TRấn nhỏ nằm trong một sơn cốc, thôn dã
hoang vắng không bóng người, đưa mắt nhìn thì chỉ thấy có vài ngôi nhà
đơn độc, nghĩ đến chắc là một thôn lạc hậu, trong trấn chỉ có một khách
sạn duy nhất, chủ khách sạn là một người cao tuổi, nhìn thấy đám người
chúng tôi, ông ta từ sau mặt quầy tiến ra nhìn đánh giá một lúc rồi mới tiếp đón, “Mấy vị định ở trọ sao?”
“Đúng, ông chủ à, chúng tôi muốn nghỉ
trọ” Trương Ngũ Ca điềm đạm đáp, ông già gật gật đầu, từ trong quầy đi
ra, bóng dáng ông ta đi có chút tập tễnh. Ông ta dẫn chúng tôi lên lầu,
vừa đi vừa giới thiệu, “Chỗ này của tôi có 4 phòng đơn sơ, khách quan
không chê chứ?”
Có lẽ xem mặt chúng tôi ăn mặc giàu sang
nên mới nói như vậy, sao chúng tôi lại chê chứ? Chỉ cần có chỗ tránh gió cho chúng tôi là tốt lắm rồi, ai còn dám vào lúc này mà chê ỏng chê eo, chọn tới chọn lui chứ.
“Ông chủ à, ở đây chỉ là nơi dừng chân
thôi sao?” Tôi bỗng dưng nghĩ tới một vấn đề “ăn” vô cùng nghiêm trọng,
không có bàn thì ăn gì, chắc chỉ là chỗ dừng chân thôi đi!
“Xin lỗi khách quan, lão chỉ có một mình
không đảm được nhiều việc, chỉ có thể cho các vị chỗ dừng chân thôi, còn muốn ăn cơm thì phải đi một lúc nữa, ở trấn trên có quán ăn lớn nhất
đó!” Ông chủ nhà giao phòng xong thì xuống lầu, không cần hỏi cũng biết
tôi và Long Kỳ một phòng. Để hành lý xuống mọi người đều cùng nhau xuống lầu, theo hướng ông lão chỉ mà đi.
Quán cơm này cũng coi như khá phong phú,
lúc Viêm Hoả lấy ngân phiếu năm mươi lượng ra đưa cho ông chủ, ánh mắt
của ông ta nhìn chằm chằm, tôi thấy có ánh sáng loé lên bốn phía, rồi
rất nhanh bảo tiểu nhị mổ gà, mua thịt làm thịt. Một lúc sau gà cũng
không có, ông ta mang con gà mái nhà mình ra thịt. Chẳng bao lâu một mùi thơm ngào ngạt bưng tới. Mọi người không cần khách sáo ai cũng cầm đũa
gắp từng miếng ăn, ăn được một nửa tôi bỗng dưng thấy khát nước, mới bảo tiểu nhị lấy cho một ấm trà. Lúc tôi quay lại thì thấy trong bát có một miếng thịt gà ngon, lòng tôi thầm đoán không biết ai lại tốt bụng vậy
gắp rau cho tôi chứ?
Tôi ngẩng đầu lên dò hỏi mọi người, họ ai nấy đều chăm chăm ăn cơm, bỗng Hà công công liếc mắt nhìn tôi một cái,
rồi đánh mắt sang phía Long Kỳ. Đầu tôi bỗng chấn động hẳn lên, chả nhẽ
là Long Kỳ gắp cho tôi sao? Mặt có chút bừng đỏ. Chán ghét, ai bảo hắn
muốn lấy lòng thế chứ? Tôi uống xong trà, găp miếng thịt gà lên ăn có vẻ thích thú.
Cơm nước xong sắc trời cũng dần tối, đêm
tháng 10 gió có chút lạnh lẽo. Tôi kéo vội quần áo lên che chút gió
lạnh, bám chặt lấy Thu Nhi, nàng ta chỉ mặc một chiếc áo vải đơn bạc,
thân mình lại suy yếu liên miên. Tôi tựa vào nàng ta là hy vọng muốn
mang chút ấm áp cho nàng ta, nghĩ tới quần áo trước đây còn rất mới đợi
một lát mang cho nàng ta mặc.
Buổi tối ai về phòng người nấy, tôi đứng ở cửa sổ lầu hai ngắm cảnh xa xa, một mảng tối đen, thỉng thoảng có chấm
sáng loé lên, làm cho người ta đối với vũ trụ xa xôi có ảo tưởng vô tận, thưởng thức gió lạnh thổi tới, lòng tôi có chút cảm hoài, khí trời
lạnh, Ngọc Hoán giờ thế nào? Chàng lúc này có nhớ tới tôi không? Chàng
có quan tâm tới chuyện tôi có mặc đủ ấm ăn có no không? Hay là?
Đột nhiên tôi nhớ tới vị Dương Mỹ Nhân
kia, có phải hiện giờ nàng ta đang chờ Ngọc Hoán trở lại không, rồi nàng ta dùng sự hiền dịu ấm áp yên lặng thủ hộ chàng, dùng sự yêu thương
trìu mến với chàng. Nếu lúc này tôi có thể làm được như vậy thì hay biết mấy!
Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của chàng
hiện lên trong lòng tôi, cũng làm lòng tôi rét lạnh trở nên ấm áp hơn.
Tôi thở dài, lại vừa nghĩ tới có hai khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng hiện lên trước mặt, Tiểu Thuý Tiểu Lan hai cô nhóc thế nào rồi? Có phải khóc
chết đi sống lại khi tôi mất tích hay không? Hay là vẫn dũng cảm tiếp
tục sống cho thật tốt? Các người cứ sống cho tốt vào đi! Đến lúc đó tôi
trở về sẽ mang niềm vui lớn tới cho các cô, là tôi không chết.
Kích động một hồi, trong đầu tôi lại hiện lên một khuôn mặt như con gái, bị tôi cho một tạt tai thì biểu hiện
lãnh đạm vô cùng, khi hắn biết tin tôi mất tích có cảm tưởng gì không?
Chắc chắn hắn sẽ hết giận thôi! Con nhóc xấu xa lại còn cự tuyệt nụ hôn
của ta nữa, con gái trên thế gian này người nào cũng đều muốn nịnh bợ
ta, chỉ có mỗi con nhóc thối này cự tuyệt ta thôi! Ha ha, Chắc Hàm Mặc
sẽ nghĩ như vậy rồi! Bỗng dưng tôi tự cho mình thấy ý nghĩ đó của mình
mà buồn cười quá! Làm tôi bỗng cười ra tiếng.
“Cô đang cười gì đó?” Đằng sau tự dưng có tiếng nói mạnh mẽ phát ra, không biết Long Kỳ đã đứng đằng sau tôi từ
bao giờ nhỉ? Tôi quay đầu nhìn vào bóng đêm che mặt, đúng rồi! Hắn cũng
thực tuấn tú mà!
Tôi lại đùa dai nói một câu, “Nói cho
anh, anh có thưởng gì đó không?” Hắn lại giật mình đứng tại chỗ, mãi sau mới trả lời tôi một câu, “Đêm gió rất lạnh, nên nhanh trở về phòng ngủ
đi!” Xoay người lẩn vào bóng đêm, tôi đứng bất động trước cửa sổ, không
coi trọng những lời của hắn, chỉ cảm thấy thưc thú vị đoán động cơ hắn
nói những lời này, nghe ra có vẻ giống như là đang quan tâm tôi vậy!
Ngây người yên lặng một lúc, da thịt đã
bị thấm lạnh, tôi rời cửa sổ tiến đến trước cửa sổ chuẩn bị trở về
phòng, lại nhìn thấy Thu Nhi bưng trà từ trong phòng Long Kỳ đi ra,
trong lòng tôi âm thầm trách cứ nàng ta. Thu Nhi này chắc chắn là cảm
thấy rất có lỗi với chúng tôi chỉ muốn báo đáp chúng tôi thôi, nàng ta
cũng nên biết chúng tôi đã coi nàng ta như bạn bè rồi mà? Aizz, cứ mặc
kệ nàng ta đi vậy! Có lẽ trong lòng nàng ta sẽ thấy thanh thản chút!
Thu Nhi vào trong phòng của nàng ta rồi,
tôi đang chuẩn bị nhấc chân lên bước vào phòng thì bỗng nhoáng một cái
từ trong bóng tối, một cô gái đi ra, khí chất nàng ta trong trẻo và vô
cùng lạnh lùng làm tăng lên vẻ xinh đẹp của nàng ta, chỉ có ánh mắt nàng ta là không giấu đi được vẻ âu sầu, đi đến trước cửa phòng Long Kỳ đứng hậm hực khá lâu, mãi lúc lâu sau thở dài quay trở về phòng nàng ta. Tôi ở trong bóng tối đứng im không dám động đậy, sợ quấy nhiễu làm nàng ta
xấu hổ, chuyện này sao thế nào lại trở thành bi kịch thế chứ?
Lãnh Phù đối với Long Kỳ có tình cảm hắn
ta có biết không? Tôi đoán chắc hắn không biết đâu, nhất định Long Kỳ là đang nghiên cứu sách trị quốc của hắn rồi.
Tôi đoán vậy và đẩy cửa bước vào, quả nhiên Long Kỳ đang ngồi dưới ánh nến đang xem một quyển sách.
Tôi không muốn quấy nhiễu hắn, ngồi một
mình trên giường, ánh mắt cứ nhìn vào biểu hiện nhăn mặt nhíu mày của
hắn. Người ta từng nói đàn ông hấp dẫn người nhất chính là vẻ mặt tự hỏi sinh động. Hôm nay vừa thấy quả đúng vậy, còn có vẻ vô cùng thu hút nữa chứ!
“Cô đang nhìn cái gì?” Suy nghĩ bị cắt
ngang, tôi thu ánh mắt lại, không chút để ý nói, “Tôi đang nhìn một con
heo khó hiểu phong tình”
“Cô nói cái gì?” Thấy vẻ không chú ý của
tôi đã dẫn tới người nào đó hờn mát, cặp mắt Long Kỳ kia giận dữ nhìn
tôi. Lòng tôi đập bùm bùm, vội vàng giải thích, “Không có, không có mà.
Tôi không có nói gì mà! Tôi chỉ bảo anh nên sớm nghỉ ngơi chút, chú ý
thân thể đó!”
Mặt Long Kỳ hiện lên vẻ khó coi, nguy hiểm kề sát vào tôi, “Nhưng mà ta nghe rất rõ có người mắng ta là heo đó!”
Tôi quýnh lên, lại chọc giận tên này rồi, hắn mà giận lên thì thực đáng sợ lắm! Tôi lùi vội ra sau giường, nuốt
nuốt nước bọt, cảnh giác nhìn hắn, “Tôi thực sự không chửi mà! Tôi tự
mắng mình thôi! Là lỗ tai anh có vấn đề, nghe nhầm!” Chuyện này, tôi cho là heo đáng yêu thôi, nếu không tôi sao lại có thể ra sức đổ vấy lên
người mình như vậy chứ?
Long Kỳ ghé sát vào mép giường, lập tức
nằm lên trên, ánh mắt khó dò nhìn tôi, “Lỗ tai ta không có vấn đề, có
đầu óc cô có vấn đề thì có, nhanh ngủ đi!”
Không biết Long Kỳ làm cách nào, đưa tay
ra búng một cái ánh nến tắt phụt, cả gian phòng lâm vào bóng tối, tôi
kêu khẽ một tiếng, trong đầu nổ vang. Theo quy tắc không phải là hắn ngủ sàn nhà mà tôi ngủ trên giường hay sao? Tại sao lại có thể như vậy chứ?
“Nè, Long Kỳ, anh ngủ trên sàn nhà đi!
Chúng ta không thể…Ngủ cùng một chỗ được!” Tôi đưa tay ra trước sờ
soạng, chết tiệt, chăn đầu rồi nhỉ? Tôi lại mò ra phía trước sờ sờ, lại
chạm vào một thân thể thực ấm áp. Tay tôi giống như chạm phải thuốc độc
vậy vội vàng rụt ngay lại. Sao Long Kỳ lại ngủ gần như vậy chứ. Ông trời ơi! Tôi làm cái gì bây giờ?
Đột nhiên nghĩ đến một câu, “Trước có hổ
sau có sói”, Long Kỳ là hổ, mà bức tường chết tiệt này lại là sói, hiện
giờ tiến thoái lưỡng nan, chẳng có đường lui, làm sao bây giờ đây?
Hắn ta cũng biết nam nữ “thụ thụ bất
thân” mà! Hắn đọc sách nhiều như mây thế sao lại không biết chứ? Chả nhẽ hắn cố ý chỉnh tôi sao?
Chỉnh tôi à! Tôi còn không lợi dụng lúc
hắn không để ý đấy thôi, Diệp Vũ tôi đây nói gì thì nói vẫn là cô gái
phóng khoáng, cùng bé trai ngủ thì có gì đâu! Giỏi nhất chính là….phì,
phì… Có muốn cũng không phải cùng với hắn nha!
Cứ tưởng ở hiện đại tôi vừa keo kiệt vừa
háo sắc như thế nào, vậy mà đến cổ đại tôi lại phải cấm dục, khổ sở lắm
đó! Nghĩ đến đây, tôi nằm xuống, mở to mắt hết cỡ, bỗng dưng, có ai đó
đắp chăn lên trên người tôi, ấm áp làm tôi không muốn đoán xem là ai
nữa!