Long Kỳ điểm 1 cái lên mũi tôi, nở nụ
cười có vẻ mê hoặc con người, “Vũ nhi vĩnh viễn là của ta, bất luận kẻ
nào cũng đừng có mơ cướp đi!”
Tôi cùng Long Kỳ đi vào cung điện hoàng
đế của chàng, cung Lâm Chính, người còn chưa gặp thì nghe tiếng kiếm
luyện phát ra vù vù trong gió, phát ra lanh canh. Nhìn thấy ở hoa viên
là có người đang luyện kiếm ngay! Long Kỳ và tôi cùng nhau đi tới, bỗng
một luồng kiếm khí đánh bật tới, Long Kỳ ôm chặt lấy tôi bay ra mấy
thước, Long Kỳ cất tiếng, “Hoàng đệ, là ta!”
Cũng vào lúc này, một nam tử mặc cẩm bào
cầm kiếm đi tới, tôi ló đầu ra từ trong lòng Long Kỳ, khi nhìn thấy
khuôn mặt tươi cười cầm kiếm kia, đột nhiên giật nảy mình đứng sững lại, đối phương đang từ cười mỉm bỗng chuyển sang kinh ngạc, giơ tay lên,
hai chúng tôi chỉ tay vào nhau, “Anh…”
“Cô….”
Long Kỳ nhíu mi, nghi hoặc hỏi, “Các
người biết nhau sao?” Tôi lắc đầu quầy quậy, một mực phủ nhận, “Không
quen! Em và huynh ấy mới lần đầu gặp mặt, làm sao mà biết nhau chứ?”
Long Kỳ hoài nghi với lời tôi nói, giương mắt nhìn hoàng đệ của chàng, “Đệ biết Vũ Nhi sao?’
Ông trời ơi, nếu hắn mà nói cho Long Kỳ,
tôi và hắn cũng bị một đám người đuổi giết, không biết Long Kỳ sẽ bốc
hoả thế nào nữa. Trong mắt tôi loé lên ý cảnh cáo mãnh liệt, nhìn hắn
chăm chú, chỉ kém chút là vung tay lên đánh vào mặt hắn mà thôi. Hiện
giờ tôi mới biết nụ cười tà của hắn thế lại có phần giống Long Kỳ. chỉ
là một người thì phong nhã, một người thì lạnh lùng, nhìn kiểu thị uy âm thầm của tôi cuối cùng hắn cũng phun ra, “Không biết, đệ và hoàng tẩu
hôm nay mới gặp mặt lần đầu thôi, nhưng lại cảm thấy nàng ấy giống một
người bạn của đệ!”
Hoàng tẩu (Chị dâu) ư? Tôi nghe vào trong tai mà thấy chói mắt dị thường, tôi chỉ là phi tử của Long Kỳ, sao lại
là hoàng tẩu được chứ? Long Kỳ lại cười thoải mái, nói, “Tốt lắm, đừng
đứng nữa, còn không mau mời trẫm và hoàng tẩu của đệ vào trong điện ngồi hả?”
Tôi biết hoàng triều Vĩnh Hán có ba hoàng tử trẻ tuổi, đại hoàng tử Long Hạo, nhị Hoàng tử Long Kỳ, tam hoàng tử
Long Lạc. Hiện giờ khi Long Kỳ kế vị, đại hoàng tử bị đày đi biên cương, tam hoàng tử thì chơi trò võ lâm, nhìn vị nam tử này hình như ít hơn
Long Kỳ ba tuổi chắc là Long Lạc rồi!
Vào trong cung Long Lạc vừa ngồi xuống
uống trà, lại nghe vị thái giám bên cạnh Long Kỳ vào báo, biên quan xuất hiện quân tình khẩn cấp, Long Kỳ ngồi một tý phải đi ngay rồi! Chỉ còn
lại mình tôi và Long Lạc hai người nhìn nhau. Chân Long Kỳ vừa bước ra
cửa, Long Lạc thì thay đổi bộ mặt, có chút vô lại nói thản nhiên, “Chẳng trách cô nói kiếp này chỉ thấy một lần, hoá ra cô là phi tử của hoàng
huynh ta ha! Vậy thật là có duyên quá! Không thể tưởng tượng nổi cô lợi
hại như vậy nhưng lại đi nịnh bợ hoàng huynh của ta!”
Tôi cười lãnh đạm bảo, “Lẫn nhau, lẫn
nhau thôi, tam hoàng tử cũng chẳng phải vậy sao! Nhà rỗi tới mức nhàm
chán mà đi làm kẻ trộm, cướp lệnh bài của võ lâm minh chủ gì gì đó, chắc là định đem toàn bộ võ lâm đẩy vào bầu trời đen ám đi ha!”
Hắn lại cười ha ham con người trong suốt
tràn đầy nét cười, “Không thể tưởng tượng nổi hoàng huynh thực sự kiếm
được một ái phi tốt như thế này! Nhanh mồm nhanh miệng gớm!”
Tình cảm với Long Lạc được nâng lên, cãi
cọ nhau cũng vừa đến trưa, Long Lạc này cùng với Long Kỳ quả là hai
người khác nhau vậy, Long Lạc tươi cười hài hước, hơn nữa còn có bộ mặt
lúc nào trông cũng sảng khoái mà vô cùng thanh thoát, nói chuyện cùng
hắn cũng không bị áp lực nhiều, hai người chúng tôi nói chuyện thật vô
cùng tâm đầu. Mãi cho tới chiều mới trở lại cung Phiêu Hoa với Hoan Nhi. Vừa bước vào cửa đã nhận được lời Thái Hậu truyền tới, nói là nhân tam
Hoàng tử hoàng triều Vĩnh Hán trở về, muốn tổ chức một buổi tiệc gia
đình!
Người tham gia yến tiệc rất đông, tôi
được mở rộng tầm mắt. Có rất nhiều phụ nữ mà tiên đế để lại tôi đều chưa từng gặp, đến nay đã tới toàn bộ đông đủ. Tiên đến ngoài Thái Hậu ra
còn có Phong phi là Thục phi, Hiền phi, hai vị dáng vẻ cũng không tầm
thường, khí chất cao quý, chỉ là năm tháng đã làm cho già đi, không còn
trẻ nữa, nhưng thực ra trải qua tôi luyện đã trở nên có phong thái chững chạc, nhàn nhã mà cao quý làm cho con người ta theo không kịp, còn có
thêm phi tử của Long Kỳ nữa, ngoài tôi ra còn có Lan Phi, Lệ phi và một
số phi tần khác ở hậu cũng cũng đến trình diện cả, trông vô cùng náo
nhiệt.
Mọi người cứ theo thân phận mà ngồi, Thái Hậu và Hoàng đế ngồi ghế chủ, sau đó thì là một dãy ngồi lần lượt, lúc
này, một vị thái giám chạy tới, đến bên tai nói nhỏ với Thái Hậu và
Hoàng thượng, tôi ngồi gần nhất nghe thấy hắn nói, “Hàm thân vương gần
đây không được khoẻ, hôm nay cũng không đến!”
Hàm mặc ốm sao? Lòng tôi ảm đạm lại cảm
thấy bất lực, tôi không biết nên làm chút gì cho hắn nữa. Tôi có thể cho cũng không phải cái hắn muốn, cũng không biết giờ phút này mình nên làm cái gì nữa. Lan Phi ngồi bên cạnh tôi hỏi thân thiết, “Tỷ tỷ, sao lại
mất hứng thế?”
Tôi lắc lắc đầu, tuy nói là yến tiệc gia
đình, nhưng mỗi một phi tần đều mang tâm sự, có thể nói, tôi hiện giờ là người phụ nữ mà toàn bộ chốn hoàng cung bàn luận, một phi tử duy nhất
được hoàng thượng độc sủng.
Tôi đều có cảm giác có nhiều cái nhìn vô
cùng, tin rằng có rất nhiều phi tử đang đợi xem kết cục của tôi đây! Ước gì tôi lập tức trở thành người bị chồng ruồng bỏ.
Nhìn khắp cả sảnh, Thái Hậu híp mắt cười, “Hôm nay là yến tiệc gia đình, mọi người đừng khách sáo, cứ ăn uống
thoải mái, cười thoải mái, mọi người cùng nhau tới không phải cùng vui
vẻ náo nhiệt đó sao? nào tới tới…Lạc Vương gia..” Nói xong bà những lời
mở đầu, ý bảo mọi người thoải mái chút, Long Lạc nâng chén lên hướng về
bà chúc rượu.
Khi bà nói xong, các vị phi tần đều tham
gia vô cùng nhiệt tình, cứ nâng chén lên rất nào nhiệt, ai cũng ước gì
được Hoàng thượng ưu ái, có thể giống như tôi dược lâm hạnh (từ cổ) duy nhất, nhưng không khí phía trên điện náo nhiệt thì không khí ở giữa lại có vẻ biến hoá, ánh mắt Long Kỳ nhìn xuyên qua mọi người bay tới
trên người tôi, không rời đi, tôi thì như đứng đống lửa, ngồi trên đống
than, đầu cũng không dám ngẩng lên nữa, chỉ cần tôi vừa nhấc đầu lên là
sẽ bị hàng ngàng ánh mắt đố kỵ giết người bắn tới, ngày mai trong hoàng
cung nha hoàn sẽ rêu rao khắp nơi.
Ai cũng nhìn không ra vẻ ngoài hoà khí
này, bên trong lại giấu diếm huyền cơ, tôi biết bữa yến tiệc gia đình
này là Thái Hậu muốn mượn cơ hội để cho Long Kỳ tiếp xúc với nhiều phi
tần khác, cũng là muốn cho tôi xem rõ nữ nhân hậu cung cũng không chỉ có mỗi mình tôi, so với tôi đẹp hơn, quyến rũ hơn, so với tôi có nhiều nữ
nhân tài hơn, cũng tránh cho Hoàng thượng chỉ độc sủng một mình tôi
khiến cho mầm vạ, triều chính không yên. Những này đó là chuyện không
quan trọng, chủ yếu là những phi tần bà ta đã chọn trong cuộc tuyển phi
kia mà Long Kỳ vẫn chưa sủng hạnh, vậy mưu kế bà ta dùng hậu cung để chế ngự thế lực Long Kỳ kia không dùng nổi ha.
Tôi ấm thầm quan sát đến Lệ phi và lan
phi, trên mặt các nàng ta loé lên nét cười vui vẻ, tâm tình hiền hoà làm cho người ta có vài phần kinh trọng, cười cười nói nói không có chút gì là thất sủng cả, thần thái nhàn nhã này thực sự làm cho người ta khó
nắm bắt được, ngược lại làm cho tôi là phi tử được trời sủng ăn cái gì
cũng như ăn sáp vậy, lại còn phải đề phòng người khác nữa chứ. nếu nói
hoàng cung là một biển sâu, thì hậu cung lại lộ ra như vực, giống như
Internet bình thường ở thời hiện đại vậy, hơi có tý gió thổi làm cỏ lay
đã công bố lên trên mạng. Phải biết rằng, từng vị thái giám cung nữ đều
hiểu rõ, các phi tần tranh đoạt lẫn nhau, đấu tranh lẫn nhau, mỗi một
phi tần đều biết tự phân tán, ẩn giấu mình trong cung, trong anh có tôi
mà trong tôi có anh, cứ lần lượt thay đổi lẫn nhau, muốn làm điều xấu,
người kia nói một câu thì ngày mai cả chi tiết từng lời ăn tiếng nói đã
bay khắp trong cung rồi.
Thật khốn khổ ăn xong bữa cơm này, cả
người tôi giống như là vừa đánh giặc xong vậy, cả thể xác và tinh thần
tôi rã rời, được Hoan Nhi đỡ trở về cung Phiêu Hoa, tôi nằm co người
trên chiếc đệm, cảm thấy trong bụng lộn nhào, định nôn nhưng nôn không
ra được, tôi đã mấy lần buồn nôn, lại nôn không nổi. Lòng tôi thất kinh, sao lại thế chứ? Chả nhẽ vừa rồi ăn phải cái gì đó chăng? Hoan Nhi thấy sắc mặt khác thường của tôi vội vã chạy tới, “Nương Nương, người thấy
thế nào?”
Tôi thở hổn hển, “Hình như là ăn nhầm phải cái gì đó, trong bụng khó chịu lắm!”
Hoan nhi hoảng sợ, chạy vội đi gọi tiểu thuận tử đi mời Hoàng thượng tới, còn tự nàng ta thì chạy như bay đi mới Thái Y!
Một lát sau, Long Kỳ xuất hiện ở cửa,
nhìn thấy tôi cuộn tròn lại, hỏi thân thiết, “Vũ nhi….Khó chịu ở đâu
vậy?” Rồi sau đó nhìn thấy Thái y vẫn còn chưa tới, hướng thái giám đứng sau uy hiếp ra lệnh, “Mau đi mời Thái y, bảo ông ta nhanh tới gặp trẫm”
Thái giám lĩnh mệnh cũng vội đi ngay,
nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của chàng, trong lòng tôi thấy ấm áp, nhẹ
nhàng cười, “Có thể là đêm nay bị chút phong hàn, chắc là do uống chút
rượu đi!”
Long Kỳ mắt tối sầm, ôm tôi mang vào
trong giường, lại nhìn thấy Thái y và hoan nhi đang vội vàng đến, còn
chưa vào cửa Long Kỳ đã bảo luôn, “Nhanh chút tiến vào!”
“Vâng” Thái y đi đến bên giường của tôi,
vươn hai ngón tay đặt lên trên mạch đập của tôi, một lúc sau, vẻ mặt
Thái y vui vẻ, buông tay, chuyển hướng sang Long Kỳ, “Chúc mừng Hoàng
thượng, Vũ phi nương nương có thai!”
Có thai ư? Tôi lập tức từ trên giường
ngồi dậy, tim đập “bùm bùm” loạn lên, trong lòng lại mừng như điên, chỉ
tới khi nghe Long Kỳ xác thực hỏi lại, “Thật sao?”
“Bẩm hoàng thượng, vô cùng chính xác ạ,
Vũ phi nương nương đã có thai một tháng rồi ạ” Thái Y dấu không được sự
vui sướng nói to. Long Kỳ vén màn lên, ôm tôi, “Vũ nhi, nàng có nghe
thấy không?”
“Nghe thấy rồi! Em vui lắm!” Tôi cười,
đưa tay ra ôm lấy chàng, giọng Long Kỳ kích động mãi không thôi, không
ngờ người luôn bình tĩnh như chàng khi nghe được tin này lại cao hứng
hơn nhiều so với tôi. Hoan nhi và thái giám đứng ngoài cung sau tấm bình phong cũng đồng loạt quỳ xuống đất nói, “Chúc mừng Hoàng thượng, nương
nương!”
Long Kỳ cười nói, buông tôi ra, nghĩ đến Thái Y còn đứng bên ngoài, đi ra ngoài, “Hôm nay tất cả mọi người ở đây đều có thưởng!”
Cả đám bên ngoài đều cất lên tiếng chúc
mừng vui, lòng tôi không rõ có tư vị gì nữa, tôi biết ngày mai nhất định sẽ có nhiều tiếng chúc mừng hơn, nghe thấy tiếng Thái y bên ngoài nói,
“Từ giờ phải chú ý tới ăn uống của nương nương, tránh để mệt nhọc quá
mức, đợi lát nữa ta kê một đơn thuốc bổ cho nương nương, bảo người ta
đun lên đưa cho nương nương dùng”
“Được! Sau này toàn bộ mọi thứ ở đây đều
do các ngươi phụ trách, nếu có chuyện gì thì trầm hỏi tội các ngươi!”
Giọng Long Kỳ vang lên uy lực vô cùng.
“Vâng!”
Một hồi lâu sau, bên ngoài mới an tĩnh,
người ngoài đi hết, Long Kỳ vọt vào, đến trước giường, ôm chặt lấy tôi,
“Vũ nhi…vất vả cho nàng rồi!”
Tôi ỷ lại trong lòng chàng, khẽ cười nói, “Bọn họ ai ai cũng có thưởng, còn em đây thì sao? Em cũng muốn được
thưởng!” Tôi nghênh mặt lên mong chờ nhìn chàng, chàng cười khẽ một
tiếng, “Vũ nhi muốn cái gì, ta đều cho nàng cả!”
Tay Long Kỳ đặt nhẹ lên bụng tôi, trên mặt vui sướng vô cùng.
“Long Kỳ…” Tôi không gọi chàng là Hoàng
thượng, vì người đàn ông trong lòng tôi không phải quân vương, chàng chỉ là người chồng của tôi thôi, trong bụng có đứa con chung của hai chúng tôi, giờ khắc này, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng, lệ nóng tràn lên
trong mắt tôi, tôi nhắm mắt lại, đem mặt vùi vào ngực chàng, cố gắng
bình ổn nỗi xúc động kia trong lòng.
Đúng như tôi nghĩ, ngày hôm sau, cung
điện của tôi cứ như có bạo loạn, biết, không biết, cả một đám tiến đến,
ngay cả triều thần cũng tới nữa, tiếng chúc mừng vang tận mây xanh, tôi
nhận lời chúc từ Hoan nhi truyền lại, lúc này một giọng thanh thanh vang lên, “Thái Hậu nương nương, Lệ phi nương nương, Lan phi nương nương giá lâm….”
Quả nhiên là đã đến rồi, tôi nở nụ cười
tươi, nhìn chân thành về phía ba người hành lễ, “Nô tì tham kiến Thái
Hậu, hai vị nương nương!”
“Không cần đa lễ!” Tôi ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, sắc mặt Thái Hậu ôn hoà, khuôn mặt Lệ phi tươi cười có chút
cứng ngắc, còn Lan phi thì mặt lạnh nhạt tự nhiên.
Nên thu lễ cũng đều thu rồi, so với lúc
tôi được phong phi chỉ có hơn, hết thấy cái gì ngàn năm tuyết liên, cỏ
linh chi vạn năm, hay là đông trùng hạ thảo vô số, đều là những thuốc bổ gì gì đó, còn có cả quần áo trẻ con cũng được đưa tới, dù sao cũng là
thai đầu tiên của Hoàng thượng, có thể thấy việc coi trọng khả năng là
không thể không có.
Tiễn đám người Thái hậu đi rồi, tôi chỉ
muốn được nghỉ ngơi, lại nhìn thấy Cầm công chúa mặc cả người màu xanh
lục nhạt nhanh nhẹn đi tới, “Tỷ tỷ, xin chúc mừng”
Từ lúc Ngọc Hoán đi rồi nàng một mình cô
quạnh, càng ngày càng có tình cảm sâu đậm đối với tôi, nàng ta cứ gọi
tôi là tỷ tỷ, tôi cũng thản nhiên chấp nhận, “Cảm ơn Cầm công chúa…”
Long Kỳ đến trưa sau khi xử lý xong việc
triều chính vội vàng tới, nhìn thấy một đám người vây quanh, sắc mặt
trầm xuống, lập tức hạ lệnh, sau này không nên tới quấy rầy tôi nghỉ
ngơi nữa. Tôi tức giận trừng mắt nhìn chàng một cái, bảo người không cần đến làm tôi buồn đến chết sao? Tuy một mặt là chàng bảo vệ tôi, nhưng
từ sau khi Long Kỳ hạ lệnh, ngày thứ ba đã không còn ai tới nữa. Hai
ngày này thuốc không ngừng đưa tới đều đặn, nếu cứ vậy mà làm, tôi sẽ bị chảy máu mũi đó.
Tôi cứ dựa theo ăn uống thông thường, chỉ cần tâm tình được duy trì bình thản, mọi chuyện khác đều chẳng là gì,
tôi đều cự tuyệt cả.
Tôi ý thức được rất rõ, ý nghĩa của việc
tôi mang thai là gì, có nghĩa là địa vị của tôi sẽ càng được củng cố, có nghĩa là tôi lại tạo thêm nhiều kẻ địch hơn, tình cảnh càng ngày càng
nguy hiểm hơn. Hiện giờ tôi cho dù không muốn, thì cũng vì cục cưng
trong bụng tôi lại càng phải thận trọng hơn, cẩn thận hơn gấp ngàn lần.
Lại nói hôm nay, nghe được tin Hàm Mặc,
không biết có chuyện gì, Hàm mặc và Long Kỳ bất đồng ý kiến, trong triều đình phân tranh, mấy ngày cũng không để ý tới chính sự. Không hiểu vì
sao tôi lại muốn đi gặp hắn.
Đã nhiều ngày không gặp hắn, trong lòng
có chút khó chịu, người còn sống chính là có nhiều chuyện ưu sầu, có
tránh cũng không được, chính sự biên quan càng ngày càng nhiều, Long Kỳ
càng ngày càng bận việc, tiểu thuận tử nghe được biên quan có chiến
loạn, hơn nữa hình như trong triều đình cũng không an toàn, kiểu gì sau
không mình mang thai sẽ có nhiều chuyện như thế, lòng tôi thầm than.
Tôi bảo tiểu thuận tử chuẩn bị xe ngựa,
thừa dịp Long Kỳ xử lý chuyện lớn biên quan, đi một chuyến tới Hàm phủ.
Tôi tới cùng là lo lắng, Hoan nhi đỡ tôi lên xe ngựa, chậm rãi hướng cửa cung đi tới, còn chưa ra cửa cung, trước xe Tiểu thuận tử đã ghìm cương ngựa lại, xe ngựa dừng, tôi ngồi trong xe hỏi, “Sao thế?”
“Nương nương, tể tướng đại nhận cầu kiến!”
Tể tướng ư? Lòng tôi thất kinh, sao ông
ta lại chặn xe ngựa tôi lại nhỉ? Tôi vén rèm xe lên, nhìn Tể tướng Lâm
Quân Duệ cúi đầu, ông ta là cha của Lâm Nhược Lan, lần trước đã gặp qua
trong triều, chưa là chưa tiếp xúc qua lần nào. Nhìn thấy tôi sau rèm,
ông ta cất giọng thanh thanh nói, “Hạ quan tham kiến nương nương, chúc
mừng nương nương đã mang thai rồng!”