Hoang Đường - Thần Niên

Chương 57

Trong phòng bao, khi Lê Uyên và Lê Đường cùng xuất hiện trong một không gian, có thể dễ dàng nhận ra họ là anh em ruột. Chỉ là đường nét khuôn mặt của Lê Uyên mang vẻ sắc lạnh đầy cuốn hút, dù dưới ánh nắng chiều dịu nhẹ vẫn toát lên áp lực trấn áp mạnh mẽ.

 

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đơn, ánh mắt trầm lắng quét qua chiếc sofa đôi đối diện, ánh nhìn thẳng thắn mang theo sự dò xét.

 

Lê Đường cúi đầu lật cuốn lịch vạn niên, xem hôm nay có phải ngày không thích hợp ra ngoài không.

 

Tại sao chỉ ăn một bữa cơm cũng có thể tình cờ gặp được Lê Uyên, người lẽ ra giờ này phải đang ở nước ngoài chứ?

 

Hôm nay kiêng ăn cá! Xong rồi xong rồi, hôm nay bọn họ vừa ăn một bữa toàn cá! Chả trách lại xui xẻo như vậy.

 

Khi Lê Đường còn đang âm thầm cầu siêu cho những con cá đã bị ăn mất lúc trưa, bên tai chợt vang lên giọng nói lạnh lẽo như có thể đóng băng vạn dặm của Lê Uyên.

 

“Lê Đường.”

 

Lê Đường nhất định phải ngồi sát bên cạnh Khương Lệnh Từ, cô không thể một mình chịu đựng cơn giận của anh trai.

 

Có lẽ vì khí chất bình tĩnh, điềm đạm của Khương Lệnh Từ không hề thua kém anh trai, nên Lê Đường cảm thấy vô cùng an toàn, vô thức lại rúc sát vào anh hơn một chút. Cô lập tức cáo mượn oai hùm, ngẩng đầu lên đối diện với anh trai: “Gì vậy?”

 

Ánh mắt Lê Uyên lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ xuất chúng của Khương Lệnh Từ, ngón tay thon dài hờ hững nghịch tờ hôn thư với nét mực vàng trên giấy đỏ, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cong lạnh lẽo, đột nhiên nói: “Chẳng phải em nói chỉ là trò đùa thôi sao? Sao lại đùa đến mức đính hôn rồi?”

 

Lê Đường chợt nhớ đến lần trước bị anh trai chất vấn về việc công khai chuyện tình cảm trên mạng, khí thế chợt yếu đi một chút. Cô không trả lời nửa câu trước, mà chỉ nhỏ giọng sửa lại nửa câu sau: “Là kết hôn.”

 

“Em còn dám nói!” Lê Uyên lạnh lùng liếc cô.

 

Lê Đường như tóm được nhược điểm, lập tức lớn tiếng: “Anh! Anh không có tim! Gần một năm không gặp đứa em gái bảo bối duy nhất của mình, về nước không thèm báo với em một tiếng thì thôi, vậy mà còn quát em! Em đúng là đứa em gái đáng thương, bất lực và yếu đuối nhất thế giới này mà.”

 

Lê Uyên không mắc mưu, vẫn lạnh lùng vạch trần cô: “Đừng lảng sang chuyện khác. Từ nhỏ đến lớn, anh dạy em thế nào? Hôn nhân không phải trò đùa!”

 

Khương Lệnh Từ đang chậm rãi pha trà, từng cử chỉ đều mang phong thái cao quý, tao nhã được hun đúc từ danh môn thế gia. Anh vẫn luôn duy trì dáng vẻ quý ông lịch thiệp, không hề chen ngang cuộc trò chuyện của hai anh em, hoàn toàn tôn trọng tình thân của họ.

 

Lê Đường tự cảm thấy có chỗ dựa vững chắc, lập tức ngẩng cao cằm, mặt không đỏ tim không đập mà tâng bốc: “Chồng em tài mạo song toàn, phẩm hạnh đoan chính, sẵn lòng giúp đỡ người khác, từ bi bác ái, cứu người trong hoạn nạn. Anh ấy còn giúp mấy con vật nhỏ qua đường nữa đó! Đúng là thiên sứ giáng trần, Bồ Tát hiển linh!!!”

 

Cô kiên định: “Em không hề đùa giỡn.”

 

Khương Lệnh Từ nghe thấy câu thoại quen thuộc, cổ tay hơi khựng lại vài giây.

 

Cuối cùng, anh ngước mắt lên, bình thản nói với Lê Uyên câu đầu tiên trong ngày hôm nay: “Bọn em thật lòng yêu nhau.”

 

Câu nói ngắn gọn nhưng mang theo lượng thông tin cực lớn này vừa thốt ra, cả hai anh em đều chết sững.

 

Lúc bọn họ kinh ngạc, gương mặt lại càng giống nhau hơn.

 

Nghe cuộc đối thoại giữa hai anh em, Khương Lệnh Từ có thể đoán được vài phần. Lê Đường từ nhỏ đã mất bố mẹ, phần lớn là do người anh trai có "huyết hải thâm thù" này nuôi lớn. Vì vậy, Khương Lệnh Từ rất khó nảy sinh ác cảm với Lê Uyên. Anh lặng lẽ đẩy chén trà nóng tỏa khói trắng đến trước mặt hai anh em: "Uống chút trà đi, trơn giọng."

 

Cả hai anh em nhà họ Lê đồng thời nhận lấy chén trà sứ trắng.

 

Lê Uyên nhấp một ngụm: Mình trông cứ như gã anh trai ác độc chuyên chia rẽ uyên ương vậy?

 

Lê Đường cũng nhấp một ngụm: Vẫn là thầy Khương đỉnh nhất, diễn xuất này, lời thoại này, tuyệt sát!

 

Đầu óc Lê Đường nhanh chóng vận hành, trí thông minh bỗng chốc online. Điều quan trọng nhất bây giờ là không thể nói thật với anh trai rằng cô đã mạnh mẽ cướp đi sự trong sạch của thầy Khương, sau đó vì muốn tìm kiếm cảm hứng sáng tác mà đề xuất “hẹn ngủ”, rồi bị Khương Lệnh Từ hiểu lầm thành hẹn hò yêu đương, sống thử, một chuỗi không thể dừng lại.

 

Nếu để anh trai biết được sự thật, chắc chắn anh ấy sẽ ép cô kết hôn với Khương Lệnh Từ ngay lập tức, và tuyệt đối không cho phép cô ly hôn.

 

Nhưng nếu họ thật lòng yêu nhau, vài tháng sau không yêu nữa thì cũng là chuyện bình thường… Lúc đó muốn ly hôn, chắc chắn anh trai sẽ không ngăn cản.

 

Vậy nên… đúng rồi!

 

Cô và thầy Khương chính là thật lòng yêu nhau, hai bên tình nguyện!

 

Lê Đường không phản bác lời của Khương Lệnh Từ, thậm chí còn giả vờ xấu hổ mà cụp mắt xuống.

 

Trong lòng: Biểu cảm của mình thật tinh tế! Hí hí, chắc chắn Đại Lê không nhìn ra đâu!

 

Lê Uyên bình tĩnh hơn một chút, đặt chén trà xuống: "Nói đi, thế nào là thật lòng yêu nhau?"

 

Âm thanh giòn tan của chén trà va vào bàn cắt ngang cơn nghiện diễn xuất của Lê Đường.

 

Cô vẫn ôm lấy chén trà sứ trắng, như thể chìm vào một đoạn ký ức đẹp đẽ: "Đó là một thị trấn nhỏ mịt mờ trong mưa phùn, anh ấy bước xuống từ cây cầu gỗ hình vòng cung, sơ mi bị cơn mưa dày đặc làm ướt…"

 

Mơ hồ lộ ra những đường nét cơ bắp hoàn hảo. Chưa từng gặp một thân thể nào hoàn mỹ đến vậy!

 

Ngay khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, trong đầu cô tràn ngập những ý tưởng hỗn loạn, như pháo hoa rực rỡ bùng nổ rồi tắt dần. Là một họa sĩ theo đuổi nghệ thuật, cô nhất định phải nhìn thật kỹ, quan sát tỉ mỉ, vẽ ra mọi đường nét. Đồng thời, cảm hứng sáng tác cần được truyền vào đầu óc cô theo mọi cách có thể!

 

Dù ký ức về đoạn ngắn này rất mơ hồ, không nhớ rõ nhiều chi tiết, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ ánh mắt đó của Khương Lệnh Từ đã mang đến cho cô cú sốc mạnh mẽ như thế nào, giống như một màn pháo hoa vĩ đại chớp nhoáng trong tâm trí, nổ tung rồi biến mất.

 

Phản ứng đầu tiên của cô là nắm lấy nó, nắm thật chặt.

 

"Hử?"

 

Lê Uyên càng nghe càng thấy không đúng, đôi mắt sắc lạnh thoáng nheo lại.

 

Lê Đường nghiêm túc nói: "Từ nhỏ anh đã dạy em phải giúp đỡ người khác. Khi thầy Khương yếu đuối nhất, em như một nàng tiên nhỏ từ trên trời giáng xuống, giơ ô che mưa cho anh ấy..."

 

Lê Uyên: "Anh dạy thế bao giờ?"

 

Anh ấy dạy là: Gặp người lạ bắt chuyện thì không được đi theo, đương nhiên cũng không được tùy tiện bắt chuyện với người lạ.

 

Lê Đường làm như không nghe thấy câu hỏi của anh trai, tiếp tục kể: "Từ khoảnh khắc đó, thầy Khương đã không thể kiềm chế tình yêu dành cho em. Sau đó, em bị sự chân thành của anh ấy làm rung động, đồng ý lời tỏ tình của anh ấy, rồi bắt đầu hẹn hò yêu đương, cùng nhau sống ch…."

 

Chữ "chung" bị cô nuốt trở lại.

 

"Tóm lại, hiện tại bọn em vô cùng yêu nhau, thậm chí còn trao đổi tín vật định tình nữa! Anh xem…"

 

Cô nắm lấy tay Khương Lệnh Từ, để lộ ra chiếc vòng tay lá lan bất quy tắc khảm hồng ngọc trên cổ tay tinh xảo, lạnh lẽo của anh.

 

Hôm nay, anh còn đeo một chiếc đồng hồ bạc đơn giản, tạo nên cảm giác sang trọng tinh tế, bổ trợ lẫn nhau.

 

Lê Uyên lập tức nhận ra viên hồng ngọc đó chính là món quà trưởng thành anh đã tặng Lê Đường nhân dịp sinh nhật 18 tuổi.

 

Cô rất trân quý nó.

 

Nụ cười trên môi người đàn ông ngày càng lạnh lẽo: Rất tốt.

 

Lê Đường hoàn toàn không nhận ra tâm trạng của anh trai đang sắp sụp đổ, còn vui vẻ lắc lắc đôi vòng ngọc lục bảo trên cổ tay, học theo câu thơ mà Khương Lệnh Từ từng nói: "Anh có từng nghe qua bài thơ tình này chưa, ‘Hà dĩ chí khế khố, nhiễu oản song khiêu thoát’*, từ xưa đến nay, vòng tay đôi chính là tín vật định tình đấy~" 

(*) Tạm dịch: Làm sao để tỏ lòng chung thủy, vòng tay đôi quấn chặt cổ tay.

 

"Ở với người có văn hóa lâu ngày, cả những bài thơ hiếm gặp cũng thuộc lòng rồi hả? Hồi bé bắt em học ‘Sàng tiền minh nguyệt quang’* mà em còn tuyệt thực ba ngày cơ mà?"

(*) Đây là câu thơ đầu tiên trong bài Tĩnh dạ tứ hay Tĩnh dạ tư (Hán tự: 靜夜思, Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh) là một bài thơ thuộc thể thơ Đường luật ngũ ngôn tứ tuyệt Nhạc phủ được lưu truyền rộng rãi nhất của nhà thơ Lý Bạch (701—762), ra đời trong thời Thịnh Đường. Bài thơ này cũng từng được dịch ra nhiều ngôn ngữ trên thế giới. Tại Việt Nam, bài được giảng dạy trong chương trình Sách giáo khoa Ngữ Văn lớp 7, tập 1.

 

Lê Uyên cầm điếu thuốc chưa châm, đầu lọc bị anh ấy bóp bẹp dí, khóe môi nhếch lên một nụ cười chẳng rõ ý vị, liếc nhìn cô em gái nhỏ đang nghịch ngợm trước mặt.

 

Lê Đường: Tán gẫu thì tán gẫu, sao còn nhắc đến vết đen quá khứ!

 

Tóm lại…

 

Cô nắm lấy tay Khương Lệnh Từ, lớn tiếng tuyên bố: "Bọn em yêu nhau tha thiết!"

 

"Được được được, hai đứa yêu nhau." Lê Uyên cười nhạt, đôi mắt sắc bén như sói cuối cùng cũng nghiêm túc đánh giá vị "em rể tương lai" này.

 

Khương Lệnh Từ không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, bình tĩnh nhìn lại anh ấy. Tay anh nhẹ nhàng nắm ngược lại ngón tay mảnh dẻ của Lê Đường, tránh để cô nhúc nhích lung tung.

 

"Ngồi yên."

 

Lê Đường lập tức ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.

 

Lê Uyên nhìn cảnh này, ánh mắt sâu xa, lần cuối cùng Lê Đường ngoan ngoãn như vậy trước mặt anh ấy, chắc là trước năm năm tuổi!

 

Người đàn ông dựa lưng vào ghế, nâng cằm hỏi cô em gái: "Sau này nếu anh với cậu ta cùng rơi xuống biển, em cứu ai trước?"

 

Lê Đường nhìn anh trai, rồi lại nhìn sang Khương Lệnh Từ…

 

Hai người đều cao trên 1m90, cao to lực lưỡng, một đứa gầy nhỏ như cô thì cứu được ai?

 

Cô im lặng vài giây, rồi chậm rãi lên tiếng: "Anh, anh tỉnh táo lại đi, cánh tay anh còn to hơn cả vòng eo em đấy."

 

Lê Uyên cười lạnh, không nói gì.

 

Đúng lúc này, Khương Lệnh Từ chậm rãi nói hai chữ: "Em cứu."

 

Hai anh em đồng loạt quay sang nhìn anh.

 

Khương Lệnh Từ bình tĩnh nói: "Em có chứng chỉ cứu hộ trên biển."

 

***

 

Lê Uyên đập mạnh vào vô lăng: "Khá lắm, bị cậu ta lấn át rồi!"

 

Ngồi ghế phụ, Lê Đường chậm rãi nói: "Anh, anh cũng đâu kém gì."

 

"Em còn dám nói! Toàn gây rắc rối, em có biết nhà họ Khương có gia thế thế nào không? Em thật sự dám dính vào?"

 

Trong xe tối mờ, đường nét khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng của Lê Uyên lộ rõ khí thế bức người.

 

Không còn người ngoài, anh ấy thu lại nụ cười giả tạo, trở về dáng vẻ anh trai nghiêm khắc trước giờ của mình.

 

Lê Đường lập tức nhận thua: "Là do em yêu quá mà..."

 

Lê Uyên bị câu này làm cho rợn cả người, nét mặt trong chốc lát vặn vẹo: "..."

 

"Yêu đương cái gì! Nói thật cho anh biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Không phải ngày nào em cũng hét lên đòi không kết hôn sao?"

 

"Giờ khỏi rồi."

 

"Khỏi rồi?"

 

"Đúng vậy, có thuốc trị chứng không muốn kết hôn đấy. Nếu anh cũng muốn chữa, để em bảo thần y gửi vài viên qua?"

Bình Luận (0)
Comment