Lâm Nhược Nhiên đi rồi, tôi đồng ý vẽ
giúp nàng ta một bức tranh. Tôi lượm lặt những thông tin từ nàng ta cũng đã hoàn toàn giải trừ toàn bộ nỗi băn khoăn, bức tranh đó đã đến tay
hắn, biết ý ta, cảm liên quân, tấm chân tình này hỏi trời cao! Tôi nghe
ra Lâm Nhược Nhiên cũng bị Lòng Kỳ làm cho tức, nét bi thương trong đó,
vẽ cảnh trong tranh để tưởng niệm một người, trong mắt các nàng thì có
lẽ cps cảm nhận phong cách độc đáo riêng, đường nét độc đáo mới mẻ,
nhưng câu thơ này người trong cuộc lại có một ý nghĩa khác, có phải Long Kỳ đã đoán được ẩn tình trong đó hay không đây?
Mùa xuân đã đến, thời tiết vô cùng mát
mẻ, ham muốn lớn nhất của tôi chính là nằm trên chiếc giường mềm cạnh
cửa cung cẩm thạch lười biếng phơi nắng, lắng nghe chút tiếng gió, đá
cẩm thạch phát ra tia sáng bên trông làm cho tôi thấy rất thoải mái.
Cảnh ngoài cung điện vô cùng hợp lòng người, bên cạnh có ao sen, một toà lương đình tứ giác đứng sừng sững giữa đó, kết cấu hết sức đơn giản,
cùng là chỗ mà mấy ngày nay tôi rất thích tới.
Hôm nay khác chút, tôi ngồi một mình ở
trên sàn gỗ hương, đặt cạnh hai bình rượu nhỏ. Tôi nhìn ánh mặt trời
chiếu rọi trên cao mà thở dài nhè nhẹ. Một mình đã ở trong này tám ngày
rôi, tôi cũng đã quen cái kiểu không có ai tới làm phiền.
Chỉ là hôm nay thực sự rất buồn bực, hai
cung nữ kia lén mang theo hai bình rượu tới đây giải sầu, người ta đều
nói mượn rượu tiêu sầu mà. Tôi uống được nửa ngày thì mới biết, hoá ra
dùng rượu tiêu sầu không phải là cách dễ làm. Tôi muốn say sụp sát mặt
đất, trước mắt mơ màng. Tôi nằm trên sàn gỗ, ngửi mùi hương tự nhiên,
bình yên đi vào giấc ngủ.
Trong lúc hoảng hốt, dường như tôi nằm
mộng, mơ thấy một bóng dáng thon cao đi tới ôm lấy tôi, rất ôn nhu rất
cẩn thận. Lòng tôi thấy kỳ lạ, là ai vậy? Là ai đang ôm tôi vậy? NHưng
gương mặt người đó cứ mơ hồg không rõ, cho dù tôi có cố nhìn thế nào thì cũng không nhìn thấy rõ mặt hắn, chỉ nghe được có tiếng người khổ sở
thốt lên trong đó, “Tội gì phải vậy…”
Tôi giật mình tỉnh lại thì đã thấy nằm
trong tẩm cung rồi. Tôi trừng mắt nhìn, say rượu làm cho đầu óc người
trống rỗng, mãi cho tới khi tôi nhìn thấy một bóng người đang bận rộn
trước mặt, một cung nữ làm cho tôi để ý, mới kỳa lạ kêu, “Nè..”
Vị cung nữ kia nghe tiếng tôi gọi nàng ta mới quay đầu nhìn tôi, trên mạt lộ ra nét cười vui sướng, đi tới chỗ
tôi, “Cô nương tỉnh rồi?”
Tôi nhìn qua trên nét mặc vui mừng của cô nàng, nói lãnh đạm, “Sao ngươi lại ở đây thế?”
Nàng ta thấy vẻ lãnh đạm của tôi mới cúi
đầu, quỳ xuống trên mặt đất, “Cô nương là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ nhất
định phải hầu hạ người thật cẩn thận!”
Nói cũng không rõ ý cho lắm, tôi lúc nào
đã biến thành kẻ có nha hoàn xứng đáng rồi? Tôi ngồi dậy, say rượu làm
cho tôi nhức đầu tới mức chịu không nổi khẽ kêu lên một tiếng, tôi xoay
xoay cổ, mới nhớ ra tối qua mình ngủ trên đại sảnh, sao tự dưng đã ngủ
trên giường rồi nhỉ? Cung nữ nghe tiếng kêu khẽ của tôi, mới bước đến
trước định đỡ lấy tôi, “Chủ tử không thoải mái chỗ nào ạ?” Tôi không cự
tuyệt nàng ta, cứ để nàng ta đỡ tôi xuống giường, rửa mặt. Tôi rửa mặt
xong mới nhìn thấy vẻ khủng hoảng trên mặt cung nữ đứng sau. Trong mắt
nàng ta, chắc tôi không phải là vị chủ tử tốt rồi! Nếu không sao lại sợ
tôi đến thế cơ chứ?
“Tối qua sao ta lại ngủ trên giường thế?’
Nàng ta lắc lắc đầu, “Sáng nay nô tỳ được gọi đến, lúc vào thì đã thấy chủ tử ngủ trên giường rồi ạ”
Nàng ta không biết, đến cả tôi cũng còn
hoảng hốt nhớ không rõ nữa, hình như là mộng mà cũng thực vậy. Tôi lười
không muốn nhớ lại, nha hoàn đã kính tôi như chủ tử vậy, cũng không dám
tới gần, không dám nói lời nào cả, cái kiểu sống như thế này tôi thực
không quen, tôi muốn làm một cái gì đó nhưng vẫn cảm thấy cố kỵ, bởi vì
Diệp Vũ tôi thực sự không thích làm việc theo lẽ thường.
Buổi chiều tôi gọi nàng ta lại bảo,
“Ngươi có thể đi rồi, ta không muốn làm chủ tử của ngươi, ta cũng không
có tư cách làm chử tử của ngươi, ngươi về đi!”
Sắc mặt cung nữ kinh hoàng, lắc lắc đầu,
“Đây là do nội tổng quản đã an bài, ngài ấy nói là sợ chủ tử cô đơn, bảo nô tỳ tới đây cùng nói chuyện với chủ tử”
Tôi lắc đầu cương quyết, “Ta không muốn
nói nhiều làm gì, ngươi đi đi! Nếu vị tổng quản kia sợ ta cô đơn, thì
bảo hắn tới đây nói chuyện với ta!” Tôi bị nhốt ở đây tới phát điên lên
rồi, ai ngờ lại cùng đấu với Diệp Vũ tôi đây chứ, tôi không làm theo ý
hắn, nháo loạn lên cho hắn xem.
Cuối cùng cung nữ bị tôi doạ sợ đi mất.
Một cung điện to như thế chỉ còn lại mình tôi đơn độc, nhưng đã diễn
xong một ngày rồi, tôi phải tiếp tục sống tiếp.
Một thái giám tới bảo tôi chuẩn bị tốt
mọi chuyện, ngày mai sẽ sẽ là ngày hoàng thượng tuyển tú, sẽ có một đám
tú nữ tới cung điện của tôi, nhiệm vụ của tôi là vẽ từng người đẹp nhất
để cho Hoàng Thượng xem qua.
Lòng tôi đau đớn quá, tôi không có cái trình độ ung dung tự tại như thế. Hắn tuyển phi tần, đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ đây.
Sáng sớm hôm sau có người tới giuớ, phần
lớn họ giúp tôi mài mực và chuẩn bị giấy bút, tôi ngồi trang điểm tý
chút, không muốn cho người ta chê cười, nhìn vào mà chán ghét.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời
cứ như được tẩy trần vậy sáng ngời, trời không một gợn mây trong xanh,
gió thổi phất phơ, mang theo hơi thở mùa xuân, trái ngược với tâm tình
lạnh lẽo của tôi ngày hôm nay.
Một lát sau, hành lang đằng trước truyền
đến tiếng nói cười rộn rã, một nhóm tú nữ đã đi tới, tất cả ai ai cũng
đều mặt quần áo hồng nhạt tha thướt, gió thổi tới bay bay làm cho người
ta thấy hoa cả mắt.
Nhìn các nàng cười cười nói nói, tình ý
nồn đượm, lòng tôi cười lạnh, thản nhiên nhìn các nàng, thú vị đoán,
trong các nàng, ai có thể cười tới phút cuối đây?
Một tú nữ giơ tấm bài lên tiếp cận tôi, “Có thể mượn hoạ sỹ nói chuyện chút được không?’
Lòng tôi buồn bực, cùng tới gần nàng ta,
nàng ta lấy từ trong tay ra thỏi bạc nhét vào trong tay tôi, “Chỉ cần
hoạ sỹ vẽ ta thực đẹp, sau này cũng không thiếu phần của ngươi!”
Tôi giương mắt nhìn cô gái có thể nói là
diễm lệ trước mặt, cười cười, “Cứ để đó cho tôi! Vẽ đẹp cũng không thành vấn đề gì!” Vị cô nương này cười cười trở lại trong đám đông.
Có mấy vị quản sự đang gọi các nàng đứng
lại, bước từng bước tiến đến. Lòng tôi đột nhiên nổi lên một ý chơi đùa, các cô gái này đó chính alf trải qua một lượt việc sàng chọn, tư sắc
nhất định là phải trước tiên, nếu tôi đem toàn bộ các cô gái này vẽ
thành tuyệt sắc vậy thì trận tuyển tú lớn này không phải trở thành trò
vui nhất rồi hay sao?
Lòng tôi len lén cười, rồi cứ thế mà làm, bị nhốt nhiều ngày như vậy, thù này không báo khó mà tiêu đi mối hận
trong lòng tôi, có lẽ làm vậy náo loạn, tôi sẽ bị đuổi ra khỏi cung cũng nên, tới lúc đó thì….
Bên này đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ giấy
bút mực cho tôi rồi, tôi nhìn mỹ nữ ngồi cách mình một thước, bắt đầu
thực thi kế hoạch của mình. Một canh giờ sau, trên giấy hiện lên một mỹ
nhân sống động thoát tục, biến đổi hắn cô gái trước mắt có một vết đen,
cứ việc nàng ta đánh phấn thật nhiều, nhưng vẫn ảnh hưởng tới toàn bộ
khuôn mặt xinh xắn của nàng ta, xem tôi làm thật tốt vào, sẽ vẽ nàng ta
đẹp như tiên vậy, ha ha…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút,
tôi đã vẽ xong từng người rồi lại từng người, tất cả đều tuyệt sắc hết,
có lúc tôi hứng lên còn tiện tay sửa kiểu tóc cho các nàng ta nữa, rồi
lại thay đổi màu sắc quần áo làm cho các cô gái lại càng ngày càng trở
nên tuyệt diễm hơn, nhưng mà người thực so với trong tranh khác xa rất
nhiều.
Tôi còn vẽ rất cẩn thận, cố vẽ cho xong
mười mấy cô gái thì trời cũng đã tối, tôi mệt mỏi nằm trên giường nhưng
trong lòng lại hưng phấn vô cùng, rất mong chờ những người đó khi nhìn
thấy các bức vẽ thì biểu hiện kinh ngạc tới mức nào.
Tôi mệt mỏi hết sức tự hỏi mình, phải dưỡng tinh thần để có sức sống đến ngày mai chứ!
Mấy ngày nay đều có tú nữ được đưa tới
chỗ tôi để vẽ, tôi cứ thay đổi toàn bộ, không thể phủ nhận, những cô gái đó có cô cũng rất tuyệt đẹp, nhưng mà đụng tới tôi thì các nàng xui xẻo rồi, bởi vì sắc đẹp của các nàng tôi đều căn cứ vào diện mạo các nàng
để miêu tả, so với những nét xấu của các cô đó thì giảm đi mấy phần.
Cứ năm đến mười tú nữ thì mất của tôi năm ngày, người cần lo đưa tới cho Hoàng thượng đều đưa tới ở trong cung
điện tôi đang ở, chỉ đợi một lúc sẽ có người tới đưa đi. Nói xong thì
thấy có vài người tới, tôi đem toàn bộ các bức vẽ đưa hết cho họ. Nhìn
thấy bóng hắn biến mất, tôi suýt chút nữa thì phì cười, vội vàng chạy
nhanh vào trong tẩm điện, sắp có kịch vui để xem rồi đây.
Thời giam hai ngày bình thản trôi qua,
hai ngày sau, tôi ở trong cung thì có một vị khách không mừi mà đến, lúc đó tôi đang ăn hoa quả bên ngoài, lại nghe từ xa xa có người hô lên,
“Thái HẬu giá lâm….”
Tôi cả kinh vội vàng từ trên ghế mềm đứng lên, còn hai nha hoàn cạnh tôi thì sớm đã bị doạ chân tay run rẩy, quỳ
gối trước cửa cung. Tôi đi ra cửa ngẩng đầu nhìn thấy một phụ nữ trung
tuổi cao quý, mặc áo cẩm bào, đầu vấn tóc cao được một thái giám đỡ bên
đi đến, tôi lập tức phản ứng, bà ta chính là Thái Hậu rồi. Tôi còn chưa
kịp quỳ lậy thì đã nghe thái giám bên bà gióng cao giọng, “Nô tài to
gan, nhìn thấy Thái Hậu sao không quỳ?” Tôi bất đắc dĩ quỳ vội xuống,
“Thảo dân tham kiến Thái Hậu!” Thái Hậu quét mắt liếc qua trong cung một cái, giọng điệu không ra tức giận, “Hoạy sỹ Diệp Vũ đâu?’
Tôi cả kinh, thái giám bên bà kêu lên, “Hỏi các ngươi đó, Diệp Vũ là ai?”
“Thảo dân chính là Diệp Vũ ạ!” Tôi dường
như đoán ra gì đó, nhất định có liên quan đến việc vẽ tú nữ rồi, chỉ là
sao Hoàng thượng không đến mà lại là Thái Hậu vậy nè?
Mặt bà sắc lạnh, không tin nhìn tôi, “Ngươi sao?”
Tôi âm thầm toát mồ hôi lạnh đáp, “Vâng!”
Một giọng nghiêm khắc khạc xuống, tiếng
hừ lạnh lùng vang lên, “Giỏi cho một tên nô tài to gan, ngươi cũng dám
đối nghịch với bản cung, quấy rối chuyện tuyển tú hả! Ngươi đã biết tội
gì chưa?”
Tôi ngẩng đầu lên đáp, “Thảo dân không biết ạ!”
Trên đầu lại truyền tới âm thanh sắc
lạnh, giọng điệu tức giận cười lạnh đến vô cùng, cười tới mức làm tôi
thấy sợ hãi, “Không biết sao? Được…Được lắm….Người đâu, mang hết các bức vẽ lên đây! Ta muốn xem xem là ngươi cố ý hay vô tình đây! Trước mặt
bản cung mà dám xảo lộng thế hả…” Một lát sau, một đống bức vẽ được ném
xuống trước mặt tôi, “Nhìn xem, những bức vẽ này có phải ngươi vẽ hay
không! Xem ngươi làm chuyện tốt chưa kìa, …giỏi cho một kẻ không biết,
ngươi nói thật ra cho ta xem…là ai đã bảo ngươi làm vậy…”
“Những tranh đó là do thảo dân vẽ ra,
nhưng cũng không có ai bảo cả, bởi vì dưới ngòi bút của nô tì chỉ biết
vẽ đẹp gì đó thôi, không đẹp thì thảo dân cũng nhất quyết không vẽ ạ”
Tôi bình tĩnh nói.
Tôi nói những lời này làm cho người trên
đầu lại càng tức hơn nữa, “Giỏi cho một tên cẩu nô tài, ta xem ngươi có
mắt không tròng, thân là hoạ sỹ, dĩ nhiên là phải hoàn thành nhiệm vụ
một cách cẩn trọng, cũng dám coi thường luật pháp của bản cung, trước
mặt bản cung dám thanh cao. Ta muốn xem xem ngươi có bao nhiêu lá gan,
người đâu….Đem nha đầu này mang ra ngoài cho ta, đánh năm mươi gậy!”
Tôi tức nghiến răng nghiến lợi lại không
thể phát tác, lòng thấy buồn bực không thôi. Những bức vẽ này đó sao lại tới tay Thái Hậu bên đó chứ? Xem ra tôi thực sự đã tính sai rồi. Tôi
khẽ cắn môi, quỳ trên mặt đất không đứng dậy, thầm kêu số khổ rồi, xem
ra lần này tôi tránh không khỏi bị ăn một trận khổ rồi đây.
“Thái Hậu, ngài đừng giận, lại chọc tới
thân mình, ai cũng đỡ không nổi, ngài xem… Đây là? May mà không tới chỗ
Hoàng Thượng…Chỉ cần ngày khác bảo người khác vẽ thì tốt rồi không phải
sao ạ? “
Lão thái giám bên cạnh Thái Hậu an ủi.
Lúc này, có hai quan binh đi tới, định lôi tôi đi, lại nghe thấy âm thanh truyền đến từ xa xa, “Hoàng thượng giá lâm…”
Ầm! Tim tôi ngừng đập, hai quan binh đang lôi tôi vội vàng quỳ xuống, tôi cũng vội vàng quỳ xuống, len lén nhìn
trộm một lượt, từ hành lang truyền tới tiếng chân bước, một lát sau thì
nhìn thấy Long Kỳ dẫn theo một nhóm người vội vã đi tới. Tôi vội nhắm
chặt hai mắt lại thầm kêu ông trời ơi, nhân vật lớn đều đến đây cả rồi
đây này.
Một lúc sau, bên tai truyền đến tiếng của Long Kỳ, “Nhi thần xin thỉnh an Mẫu hậu!”
Thái Hậu nghi hoặc hỏi, “Cơn gió nào đem Hoàng thượng thổi tới vậy?’
“Nhi thần nghe nói lần này tuyển tú có
xảy ra chút việc nhỏ, bỗng có chút tò mò muốn tới xem thế nào!” Long Kỳ
nói bình thản, cũng không thèm coi thái độ giận dữ của Thái hậu. Trong
đầu tôi một mảng hỗn loạn, chỉ biết lẳng lặng lắng nghe họ nói chuyện
thế nào. Giọng điệu của Thái Hậu đang tức giận bỗng đổi thành mềm mại
nhàn nhã, cười nói, “Thế nào, Hoàng thượng là đang trách ta không đem
chuyện tuyển tú làm tốt đó sao?”
“Mẫu hậu làm việc nhi thần không một câu
oán hận, chỉ là, nhi thần cảm thấy phụ hoàng vừa mất không lâu, chuyện
tuyển phi nên lùi lại một chút thì tốt hơn!”
Thái Hậu thở dài nói, “Chỉ là do tiên
hoàng mất rồi, ai gia thấy cảnh hậu cung lạnh lùng quá, mới vội vã vì
Hoàng thượng tuyển phi, chuyện này chẳng qua là muốn tăng không khí náo
nhiệt cho hoàng cung mà thôi! Nếu Hoàng thượng trách cứ ai gia, cứ mãi
cố chấp, vậy ai gia hoàn việc tuyển tú lại cũng được!”
Ai nghe qua cũng hiểu ra, lời Thái Hậu nói có ý áp chế, tính rằng Long Kỳ cũng sẽ không ngăn bà lại.
Trong lòng tôi kinh ngạc mãi không thôi,
hoá ra mọi chuyện tuyển phi cho Long Kỳ lại dĩ nhiên là do Hoàng Hậu tự
mình đề ra, vừa rồi nghe giọng điệu của Long Kỳ thì cũng không ham thích việc này cho lắm, như vậy, là Thái hậu an bài phi tần cho Long Kỳ sao?
Không hiểu sao trong lòng lại có chút
ngọt ngào, bỗng dưng ý nghĩ lại đổi, chuyện này liên quan gì đến mày chứ nhỉ? Mày có tư cách gì mà thấy may mắn chứ? Đột nhiên thấy đầu gối quỳ
rất đau, quỳ lâu tôi có cảm giác như hai chân tê cả, chỉ nhúc nhích chút đã thấy đau sắp chết, tôi bặm môi cắn cắn, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào một đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu, Long Kỳ lập tức nhìn sang chỗ
khác, nhìn vào Thái Hậu, “Vậy thì không cần, chuyện hậu cung cứ để cho
Thái Hậu xử lý, ta không có ý kiến gì cả!”
Trên mặt Thái Hậu bỗng loé lên cười, “Nếu Hoàng thượng đã nói vậy, vậy ai gia cứ thế mà làm” Bỗng chốc sắc mặt
trầm xuống, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào tôi, “Ah, đúng rồi,
…Nói tới chuyện tuyển tú, ta suýt thì quên, tên nô tài này không coi
luật pháp trong cung ra gì, dám có can đảm phá hỏng chuyện tuyển tú,
người đâu…..Mang ra ngoài cho ta, đánh năm mươi gậy, cũng nên cho nàng
ta chịu chút giáo huấn mới được!”