĩ nào khác ngoài "bà Khương".

 

Triển lãm đã đến giai đoạn này, nếu không tiếp tục, rất khó thu xếp ổn thỏa. Quan trọng hơn, đây là triển lãm cô mơ ước bấy lâu, có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cô.

 

Giờ đây, giấc mơ đã ở ngay trước mắt, bảo cô dừng lại, bảo cô từ bỏ, cô thực sự không làm được.

 

Khương Lệnh Từ quá giỏi trong việc thao túng lòng người.

 

Trước khi rời đi, anh thản nhiên vuốt phẳng vết nhăn trên áo sơ mi do cô nắm chặt, thần sắc bình tĩnh: "Tất nhiên, dù gia huấn là vậy nhưng nhà họ Khương cũng không ép buộc ai. Mọi thứ đều tôn trọng ý nguyện của Lê tiểu thư."

 

Hừ.

 

Một câu "không ép buộc", một câu "tôn trọng ý nguyện", nói thì hay lắm, nhưng quyền quyết định vẫn nằm trong tay anh.

 

Aaaaa!

 

Lần này thực sự chơi lớn rồi!

 

Trời ơi!

 

Cô chỉ định tìm một cuộc tình một đêm thôi mà, sao lại phải đặt cả đời mình vào đây chứ?

 

Đúng lúc này, Russell gửi cho cô một tin nhắn WeChat: [Bạn yêu dấu, nếu cô không tổ chức triển lãm tranh nữa, tôi sẽ không thu tiền vi phạm hợp đồng của cô, chỉ cần cô bán Từ Bi cho tôi là được.]

 

Họa sĩ nhỏ số một vũ trụ: [Không bán!!]

 

Lê Đường tắt màn hình điện thoại, ngồi phịch xuống ghế sofa mà Khương Lệnh Từ vừa ngồi, ngả người ra sau, nhìn chằm chằm quả cầu hương hoa đang lắc lư nhẹ nhàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục.

 

Kết, hay không kết? Sự nghiệp hay hôn nhân?

 

Bán hay là…

 

Phì!

 

Không bán.

 

Triển lãm không thể tổ chức, nhưng tranh của cô cũng không thể bán đi. Đây đều là tâm huyết của cô, ngay cả việc trước đây đã bán Kỳ Tích với giá ba triệu tệ, bây giờ nghĩ lại cô cũng có chút hối hận.

 

Lại nghĩ xa rồi.

 

Vấn đề bây giờ là…

 

Khương Lệnh Từ muốn kết hôn, mà chuyện kết hôn đã chuẩn bị xong.

 

Cô muốn tổ chức triển lãm tranh, mà mọi thứ cũng đã sẵn sàng.

 

Vậy rốt cuộc phải chọn thế nào đây aaaaa!

 

Khi không thể quyết định, nên hỏi ai?

 

Đáp án tất nhiên là hỏi "Thần"!!!

 

***

 

Lâm Gian Trại, đạo quán vô danh.

 

Nhìn qua chẳng khác gì sắp sập đến nơi.

 

Lê Đường đứng dưới pho tượng thần sơn son thếp vàng đã bong tróc, nhìn hồi lâu, mãi đến khi Minh Kính đạo trưởng xuất hiện, cô mới thu lại ánh mắt.

 

Minh Kính đạo trưởng vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lần đầu gặp mặt, chẳng có phong thái thần tiên hay khí chất thần toán gì cả. Trên người chỉ là bộ đạo bào đã giặt đến bạc màu, nhưng râu tóc lại gọn gàng.

 

Từ sau khi biết được tiểu sử của vị đạo trưởng này, mỗi lần nhìn ông ấy, Lê Đường đều cảm thấy đây là một cao nhân ẩn thế không câu nệ tiểu tiết.

 

Dù sao thì, ba tháng trước ông ấy đã đoán trước được năm nay cô sẽ kết hôn.

 

Nhỡ đâu vẫn có thể hóa giải được thì sao?

 

Không ngờ câu đầu tiên Minh Kính đạo trưởng nói khi nhìn thấy cô là: "Hồng Loan tinh động, hỷ sự sắp đến."

 

Lê Đường ngớ ra: "Hả?"

 

Câu thứ hai của Minh Kính đạo trưởng: "Hôn kỳ định vào ngày 17 tháng 7, vạn sự đều tốt."

 

Lê Đường lập tức xua tay: "Khoan đã, đại sư, tôi không đến để hỏi ngày cưới! Tôi muốn nhờ ngài tính xem, nếu không kết hôn thì sẽ có hậu quả gì?"

 

"Ví dụ như sự nghiệp lụn bại? Hay bị đày sang châu Phi nhặt rác?"

 

Nhờ đại sư bói toán mà lại hỏi mấy vấn đề kỳ lạ này, chắc chắn Lê Đường là người đầu tiên trên thế giới làm vậy.

 

Tiểu đạo sĩ đứng ngoài cửa không nhịn được mà nghĩ. Người khác có được cơ hội bói toán của Minh Kính đạo trưởng, đều hỏi về mệnh, về vận, toàn là chuyện trọng đại. Chỉ riêng Lê Đường lại dùng cơ hội quý giá này để hỏi một câu như vậy.

 

Minh Kính đạo trưởng chậm rãi nói: "Thí chủ cứ thuận theo lòng mình mà làm."

 

Lê Đường: Thuận theo lòng mình?

 

Dù cho đang đứng giữa một ngôi điện đổ nát, dù cho lớp sơn vàng trên tượng thần đã bong tróc, nhưng trước con người nhỏ bé, nó vẫn to lớn sừng sững.

 

Bên trong đại điện yên tĩnh thật lâu.

 

Minh Kính đạo trưởng nhìn thiếu nữ đang ngẩng đầu nhìn tượng thần, nói: "Tâm nghĩ gì, thân sẽ an theo đó."

 

Lúc này, Lê Đường vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của câu nói này.

 

Mãi đến rất lâu về sau, cô mới biết rằng, danh tiếng "một quẻ khó cầu" của Minh Kính đạo trưởng không phải là hư danh.

 

Và một quẻ này chỉ tốn có hai trăm tệ.

 

Trước khi rời đi, Lê Đường đột nhiên quay đầu: "Đúng rồi, đại sư, tôi còn một vấn đề nữa."

 

Minh Kính đạo trưởng: "Chuyện gì?"

 

Lê Đường: "Chủ nghĩa không kết hôn uống thuốc bắc có chữa được không?"

 

Minh Kính đạo trưởng: "Ta đã chữa khỏi cho thí chủ rồi."

 

Lê Đường: "Hả? Khi nào vậy? Sao tôi chẳng có cảm giác gì cả?"

 

Lọ thuốc bắc kia cô đã uống hết, nhưng cô cứ tưởng đó là thuốc trị di chứng cảm lạnh!

 

Minh Kính đạo trưởng: "Thử xem là biết."

 

"Thử gì?"

 

Chạm phải ánh mắt minh triết không chút vẩn đục của Minh Kính đạo trưởng, Lê Đường bỗng nhiên bừng tỉnh.

 

Ồ, hiểu rồi. Cứ kết hôn đi rồi sẽ biết có chữa khỏi hay không.

 

"Thần y" đó nha!

 

Để cảm ơn thần y, Lê Đường đứng ngay trước cửa đạo quán, lớn giọng tuyên bố: "Đại sư, đợi tôi gả vào hào môn, tôi sẽ trùng tu lại pho tượng thần trong đạo quán của ngài!"

 

Làm cho đám người qua đường xôn xao quay lại nhìn: Cái gì? Minh Kính đạo trưởng còn có bản lĩnh này nữa sao?

 

Tiểu đạo sĩ vội vã đóng sập cửa lại, còn treo ngay một tấm bảng.

 

[Tháng này hết duyên!]

 

Sau đó, cậu ta tò mò hỏi sư phụ: "Thế gian này thật sự có thuốc chữa bệnh không muốn kết hôn sao?"

 

Minh Kính đạo trưởng như đang khuyên bảo đệ tử lạc đường biết quay đầu là bờ: "Chớ ngu, sao có thể có loại thuốc đó chứ? Tin vào khoa học, tin vào y học."

 

Tiểu đạo sĩ: "..."

 

***

 

Trên đường về Lăng Thành, trước khi máy bay cất cánh, Lê Đường gọi điện đầy thân mật cho đồng chí Đại Lê: "Anh trai thân yêu, em có hai tin vui muốn báo cho anh."

 

Bây giờ ở nước A là ba giờ sáng.

 

Lê Uyên cực kỳ khó chịu vì bị đánh thức, nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình, [Tiểu công chúa nhà họ Lê]

 

Giọng anh ấy vẫn còn ngái ngủ, trầm khàn: [Nói đi.]

 

Người ta nói, đáng sợ nhất là khi em gái đột nhiên lễ phép bất thường. Chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Dù đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ, nhưng anh ấy vẫn không ngờ rằng…

 

Lê Đường: "Tin vui đầu tiên, em chuyển về nhà sống rồi."

 

Với Lê Uyên, chuyện này đúng là tin vui thật, vì anh ấy đã muốn em gái dọn về nhà từ lâu. Nhưng vấn đề là… chuyện này anh ấy đã biết từ một tháng trước rồi.

 

Từ khi Lê Đường dọn về, đám người làm cũ cũng quay lại làm việc, anh ấy có thể không biết sao?

 

Nói chuyện vô bổ xong, thấy thời gian cũng vừa đủ, Lê Đường thản nhiên tuyên bố: "Tin vui thứ hai…"

 

"Anh trai thân yêu, em sắp kết hôn rồi."

 

[Cái gì? Kết hôn?]

 

Giữa đêm khuya ở nước A, Lê Uyên suýt tưởng mình ngủ mơ đến lú lẫn, bật dậy như lò xo, tiện tay vò mặt hai cái để tỉnh táo hơn.

 

Bên kia điện thoại vang lên tiếng động cơ máy bay cất cánh. Lê Uyên lập tức hiểu ra con nhóc này chọn đúng thời điểm này để báo tin là có chủ ý cả.

 

Anh ấy giận dữ quát: [Lê Đường! Không được cúp máy!]

 

Lê Đường suýt bị anh ấy hét làm điếc tai.

 

Lần cuối cùng anh trai cô tức giận như vậy là vào cái ngày anh đến đón cô từ nhà họ hàng về.

 

[Em toàn làm chuyện gì vậy hả? Bỏ nhà đi, ở khách sạn thì thôi đi, nhưng mỗi lần anh về nước thăm em, báo chí lại viết nào là 'thiếu gia nhà họ Lê vừa về nước đã đến khách sạn hẹn hò với nữ minh tinh', anh đây bị em hủy hết danh tiếng! Năm ngoái tâm trạng em tốt, giữa đêm khuya ôm một vali tiền mặt ra đường phát cho người qua đường, may mà anh đang ở trong nước, kịp thời vào đồn cảnh sát bảo lãnh em về! Còn hai năm trước, vào đêm dạ tiệc tốt nghiệp đại học, em mặc lễ phục chạy lên núi hoang ngắm trăng, anh gọi điện không nghe, suýt chút nữa làm anh đau tim vì tưởng em mất tích…]

 

Hết chuyện này đến chuyện khác. Đúng là tội lỗi khó mà kể hết. Bây giờ gọi điện cho anh ấy chỉ để thông báo rằng cô sắp kết hôn?

 

[Hơn nữa, đây là nói cho anh biết sao? Rõ ràng là thông báo!]

 

Lê Đường hiếm khi nhỏ giọng yếu ớt: "Vậy… em thông báo cho anh một tin vui?"

 

Lê Uyên: […]

 

Nhức đầu muốn nổ tung.

 

***

 

Lời nhắn của tác giả:

Đại Lê: Công chúa cái p*!

 

Đồ khốn kiếp này!

 

Lê Uyên lập tức đổi tên em gái trong danh bạ, “Đồ khốn kiếp nhà họ Lê."

Bình Luận (0)
Comment