Hoang Đường - Thần Niên

Chương 59

Những món đồ cổ từ thời Nguyên trở về trước, đồ trang sức, đồ trang trí, thư pháp, hội họa vân vân… đều nhiều không đếm xuể.

 

Những món đồ cổ này chỉ là “khai vị” của lễ thư. Phần giữa là các loại hàng xa xỉ, trang sức thiết kế riêng, đá quý, quần áo lụa là v.v... Những thứ này chỉ là “món ăn chính”. Còn phần sau cùng là bất động sản, cửa hàng, công ty trên toàn thế giới, đương nhiên không thể thiếu những tấm ngân phiếu với số lượng số 0 đếm không xuể dán ở cuối cùng.

 

Nhà ai mà sính lễ còn được phân loại theo triều đại chứ?

 

Còn quyển lễ thư này, ít nhất cũng phải dài hơn mười mấy mét chứ chẳng đùa!

 

Lê Uyên vốn chỉ định xem qua một chút, ai ngờ càng xem càng thấy có gì đó không đúng. Anh nhìn sang Khương Lệnh Từ, rồi lại nhìn cô em gái vẫn còn đang ngơ ngác của mình.

 

Con nhóc ranh này đáng giá đến thế cơ à?

 

Cũng được coi trọng phết đấy!

 

Đến tận lúc này, cuối cùng Lê Uyên cũng có chút tin vào câu nói của Lê Đường, cô đã chuốc bùa mê thuốc lú cho Khương Lệnh Từ.

 

Nhưng rốt cuộc phải chuốc bao nhiêu mới có thể chuốc thành thế này?

 

Sắc lạnh trên gương mặt anh ấy tan đi vài phần, gương mặt vốn nhìn ai cũng không vừa mắt giờ đây thấp thoáng chút hòa nhã.

 

Cuối cùng cũng để Khương Lệnh Từ bước vào cửa.

 

Lê Đường ánh mắt mong chờ nhìn anh, lúc này chỉ hy vọng anh có thể cứu mình khỏi nước sôi lửa bỏng. Ngay khi Lê Uyên vừa quay người, cô lập tức chen đến bên cạnh Khương Lệnh Từ, kéo nhẹ ống tay áo vest của anh.

 

Khương Lệnh Từ phối hợp cúi đầu xuống.

 

Lê Đường lén lút nói: “Lát nữa anh qua phòng tôi một chút.”

 

“Lê Đường.”

 

“Dạ!”

 

Lê Đường vừa đáp lại Lê Uyên, vừa tranh thủ dặn Khương Lệnh Từ một lần nữa: “Không được vội đi đấy!”

 

Cô trông chẳng khác nào một con mèo nhỏ đang đói bụng, khao khát được cho ăn.

 

Cả người Khương Lệnh Từ tỏa ra khí chất thanh lãnh cao quý, chậm rãi nâng tay, giúp cô chỉnh lại sợi tóc lòa xòa bên tai. Đôi môi mỏng thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng lời nói lại mang theo chút ý cười mờ nhạt: “Qua phòng em làm gì?”

 

“Đương nhiên là…”

 

Lê Đường nhón chân, ghé vào tai anh thì thầm hai chữ ngắn gọn. Sau đó giống như một con mèo xấu xa vừa trêu chọc xong liền chạy mất. Khương Lệnh Từ thản nhiên đi theo ngay phía sau.

 

Phòng khách nhà họ Lê rất lớn nhưng lại mang đầy hơi thở sinh hoạt. Trên ghế sô pha và thảm trải sàn, có rất nhiều gấu bông được đặt một cách có vẻ tùy ý.

 

Khương Lệnh Từ nhìn lướt qua những món đồ này, Lê Uyên hiếm khi lên tiếng giải thích: “Từ nhỏ Lê Đường đã thích ngồi chơi trên thảm, nên rất nhiều nơi trong nhà đều trải thảm dày.”

 

Dần dà thành thói quen, dù lớn lên cũng không thay đổi.

 

Lê Uyên cũng có chút thích sạch sẽ, sau khi vận động xong nhất định phải đi tắm trước, nên anh ấy bảo khách chờ một lát.

 

Lê Đường đang định lên lầu thì ngay lập tức khựng lại.

 

Lê Uyên đi ngang qua, hỏi: “Đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi tắm rồi thay đồ.”

 

Trong một dịp trang trọng thế này, không thể để người ngoài cảm thấy anh em họ không biết lễ nghi.

 

Lê Đường nghiêm túc đáp: “Em giúp anh tiếp khách.”

 

Chờ Lê Uyên vừa đi khỏi, cô đã tiếp khách vào thẳng phòng mình.

 

Căn phòng công chúa màu hồng, rèm cửa được kéo kín, cả căn phòng chìm vào bóng tối mờ mờ.

 

Khương Lệnh Từ lỏng tay ôm lấy vòng eo thon của cô gái, môi mỏng chuẩn xác phủ lên đôi môi mềm mại của cô, cuốn lấy đ@u lưỡi cô dây dưa.

 

Nụ hôn của anh vừa ướt át, vừa mang theo chút xấu xa. Khác hoàn toàn với dáng vẻ cao cao tại thượng, thanh lãnh cấm dục khi nãy.

 

Điều này khiến Lê Đường có một loại ảo giác, hóa ra trong khoảng thời gian này, không chỉ có cô khao khát anh, mà Khương Lệnh Từ cũng vậy.

 

Cánh tay mảnh mai của cô vòng lên cổ anh, chủ động dâng lên nụ hôn sâu hơn.

 

Ngay từ đầu, nụ hôn này đã đầy mãnh liệt. Mãi đến khi Lê Đường bắt đầu siết chặt lấy áo vest của anh, Khương Lệnh Từ mới ngậm lấy môi cô, khẽ cọ sát một lúc, cuối cùng nghiền nhẹ lên cánh môi nhỏ xinh rồi thấp giọng cười khẽ: “Đừng kéo, chúng ta đang vụng trộm đấy.”

 

“Quần áo mà nhăn, anh trai em sẽ phát hiện.”

 

Môi vẫn dán vào nhau, khi anh nói chuyện, Lê Đường có thể cảm nhận từng đợt rung động mỏng manh từ môi lan đến từng dây thần kinh trên cơ thể.

 

Lê Đường chớp đôi mắt mơ màng: Phát hiện thì sao?

 

Hương mai lạnh trên người anh tinh khiết mà dễ gây nghiện, khiến đầu óc cô hỗn độn trong giây lát.

 

Bỗng nhiên, cô giật mình một cái…

 

Đúng rồi!

 

Anh trai cô!

 

Nếu theo tính cách của Đại Lê, hôm nay nếu cô dám cùng Khương Lệnh Từ đi đến bước cuối cùng, anh trai cô chắc chắn sẽ đập cửa xông vào ngay lập tức.

 

Lê Đường xưa nay không hề có khái niệm xấu hổ trong chuyện tình d*c. Cô muốn, thì sẽ trực tiếp đòi hỏi. Thế nên, lúc này cô lại vô cùng đau đầu, ngồi trên chiếc giường công chúa, giống như đang tâm sự với một người bạn thân từ nhỏ: “Từ sau hôm ở trường đua xe, tối nào tôi cũng rất muốn l@m tình. Trước đây không hề như vậy.”

 

Nói đến đây, Lê Đường khẽ hất mi, ánh mắt ai oán liếc nhìn Khương Lệnh Từ.

 

“Chuyện này đều tại anh.”

 

Khương Lệnh Từ nghe cô nói thẳng như vậy, không phản bác cũng không phủ nhận, trái lại còn gật đầu đầy thản nhiên: “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

 

“Anh chịu trách nhiệm thế nào?”

 

Lê Đường hừ nhẹ: “Cũng không thể làm được.”

 

Cô thì có thể không ra ngoài, nhưng lát nữa Khương Lệnh Từ nhất định phải đi gặp Đại Lê. Một khi đã làm, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

 

Dù gì thì anh cũng sẽ có phản ứng mà!

 

“Em đi tắm đi.”

 

Khương Lệnh Từ đứng trước gương toàn thân, thong thả chỉnh lại cổ áo sơ mi bị cô vò nhăn, giọng điệu vẫn điềm đạm như thường: “Nhanh lên một chút.”

 

“Anh sẽ không nhân cơ hội chạy mất đấy chứ?”

 

“Đương nhiên là không.” Khương Lệnh Từ bật cười trước câu nói này của cô.

 

Nhìn vào đôi mắt trong veo khiến người ta vô thức tin tưởng của anh, Lê Đường không nghĩ nhiều, lập tức đi tắm một cách nhanh chóng.

 

Tối qua cô đã gội đầu, trên người giờ toàn là hương thơm sạch sẽ. Mái tóc dài mềm mại buông xõa trên đôi vai trắng ngần còn hơi ẩm.

 

Cô mặc một chiếc áo ngủ lụa màu champagne, đôi chân dài mảnh mai ẩn hiện.

 

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt là người đàn ông vẫn đang ngồi trên ghế sofa đơn, vẻ ngoài vẫn gọn gàng chỉn chu như trước.

 

Khương Lệnh Từ chưa rời đi, ngón tay thon dài đang cầm đuôi một con thú nhồi bông mà nghịch.

 

Lê Đường vừa nhìn thấy con cá voi bông, một vệt đỏ bừng lập tức từ tai lan ra khắp người.

 

A a a a a!!!

 

Đây chẳng phải là… đồ dính bẩn đêm đó sao!

 

Cô đã hoàn toàn quên mất.

 

“Lại đây.”

 

May mà dường như Khương Lệnh Từ không phát hiện điều gì khác thường, tiện tay ném con thú bông đi, ra hiệu cho cô nhìn về phía bàn trang điểm.

 

Lê Đường lúc này mới nhận ra, trên bàn trang điểm có thêm một chiếc hộp gỗ trầm hương tinh xảo.

 

Rõ ràng là anh vừa xuống lầu lấy lên.

 

Cô mở ra xem, bên trong là một chiếc quạt gấp bằng bạch ngọc, chất ngọc mịn màng, sờ vào ấm áp, được mài vô cùng trơn nhẵn.

 

Trên quạt chạm khắc những hoa văn tinh xảo, hoa lan và công trắng, tinh mỹ đến mức có thể gọi là tuyệt tác nghệ thuật.

 

“Đây là…”

 

Khương Lệnh Từ khẽ cười: “Là mấy ngày nay anh tự tay làm.”

 

Thế nhưng, khi Lê Đường muốn mở quạt ra, lại phát hiện không mở được.

 

Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là đồ chơi thôi sao?

 

Cô nghi hoặc nhìn về phía Khương Lệnh Từ.

 

Sau đó…

 

Khương Lệnh Từ nhẹ nhàng rút chiếc quạt bạch ngọc từ tay cô, cằm hơi nâng lên, giọng trầm thấp thanh nhã: “Lên giường nằm đi.”

 

Trên chiếc giường tròn rộng rãi phong cách công chúa, đôi chân thon trắng nõn của cô gái khẽ co lại.

 

Da thịt mềm mại, đầu ngón chân hồng như ngọc, đặt trên tấm drap lụa trơn bóng, gần như không có chút ma sát nào.

 

Khương Lệnh Từ hơi cúi xuống, bóng dáng cao gầy thanh tú mang theo cảm giác xâm lược mạnh mẽ.

 

Anh nhìn xuống cô từ trên cao, giọng nói mang theo mệnh lệnh: “Tự mình làm trước đi.”

 

“Còn nhớ lần trước anh dạy em thế nào không?”

 

Dưới ánh đèn mờ nhạt, thấp thoáng có thể thấy rõ nốt ruồi lệ đầy dụ hoặc dưới đuôi mắt anh.

 

Anh thậm chí còn chưa chạm vào cô, nhưng chỉ một ánh mắt, đã khiến toàn thân Lê Đường rịn một lớp mồ hôi mỏng.

 

Cô ngước nhìn người đàn ông đứng cuối giường, đôi mắt mơ màng ngây ngô, đôi môi ửng đỏ, trên đó vẫn còn dấu vết bị hôn đến sưng mọng.

 

Sự trong sáng ngây thơ ấy kết hợp với đường cong cơ thể mềm mại, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ đầy trụy lạc.

 

Cô khẽ run giọng: “Nhớ… nhớ chứ, nhưng đã…”

 

Khương Lệnh Từ tự nhiên cũng nhận ra vấn đề cô nói lần trước.

 

Cô không hề khoa trương.

 

Đúng là… rất nhiều nước.

 

Anh xoay ngược cây quạt lại, mày khẽ nhíu, dùng cán quạt nhẹ nhàng tách nơi đó ra một chút, giọng điềm nhiên: “Chữa bệnh cho em.”

 

Mười phút sau.

 

Khương Lệnh Từ vẫn áo vest chỉnh tề, ung dung quý phái ngồi trong phòng khách, cùng Lê Uyên bàn bạc về lễ thư, ngày gặp mặt chính thức của hai bên gia đình, cũng như các bước chuẩn bị cho hôn lễ.

 

Mà lúc này, trên chiếc giường tròn… toàn là nước óng ánh. So với những lần tỉnh giấc lúc nửa đêm trước đây thì nhiều hơn rất nhiều.

 

Nhưng lần này, không phải cá voi bông nữa… mà là chiếc quạt bạch ngọc đang không ngừng rung động.

 

Không ai biết rằng, thỉnh thoảng khi Khương Lệnh Từ đưa tay vào túi áo, thực chất là đang điều chỉnh vị trí và góc độ của đóa lan hồng được giấu trong quần.

 

Lê Uyên thấy Lê Đường lâu như vậy vẫn chưa xuống, định gọi người làm lên giục.

 

Khương Lệnh Từ tư thái đoan trang, ung dung thong thả nói: “Không cần vội. Để cô ấy nghỉ ngơi một chút.”

 

***

 

Lời nhắn của tác giả:

Nội tâm Khương đại hoa lan: Đừng làm phiền vợ chồng tôi.

 

Lê tiểu họa sĩ: Rất bận, miễn làm phiền.

Bình Luận (0)
Comment