Hoang Đường - Thần Niên

Chương 61

Nghe giọng Lê Uyên chợt trầm xuống, Khương Lệnh Từ như thể hoàn toàn không hay biết, nhíu mày nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, cô ấy chưa nói với anh sao?”

 

Lê Uyên cười lạnh: “Đương nhiên là chưa.”

 

A a a a a Đại Lê chơi không đẹp, lại còn bẫy lời! Khương Lệnh Từ còn thật thà trả lời nữa chứ?

 

Lê Đường đang uống sữa, chưa kịp chen lời. Đến khi cô buông ống hút thì đã quá muộn!

 

Cô rón rén định chuồn.

 

Khương Lệnh Từ vốn không định giấu chuyện này, vì anh từng nói với cô rằng trước khi sống chung phải gặp gia đình.

 

Khi đó, Lê Đường bảo cô không có người thân, người anh trai duy nhất của cô lại có  “huyết hải thâm thù”.

 

Khương Lệnh Từ / Lê Uyên đồng thanh gọi: “Lê Đường.”

 

Bị hai người đàn ông khí thế mạnh mẽ đồng thời nhìn chằm chằm. Lê Đường đứng bên lưng ghế sô-pha, đầu óc nóng lên: “Nghe em giải thích đã…”

 

Tối hôm đó, Lê Đường bị Lê Uyên phạt đứng ba tiếng đồng hồ, còn bị bắt viết một bài kiểm điểm mười ngàn chữ. Sau đó lại bị Khương Lệnh Từ dùng quạt ngọc trắng “chơi đùa” suốt ba tiếng, cuối cùng mệt lả ngủ thiếp đi.

 

Cả tinh thần lẫn thể xác đều bị trừng phạt. Ngay cả trong mơ, cô cũng lẩm bẩm: Không dám nữa…

 

Ngày gặp mặt chính thức, hai nhà hẹn nhau tại nhà cũ của nhà họ Khương.

 

Dù sao nhà họ Khương có hai vị trưởng bối cao tuổi, Lê Uyên không muốn để em gái bị người ta bàn tán, nên vẫn theo đúng lễ nghĩa của bậc hậu bối.

 

Dù là nhà trai cầu hôn, nhà gái có thể làm cao một chút, nhưng Lê Uyên không cố tình làm như vậy. Bởi vì anh ấy cảm thấy hạ thấp người khác để nâng cao bản thân là một hành động rất thấp kém.

 

Anh ấy sẽ không làm thế, và cũng dạy em gái mình như vậy. Khương Lân vốn rất hiểu Lê Uyên, nên cá nhân ông vô cùng tán thưởng nề nếp gia phong của nhà họ Lê.

 

Thế nên, dù chưa gặp Lê Uyên, các thành viên khác của nhà họ Khương cũng đã có ấn tượng rất tốt về anh ấy.

 

Bên phía Lê Uyên, anh ấy từng nghe Lê Đường kể về lần cô gặp gia đình nhà họ Khương trước đây.

 

Khi đó, nhà họ Khương tưởng cô là một cô nhi nhưng không hề xem thường, trái lại, cả gia đình đều trịnh trọng tiếp đón.

 

Điều đó cho thấy một gia tộc thực sự danh giá sẽ không có thói quen phân biệt giàu nghèo.

 

Vì thế, buổi gặp mặt giữa hai nhà diễn ra vô cùng hòa hợp.

 

Lần đầu tiên  Lê Đường gặp bố của Khương Lệnh Từ, cảm thấy khá mới lạ. So với Khương Lệnh Từ, người luôn xa cách, lạnh lùng như tảng băng ngàn năm thì bố của anh lại có vẻ ôn hòa, ấm áp hơn rất nhiều.

 

“Lần trước con đến nhà, chú đang ở nước ngoài không kịp về, vô cùng tiếc nuối, chỉ có thể để vợ của chú thay mặt chào đón. Hôm nay gặp mặt chính thức, cũng nên bù lại quà ra mắt.”

 

Khương Lân lấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng du thuyền sang trọng.

 

Dưới mí mắt của anh trai mình, Lê Đường ngoan ngoãn và lễ phép từ chối: “Chú ơi, món quà này quá quý giá, con không thể nhận được…”

 

Khương Lân cười ôn hòa: “Đứa nhỏ này, sao mà khách sáo giống anh trai con thế. Lần trước chú tặng nó một phương tiện đi lại, nó cũng không nhận.”

 

Lê Uyên nhớ lại lần trước ở Ngư Sậu Phủ, Khương Lân cũng như hôm nay, vừa đến đã đưa cho anh ấy một bản hợp đồng chuyển nhượng máy bay tư nhân, nói là quà tặng cho huynh đệ kết bái.

 

Vấn đề là… người bình thường ai lại dùng máy bay tư nhân để đi lại?

 

Khương Lệnh Từ nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay Lê Đường: “Không đắt, nhận đi.”

 

Lê Đường lười đẩy qua đẩy lại, vốn dĩ cô không thích kiểu khách sáo của người lớn, nên thuận theo: “Vậy được rồi. Cảm ơn chú.”

 

Trong lòng: Cùng lắm sau này ly hôn rồi trả lại.

 

Khương Lân cười nói: “Không cần khách sáo.”

 

Ông vốn rất quý Lê Uyên, từ trước khi gặp mặt, đã nghe Lê Uyên kể rất nhiều chuyện thời thơ ấu của Lê Đường. Trong miệng Lê Uyên, em gái tuy có chút kiêu căng, khó nuôi, lại còn nổi loạn, nhưng phần lớn thời gian vẫn giống như một tiểu thiên sứ đáng yêu.

 

Vậy nên, Khương Lân cũng yêu ai yêu cả đường đi, mỉm cười trêu ghẹo: “Anh trai con từng nói, con từ nhỏ đến lớn chẳng biết khách sáo là gì, thẳng thắn và bộc trực. Sau này đã là người một nhà, không cần thay đổi tính cách.”

 

Ý tứ rất rõ ràng, cho dù sau khi kết hôn, Lê Đường vẫn có thể là chính mình, không cần thay đổi vì thân phận.

 

Lê Uyên khá hài lòng với thái độ của nhà họ Khương. Miễn cưỡng xứng đôi với công chúa nhỏ nhà họ Lê.

 

Nửa tiếng sau.

 

Cuối cùng Lê Đường cũng thoát thân, kéo Khương Lệnh Từ đi dạo trong vườn. Gặp mặt gia đình đúng là mệt thật.

 

Cô thở dài một hơi, bỗng tinh mắt phát hiện ra một nhà kính thủy tinh mới xuất hiện: “Ủa, lần trước chưa thấy cái này. Mới xây à? Có loài hoa quý nào mà cần đặc biệt làm nhà kính vậy?”

 

Nào ngờ, bên trong chẳng có loài hoa quý nào cả, chỉ có hai cây con gầy gò. Ngay cả giống cũng không phải loại quý hiếm gì, chỉ là hai cây lê nhỏ xíu.

 

Lê Đường ngẩng đầu nhìn nhà kính xa hoa, rồi lại nhìn hai cây lê nhỏ bé, xác nhận mình không nhìn nhầm. Không gian rộng lớn như vậy, chỉ có hai cây non, chẳng còn gì khác.

 

“Giống cây đặc biệt gì sao?”

 

“Không, chỉ là cây lê bình thường.”

 

“Người quan trọng nào tặng sao?”

 

“Không, người làm vườn mua.”

 

“Thế sao lại xây hẳn một nhà kính thủy tinh cho chúng?”

 

Khương Lệnh Từ nhẹ nhàng vuốt v3 một cây non, lá xanh biếc khẽ rung rinh. Khóe môi anh vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt: “Những cây non đáng yêu thế này, không đành lòng để chúng chịu gió mưa.”

 

Lê Đường: Sở thích của người có văn hóa, một kẻ mù văn hóa như cô không hiểu nổi.

 

Cô quan sát hai cây lê mất tận mười phút, vẫn không nhìn ra điểm đặc biệt.

 

Rời khỏi nhà kính, Lê Đường nhớ đến chuyện chính, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, rụt rè hỏi: “Đã gặp mặt người nhà rồi, bước tiếp theo là đi đăng ký kết hôn đúng không?”

 

Đăng ký xong, cô sẽ trở thành bà Khương.

 

Gió khẽ thổi qua, một cánh hoa đào rơi xuống trán Lê Đường, cô thấy hơi nhột.

 

Khương Lệnh Từ giơ tay giúp cô gạt xuống, đầu ngón tay vô tình khẽ vuốt, giọng điềm nhiên: “Phải tổ chức hôn lễ xong mới có thể đăng ký.”

 

Lê Đường cảm giác trời đất tối sầm. Rốt cuộc đến bao giờ triển lãm tranh của cô mới có thể được tổ chức đây a a a!

 

Nếu không nhanh lên, cô sẽ bị Tưởng Trác, kẻ giỏi bắt chước kia giành trước mất!

 

Khương Lệnh Từ ung dung nói tiếp: “Bước tiếp theo là chọn váy cưới.”

 

Đúng lúc này, Tần Uẩn Khê đứng ở cửa vẫy tay với cô, tao nhã gọi: “Đường Đường, lại đây chọn váy đẹp.”

 

Đúng là rất đẹp.

 

Bà nội Khương và bà Tần đều có gu thẩm mỹ rất tốt. Để tiện cho Lê Đường, họ đã chọn sẵn một loạt mẫu, chỉ đợi cô chọn màu sắc và kiểu dáng yêu thích, sau đó sẽ mời đội ngũ thiết kế hàng đầu thế giới may đo riêng.

 

Xưởng may lễ phục xa xỉ quốc tế.

 

Dạo gần đây, cả đội ngũ đã chuyển đến địa điểm thuộc tập đoàn Khương thị tại Lăng Thành, chỉ để phục vụ việc thiết kế và may đo toàn bộ lễ phục cho Lê Đường và Khương Lệnh Từ.

 

Lê Đường thay một bộ lễ phục ren thủ công đính đá cầu kỳ, tà váy dài quét đất. Cô có gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo, nhưng khi không cười lại mang theo nét lạnh lùng kiêu sa. Giờ phút này, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh được tết lại bằng chuỗi kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, cả người toát lên vẻ rực rỡ chói mắt.

 

Nhìn vào gương, cô bỗng có một thoáng hoảng hốt không dám tin. Sắp kết hôn thật rồi sao?

 

Cho đến khi Khương Lệnh Từ xuất hiện trong bộ lễ phục phong cách cung đình được thiết kế ăn ý với cô.

 

Áo sơ mi lụa bóng loáng, phối cùng áo choàng dài thêu chỉ vàng tinh xảo nhưng không phô trương, vừa cao quý vừa thanh lịch. Giây phút anh đứng từ xa nhìn lại, ánh mắt khiến người ta có cảm giác như một sự giao thoa giữa thần thánh và lười nhác, toát lên một nét đẹp hoang đường nhưng mê hoặc.

 

Khiến người ta chỉ muốn kéo anh từ trên thần đài xuống, làm đủ mọi chuyện không nên làm. Lê Đường vừa nghĩ vậy, lập tức không chút do dự mà làm theo.

 

Mặc lễ phục vào thì đẹp, nhưng cởi ra lại rất phiền phức. Cô không cho ai khác giúp, mà chỉ đứng trên bục cao, mỉm cười với Khương Lệnh Từ, đầu ngón tay khẽ chỉ về phía anh, ngữ điệu lười nhác mà kiêu ngạo: "Anh lại đây, giúp tôi cởi ra."

 

Nhân viên trong đội tạo hình đều rất tinh ý, lập tức rời khỏi phòng. Dù sao đây là địa bàn của ai, ai trả tiền cho họ, bọn họ đều rõ cả. Tình thú của giới nhà giàu, ai cũng ngầm hiểu.

 

Khương Lệnh Từ chậm rãi cởi khuy tay áo, cởi bỏ chiếc áo khoác có phần dày trên người, sau đó mới ung dung bước về phía Lê Đường.

 

Cô đứng trên bục cao, vừa vặn ngang tầm mắt với anh.

 

Anh thật sự rất cao.

 

Rất hiếm khi nhìn anh từ góc độ này, Lê Đường cảm thấy khá mới lạ. Dưới ánh đèn trắng chói chang, đôi mắt anh như phủ một lớp sương mỏng, hôm nay anh không đeo kính, nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt trông như một cánh bướm đỏ khẽ vỗ cánh trong sương sớm mùa đông.

 

Lê Đường đưa tay chạm nhẹ vào đó, lần đầu tiên nảy sinh ý muốn vẽ lên người anh, chỉ đơn thuần là vẽ, không có mục đích gì khác.

 

Đợi cô chạm đủ, Khương Lệnh Từ mới nhẹ nhàng nắm lấy vòng eo thon của cô, bế cô từ bục cao xuống, từng bước từng bước đi vào phòng thử đồ cách đó không xa.

 

Tà váy dài quét trên nền nhà sáng bóng như gương, gợn lên từng lớp từng lớp như sóng biển.

 

Phòng thử đồ không hề chật chội, thậm chí còn có cả một bộ sofa. Rèm nhung đỏ hoàn toàn được kéo lại, chỉ còn hai bức tường gương soi phản chiếu mọi thứ một cách rõ ràng không sót một chi tiết nào.

 

Chiếc lễ phục này có rất nhiều nút ẩn, giấu rất kỹ, nhìn bề ngoài không thể nhận ra phải cởi từ đâu.

 

Lê Đường cũng không nói cho Khương Lệnh Từ biết, chỉ vô tư đứng yên tại chỗ. Để anh tự tìm.

 

Lê Đường mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra chút khiêu khích: “Giáo sư Khương tài giỏi như vậy, chẳng lẽ ngay cả một chiếc váy cũng không cởi được sao? Nếu vậy thì đêm tân hôn phải làm thế nào đây? Chi bằng tổng duyệt trước đi.”

 

Lời đề nghị của Lê Đường lúc nào cũng mang chút tùy hứng, nhưng lần này, hiếm khi Khương Lệnh Từ lại đồng tình: “Em nói đúng, nên tổng duyệt trước.”

 

Lễ cưới không cần tổng duyệt, nhưng đêm tân hôn thì cần. Đây cũng coi như một cách khác để coi trọng hôn lễ, phải không?

 

Chiếc sơ mi lụa trên người Khương Lệnh Từ vô cùng tinh xảo, trên bề mặt như có ánh sáng lấp lánh, có thể thấy chất liệu xa xỉ đến nhường nào. Khi bàn tay anh lướt qua lớp váy cưới, ống tay áo vô tình chạm vào làn da trơn mịn của cô, khơi dậy từng đợt sóng rung động.

 

Lê Đường cảm thấy chân mình hơi mềm nhũn, không biết là cô đang làm khó Khương Lệnh Từ, hay là đang tự hành hạ bản thân nữa. Nhưng lời đã nói ra rồi, nếu rút lại thì quá mất mặt.

 

Bàn tay cô vô thức chống lên một mặt bàn, ánh mắt theo đó mà nhìn qua, hóa ra là một bàn trang điểm ẩn. Ngăn kéo bên trong đầy ắp mỹ phẩm.

Bình Luận (0)
Comment