Chiều hôm đó, khi Khương Lệnh Từ từ Viện Nghiên cứu Văn tự cổ trở về nhà, vừa mở cửa ra liền thấy Lê Đường nằm sấp trên ban công hóng gió, dáng người mảnh mai, yếu ớt, nhìn như thể có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hàng mày của anh khẽ nhíu lại. Trước đây không để ý, nhưng hình như chỗ này khá nguy hiểm. Hoặc là phong tỏa ban công, hoặc là đổi chỗ ở.
Cùng lúc đó, Khương Lệnh Từ đi đến, trực tiếp bế cô đặt lên ghế quý phi* bên cạnh.
(*) 贵妃榻 (ghế quý phi) là một loại ghế dài có tựa lưng thấp hoặc không có tựa lưng ở một bên, thường được dùng để ngả lưng, nghỉ ngơi. Loại ghế này có thiết kế thanh thoát, tao nhã, gắn liền với hình ảnh các phi tần trong cung đình thời xưa, đặc biệt là các quý phi, nên được gọi là ghế quý phi.
Khi Lê Đường không trang điểm trông vô cùng rạng rỡ, hôm nay lại mặc một chiếc váy lụa hai dây màu đỏ cực kỳ nổi bật, khiến cho mái tóc đen nhánh và đôi môi đỏ mọng càng thêm quyến rũ. Cô giống như một con công nhỏ kiêu ngạo mà kiều diễm.
Khương Lệnh Từ nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ đang phồng má tức giận, đôi mắt nhạt màu thoáng tối lại: “Sao thế?”
Con công nhỏ được quan tâm lại càng giận dỗi: “Đại Lê quá đáng lắm!”
Cô dốc hết tâm sức cầu bùa, lại còn gửi chuyển phát nhanh quốc tế, vậy mà Lê Uyên chỉ mới đeo có mấy ngày đã nhắn tin mỉa mai cô.
Thế nên Lê Đường đã không chút do dự mà kể lại toàn bộ chuyện này cho Khương Lệnh Từ, còn nhờ đến vị giáo sư Khương công tâm làm trọng tài: “Anh nói xem, có phải anh ấy quá đáng lắm không?”
Khương Lệnh Từ khẽ biến sắc, ánh mắt lóe lên vẻ kỳ quái trong thoáng chốc: “Em đưa lá bùa đó cho Lê Uyên rồi à?”
“Đúng vậy!”
Lê Đường nói đầy lý lẽ: “Vốn dĩ là cầu cho anh ấy mà.”
“Em có gì mà tức giận, người nên tức giận là Lê Uyên.” Khương Lệnh Từ thản nhiên cởi áo vest trên người đặt sang một bên, bình tĩnh nói.
Lê Đường mở to đôi mắt tròn xoe: “Vậy mà anh lại bênh anh ấy?”
“Còn chưa kết hôn mà đã bắt đầu lấy lòng anh vợ rồi sao?”
Khương Lệnh Từ nheo mắt nhìn cô, ý cười nhàn nhạt: “Đó là bùa Quan Âm cầu con.”
Lê Đường: “Tất nhiên là em biết đó là Quan Âm…”
“Bùa gì cơ?”
Cô ngây người một thoáng, lập tức mở điện thoại tra cứu bùa Quan Âm cầu con, còn đưa hẳn màn hình đến trước mặt Khương Lệnh Từ: “Không gõ sai chữ chứ?”
Khương Lệnh Từ liếc mắt qua: “…Không sai.”
Nhìn từng câu từng chữ mô tả công dụng của lá bùa, Lê Đường rơi vào trầm mặc…
Một lúc sau, cô lặng lẽ quay lại giao diện WeChat, cố gắng vớt vát mối quan hệ anh em đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Đồ Ngốc Nhà Họ Lê: [Anh trai Đại Điềm Lê yêu dấu, thực ra lá bùa này là để chữa chứng "chủ nghĩa không kết hôn" nan y của anh đó, anh tin không?]
Lê Lê Nguyên Thượng Phổ: [Thử gọi cái tên đó thêm lần nữa xem.]
Đồ Ngốc Nhà Họ Lê: [Anh trai, em sai rồi. Mèo con quỳ xuống xin tha thứ.jpg]
Lê Lê Nguyên Thượng Phổ: [Ba ngày nữa anh về nước.]
Vừa nghe tin này, Lê Đường lập tức nhào vào lòng Khương Lệnh Từ: “Chồng ơi chồng ơi chồng ơi, còn một tháng nữa là chúng ta kết hôn rồi, vì thế sống chung trước khi kết hôn là một điều vô cùng hợp lý đúng không?”
Cô không muốn trong nửa tháng tới ngày nào cũng bị Đại Lê huấn luyện như lính đặc chủng a a a!
Nhất là gần đây cô chơi ván trượt bị thương đầy mình, cộng thêm vụ bùa Quan Âm cầu con, nếu để Lê Uyên bắt được, nhất định là xong đời.
Khương Lệnh Từ thuận thế ôm lấy cô, những ngón tay thon dài vô thức nghịch dải nơ trên vai cô.
Chiếc váy hai dây trên người Lê Đường có phần dây buộc không cố định, chỉ cần hơi kéo nhẹ, dải nơ sẽ bung ra, đương nhiên, váy cũng sẽ nhẹ nhàng trượt xuống. Nhưng anh hoàn toàn không có ý định tháo ra.
“Oh, sống chung trước khi kết hôn?”
Đôi môi mỏng của anh chậm rãi nhả ra mấy chữ quen thuộc này, nghĩ đến những ngày “sống chung trước khi kết hôn” trước đó, yết hầu khẽ trượt lên xuống, giọng trầm thấp mà rõ ràng: “Tiểu Đường Lê, sống chung trước khi kết hôn thì nên làm gì?”
“Ôi chao, anh đừng gọi cái tên xấu hổ đó nữa.” Lê Đường xấu hổ ngồi trong lòng anh, tất nhiên nghe ra ẩn ý rõ ràng trong lời nói của anh.
Nhưng khi cái tên nhõng nhẽo trẻ con của cô được thốt ra từ giọng nói trầm ấm từ tính của Khương Lệnh Từ, lại khiến cô có một cảm giác rung động khó tả, hơi không chịu nổi mà lên tiếng.
Khương Lệnh Từ rất tôn trọng ý kiến của tương lai bà Khương, lập tức thuận theo hỏi: “Vậy gọi là gì?”
Đôi mắt của Lê Đường phủ một lớp sương mờ, cô vô thức mím môi, suy nghĩ mãi cũng không ra được, cuối cùng bực bội dùng trán chạm vào trán Khương Lệnh Từ, nhìn thẳng vào mắt anh, buông xuôi nói: “Muốn gọi sao thì gọi.”
Miệng là của anh, thích gọi thế nào thì gọi vậy.
Nhưng quan trọng hơn cả là, vào khoảnh khắc này, cơ thể của họ đang vô cùng khao khát nhau.
Trong thời gian Lê Đường bị phạt, họ không làm gì cả. Sau khi phạt xong thì đến lễ cúng tổ tiên trước hôn nhân, tiếp theo là kỳ kinh nguyệt của cô. Nếu không tính đêm đó khi Khương Lệnh Từ ôm cô ngủ mà không làm gì khác, thì cũng đã hơn một tháng rồi họ chưa thực sự gần gũi.
Lần cuối cùng… lại còn là trong phòng thử đồ.
Ai mà tin được, mỗi đêm hai con người trẻ tuổi, tràn đầy h@m muốn lại chỉ nằm dưới chăn trò chuyện thuần khiết.
À không, có "vào" nhưng vẫn chỉ là trò chuyện, hoàn toàn không động đậy. (Tất nhiên, khi đó Lê Đường ngủ mất rồi, còn Khương Lệnh Từ có thực sự kiềm chế hay không thì cô không biết.)
Còn về 1.5 cm tăng thêm kia, không phải do xoa bóp mà có, mà là nhờ Khương Lệnh Từ ngày nào cũng chăm sóc cô bằng những món ngon bổ dưỡng.
Lúc này, đầu óc của Lê Đường có chút mơ hồ. Rõ ràng Khương Lệnh Từ còn chưa làm gì, nhưng cơ thể cô đã bắt đầu nóng lên không kiểm soát. Có lẽ là do quãng thời gian qua, cơ thể cô đã quá quen với anh.
Cô đang ngồi trên đùi Khương Lệnh Từ, chân tách ra một chút. Lê Đường rất thích được ôm như vậy, khiến cô có cảm giác an toàn. Nhưng tư thế này cũng có một lỗi lớn, chỉ cần có chút động tĩnh, thì cảm xúc cơ thể sẽ lộ ra ngay. Anh không che giấu được, cô cũng không giấu được.
Ngón tay thon dài của người đàn ông xuyên qua lớp vải mỏng, nhấn nhẹ xuống, ánh mắt anh khẽ rủ xuống, giữa hàng mày mang theo vẻ lạnh nhạt, chậm rãi hỏi: "Hết rồi?"
Hết gì, không cần nói cũng biết.
"Ừm."
Bị chạm vào như vậy, nhiệt độ cơ thể của Lê Đường không tự chủ được mà tăng cao, khuôn mặt cũng dần ửng đỏ. Giọng cô nhỏ đến mức như gió thoảng, nhưng nội dung lại vô cùng táo bạo: "Vậy hôm nay có thể không dùng cái đó rồi."
Không dùng cái gì, cũng không cần nói ra.
Hơi thở của Khương Lệnh Từ bỗng chốc trở nên nóng rực, nhưng lý trí vẫn còn: "Không được."
Nhưng Lê Đường lại hơi thở nhẹ bên tai anh, giọng nói mềm mại như dụ dỗ, cũng như tự mình bước vào cạm bẫy: "Lâu lắm rồi, anh không muốn thử chút gì thú vị à?"
"Em muốn thử cái gì?"
"Tôi đọc thấy có người nói… chơi trần có thể kéo dài…"
Còn chưa nói hết câu, Khương Lệnh Từ đã bất ngờ dùng một tay bế bổng cô lên, tay còn lại đặt ngón trỏ lên môi cô: "Suỵt."
Lê Đường theo phản xạ ôm chặt lấy eo anh, đôi môi đỏ mọng chạm nhẹ vào ngón tay anh, mơ hồ tiếp tục nói: "Thật sự rất thú vị mà…"
Khương Lệnh Từ bình thản đẩy cửa thư phòng ra: "Không cần chơi trần cũng có thể thú vị."
Lê Đường: "Ý anh là gì?"
Rất nhanh thôi, cô đã hiểu. Thư phòng có trần cao gần năm mét, ba mặt tường đều đầy ắp sách, trong đó không ít là sách cổ và những mảnh giáp cốt văn, phần lớn được chuyển từ nhà cũ về. Một số đến từ căn nhà riêng của Khương Lệnh Từ, còn một số đã có sẵn ở đây từ trước.
Ở trong một căn phòng tràn ngập mùi sách như thế này, Lê Đường lại không cảm thấy "thú vị" chút nào…
Thậm chí, trong thoáng chốc, Lê Đường còn cảm thấy… lãnh cảm. Dù sao thì, một kẻ dốt Văn như cô, sao có thể chịu nổi nhiều sách như vậy? Ai mà lại có những ý nghĩ đặc biệt với sách chứ!
Cô do dự nhìn về phía Khương Lệnh Từ, chẳng lẽ… đây là sở thích đặc biệt của giáo sư Khương?
Biểu cảm trên mặt Lê Đường chẳng giấu được gì.
Khương Lệnh Từ lại không hề vội vã, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc bàn làm việc rộng lớn bên cạnh giá sách. Sau đó, anh chống tay lên mép bàn, nghiêng người áp sát.
Ánh mắt Lê Đường lập tức bị thu hút. Người đàn ông có dáng người cao ráo, thẳng tắp, khi đứng trước bàn làm việc tỏa ra một áp lực mạnh mẽ. Với tư thế này, chiếc sơ mi phẳng phiu trên người anh hơi căng ra, thấp thoáng lộ ra đường nét cơ thể vô cùng hoàn mỹ, vừa vặn, không quá cơ bắp nhưng cũng không quá gầy, là tỷ lệ hoàn hảo giữa hai thái cực. Chỉ cần tăng hay giảm một chút thôi cũng sẽ làm mất đi sự hấp dẫn đầy tính gợi cảm này.
Nếu không, Lê Đường - một nghệ sĩ có tiêu chuẩn cực kỳ khắt khe về vẻ đẹp cơ thể, đã chẳng bị thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Chiếc nơ bướm trên vai cô hơi lỏng, không biết khi nào sẽ bung ra hoàn toàn. Lúc này, một khoảng da trắng mịn như tuyết thấp thoáng lộ ra.
Chưa kịp ngắm kỹ, Khương Lệnh Từ đã cầm lấy một cây bút lông mới tinh từ bên cạnh cô, giọng nói nhẹ nhàng và lịch sự: “Bút lông mới mua, chưa khai bút, cần làm phiền Lê tiểu thư một chút...”
Cùng lúc đó, nơ bướm chậm rãi bung ra, đầu bút lông mềm mại từ từ lướt dọc theo sống lưng trắng nõn của thiếu nữ. Từng cơn ngứa ngáy lan ra từ lớp da mỏng, chiếm trọn mọi giác quan của cô.
Cổ cô vô thức ngửa ra sau, đôi môi hé mở, cắn chặt nhưng vẫn không kiềm được những tiếng rên khe khẽ. Chưa bao giờ Lê Đường lại căm ghét sự nhạy cảm của cơ thể mình đến thế.
Cô khẽ kêu: “Tôi… tôi khó chịu quá.”
Khương Lệnh Từ giữ chặt thân thể đang giãy giụa của cô, giọng nói bình thản nhắc nhở: “Còn chưa bắt đầu đâu, khai bút cần rất nhiều nước.”
Giây tiếp theo, đầu bút lông dê được nhúng vào nơi nhỏ hẹp kia, lông bút thấm dần, đầu bút trở nên mềm mại hơn từng chút một.
Đây là một cây bút lông cực kỳ hiếm, cán bút được làm từ ngọc dương chi khắc hoa văn rồng, đầu bút lông mềm mịn, mảnh nhỏ.
Bút lông trước khi dùng phải được ngâm hoàn toàn trong nước. Tất cả bút lông mới của Khương Lệnh Từ đều do chính tay anh khai bút. Rõ ràng, anh rất thành thạo chuyện này.
Không bao lâu sau, từng sợi lông bút thấm đẫm hơi ẩm, tỏa ra một hương thơm ngọt ngào nồng nàn, là hương hoa cam.
Dạo gần đây, Lê Đường thường xuyên dùng sữa tắm có mùi hương này, giống như cơ thể cô đã hoàn toàn bị ướp trong nó.
Đầu bút thấm nước, từng sợi lông mềm mại như đang khắc họa từng dây thần kinh của thiếu nữ.
Cô ngồi trên bàn làm việc bằng gỗ, vừa rơi nước mắt vừa lùi ra sau, nhưng không sao thoát khỏi sự kiềm chế của Khương Lệnh Từ.
Đôi chân mảnh khảnh đá loạn, cô nghẹn ngào: “Không, đừng… Lấy ra… Mau lấy ra đi… Khương… ưm…”
Lê Đường không thể diễn tả nổi cảm giác lúc này. Cơn ngứa ngáy tận sâu trong xương tủy lan ra tứ phía, cào cấu từng dây thần kinh của cô, khiến cô phát điên.
Mặt bàn có màu gỗ trầm tối, thứ nước dư thừa từ quá trình khai bút chảy ra, lan dọc theo vân gỗ, loang rộng trên bàn.
Khương Lệnh Từ nhẹ nhàng dùng đầu bút thử một chút, sau đó bình thản nhận xét: “Cần ngâm thêm một chút nữa.”
Người khác khai bút bằng nước sạch, còn Khương Lệnh Từ lại dùng loại hương hoa quý hiếm nhất. Xa xỉ đến mức tận cùng.
***
Lời nhắn của tác giả:
Cách khai bút độc nhất vô nhị của giáo sư Khương đã được mở khóa!