Cô thuận miệng đáp, đồng thời quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Người đàn ông nho nhã, đoan chính, đang cầm một quyển sách ngồi trên ghế đơn bên cửa sổ sát đất, lật từng trang một cách nhàn nhã.
Giả vờ. Đó là phản ứng đầu tiên của Tiểu Lê mù chữ khi chứng kiến cảnh tượng này vào sáng sớm.
Cho đến khi cô nhìn rõ tựa sách trên tay Khương Lệnh Từ "Làm thế nào để thuyết phục người vợ muốn ly hôn", bìa sách màu mè hoa lá cành.
Trên bàn còn đặt mấy quyển khác:
"Tâm lý hôn nhân"
"Liệu pháp điều trị quan hệ vợ chồng"
"Giao tiếp trong mối quan hệ thân mật"
"Lắng nghe nửa kia"
Lê Đường nhìn dáng vẻ nghiêm túc nghiên cứu như đang đọc luận văn của anh, lại nhìn lướt qua mấy cái tên sách, chắc chắn mình không đọc nhầm.
Gì thế này???
Cô khoác áo choàng ngủ, bước xuống giường, đi thẳng đến trước mặt anh: "Anh đang đọc cái gì đấy?"
"Làm thế nào để thuyết phục người vợ muốn ly hôn." Khương Lệnh Từ đọc tên sách bằng giọng điệu lãnh đạm.
"…"
"Ý tôi là anh rảnh quá hay sao mà đọc mấy thứ này?"
"Để thuyết phục người vợ muốn ly hôn." Vẫn là giọng điệu nhạt nhẽo đó.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, hơn nữa lại đang ở trong một môi trường an toàn, vừa hay nhân dịp này, Lê Đường quyết định nói chuyện nghiêm túc với anh một lần nữa.
Cô đứng trước ghế sofa, cúi mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi, quý phái, thành khẩn nói: "Chúng ta có duyên nhưng không có phận. Không thích hợp làm vợ chồng."
Khương Lệnh Từ lật thêm một trang, thản nhiên đáp: "Vậy thì sao?"
Lê Đường nắm lấy ngón tay anh, đóng quyển sách lại, khó hiểu hỏi: "Tôi chỉ đang lợi dụng anh thôi, sao anh cứ nhất quyết không chịu ly hôn vậy? Anh cũng đâu phải yêu tôi đến chết đi sống lại."
Nghe câu nói vô tâm này, Khương Lệnh Từ không hề tức giận, thậm chí biểu cảm cũng chẳng hề thay đổi.
Anh chỉ bình tĩnh gọi cô một tiếng: "Khương phu nhân."
“Không nhất thiết phải yêu nhau mới kết hôn. Hôn nhân thương mại cũng là sự lợi dụng lẫn nhau. Như em nói, em lợi dụng thể xác tôi để tìm cảm hứng, tôi lợi dụng cơ thể em để tìm kh0ái cảm. Cùng có lợi, đó cũng là nền tảng ổn định của hôn nhân."
"Vậy nên, hôn nhân của chúng ta vững như bàn thạch."
"Yêu cầu ly hôn của em không hợp lý, bác bỏ."
Cái lý luận gì thế này???
Lê Đường bị anh nói đến mức ngơ ngác.
Cô ôm đầu, bất lực kêu lên: "Khoan đã, sao lại thành vững như bàn thạch? Rõ ràng chúng ta là một cuộc hôn nhân lung lay sắp sụp đổ!"
Khương Lệnh Từ đứng dậy, nhường chỗ cho cô, ấn vai cô xuống để cô ngồi vào đó, rồi đưa quyển sách vào tay cô.
***
"Anh ấy có ý gì vậy?"
Lê Đường ngồi ở quầy bar náo nhiệt nhất trong quán rượu, hỏi Ngu Tô Đồng.
Ngu Tô Đồng nâng ly cocktail đầy màu sắc, thở dài một hơi: "Ý là cậu ít chữ thì đọc sách nhiều vào."
"Kết hôn chưa được mấy ngày đã đòi ly hôn, giáo sư Khương chưa nhốt cậu ở nhà đánh vào mông đã là nhân từ lắm rồi."
Lê Đường chống cằm, nhìn ánh đèn mờ ảo lấp lánh, cũng thở dài theo: “Chẳng thà anh ấy nhốt tớ rồi đánh vào mông còn hơn, như thế tớ còn có thể tố cáo anh ấy bạo hành gia đình, khả năng tòa chấp nhận ly hôn sẽ cao hơn."
Ngu Tô Đồng hiểu rõ quá khứ của Lê Đường, cũng biết lý do thực sự cô muốn ly hôn, càng như vậy lại càng xót xa: "Không phải lúc nào cũng như cậu nghĩ đâu."
Lê Đường nhấp một ngụm rượu ngọt, đôi môi ướt át khẽ hé mở: "Có thể sẽ không xảy ra… nhưng tớ luôn cảm thấy một ngày nào đó nó sẽ xảy ra…"
Như thanh kiếm Damocles* treo trên đầu, không biết khi nào sẽ rơi xuống. Người ta sẽ phát điên mất.
(*) Thanh kiếm Damocles là một ẩn dụ bắt nguồn từ một giai thoại trong lịch sử Hy Lạp cổ đại, thể hiện sự lo lắng và nguy hiểm tiềm tàng luôn rình rập những người có quyền lực hoặc sống trong sự giàu sang.
Theo câu chuyện, Damocles là một cận thần của vua Dionysius I xứ Syracuse. Anh ta ghen tị với sự giàu có và quyền lực của nhà vua, nên Dionysius đề nghị đổi chỗ để Damocles được trải nghiệm cuộc sống của một vị vua. Damocles hào hứng chấp nhận và được hưởng thụ những xa hoa mà vua Dionysius có. Tuy nhiên, ngay phía trên đầu anh ta, nhà vua đã treo một thanh kiếm sắc bén chỉ bằng một sợi lông ngựa mỏng manh. Sau khi nhận ra rằng dù có giàu sang, quyền lực nhưng luôn bị đe dọa bởi những nguy hiểm không lường trước, Damocles hoảng sợ và nhanh chóng từ bỏ vinh quang đó.
Hàng mi dài cong vút của thiếu nữ khẽ rủ xuống, che đi thoáng u buồn vụt qua đáy mắt.
Cô rất rõ ràng, nếu không ly hôn, cô sẽ coi nơi có Khương Lệnh Từ là nhà, sẽ dựa dẫm vào anh, sẽ khao khát anh mãi mãi quản thúc cô, và cuối cùng sẽ càng lún càng sâu.
Nhưng Khương Lệnh Từ có thể rút lui bất cứ lúc nào, còn anh chỉ cần động một chút thôi, cô sẽ bị thương tổn nghiêm trọng, máu me đầm đìa.
Lê Đường rất sợ. Cô sợ mất đi.
Cô thà rằng chưa bao giờ có được.
“Tớ nghĩ giáo sư Khương chắc không phải người như thế.” Ngu Tô Đồng có vẻ do dự.
Nhưng mà, tin đàn ông thì xui xẻo. Cũng không thể đặt toàn bộ hy vọng vào phẩm hạnh của một người đàn ông.
Ngu Tô Đồng trầm tư: Nếu Khương Lệnh Từ là chính duyên của Lê Đường, vậy thì không ai có thể chia rẽ họ, còn nếu không phải chính duyên, thì cũng chẳng thể đi cùng nhau cả đời.
Thế nên cô ấy không khuyên nữa, mà hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ cậu định làm gì?”
Hiện tại Khương Lệnh Từ kiên quyết không ly hôn, Lê Đường thực sự chẳng thể làm gì được anh.
Muốn ly hôn, cách tốt nhất là khiến Khương Lệnh Từ cảm thấy cô không xứng làm Khương phu nhân? Như vậy anh sẽ chủ động ly hôn sao?
Đúng rồi!
Nhà họ Khương là danh môn thế gia, chắc chắn không thể chấp nhận…
Ánh mắt Lê Đường đuổi theo một người yêu thích nghệ thuật xỏ khuyên vừa lướt qua. Toàn thân đều có khuyên, siêu cấp tiên phong, cực ngầu!!!
Chắc chắn Khương Lệnh Từ và nhà họ Khương không thể chấp nhận.
Bạn thân nhiều năm, chỉ cần thấy Lê Đường lộ ra biểu cảm trầm tư nhìn người yêu thích xỏ khuyên kia, Ngu Tô Đồng lập tức cảm thấy không ổn, vội vã giơ tay quơ quơ trước mặt cô: “Cậu bình tĩnh lại! Cái này đau lắm đó! Năm ngoái tớ từng xỏ khuyên lưỡi, ăn uống siêu khó khăn, thậm chí không dám ăn lẩu cay! Thường xuyên bị viêm nhiễm!! Tớ chịu đựng được một tháng, cuối cùng vẫn phải để nó lành lại, thời gian đó thực sự cực kỳ khổ sở.”
“Tớ rất bình tĩnh.”
Sau khi người yêu thích nghệ thuật xỏ khuyên rời đi, Lê Đường mới tiếc nuối thu lại ánh mắt: “Tớ không xỏ khuyên lưỡi, tớ muốn xỏ một hàng khuyên chân mày, một hàng khuyên vành tai.”
Chọc giận Khương Lệnh Từ chỉ là một phần lý do nhỏ, phần lớn là vì cô thực sự cảm thấy nó rất ngầu, rất có tính nghệ thuật!
Ngu Tô Đồng thử tưởng tượng gương mặt tinh xảo, xinh đẹp của Lê Đường mà xỏ khuyên, điên cuồng lắc đầu: “Không được không được không được!”
Để khiến Lê Đường từ bỏ ý nghĩ đáng sợ này, bộ não của cô ấy lập tức hoạt động nhanh chóng.
Vài phút sau, cô ấy bất ngờ đứng bật dậy từ ghế cao: “Tớ có ý này!”
“Hửm?”
Lê Đường đang tìm kiếm thông tin về nghệ thuật xỏ khuyên, không chỉ có khuyên lưỡi, khuyên môi, khuyên chân mày, mà còn có khuyên rốn, khuyên ngực, hầu như bộ phận nào trên cơ thể cũng có thể xỏ!
Cực ngầu! Cô đã mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Tất nhiên, hiện tại cô chỉ mới thưởng thức thôi, vẫn còn rất sợ đau nên chuyển sang tìm kiếm miếng dán chân mày, vành tai giả.
Bất thình lình nghe thấy lời của Ngu Tô Đồng, Lê Đường ngây thơ ngước mắt lên.
“Đi theo tớ.” Ngu Tô Đồng kéo cô đứng dậy.
“Khoan đã, rượu của tớ còn chưa uống xong.”
“Không uống nữa. Việc này không thể chậm trễ.”
Hôm nay mà không đưa ra một giải pháp, ngày mai cô ấy sẽ phải nhìn thấy người bạn thân xỏ một hàng khuyên chân mày và một hàng khuyên vành tai mất.
Ngu Tô Đồng chưa bao giờ nghi ngờ khả năng hành động của Lê Đường.
Trước đây, cô từng nửa đêm đòi đi Iceland ngắm cực quang, giây sau đã đặt xong vé máy bay sớm nhất.
Tại salon tạo mẫu tóc của Ngu Tô Đồng.
Cô ấy gọi nhà tạo mẫu tóc của mình đến: “Tạo cho cô ấy kiểu tóc nhuộm cầu vồng xanh hồng bạch kim.”
Lê Đường mờ mịt nhìn chính mình trong gương.
Cô nói muốn nhuộm tóc lúc nào vậy?
“Nếu nhà họ Khương không thể chấp nhận nghệ thuật xỏ khuyên, thì chắc chắn cũng không thể chấp nhận màu tóc cầu vồng này đúng không?” Ngu Tô Đồng phân tích.
“Chắc vậy…”
Hì hì, màu tóc này Ngu Tô Đồng đã muốn để Lê Đường nhuộm từ lâu, chỉ là không tìm được cơ hội.
Lúc trước, khi nhìn thấy màu tóc này, cô ấy đã cảm thấy nó siêu hợp với Lê Đường.
Đáng tiếc Lê Đường đã kết hôn, thường xuyên gặp mặt trưởng bối nhà họ Khương, để cô ấy đội một mái tóc bảy sắc cầu vồng bước vào căn nhà cổ trăm năm của nhà học Khương, thực sự không thích hợp.
Nhưng giờ thì có cơ hội rồi.
“Nhuộm tóc không đau, xỏ khuyên cực kỳ đau, hơn nữa da cậu vừa mỏng vừa nhạy cảm, chắc chắn sẽ càng đau hơn, cậu chọn cái nào?” Ngu Tô Đồng nháy mắt ra hiệu với nhà tạo mẫu tóc.
Nhà tạo mẫu lập tức lấy ra bảng màu mẫu cho Lê Đường xem.
“Tin vào tay nghề của tôi đi, tuyệt đối không bị non tay, thêm khuôn mặt này của cô, chắc chắn siêu đỉnh, siêu đẹp!” Nhà tạo mẫu hào hứng xoa tay.
Lê Đường hơi trầm ngâm: Hình như cũng được…
“Cái này phải tẩy tóc đúng không? Mất bao lâu?” Cô nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ tối.
Nhà tạo mẫu tóc: “Ba đến sáu tiếng, tùy vào chất tóc.”
Nếu sáu tiếng thì chẳng phải đến tận rạng sáng sao.
Lê Đường liếc nhìn sắc trời bên ngoài, đợi gần mười giờ, rồi gửi tin nhắn thoại cho Khương Lệnh Từ, tuyên bố: [Tối nay tôi không về nhà đâu!]
Hoa lan hồng: [.]
Thấy dấu chấm này, hàng lông mày thanh tú của Lê Đường khẽ nhíu lại, quay sang hỏi Ngu Tô Đồng: “Anh ấy lại có ý gì đây?”
Ngu Tô Đồng: “Đã đọc.”
Cách ra vẻ cao siêu như vậy á? Cô cũng muốn thử!
Chim Sẻ Trắng: [..]
Ngu Tô Đồng: “Cậu gửi hai dấu chấm là có ý gì?”
Lê Đường: “Đã đọc cái ‘đã đọc’ của anh ấy.”
Ngu Tô Đồng: “…”
Chất tóc của Lê Đường cực kỳ hiếm có, sau khi nhuộm xong, màu sắc còn đẹp hơn cả hình mẫu có chỉnh sửa và thêm hiệu ứng.
Cô như nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Rất, rất đẹp. Rất, rất kinh diễm.
Gam xanh nhạt chiếm chủ đạo, xen kẽ với bạch kim và hồng nhạt, phối hợp vừa vặn. Khi đôi mắt đào hoa trong gương khẽ chuyển động, sắc đẹp lộng lẫy của cô giảm đi vài phần, thay vào đó là vẻ thoát tục như tiên nữ hạ phàm, mộng ảo, dịu dàng, tràn đầy phong tình.
Làn da vốn đã trắng nõn, giờ lại càng trắng như phát sáng. Giờ trời đã tối, chỉ có ánh đèn chiếu vào, thử nghĩ xem, sáng mai dưới ánh mặt trời, cô sẽ xinh đẹp đến mức nào.
Mái tóc xõa xuống phía sau, tựa như một bức tranh sơn dầu rực rỡ.
Nhà tạo mẫu tóc không ngừng chụp ảnh mái tóc của cô. Đây chắc chắn là kiểu tóc đẹp nhất mà anh ta từng thực hiện trong sự nghiệp: “Nếu sau này em không thích màu này nữa, anh sẽ điều chỉnh màu khác cho em.”
“Chắc chắn sẽ không có giai đoạn xấu xí.”
Ngu Tô Đồng hừ nhẹ: “Với khuôn mặt này của cậu ấy, làm gì có cái gọi là giai đoạn xấu xí.”
Nhà tạo mẫu tóc gật đầu đồng tình: “Chuẩn không cần chỉnh.”
Một mỹ nhân thực sự sở hữu cả đường nét xương và thần thái thì không bao giờ có thời kỳ kém sắc.
Tóc nhuộm xong, Lê Đường nhìn bản thân trong gương.
Cô không tin, với mái tóc năm màu rực rỡ này, Khương Lệnh Từ vốn cổ hủ và truyền thống, còn có thể chung giường với cô.
Trước tiên tách phòng đã. Bước tiếp theo chính là ly hôn.
Thiếu nữ hài lòng đứng dậy, hoạt động một chút. Lọn tóc lay động trên không trung, vẽ nên những đường cong rực rỡ. Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Vừa đúng mười hai giờ!
Vừa đẩy cửa salon, cô vừa lớn tiếng nói: “Tối nay chúng ta không say không về!”
“Chúc mừng tớ độc thân…!”
Chưa nói hết câu, cô bắt gặp mí mắt giật giật liên hồi của Ngu Tô Đồng. Cô định hỏi xem cô ấy bị co giật dây thần kinh mặt à. Nhưng giây tiếp theo…
Theo ánh mắt của cô ấy, cô nhìn về phía cửa. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, một chiếc Rolls-Royce đỗ bên vệ đường.
Thân xe sắc nét mà mượt mà, màu đen ẩn vào màn đêm, trông có vẻ rất khiêm tốn.
Nhưng biển số xe lại vô cùng ngông cuồng, như thể đang tuyên bố: Tôi giả vờ khiêm tốn, nhưng mấy người chọc không nổi.
Cửa xe mở ra, bóng dáng cao lớn và thẳng tắp của Khương Lệnh Từ xuất hiện trước mắt cô.
Người đàn ông mặc một chiếc sơ mi đen đơn giản, đứng cách cô một khoảng không xa không gần, bình thản nhìn cô.
Sau lưng Lê Đường là ánh đèn sáng rực của salon, hoàn toàn chiếu rõ bóng dáng cô… cùng mái tóc rực rỡ ấy.
Như một đóa hoa rực rỡ, xông thẳng vào đáy mắt người đàn ông.
Đôi mắt vốn luôn bình lặng như nước của Khương Lệnh Từ bỗng dâng lên từng cơn sóng ngầm.
***
Lời nhắn của tác giả:
Màu tóc của Lê họa sĩ siêu đẹp siêu mộng ảo, mọi người có thể lên mạng tìm “nhuộm tóc cầu vồng xanh hồng bạch kim” để cảm nhận nha!