Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 114

Trên đường hồi cung, tôi cau chặt mày lại, luôn luôn tự hỏi mình làm cách nào mới lẻn vào trong tẩm cung Thái Hậu được, thì đúng lúc này sơ ý đụng phải một người, kéo mọi suy nghĩ của tôi quay trở lại, tôi vỗ vỗ mũi tức giận ngẩng đầu lên trừng mắt, ai ngờ thấy một đôi mắt đang tức giận nhìn, tôi kinh ngạc lắp bắp kinh hãi, mở to mắt nhìn, sao Long Kỳ lại có thể ở trên đường tới chỗ Thái Hậu chứ? Tình hình có vẻ không đúng lắm, trong lòng tôi thầm kêu thảm rồi, nhíu mày hỏi, “Sao chàng lại có thể tới chỗ này vậy?”

“Trẫm đang muốn hỏi nàng xem vì sao nàng lại ở chỗ này kìa!” Long Kỳ nheo mắt lại, nghiêm khắc nhìn tôi, lòng tôi rất hoảng sợ, dưới ánh mắt tìm tòi của Long Kỳ bỗng có chút bối rối, nói vội vàng, “Em…..Em vừa rồi đi hoa viên, chỉ đi ngang qua đây thôi! Có vấn đề gì sao?”

Lúc này nghe thấy tiếng Hoan Nhi thì thầm bên tai, “Nương nương, con đường này chỉ thông tới chỗ Thái Hậu thôi, không thông đến hoa viên đâu ạ!”

Ôi! Sao không nói sớm hả, tôi trừng mắt liếc nhìn chàng một cái, ông trời cũng chẳng chịu giúp tôi rồi, tôi biết làm sao bây giờ? Lòng tôi rối loạn, cúi đầu thật thấp, cụp mắt xuống, không dám nhìn sắc mặt của Long Kỳ, tôi không rõ vì sao chàng lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, và vì sao lại đụng tôi, hơn nữa trong giọng nói tràn đầy tức giận. Rất kỳ lạ nha, tôi đoán chắc không phải đến nỗi khéo vậy chứ? Trong lòng cảm thấy không ổn, lại đúng lúc này, nghe thấy giọng Long Kỳ hừ khẽ nói không tha, “Hoàng Quý phi phạm vào tội khi quân, lập tức áp giải tới Sơn trang mùa hè nhốt lại, theo ý chỉ của trẫm, không cho bất cứ ai đến thăm” Nói xong, vung tay áo lên, làm như tôi không tồn tại vậy, bước đi thẳng về đằng trước. Tôi đứng giật mình sững sờ. Gì cơ? Có lầm không đây? Tôi phạm vào tội khi quân ư? Trong lòng bực bội, quay phắt đầu đuổi theo hướng Long Kỳ, “Nè…Long Kỳ, anh nói rõ cho tôi biết xem nào!” Mới vừa đi được hai bước đã bị hộ vệ của Long Kỳ ngăn lại, “Nương nương, xin mời!”

Tôi cau mày liếc mắt nhìn họ một cái, rồi bình tĩnh nhìn theo bóng Long Kỳ, càng nghĩ càng thấy không đúng, chả nhẽ Long Kỳ phát hiện ra chuyện tôi tiếp cận Thái Hậu sao? Mà vì thế mới nhốt tôi lại ư? Tôi bỗng chốc thấy u mê không rõ, thấy hộ vệ làm tư thế mời, tôi đành bất đắc dĩ, theo chân họ đi. Dọc theo đường đi, Hoan Nhi thu dọn quần áo đầy đủ cho tôi, có một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn ngoài cửa. Tôi ngồi trước bàn, nhìn bóng Hoan Nhi bận rộn, trầm giọng hỏi, “Hoan Nhi à, lại đây!”

“Nương nương còn có gì muốn sai bảo ạ?’ Vẻ mặt Hoan Nhi khó hiểu nhìn tôi, lòng tôi biết không phải là nàng ta tiết lộ bí mật, lắc lắc đầu, “Không có gì, đi làm việc đi!” Rốt cục là ai đã tố cáo tôi đây? Tiểu Thuận Tử ư? Hắn vẫn đi theo bên cạnh tôi mà, tôi cũng đã cảnh cáo nó rồi, sao có thể là nó chứ? Vậy thì là ai đây? Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên cảm giác tức giận, xem ra toàn bộ trước sau trong hoàng triều, chả lẽ lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào Thái Hậu, lại có đôi mắt khác đang nhìn chăm chú vào tôi ư? Nàng ta là ác ý hay ý tốt đây?

Một lúc sau, Hoan Nhi đã giúp tôi thu dọn xong, nàng ta nói xin lỗi chút, “Thực xin lỗi nương nương, Hoàng thượng không cho Hoan Nhi đi theo, không thể hầu hạ người được!” “Cái gì? Hoàng Thượng không cho ngươi đi theo ta sao?”

Tôi giật mình kinh ngạc, Long Kỳ đang làm cái gì vậy nè? Đến cả nha hoàn thân thiết nhất của tôi cũng không cho đi theo, hơn nữa Tiểu Thuận Tử cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, xem ra cũng không đi theo giúp tôi được nữa rồi. Một lát sau, hộ vệ của Long Kỳ tới giúp tôi chuyển hành lý lên xe ngựa, làm tư thế cung kính mời. Tôi bất đắc dĩ đành phải lên xe ngựa, trải qua hai canh giờ chạy, đã tới Sơn trang nghỉ hè, quản gia đã đứng ở cửa nghênh đón tôi.

Tôi ngước mắt lên nhìn cánh cổng mà giật mình kinh hãi, sao bên ngoài lại bố trí rất nhiều thủ vệ như vầy nhỉ? Chả nhẽ sợ tôi trốn sao? Không thể nào! Long Kỳ nhốt tôi cũng không phải một hai lần.

Kiểu trận này vẫn là lần đầu tiên thấy, xuống xe ngựa, khó hiểu hỏi quản gia, “Sao lại bố trí nhiều quan binh vậy?”

Quản gia cười cười, “Lão nô cũng không biết, sáng sớm nay ở đây đã thế rồi, là lệnh của Hoàng Thượng ạ! Dùng để bảo hộ nương nương”

Lòng tôi khiếp sợ, tôi nói thế nào cũng thấy hôm nay rất kỳ quái, hôm nay Long Kỳ hình như đã bày bố ổn thoả cho tôi, sao Long Kỳ lại phải làm vậy chứ? Chả nhẽ…Chả nhẽ trong cung phát sinh chuyện gì sao? Chẳng trách chàng không phải cố ý nhốt tôi mà là đang gián tiếp bảo hộ tôi ư?

Tôi mở trừng mắt, khẽ nhếch miệng lên, trong đầu loạn hết cả, làm sao bây giờ? Cuộc chiến giữa Long Kỳ va Thái Hậu bắt đầu mở màn rồi ư?

Được quản gia dẫn vào trong một căn phòng đã chuẩn bị sẵn, cả người cứ hoảng hốt mãi, nỗi lo âu cứ quanh quẩn trong lòng, sao Long Kỳ lại có thể tách tôi ra thế? Quá đáng lắm! Cứ lòng vòng trong phòng vài vòng, tôi đang định đạp cửa ra thì thấy có hai thiết vệ đi theo sau, tôi quay đầu khó hiểu nhìn họ, “Các ngươi không cần đi theo ta!”

“Xin khó tuân lệnh, nương nương!”

Nhìn thấy tư thế này của họ, không có cách nào bắt họ tránh xa, đành phải ngồi vào trong ngôi đình, một lúc sau, một nha hoàn cẩn thận bưng một mâm hoa quả lên cho tôi, tôi uống trà, nheo mắt tự hỏi, xem cách Long Kỳ bố trí cục diện này, điều này không thể không làm cho tôi lún sâu vào bên trong, chả lẽ có người định làm hại tôi sao? Lúc này, có một bóng xinh đẹp từ hành lang gấp khúc vòng vèo đi tới, tôi hé mắt nhìn, là Viêm Hoả, lúc đó trong tay nàng ta cầm là một thanh bảo kiếm, cứ lững thững đi đến, tới bên cạnh đình thì ngồi xuống dựa vào cột đình, hai tay khoanh trước ngực, nói có chút đắc ý, ‘Quý phi nương thật đúng dịp quá ha! Không ngờ ở đây lại nhìn thấy bóng ngài!” Nói xong ánh mắt nhìn về phía tôi.

Từ lần trước lúc Lãnh Phù và nàng ta cãi nhau một trận, thật lâu không gặp nàng ta rồi. Lúc này thấy nàng ta xuất hiện ở trong này, nói vậy phải bảo hộ Long Kỳ đều có nàng ta. Ngẫm lại có lẽ nàng ta biết chút ít gì đó.

Đối mặt với giọng điệu trào phúng của nàng ta, tôi vẫn nhìn thẳng vào nàng ta, “Viêm Hoả, ngươi nói thật cho ta biết, lần này Hoàng Thượng đem nhốt ta ở trong này, có phải trong cung xảy ra chuyện gì hay không?”

Viêm Hoả nghiêng mặt nhìn ra xa, mặt lạnh lùng không đổi, “Ta cũng không biết!”

“Không, ngươi nhất định biết, Hoàng Thượng không thể vô duyên vô cớ nhốt ta ở chỗ này như vậy được! Chắc chắn là có chuyện xảy ra, hơn nữa, bên ngoài bố trí thủ vệ là có ý gì thế? Chắc không phải là Hoàng Thượng coi ta như tù nhân sao?”

Tôi nói bóng gió. Viêm Hảo hừ khẽ một tiếng, “Quý phi nương nương đừng nghĩ nhiều làm gì, trong Hoàng Cung đã có Hoàng Thượng rồi, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cho dù có chuyện gì thì Hoàng Thượng cũng nhất định xử lý tốt lắm, ngài nên tự chăm sóc mình cho tốt đi!”

Tôi cau mày, theo lời Viêm Hoả tôi nghe ra được nàng ta có thành kiến với tôi, không nhỏ chút nào. Nàng ta nói tôi tự chăm sóc mình cho tốt, chả nhẽ thật sự tức giận trên ngừơi không thành sao? Tôi thoáng nhìn qua bốn phía, nhìn thẳng vào nàng ta, “Ngươi không nói ta cũng biết, có liên quan với Thái Hậu”

Đột nhiên Viêm Hoả nhìn tôi, nét mặt kinh ngạc, nghi hoặc nhìn tôi, thấy biểu hiện của nàng ta, tôi biết là nói trúng rồi, lại nói tiếp, “Viêm Hoả, ngươi đừng có giấu ta nữa, lần này có phải Hoàng Thượng định đấu một trận quýêt liệt với Thái Hậu không?”

Viêm Hoả mở to hai mắt khoé miệng hơi mở, nét cười thoáng qua, “Xem ra ngươi cũng không phải là kẻ vô dụng như ta nghĩ, ngươi đoán đúng rồi! Lần này Hoàng Thượng muốn ra tay với Thái Hậu!”

Cổ họng tôi thở gấp, bật thốt lên, “Nhưng mà chàng không có chứng cớ sao mà bắt được Thái Hậu chứ?”

“Hoàng Thượng làm việc tự có cân nhắc, nương nương không cần lo lắng!” Nói xong liếc mắt nhìn tôi một cái, xoay người đi về phía bên trái. Nhìn theo bóng nàng ta, tôi có chút an lòng, Viêm Hoả đối với Hoàng Thượng là tận tâm và trung thành. Vừa rồi tôi đưa ra chuyện quan trọng như vậy, nàng ta cũng không kinh ngạc. Nghĩ đến Long Kỳ bên đó nắm chắc mười phần, chả lẽ chuyện Thái Hậu giấu long bào sao? Bỗng dưng tôi nhớ tới, tôi bảo tiểu Thuận tử đi theo vị ma ma kia, nhưng vẫn không thấy trở về, chắc không phải chạm phải Long Kỳ trên đường đi đó chứ? Long Kỳ kỳ lạ xuất hiện ở trong này, nếu ép hỏi nó, tiểu Thuận tử đã nói ra sao?

Tôi thở dài, có chút tiếc nuối, mắt thấy tìm hiểu ra được có vẻ đúng, lại bị Long Kỳ phát hiện ra, chỉ là không biết Long Kỳ sẽ đối phó với Thái Hậu thế nào nữa? Tôi nghĩ mãi không ra, Long Kỳ luôn luôn lãnh đạm với Thái Hậu, nếu quả thực tra ra chuyện long bào, vị trí Thái Hậu chắc chắn sẽ đổ.

Hai ngày sau, quả nhiên một tin kinh người đã truyền đến, Thái Hậu tự giấu long bào, tội ác tày trời, đày vào lãnh cung, lấy thời gian trừng phạt.

Tin được hai ngày, tôi được Long Kỳ ra đón ở sơn trang nghỉ hè, trở lại trong cung. Tiểu Thuận Tử nói cho tôi biết, tôi mới biết được. Hoá ra tôi đoán rất đúng. Long Kỳ đúng là ngày đó đã đem Tiểu Thuận Tử triệu đi, Tiểu Thuận Tử nói nó cũng thấy kỳ lạ, sao Hoàng Thượng lại biết chuyện của chúng tôi chứ? Tiểu Thuận Tử còn vì e ngại Hoàng Thượng, không thể không đem chuyện Thái Hậu giấu long bào nói ra. Tiếp theo xảy ra luôn việc này.

Lúc này có một tiếng ngoài cửa, “Hoàng Thượng giá lâm…” Làm tôi và tiểu thuận tử hoảng sợ. Tôi biết rất rõ, Long Kỳ rất tức giận với chuyện này, chàng tức cái gì thì tôi cũng biết, nhưng mà, lúc trước ý của tôi cũng chỉ là muốn giúp chàng, cũng không lo lắng tới những chuyện khác.

Lúc này bóng thon cao của Long Kỳ xuất hiện ở cửa, tôi và tiểu thuận tử tiến đến quỳ lễ, Long Kỳ liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, xoay người đi lướt qua bên cạnh tôi rồi ngồi xuống trước bàn. Tôi trừng mắt nhìn, vẫn quỳ trên đất, lòng thầm nghĩ. Được thôi! Chỉ cần chàng nguôi giận, tôi muốn quỳ bao lâu cũng không sao cả.

Mãi một lúc lâu, miệng Long Kỳ hừ khẽ, cất tiếng, “Những người khác lui hết đi!” Ai cũng đều biết hoả lực đã bắt đầu, nên chạy rất nhanh, trong nháy máy, cả phòng chỉ còn duy nhất hai người chúng tôi. Nhưng mà lần quỳ này thật sự lâu chút. Tôi kìm không nổi ngẩng đầu lên nhìn mặt chàng, Long Kỳ nhìn thấy tôi ngẩng đầu thì thở dài một hơi, tiến đến đỡ tôi đứng lên, “Ta biết phải làm sao với nàng bây giờ? Nàng tiểu yêu tinh này”

Tôi ngẩng đầu nhìn con ngươi nặng nề của chàng, có chút ấm ức bảo, “Em chỉ muốn giúp chàng thôi mà!”

Long Kỳ thấy tôi như sắp khóc, ôm tôi vào lòng, chẳng chút nề hà, “Sau này không được mạo hiểm vậy nữa, mọi chuyện đều phải bàn bạc cùng ta, nếu còn hành động một mình như vậy nữa, xem ta không trừng phạt nàng sao!” Nói xong lại ôm chặt lấy tôi, không trách móc, chỉ là ôm coi như trừng phạt. Đây là người đàn ông tôi yêu, dùng bộ ngực rộng lớn mêng mông bao dung hết tất cả với tôi. Chàng nói, chàng sợ tôi sẽ bị thương tổn trong chuyện này. Tôi thật sâu cảm nhận được sự sợ hãi trong mắt chàng, tôi bắt đầu chán ghét sự tuỳ hứng của chính mình.
Bình Luận (0)
Comment