Hoang Đường - Thần Niên

Chương 69

Đến khi công chúa Lê Đường được phê chuẩn quyền mặc quần áo, đã là chuyện của nửa tháng sau.

 

Ở nhà tr@n truồng hơn nửa tháng trời! Ai mà tin nổi.

 

Lâu rồi không mặc quần áo, vừa khoác lên người, Lê Đường cảm thấy có gì đó không đúng, lớp vải cọ xát vào da, hơi khó chịu.

 

Ngay cả lụa cũng thấy rát!

 

Trước gương toàn thân trong phòng thay đồ, Lê Đường khoác lên mình một chiếc váy đen dài, dáng người thướt tha, đường cong mềm mại. Dưới sự chăm sóc của Khương Lệnh Từ suốt thời gian qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên hồng hào, tinh xảo, môi đỏ răng trắng, quyến rũ kiều diễm hơn hẳn dáng vẻ xanh xao, gầy guộc trước đây.

 

Thế nhưng, biểu cảm của Lê Đường lại vô cùng nặng nề: “Hình như tôi béo lên rồi.”

 

Khương Lệnh Từ đứng bên cạnh thắt cà vạt. Anh mặc một bộ vest đen thuần, vừa cao quý vừa chỉn chu, thậm chí còn cài lên áo chiếc trâm cài bằng ngọc lục bảo.

 

Hôm nay họ phải đến từ đường tế bái tổ tiên, đây cũng là một nghi thức bắt buộc trước lễ cưới chính thức.

 

Nghe thấy lời cô nói, ánh mắt anh khẽ lướt qua, nhẹ như không, không hề có chút trêu chọc nào, mà giống như đang nghiên cứu luận văn: “Vòng ngực lớn hơn khoảng 1,5 cm. Những chỗ khác không thay đổi.”

 

Lê Đường cảm thấy anh chỉ đang nói bừa, nhất định không thể nào chính xác được. Cô lập tức lấy thước dây ra đo thử.

 

Không sai! 1,5 cm, không hơn không kém.

 

Thước dây trượt khỏi ngón tay cô rơi xuống đất, Lê Đường kinh ngạc nhìn người đàn ông vẫn điềm nhiên như không: “Khương Lệnh Từ, anh là thước dây tinh chuyển thế đấy à?”

 

Khương Lệnh Từ cài xong cài áo, thuận tay nhặt lấy chiếc thước dây rơi xuống, chậm rãi cuộn lại đặt vào ngăn kéo, giọng nói trầm ấm: “Nếu em chạm vào một thứ hằng ngày, em cũng sẽ nhìn ra ngay.”

 

“Ví dụ?”

 

Khương Lệnh Từ khẽ cười: “Chín đồng xu.”

 

Lê Đường: “…”

 

Cách so sánh mang đậm phong vị “cổ xưa” này lập tức kéo ký ức của cô trở về những video giải trí trên Weibo.

 

Từ sau khi Khương Lệnh Từ phát hiện cô có tài khoản phụ bí mật, cô không còn đăng nhập nữa.

 

Thậm chí, anh còn hỏi cô: “Tại sao không vẽ nữa?”

 

Lê Đường thở dài đầy tâm trạng: “Giờ tôi còn có thể vẽ anh sao?”

 

Khương Lệnh Từ mở tủ trang sức, lấy ra đôi vòng ngọc lục bảo, cẩn thận đeo lại lên tay cô, giống như lần đầu tiên.

 

Lần trước chơi ván trượt, Lê Đường tháo vòng cất vào túi, sau đó dưỡng thương nên vẫn chưa đeo lại.

 

Dù sao thì, đi loanh quanh trong nhà mà không mảnh vải che thân đã đủ bi3n thái rồi, lại còn đeo thêm hai chiếc vòng kêu leng keng nữa thì…

 

Khả năng chịu đựng của nghệ sĩ đôi khi cũng có giới hạn.

 

Khương Lệnh Từ chậm rãi siết nhẹ những ngón tay cô đang đặt trong lòng bàn tay anh.

 

Vòng ngọc lục bảo trên cổ tay cô phản chiếu ánh sáng, tương xứng với cài áo trên ngực anh. Hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói trầm ấm của anh vang vọng trong căn phòng rộng lớn: “Bà Khương có thể làm bất cứ điều gì, ngoại trừ…”

 

“Trò chơi nguy hiểm.”

 

Bốn chữ được nói ra với từng chữ được dừng lại một cách có chủ ý.

 

Lê Đường theo phản xạ ngẩng đầu lên. Ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ kính sát đất trong phòng khách, phủ lên gương mặt tinh xảo của người đàn ông một tầng sáng vàng dịu nhẹ.

 

Cô bỗng nhiên nhớ đến một câu nói của Albert Camus: “Những người dịu dàng nhất, lại chính là những người khó khuất phục nhất.”

 

Khương Lệnh Từ chính là người mà Lê Đường khó lòng thuần phục. Nhưng cô lại không cảm thấy phản cảm khi bị anh quản thúc.

 

Ngoại trừ Lê Uyên ra, từ nhỏ đến lớn chẳng có ai muốn quản cô, nhưng từ khi Lê Uyên khởi nghiệp, phần lớn tinh lực đều phải dồn vào sự nghiệp.

 

Trong lòng Lê Đường, anh trai cô là người có năng lực, có thủ đoạn, có dã tâm, dù làm bất cứ việc gì cũng đều là giỏi nhất, vốn sinh ra để đứng trên đỉnh cao, chứ không phải từ bỏ tất cả để ngày ngày ở nhà chăm sóc cô.

 

Cô học cách độc lập từ rất sớm, cự tuyệt sự quản giáo của anh trai, bởi vì cô không muốn trở thành gánh nặng của anh trai.

 

Thực ra, Lê Đường rất muốn được ai đó quản thúc, như vậy cô sẽ cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ có gia đình. Những đứa trẻ khác đều có người thân lo lắng cho mình, trời chập choạng tối sẽ có người ra công viên gọi về ăn cơm.

 

Những đứa trẻ không có người thân chỉ có thể đợi đến khi trời hoàn toàn tối đen, bụng đói meo rồi mới lê bước trở về nơi ở tạm bợ. Nhưng nơi đó không phải nhà.

 

Thế nhưng, cô lại không dám nhận sự quản thúc của Khương Lệnh Từ. Nhỡ đâu một ngày nào đó, anh cũng cảm thấy cô là gánh nặng, không muốn quản cô nữa thì sao?

 

Dù gì thì… chẳng ai có nghĩa vụ phải quan t@m đến người khác cả đời.

 

Lê Đường thản nhiên khoác tay Khương Lệnh Từ.

 

Tại nhà cũ của nhà họ Khương.

 

Mãi đến hôm nay, cô mới thực sự cảm nhận được nhà họ Khương là một thế gia cổ xưa với nền tảng đồ sộ, quy củ và tôn ti chặt chẽ đến mức nào.

 

Thậm chí, những nhân vật họ Khương mà cô từng thấy trên các bản tin chính thống, khi đến đây tham gia lễ tế bái, cũng chỉ có thể đứng ở hàng cuối.

 

Tựa như chỉ trong chớp mắt, cô đã bị đưa trở về hàng trăm, hàng ngàn năm trước.

 

Lê Đường cùng Khương Lệnh Từ bước vào từ đường, đứng ở hàng đầu tiên dâng hương bái lạy. Nhìn những bài vị dày đặc xếp ngay ngắn trước mặt, cô chợt có cảm giác mình hoàn toàn lạc lõng với gia tộc này, giống như một kẻ ngoại lai xâm nhập.

 

Những người khác chỉ có thể dâng hương ở ngoài cửa từ đường.

 

Khói hương nghi ngút, mùi hương trầm đậm đặc len lỏi trong hơi thở, không quá cay nồng nhưng vẫn mang đến một cảm giác tồn tại mãnh liệt.

 

Tầm mắt cô dừng lại trên tấm đệm quỳ trước bài vị, tò mò hỏi: “Anh quỳ ở đây sao?”

 

“Hồi nhỏ cũng phải quỳ à? Có sợ không?”

 

Không khí nơi này mang theo một vẻ trang nghiêm khó tả, tựa như có một tầng mây nặng nề bao phủ, khiến ngay cả giọng nói của cô cũng vô thức nhỏ đi, dè dặt hơn bình thường.

 

Khương Lệnh Từ lập tức nhận ra sự bất an của cô. Có lẽ do cô chưa từng thấy qua cảnh tượng này, sợ lát nữa đến khu lăng mộ tổ tiên sẽ càng căng thẳng hơn, nên anh chỉ thản nhiên đáp, giọng điệu như đang trò chuyện bình thường: “Đều là người thân cả, có gì phải sợ. Lúc nhỏ anh nghịch ngợm, thường xuyên bị ông nội phạt quỳ. Có lần còn vẽ bậy lên bài vị của cụ tổ, bị phạt thêm tội, quỳ suốt một đêm.”

 

Trong mắt Lê Đường lóe lên sự kinh ngạc rõ rệt, cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Khương Lệnh Từ đứng trước chiếc bàn thờ cổ kính nặng nề, dáng người cao ráo tuấn tú, trong màn khói hương lượn lờ càng toát lên vẻ tao nhã, xuất trần.

 

Hệt như một vị công tử thế gia hoàn mỹ, cao quý được nuôi dưỡng trong những gia tộc danh giá cách đây hàng trăm năm. Tài mạo song toàn, ôn nhuận như ngọc, cung kính khiêm nhường, nghiêm khắc giữ lễ. Dường như mọi mỹ từ tốt đẹp nhất đều có thể đặt lên người anh.

 

Thật khó mà tin nổi, một người như anh lại từng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế với bài vị tổ tiên.

 

Giọng nói của cô lộ rõ vẻ nghi ngờ: “Thật á?”

 

Khương Lệnh Từ: “Không tin?”

 

Lê Đường gật đầu: “Không giống chuyện anh sẽ làm hồi nhỏ chút nào.”

 

Khương Lệnh Từ nhàn nhạt hỏi lại: “Vậy anh nên như thế nào?”

 

Lê Đường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương Lệnh Từ, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

 

Cô cảm thấy hồi nhỏ chắc anh cũng giống như phiên bản thu nhỏ của bây giờ, một tiểu quý ông ngày nào cũng giữ khuôn mặt nghiêm nghị.

 

Khương Lệnh Từ vừa nhìn nét mặt của cô liền biết cô đang nghĩ gì. Anh dẫn cô đến bên cạnh bàn thờ, ra hiệu cho cô ngẩng đầu lên: "Hàng thứ ba, đếm từ trái qua, bài vị thứ sáu."

 

Trên mép bài vị vẫn còn sót lại một vết mực xanh lam rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra.

 

May mà Lê Đường có thị lực siêu phàm 5.1*, nhìn rõ mồn một.

(*) Thị lực 5.1 là một chỉ số thị lực trong hệ đo lường của Trung Quốc. Hệ này thường dùng thang đo từ 4.0 đến 5.3, trong đó:

4.0 - 4.9: Thị lực kém đến trung bình.

5.0: Thị lực bình thường (tương đương 20/20 trong hệ đo phương Tây).

5.1 - 5.3: Thị lực vượt trội, có thể nhìn rõ hơn người bình thường.

 

Nếu so sánh với hệ đo của phương Tây (Snellen), thị lực 5.1 tương đương khoảng 20/10, tức là có thể nhìn rõ ở khoảng cách 20 feet trong khi người bình thường chỉ thấy rõ ở 10 feet.

 

Nghĩ đến chuyện Khương Lệnh Từ dám vẽ bậy lên bài vị tổ tiên mà không thấy bị báo ứng gì, cô chợt cảm thấy các bậc tiền bối nhà họ Khương hẳn đều là những người nhân từ, bao dung.

 

Tâm trạng của cô bỗng nhiên thả lỏng, cảm giác căng thẳng ban đầu cũng tiêu tan. Những bài vị san sát xếp ngay ngắn kia, dường như cũng không còn đáng sợ như trước nữa.

 

Vậy nên, đến khi họ đến lăng mộ tổ tiên của nhà họ Khương, tâm trạng của Lê Đường vẫn rất thoải mái. Lễ tế bái trước hôn lễ vốn là một nghi thức mang ý nghĩa tốt lành.

 

Chỉ là lăng mộ nằm sâu trong núi, đường quanh co khúc khuỷu, đi một hồi lâu mới đến nơi, khiến Lê Đường gần như chóng mặt.

 

Ngoài cửa xe, dãy núi xanh biếc trải dài bất tận. Trong khoang xe, Lê Đường tựa đầu lên vai Khương Lệnh Từ, hít thở hương thơm thanh lạnh của hoa mai trên người anh, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Cộng thêm việc tối qua cô ngủ không ngon, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Năm phút trước khi đến nơi, Khương Lệnh Từ khẽ gọi cô: "Lê Đường, sắp đến rồi."

 

"Buồn ngủ quá…" Lê Đường theo thói quen bắt đầu làm nũng.

 

Cô vốn là người khó dậy vào buổi sáng, mỗi lần thức dậy đều phải mất một lúc mới tỉnh táo. Khi có Khương Lệnh Từ bên cạnh, cô còn phải được dỗ dành, nhất là quãng thời gian bị thương gần đây, cô đã quen với điều đó rồi.

 

"Về nhà rồi ngủ tiếp." Giọng Khương Lệnh Từ trầm ấm, dễ nghe, chưa bao giờ mất kiên nhẫn, cũng không hề cáu gắt, từng câu nói đều giống như đang dỗ dành cô vậy.

 

Lê Đường thường mềm lòng trước những lời nhẹ nhàng, mà còn rất giỏi được đằng chân lên đằng đầu: "Vậy thì thầy Khương phải hôn tôi một cái, tôi mới dậy được."

 

Trong cùng khoang xe với họ, bà Tần không nhịn được mà bật cười khẽ. Cơ thể Lê Đường đột nhiên cứng đờ. Cô ngước mắt lên, chạm ngay vào ánh nhìn đầy ý cười của bà Tần ở hàng ghế sau…

 

Hoàn toàn tỉnh táo luôn!!!

 

"Đường Đường, đừng căng thẳng. Mẹ không phải kiểu mẹ chồng cay nghiệt, thấy con dâu và con trai tình cảm tốt lại khó chịu đâu."

 

Tuy mối quan hệ giữa bà và Khương Lân chỉ dừng lại ở mức tôn trọng lẫn nhau, nhưng bà vẫn rất ủng hộ việc con trai và con dâu yêu đương ngọt ngào.

 

"A Từ, Đường Đường bảo con hôn nó, sao còn chưa hôn? À, mẹ hiểu rồi, là muốn mẹ nhắm mắt lại đúng không?"

 

Khương Lệnh Từ bị người mẹ luôn thanh lịch, điềm tĩnh của mình trêu chọc, nhưng vẫn giữ được vẻ bình thản không gợn sóng: "Mẹ, nên xuống xe rồi."

 

Không biết từ lúc nào, xe đã dừng lại. Phía trước chính là lăng mộ tổ tiên của nhà họ Khương, cần phải đi bộ lên núi để thể hiện sự tôn kính với bậc trưởng bối.

Bình Luận (0)
Comment