Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 67

Nỗi buồn bực làm cho tôi đi tới lều trại của họ, chưa đến cửa đã nghe bên trong tiếng của Viêm Hoả truyền tới, có chút tức giận, “Chủ nhân, lão hồ li Nạp Lý kia lại muốn làm gì vậy! Ngay từ đầu chúng ta đã cự tuyệt ý tốt của hắn rồi, sao thế nào mà vẫn hết hy vọng không thay đổi vậy, một lòng muốn nịnh bợ hoàng triều Vĩnh Hán chúng ta, hành động tối nay nhất định phải thực cẩn thận, thấy bất kỳ người nào của lão quỷ Nạp Lý thì chúng ta cũng không tha”

Tiếp đó tiếng Trương ngũ ca có vẻ bình thản, “Ta nghe thấy tối nay là thời cơ tốt nhất, Khả Hãn Đột Quyết sẽ mở yến tiệc ở trên điện, chúng ta xuống tay có vẻ dễ dàng, nhưng mà, nếu có thể kéo dài thời gian của ông ta ra thì chúng ta càng nắm chắc hơn”

“Tối nay không cần làm cẩn thận, chỉ cần ta, Lãnh Phù, Viêm Hoả, Trương ngũ ca tiến cung, những người khác ở lại bên ngoài cung đợi!” Câu đó là của Long Kỳ, giọng vô cùng kiên định, quả quyết ngắn gọn, Hắn nói xong Lãnh Phù vội kêu lên, “Chủ nhân không cần tự mình đi, có mấy người chúng tôi thì tốt rồi!” Những người khác cũng đều nói lời ra lời vào, Long Kỳ vẫn kiên trì giữ nguyên ý, “Đừng nhiều lời, cứ theo ý ta nói mà làm”

Nghĩ đến đêm nay họ hành động baà bạc đều xong xuôi, chỉ cần chờ trời tối thôi. Tôi nhàm chán đạp chân trên cỏ, vừa đi vừa nghĩ, theo như họ nói vừa rồi chỉ cần có thể giam chân được Khả Hãn Đột Quyết thì hành động của họ mới nắm chắc. Hừ! Yến tiệc à, tôi đầu óc sáng ngời, khoé miệng cong lên, kéo dài thời gian à? Tôi tự mình làm không phải tốt rồi sao?

Tôi len lén cười, đằng sau truyền tới tiếng chân bước trầm ổn, tôi liếc xéo ngắm, Long Kỳ đang đi về hướng tôi, tôi quay đầu nhìn về phía hắn cười, “Bàn bạc xong rồi sao?” Long Kỳ gật gật đầu, ánh mắt nhìn ra xa, nói bình thản, “Buổi chiều nàng và Hà công công rời chỗ này, trở về kinh đô đi!” Tôi cũng không giật mình, LOng Kỳ giỏi nhất là tìm đường lùi cho tôi, nhưng mà, lần này tôi không thèm nghe hắn nữa đâu. Tôi cúi đầu, trng lòng nẩy lên chút đau thương, trở về Kinh đô ngay tôi còn có chuyện không biết nên làm gì giờ nữa. Bởi vì trở về, nghĩ tới tôi và hắn xa cách, cũng sẽ không còn kiểu dễ dàng muốn nhìn hắn lúc nào cũng được nữa, mà là một hoàng thành xa vời, khoảng cách xa xôi tới mức như khoảng cách trời và đất vậy, tôi nghĩ thực sự không biết nên làm sao đây! Bởi vì chúa tể hết thảy là hắn mà!

Còn có một người nữa, tôi dường như đã quên, khuôn mặt tao nhã kia, cái người mà đã dạy tôi tập viết, người đàn ông cùng nói chuyện với tôi, tôi biết làm sao với chàng bây giờ? Tôi là một người xấu, tôi không khống chế được tình cảm nảy sinh với Long Kỳ, nhưng mà, con người vốn là thế mà. Có một số việc không phải mình muốn thế nào thì được như thế cả, nó cứ lặng lẽ không tiếng động, làm con người ta khó lòng đề phòng, cứ lặng lẽ tiến sâu vào trong lòng người ta, tiến sâu vào trong tim người ta, làm cho con người ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nó sinh sôi nảy nở, sau đó người ta lúc đó mới để ý tới, có người có thể cả đời cũng không biết nên xử lý như thế nào cho tốt được.

Tôi ngẩng đầu lên cười khẽ nói, “Các huynh nhất định thành công, chúng tôi ở kinh đô chờ gặp!” Tôi thực ra muốn hỏi là, sau khi chúng ta về kinh đô thì nên làm gì đây?

Long Kỳ kiên định gật gật đầu, có lẽ hắn cũng cảm thấy hơi thở ly biệt, cặp mắt màu nâu lạnh nhạt kia chiếm một tầng ưu thương. Đúng lúc đó, giọng Lãnh Phù vang lên đằng sau, “Chủ nhân, chúng ta xuất phát thôi”

Dường như tôi cảm thấy LOng Kỳ liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó thì đi. Tôi còn không có dũng khí nhìn hắn, bởi vì khoé mắt tôi đã dâng đầy nước mắt, không thể cho hắn biết tâm tình cùa tôi, mãi cho tới lúc bóng hắn đi xa, tôi mới quay đầu, tim đột nhiên lạnh buốt, lệ trào ra.

Chạng vạng tôi đột nhiên xuất hiện ở rạp hát, các chị em thấy tôi thì vui mừng khôn xiết, đặc biệt là bà chủ, nhìn thấy tôi tựa như nhìn thấy vạn lượng tiền vàng vậy, vừa mừng vừa lo, kéo tay tôi không chịu buông ra. Trong tiếng chị em nói chuyện ồn ào tôi mới nghe được tin tôi cần, tối nay Khả Hãn Đột Quyết mở tiệc chiêu đãi quần thần, việc hỗ trợ ca múa không thể thiếu được. Lúc chị em hoan hô ầm lên vui mừng, không ái chú ý tới khoé môi tôi hơi hé cười.

Đợi lúc chúng tôi thay xong trang phục, quản sự trong cung đã bố trí ổn lắm rồi, chúng tôi đành đợi trong phòng nghỉ. Nhìn trời càng ngày càng tối đen, lòng tôi càng hồi hộp khẩn trương vô cùng, nhóm Long Kỳ đang nấp ở đâu? Hiện giờ tình hình thế nào rồi? Cả người tôi kiềm chế không được run rẩy một trận. Cầu trời phù hộ, cầu trời phù hộ, trăm ngàn lần đừng có chuyện không may xảy ra.

Lòng càng khủng hoảng nụ cười của tôi càng ngọt ngào hơn, cuối cùng chuyện ca múa cũng ra sân khấu. Tôi mặc quần áo khá, kỹ thuật nhảy lại có phong cách riêng nên rất nhanh hấp dẫn ánh mắt các đại thần, cuồng dã, lại như dụ hoặc mà lại giống như một con mèo lười biếng mềm mại, mang theo mặt nạ lông chim xinh đẹp, khoa ra toàn thân một màu xanh lục, tóc đen dài mềm mại buông xuống, tôi mê người lấy môi cắn sợi tóc buông, dần dần tiếp cận gần Khả Hãn đang ngồi ở ghế trên mắt đã trợn trừng, mồm thì há hốc. Trong lòng mừng thầm, đáng lẽ điệu múa đã sớm kết thúc nhưng lại bị tôi cố kéo dài tới gần một canh giờ, hé môi cười. Ở đây nhìn cảnh trông như thái bình vậy nhưng bên trong lại chứa đựng sát khí, ánh sáng lưỡi mác sáng lên loang loáng. Tôi dần dần tiếp cận Khả hãn này, bưng chén rượu từ trên bàn lên đưa đến trước mặt ông ta, cúi đầu nói, “Vũ Nhi xin kính Khả Hãn một ly!”

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười vang của nam tử, tôi ngẩng đầu, hoàng chủ khoẻ mạnh tráng kiện như vậy, ông ta có chút đáng buồn lại cũng đáng giận, buồn ở chỗ ông ta bị thái tử Hoàng triều Vĩnh Hán bức bách, hận vì ông ta lại nghe theo lời thái tử đuổi giết Long Kỳ, cảm thán vì thủ hạ người của ông ta lại muốn cướp ngôi đoạt vị.

Dưới mặt nạ được che, ông ta cũng nhìn không rõ biểu hiện của tôi, tiếp nhận chén rượu uống luôn, uống xong, đột ngột đưa tay ra gỡ lấy mặt nạ của tôi xuống, tôi hơi kinh ngạc, nở nụ cười để ông ta thoải mái gỡ xuống.

Mặt nạ được gỡ ra, cả điện mọi người ồ lên, tôi làm loá mắt mắt họ do trang điểm, dưới ánh nến lung ling, mắt tôi lại ngời sáng như hạt ngọc càng thêm quyến rũ động lòng người, tôi xấu hổ cười cười, “Đại vương, ngài…..”

Khả Hãn bị tôi làm cho bật cười sảng khoái, bưng chén rượu lên mời về phía tôi, “Bản Vương thực sự rất thích thưởng thức tài nghệ của cô nương, xin cùng bản vương uống một chén nào?’ Trong lòng tôi bất đắc dĩ không thể chối từ được, đúng lúc tôi đang chần chờ thì có tiếng người phát ra bên dưới, “Đại vương, Vũ Nhi cô nương không biết uống rượu. Xin phép cho ta thay nàng uống có được không?” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cả kinh, tôi liếc mắt nhìn lại, thấy người vừa nói lời này hoá ra lại là vương tử Cao Ly, vẻ mặt hắn rất thật, đang quỳ xuống dập đầu,

Khả Hãn nghi hoặc nhíu mày, “A, sao ngươi biết Vũ nhi cô nương không biết uống rượu chứ?’

“Bởi vì Vũ nhi cô nương là bạn của tại hạ”

Toàn bộ mọi người sửng sốt, lòng tôi rất cảm kích Cao Ly, nở nụ cười đánh vỡ cục diện, “Nếu là đại vương mời rượu, thực là vinh dự quá, Vũ nhi cung kính không bằng tuân mệnh, ngoại lệ xin phép được uống một chén” Nói xong, tôi nhận chén rượu trong tay Khả Hãn uống một hơi cạn sạch, một luồng nóng rực trôi qua cổ họng xuống dạ dày khó chịu, tôi cố chịu đựng, cau mày, Cao Ly ở dưới lo lắng nhìn tôi, tôi nở nụ cười, “Đại Vương, Vũ nhi có chút mệt mỏi, xin phép cho Vũ nhi lui có được hay không?’ Tôi đứng dậy, cũng là lúc nên lui rồi. Khả Hãn gật gật dầu, “Nếu Vũ Nhi cô nương đx mệt cứ lui xuống trước đi!”

Tôi cảm tạ ông ta, thong dong lui xuống, còn chưa kịp tới phòng nghỉ, thì đã nhìn thấy vương tử Cao Ly đi đằng sau, tôi dừng chân, cười đạm mạc nhìn hắn đi đến, “Vừa rồi cảm ơn anh!” Hắn nhướng mày tự đắc, “Không ngờ cô nương tài nghệ siêu quần, nhiều lần đều làm cho người ta bất ngờ” Miệng hắn có ý cười, sự khen ngợi của hắn, tôi đã không có lòng đâu mà nhận, tôi lo lắng cho nhóm Long Kỳ hiện giờ đang ở đâu, hiện giờ đã khuya, Khả Hãn và các vị đại thần đều ở trong đại điện cả, chưa thấy đi ra. Nếu theo đúng lời Trương Ngũ ca nói, như vậy đối với họ hiện giờ có phải đã thành công rồi hay không đây?

Tôi ngẩng đầu nhìn vương tử Cao Ly, thở dài, nhăn mày, “Tối nay, trong cung không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?”

Cao Ly lắc đầu, ánh mắt hắn loé lên, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, ngay lúc hắn định mở miệng nói, thì bỗng nghe có tiếng ầm ỹ khắp nơi, hàng lang phía xa xa loé lên đuốc sáng, Cao Ly hạ giong kêu lên một tiếng, “Không ổn rồi, đã có chuyện xảy ra!” Nói xong, đi vào trong cung, lòng tôi hoảng sợ, chẳng kịp thay quần áo lập tức đi theo sau hắn, chắc không phải Long Kỳ đã có chuyện gì xảy ra đó chứ!

Cao Ly nhìn thấy tôi theo tới, quay đầu ngăn tôi lại, “Vũ nhi cô nương, nàng mau về phòng nghỉ đi, ở đây nguy hiểm lắm”

LÒng tôi nghĩ thấy hắn nói cũng đúng, gật gật đầu chạy vội trở về, vừa đi được vài bước, một bóng đen từ sau mặt núi giả lướt ra, hướng nhanh tới chỗ tôi đánh, tôi bị doạ hoảng hốt kêu lên một tiếng, cả người đã bị một người ôm lấy, người này công lực rất cao, ôm lấy người tôi nhảy, bay vào trong núi giả, đằng sau truyền tới tiếng của Cao Ly gọi gấp, “Vũ nhi cô nương..”

Kẻ ôm lấy người tôi thân hình như ma vậy, bỏ xa Cao Ly, tôi vàư hoảng vừa sợ, vừa vung tay đánh lung tung, “Buông…Buông ra…Ngươi là ai?” Người ôm lấy tôi không nói gì, vì không thấy tôi ra sức lấy tay đánh vào đầu hắn mà nói thực ra chỉ như gãi ngứa vậy thôi, cứ phi lên phía trước, đằng sau cứ truyền tới tiếng Cao Ly gọi, “Diệp cô nương…”

Không biết là đi được bao xa, bỗng dưng có hai người mặc áo đen hiện ra, chân tay nhanh nhẹn nhẹ nhàng, nhìn dáng người thì trông giống con gái, lòng tôi lập tức như phát hiện ra gì đó, cuống lên, giật phắt chiếc khăn che mặt của kẻ đang ôm lấy tôi ra, khuôn mặt cương nghị của Long Kỳ lộ ra, hắn có chút kinh ngạc, tôi mừng quá kêu thất thanh, “Long Kỳ…”

Nhưng lúc này Long Kỳ cũng buông tôi xuống, đứng cách xa tôi một thước, còn hai người kia thì gỡ khăn che mặt ra, là Lãnh phù và Viêm Hoả, các nàng ta đều tức giận nhìn tôi, trong mắt Long Kỳ trào lên tia phẫn nộ, nhìn tôi quát lên, “Vì sao nàng không đi, vì sao lại mạo hiểm tiếng vào trong cung?”

Tôi giật mình sửng sốt, Viêm Hảo lạnh lùng hừ một tiếng, tiến gần tới tôi, “Nếu không phải vì cứu ngươi, chủ nhân đã sớm rời chỗ này đi rồi, đều tại ngươi cả”

Lãnh Phù lãnh đạm ngăn Viêm Hoả lại, “Tốt lắm, không cần nữa, nàng ta làm hết thảy cũng là vì giúp chúng ta thôi. Nếu không có nàng ấy thì sẽ không thuận lợi như vậy được, trước tiên cứ rời chỗ này trước đã”

Lửa giận trong mắt Long Kỳ cũng dần biến mất, ngược lại rất bình tĩnh mỉm cười, làm tôi thấy xúc động, từ ngẩn người bỗng tỉnh lại, bọn họ thành công rồi! Nhưng lại vì tôi mà mạo hiểm nhảy vào, vừa rồi tiếng chân hỗn loạn trong cung chắc chắn là đã phát hiện ra họ. Lòng tôi áy náy vô cùng, Long Kỳ à, đồ ngốc kia, anh lấy được chứng cớ rồi thì đi đi, còn quay lại làm gì chứ? Nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn là đã giúp được hắn.

Trong lúc bốn người chúng tôi chuẩn bị rời đi, thì đằng sau truyền tới tiếng quát, vương tử Cao Ly vung kiếm lên đâm về phía Long Kỳ, “Không được thương tổn Vũ nhi cô nương…”

Tôi hoángợ kêu lên, mắt thấy thanh kiếm sắp đâm trúng Long Kỳ, thân hình Long Kỳ quỷ dị nhoáng lên một cái dễ dàng tránh được, Cao Ly nhanh chóng tới gần Long Kỳ, tấn công mãnh liệt, cứ đâm ra mấy nhát kiếm. Lòng tôi lập tức hoảng sợ, Long Kỳ không có tấc sắt trên tay, người tránh thoát nhẹ nhàng, lãnh Phù và Viêm Hoả thấy Long Kỳ gặp nạn, rút kiếm ra đỡ kiếm Cao Ly.

Tôi sợ tới mức lúc này mới lên tiếng, “Nè, các người đừng đánh nữa, ảnh là Long Kỳ mà” Lúc này, đêm tôi đen gió thổi mạnh, Cao Ly tưởng tôi bị người ta hãm hại cũng khó trách hắn đuổi theo xuất chiêu mãnh liệt, giống như mãnh thú ăn thịt người vậy, chiêu nào chiêu nấy muốn lấy mạng, may mà Long Kỳ võ công cao cường, nếu không tôi thực không biết phải làm sao nữa.

Cao Ly nghe thấy tiếng tôi, lập tức dừng đánh, cầm kiếm đứng giữa chúng tôi, lúc này rơ đằng xa truyền tới thanh âm như tiếng sấm, rồi một ngọn lửa rồng phụt lên, lan rộng, Viêm Hoả hạ giọng kêu lên, “Không hay rồi, bị phát hiện rồi”

Lãnh Phù liếc mắt nhìn Long Kỳ một cái, “Chủ nhân, chúng ta đi thôi”

Long Kỳ tiến lênđịnh kéo tôi lại, lòng tôi càng cuống, gì cơ? Hắn còn muốn dẫn tôi đi nữa sao? Tôi lùi lại từng bước, “Tôi không đi theo anh đâu”

Long Kỳ kinh hoảng, “Vì sao?”

Lúc tôi rờ Hà công công đi, lòng tôi đã tính kỹ rồi, tôi không hy vọng xa vời gì có thể cùng Long Kỳ rời đi, chỉ là không dự đoán được hắn lại mạo hiểm tới cứu tôi, trong lòng tuy rằng rất vui nhưng tôi biết rõ, nếu cùng họ đi, tôi sẽ trở thành chướng ngại vật của hắn. Theo tình hình hiện giờ cho thấy, lại càng không thể. Binh lính Đột Quyết xa xa sẽ nhanh chóng tới chỗ này rồi, cho nên tuyệt đối không thể làm cho Long Kỳ dừng lại, thực ra, chỉ sợ người trong nhóm chúng tôi ai cũng bị nguy hiểm cả, lấy tốc độ binh hùng tướng mạnh được huấn luyện kỹ càng ra thì nhanh như chớp sẽ tới ngay. Lòng tôi đã tự quyết định, ánh mắt tôi nhìn về phía bóng tối, “Bởi vì tôi nghĩ không muốn cùng anh đi”

Viêm Hoả đã nóng lòng lắm rồi, “Chủ nhân nhanh chút đi, nếu không đi thì không kịp nữa rồi! Trương ngũ ca họ đang đợi ở dưới sườn núi đó”

Cái gì? Họ cũng chưa đi sao? Trời ơi! Họ còn đợi gì nữa chứ? Con ngươi Long Kỳ nhíu lại, “Không phải do cô” Nói xong Long Kỳ định đến ôm lấy tôi, tôi vừa tức vàư vội, “Tôi đã nói không đi theo anh mà, tôi đac chán việc bị đuổi giết xuốt ngày rồi, các người trở về kinh đô hơn một tháng sẽ lại bị người đuổi giết nữa. Tôi không muốn trải qua những ngày như thế nữa, anh có biết không hả!” Tôi dường như là cố hét lên, đưa tay ra ngăn lại. Tất cả mọi người đều sửng sốt, tôi chua xót nuốt nuốt nước bọt, tiếp tục nói, “Tôi muốn ở cùng một chỗ với tướng quân Cao Ly, các người đi thôi!”

Long Kỳ chấn động rầu rĩ, nét bình tĩnh trong mắt đã biến mất, lửa giận hiện lên, “Vì ta, nàng cả chút khổ sở ấy cũng chịu không nổi sao?”

Nhìn bóng đuốc nàng ngày càng gần, tôi bưng miệng cười nhạo, “Trên thế giớ này không có người thông minh, chỉ có người tự cho là người thông minh, tôi và anh trong đó cso cái gì, chạy theo anh ngược xuôi vội vã, chịu khổ chịu sở, bôn ba khốn khổ làm tôi chán muốn chết rồi, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi, anh đi đi! Tôi quyết định ở lại”
Bình Luận (0)
Comment