Hoang Đường - Thần Niên

Chương 79

Anh rút một tờ khăn ướt lau sạch sẽ con linh miêu cực ngầu và đáng yêu trên trán cậu ấy.

 

Nguyễn Kỳ Chước: "Tại sao anh lại lau đi?"

 

Khương Lệnh Từ liếc cậu ấy, nhàn nhạt nói: "Tranh của vợ anh, chỉ có thể lưu lại trên người anh."

 

Bị tạt nguyên một gáo cẩu lương* vào mặt, Nguyễn Kỳ Chước nghẹn lời, cuối cùng chỉ yếu ớt nói: "Anh... cũng quá đáng rồi!"

(*) "Cẩu lương" (狗粮) là một từ lóng trong tiếng Trung, nghĩa gốc là "thức ăn cho chó". Tuy nhiên, trong ngôn ngữ mạng, nó được dùng để chỉ những khoảnh khắc thể hiện tình cảm ngọt ngào giữa các cặp đôi, khiến những người độc thân cảm thấy "ăn no cẩu lương" Tức là bị ép phải chứng kiến tình yêu của người khác mà không có ai để chia sẻ cùng.

 

Khương Lệnh Từ lạnh nhạt hỏi lại: "Anh có cần xin lỗi em không?"

 

Nguyễn Kỳ Chước: "..." Cậu ấy cũng không dám nhận đâu.

 

"Mầm non duy nhất của nhóm à, em chọc giận anh Khương làm gì, coi chừng bị ném xuống biển cho cá mập ăn đấy, hôm nay là địa bàn của anh ấy mà." Nam Uẩn vừa xem kịch vui, vừa nhấp một ngụm rượu.

 

"Vậy anh phải làm luật sư đại diện của em." Nguyễn Kỳ Chước hừ một tiếng, lặng lẽ chạy vào góc.

 

Lau đi thì sao chứ, cậu ấy đã chụp cả đống ảnh rồi, vốn dĩ cũng chỉ để đăng lên vòng bạn bè và Weibo thôi.

 

Nguyễn Kỳ Chước là một đại gia truyền thông cực kỳ gần gũi với thực tế, lại là con nhà giàu, được cư dân mạng gọi là "mạng lưới quan hệ duy nhất trong giới thượng lưu", rất thích chia sẻ cuộc sống thường ngày, lượng fan trên Weibo đã vượt quá mười triệu.

 

Lê Đường tiện thể vào phòng trang điểm dặm lại lớp trang điểm rồi mới ung dung bước ra, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Khương Lệnh Từ: "Không chơi nữa à?"

 

Khương Lệnh Từ nắm lấy đầu ngón tay cô: "Muốn chơi không?"

 

Lê Đường: "Muốn!"

 

Khương Lệnh Từ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, thản nhiên nói với những người khác: "Lại đây, cùng chơi."

 

Lúc Nguyễn Kỳ Chước bị gọi tới, cậu ấy nhỏ giọng thì thầm với Nam Uẩn: "En đã nói mà, anh Khương cũng sợ vợ. Có phải phong thủy của Lăng Thành chúng ta không đúng không, sao ai ai cũng sợ vợ thế này."

 

Chỉ thiếu điều gọi thẳng tên thương nhân sợ vợ số một, Dung công tử.

 

Hôn lễ này kéo dài suốt bảy ngày, trong đó còn ra biển vui chơi mấy ngày liền, dạo qua hết vùng biển xung quanh hòn đảo.

 

Dù Lê Đường có muốn hay không, cô vẫn được chiêm ngưỡng cá voi.

 

Là cá voi thật sự!

 

So với con cá voi bông nhỏ đáng yêu ở nhà, cá voi ngoài đời thực lại to lớn và bí ẩn hơn nhiều. Chỉ cần một cái quẫy đuôi, nó có thể khuấy động cả một vùng nước rộng lớn, tạo ra hiệu ứng thị giác vô cùng choáng ngợp, hoàn toàn không thể liên tưởng đến cùng một loài.

 

Cho đến khi Khương Lệnh Từ thản nhiên hỏi: “Cứ nhìn chằm chằm vào đuôi cá voi như thế, thích à?”

 

Lê Đường không để ý đến ẩn ý trong giọng điệu của anh, chỉ chống tay lên lan can, chăm chú ngắm nhìn cá voi bơi lượn phía xa, đuôi nó nhịp nhàng nâng lên hạ xuống, có chút lưu luyến không rời.

 

“Ừ, thích chứ. Một sinh vật biển huyền bí thế này, ai mà không thích cơ chứ.”

 

Đáng tiếc là khu vực này không cho lặn, nếu không cô thật sự rất muốn lặn xuống tận tay chạm vào nó!

 

Hơn nữa, Lê Uyên cũng đang ở ngay bên cạnh, cô không dám manh động.

 

Đáng tiếc thật.

 

Cô vốn tưởng Khương Lệnh Từ chỉ thuận miệng hỏi cho có, nhưng đến tối, sau khi tắm xong.

 

Bọn họ ở trong khoang thuyền chính, có vị trí ngắm cảnh đẹp nhất, toàn bộ bức tường phía trước gần như là kính trong suốt, thiết kế hình vòng cung tạo cảm giác không gian vô cùng rộng rãi, giống như đang sống giữa đại dương bao la vô tận.

 

Mà chiếc giường nước cực lớn kia, chính là "nằm" trên đại dương.

 

Bên ngoài bức tường kính trong suốt, sóng biển cuộn trào.

 

Khương Lệnh Từ hờ hững nâng mi mắt: “Đứng đó làm gì?”

 

Ánh mắt anh trầm tĩnh, tựa như mặt biển yên lặng.

 

“Lại đây.” Anh nói.

 

Thiếu nữ mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng hở lưng, mái tóc ẩm ướt còn lưa thưa rơi xuống eo. Vừa bước ra từ phòng tắm liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng của người đàn ông, trong lòng khẽ rung động.

 

Cô vô thức bước đến gần anh. Mãi đến khi ánh mắt Lê Đường chậm rãi hạ xuống, bỗng nhiên phát hiện người đàn ông cao quý, da trắng như tuyết kia đang cầm trong tay một món đồ chơi hình cá voi màu xanh đậm, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh chút nào.

 

Trong đầu cô không muốn suy nghĩ lung tung, nhưng hình dáng của con cá voi này cộng với việc Khương Lệnh Từ từng nhắc đến trước đó...

 

Thật sự rất khó để không suy nghĩ bậy bạ.

 

Thiếu nữ đứng bên mép giường, chỉ tay vào con cá voi nhỏ kia, lắp bắp hỏi: “Cái... cái này là gì?”

 

Đôi tai trắng nõn ửng đỏ đến mức như sắp nhỏ ra máu.

 

Khương Lệnh Từ nhẹ nhàng kéo cô lên giường: “Thử rồi sẽ biết.”

 

Không cần nghi ngờ, Lê Đường hoàn toàn không đoán sai. Chính là một món đồ chơi tình d*c nhỏ!

 

Đường cong lúc đuôi cá voi mở ra cũng giống hệt đường cong của hoa lan hồng. Lại là một loại xúc cảm khác hẳn với chiếc quạt bạch ngọc.

 

Bạch ngọc cứng, nhưng con cá voi nhỏ này lại mềm mại, như thể có thể ngâm nước đến căng phồng, mỗi khi đuôi cá mở ra, tựa như khuấy động từng lớp sóng biển.

 

Khương Lệnh Từ còn cố tình hỏi cô: “Sóng biển ban ngày lớn hơn, hay bây giờ lớn hơn?”

 

Đêm nay vốn dĩ gió yên sóng lặng, nhưng không biết từ lúc nào, gió lại nổi lên, từng đợt sóng nối tiếp đánh vào du thuyền. May mà du thuyền này thuộc hạng cao cấp nhất, chỉ lắc lư theo từng cơn sóng, sóng càng lớn, du thuyền càng chao đảo mạnh hơn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn vững vàng không đổ.

 

Lê Đường thực sự khó mà so sánh được. Cô chỉ có thể siết chặt lấy cổ anh, mới cảm thấy có chút cảm giác an toàn.

 

Trong cơn mơ màng, khi cảm nhận được Khương Lệnh Từ sắp rời khỏi, thiếu nữ khẽ thầm thì bên môi: “Đừng tách ra.”

 

Nhưng Khương Lệnh Từ vẫn rời ra. Vì anh không dùng biện pháp tránh thai.

 

Dù hai người đã kết hôn, không cần cẩn thận như trước khi cưới, dù là trong thời kỳ an toàn cũng phải đảm bảo an toàn tuyệt đối nhưng Khương Lệnh Từ không hề có ý định để cô trở thành mẹ quá sớm.

 

Lê Đường vẫn còn nhỏ. Cô vẫn còn tính trẻ con, cần được cưng chiều, được dỗ dành, thậm chí còn phải dạy dỗ. Nếu bây giờ có thêm một đứa bé nữa, thì ai sẽ dỗ ai đây?

 

Đến lúc đó, cả hai mẹ con lại kéo nhau đi đua xe… Khương Lệnh Từ cảm thấy tim anh vẫn chưa đủ mạnh mẽ để chịu đựng viễn cảnh đó.

 

Lê Đường rất thất vọng. Khoảnh khắc này, cô chỉ muốn được kề sát bên Khương Lệnh Từ, không có bất kỳ rào cản nào.

 

Mãi đến khi trở về hòn đảo, cô mới có một cảm giác kỳ lạ như vừa quay lại thực tại.

 

Những ngày lênh đênh trên biển, cô có thể quên hết mọi lo âu. Ban ngày có rất nhiều người cùng chơi với cô, ban đêm lại có Khương Lệnh Từ bầu bạn, không có lấy một giây phút nhàn rỗi.

 

Ngày rời đảo, cuối cùng con công trắng được vẽ trên người Khương Lệnh Từ cũng được rửa sạch.

 

Còn con công trắng nuôi trong vườn lan... lại đột nhiên xòe đuôi.

 

Cầu vồng rải xuống từng chiếc lông vũ lấp lánh của con công trắng, tạo nên một khung cảnh huyền ảo như mộng.

 

Lê Đường hoàn thành bức tranh vẽ con công trắng bên hoa lan, tự tay đóng khung và treo lên khoảng trống phía trên tủ trưng bày trong triển lãm.

 

Xung quanh tủ trưng bày là từng cụm hoa lan trắng thanh nhã thoát tục.

 

Triển lãm được tổ chức tại Kinh Nguyệt Đài, một bảo tàng nghệ thuật khổng lồ mới xuất hiện, chủ yếu được xây dựng bằng kính xanh và kết cấu thép, trông như một khối hình học lơ lửng giữa không trung. Công trình có tổng cộng ba tầng, với tầng dưới cùng là một khối kiến trúc màu trắng uốn lượn như một dải lụa quấn quanh. Tòa nhà mang phong cách hiện đại tối tân nhưng vẫn dung hòa được sự mềm mại của kiến trúc Trung Hoa truyền thống. Nằm giữa những công trình cổ điển, kiến trúc độc đáo này lập tức thu hút vô số ánh nhìn. Nhưng không ai dám bước vào.

 

Không chỉ ngoại thất mới lạ, mà nội thất bên trong cũng vậy, vượt xa mọi tiêu chuẩn cao nhất mà Lê Đường từng đặt ra cho một phòng triển lãm.

 

Đến cả Russell, người phụ trách triển lãm cũng phải kinh ngạc. Dù từng tổ chức vô số cuộc triển lãm cho các danh họa quốc tế, ông ấy cũng chưa từng thấy một không gian nào như thế này. Nó độc nhất vô nhị và hòa hợp tuyệt đối với từng tác phẩm trưng bày.

 

“Thế quái nào lại chỉ có từng này người?” Thời Nhứ bước đến, hạ thấp giọng: “Nửa tiếng nữa cô và các phóng viên do cô mời sẽ đến.”

 

“Nếu thấy khách ít thế này, có muốn thổi phồng lên cũng khó.”

 

“Chị đã bảo là nên thuê người đến làm nền mà. Hai trăm tệ một người, hai mươi ngàn tệ là có ngay một trăm người. Sinh viên đại học còn rẻ hơn nữa, chỉ cần một trăm tệ một người.”

 

Lúc này Lê Đường mới nhận ra, đã gần nửa tiếng trôi qua mà khách đến xem chẳng được bao nhiêu.

 

Cô nhíu mày, chẳng phải trước đó số người đặt vé không tệ sao? Tranh của cô cũng đâu đến nỗi nào? Sao lại chẳng có ai đến xem?

 

“Tưởng Trác đến kìa. Anh ta còn cầm theo điện thoại?”

 

Thời Nhứ nheo mắt lại, đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.

 

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Tưởng Trác giơ thẳng camera lên quay, cười hớn hở: “Mọi người nhìn này, đây là bạn họa sĩ của tôi, Lê Đường. Hôm nay là triển lãm xuất sư của cô ấy.”

 

“Phòng triển lãm to thật đấy, nói chuyện mà còn có cả tiếng vang nữa.”

 

Lê Đường nhìn chằm chằm sư tỷ nhà mình, giọng đều đều: “Anh ta đang mỉa mai triển lãm vắng khách hả?”

 

Thời Nhứ: “... Rõ ràng rồi còn gì.”

 

Đúng là quá rõ ràng.

 

Nhưng vấn đề là, cư dân mạng lại rất thích kiểu giật tít này!!!

 

Hơn nữa, Tưởng Trác còn cố tình lia camera quét toàn cảnh triển lãm, khiến số lượng người thưa thớt càng trở nên nổi bật. Trên cầu nối giữa tầng hai và tầng ba gần như chẳng có bóng ai.

 

Hình ảnh này tương phản mạnh mẽ với triển lãm của Tưởng Trác tháng trước, nơi mà khách xếp hàng dài mới vào được. Và đó chính là hiệu ứng anh ta mong muốn.

 

Sự đối lập rõ ràng!

 

Làm nổi bật triển lãm của anh ta đông khách hơn, tranh của anh ta được yêu thích hơn.

 

Ánh mắt Tưởng Trác vô tình lướt qua một bức tranh của Lê Đường, dừng lại mấy giây, rồi mới dời đi.

 

Sau đó, anh ta giả vờ nhiệt tình nói: “Hay là tôi đăng bài quảng bá giúp cô nhé?”

 

Lê Đường suy nghĩ xem có nên nhờ bảo vệ trực tiếp lôi anh ta ra ngoài không.

 

Lúc này, bình luận trên livestream nổ tung.

 

[Đây thực sự là một họa sĩ mới cùng đẳng cấp với Tưởng Trác sao? Trông có vẻ chẳng ra sao cả, khách còn chả có.]

 

[So với triển lãm của Tưởng Trác trước đây, đúng là... thảm quá. Nhìn sơ cũng chưa tới hai mươi người, mà một nửa trong số đó còn là nhân viên nữa. Chiếm một không gian rộng thế này thật là lãng phí.]

 

[Nói gì thì nói, nữ họa sĩ này trông xinh thật đấy, thấy quen quen nhỉ?]

 

[Hình như cô ấy là họa sĩ từng hot một thời gian trước?]

 

[Lê Đường?]

 

[CP Đường Tương?]

 

[Đúng rồi! Cô ấy từng nổi tiếng một thời gian, nhưng vì là người bình thường, lại sống khá kín tiếng, không bị chụp ảnh lần nào, thế là dần bị quên lãng.]

 

[Sư phụ của cô ấy không phải Văn Diêu Ý sao? Cùng với Trúc Vi Phượng được mệnh danh là ‘Song tử tinh’ của giới hội họa. Vậy mà triển lãm đầu tay của đệ tử cuối cùng lại thảm thế này à?]

 

[... Chắc là do vẽ không ra gì nên chẳng ai muốn xem?]

 

Tưởng Trác nhìn dòng bình luận trôi qua đúng như dự đoán của anh ta, khóe môi khẽ nhếch lên.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt anh ta chợt sững lại. Không chỉ Tưởng Trác, mà cả Lê Đường và Thời Nhứ cũng đều ngây người.

Bình Luận (0)
Comment