Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Chương 22


Tuy rằng tất cả mọi người không nói, nhưng trong lòng đều biết rõ, nếu dám bất kể hậu quả bất kính với vị tiền Hoàng hậu này, kết cục tuyệt đối bi thảm đến cực điểm.
Hơn nữa Hoàng thượng cũng không bạc đãi phi tử các nàng, tuy rằng mưa móc không hề có, nhưng ăn mặc chi phí thực sự hào phóng, còn nói muốn rời cung chỉ cần nói với hắn, chẳng những được giải quyết còn có thể đưa ột số bạc.
Cho nên cho dù trước kia các nàng đối với nữ nhân kia có gì bất mãn cùng gây rối, nay xem nhiều chuyện như vậy, cũng chầm chậm học được bình tĩnh.
Không bình tĩnh còn có thể làm gì?
Tranh sủng với Kỉ Khuynh Nhan, các nàng tranh được sao?
Người ta không cần danh phận địa vị, không cần trừng phạt sống chết, Hoàng thượng nếu nhìn ta thấy ngứa mắt thì trực tiếp giết chết ta đi, dù sao ta ở hậu cung Kim Thịnh đợi.
Tâm tình kiêu ngạo như vậy ai có thể có? Ai dám có?
Đã tranh dành hết mức, liền thành thành thật thật làm nữ nhân nghe lời, tiếp tục ở hậu cung hưởng phúc đi.
Các đại thần mặc kệ, các tần phi tiếp nhận rồi, Kỉ Khuynh Nhan là phế hậu lại công khai xuất hiện ở trên yến tiệc đón gió, cũng không ai nói thêm cái gì nữa.
Nhưng mà tình cảnh hình như không hợp lý, tiệc rượu đón gió lại tiến hành thuận lợi.
Người duy nhất cảm thấy đứng ngồi không yên, chỉ sợ chỉ có nhân vật chính của yến hội hôn nay, Triệu Nguyên Duy.
Bởi vì khi hắn tiến lên thỉnh an Hoàng thượng, đến khi được Hoàng thượng ân chuẩn ngồi xuống, cặp mắt đẹp kia của Kỉ Khuynh Nhan từ đâu tới cuối hung dữ trừng trừng nhìn mặt của hắn.
Chỉ cần hắn hơi ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy Kỉ đại tiểu thư lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu, hướng tầm mắt về phía hắn tính kế.
Khi một tiểu thái giám đem rượu Nữ nhi hồng trân quý trong cung bưng ra thì Kỉ Khuynh Nhan đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đem bình Nữ nhi hồng chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Nguyên Duy.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, mà ngay cả sắc mặt Triệu Nguyên Thừa cũng có vài phần bất đắc dĩ.
“Lục vương gia, ta nhớ rõ lúc trước, thời điểm ngươi làm nội ứng ở Thương Việt chúng ta, thường xuyên mang theo cực phẩm Nữ nhi hồng đến Tề tướng phủ nịnh bợ lấy lòng.”
Không để ý đến sắc mặt xấu hổ của đối phương, nàng lại nham hiển cười nói: “Cha ta nói rượu ngon tặng anh hùng, nay ngươi rốt cuộc đạt được ý muốn, đem Thương Việt hủy hoàn toàn, thành đại anh hùng vương triều Kim Thịnh, cho nên bình Nữ nhi hồng này ngươi cũng chịu một mình.”
Nói xong nàng đem rượu rót vào chén ngọc, lại đem gia vị, dầu mỡ, dấm chua này nọ ở trên bàn cùng rót vào trong chén.
Cuối cùng trong ánh mắt hoảng sợ của Triệu Nguyên Duy, nàng còn thấy trên bàn có đĩa hạt tiêu cũng đổ vào trong.
Chén Nữ nhi hồng nay thành hồng hồng đen đen, vô cùng thê thảm, đừng nói uống, cho dù là liếc mắt một cái cũng thấy khủng bố dị thường.
Kỉ Khuynh Nhan lại giống nữ hoàng tôn quý, chậm rãi đem ly rượu hai tay trình lên: “Anh hùng trở về, rượu này chỉ muốn tặng cùng anh hùng, Vương gia cần phải uống hết không dư thừa một giọt.”
Triệu Nguyên Duy nuốt nước miếng một cái, vụng trộm liếc về phía hoàng huynh nhà mình, chớp mắt, phảng phất đang nói – nhanh chút, cứu thần đệ.
Triệu Nguyên Thừa nhẹ nhàng ho một tiếng trả về cho hắn một ánh mắt – trẫm cũng lực bất tòng tâm, Lục đệ tự giải quyết cho tốt.
Tiếp theo vội vàng bưng ly rượu lên, làm bộ uống, hoàn toàn vứt ánh mắt cầu cứu của đệ đệ ra sau đầu, chỉ sợ lửa giận của nữ nhân kia lại đốt tới trên người mình.
Triệu Nguyên Duy không nói gì. Hắn biết hoàng huynh có chút sợ vợ, lại không nghĩ rằng sợ vợ đến trình độ này.
Tốt xấu gì trên huyết thống mình cũng là đệ đệ của hắn, nếu thực sự bị nữ nhân của hắn bỏ thuốc độc rồi chết, thân là huynh trưởng hắn không đau lòng sao?
Có thể không bàn về Triệu Nguyên Duy liều mình dùng ánh mắt ra hiệu, Triệu Nguyên Thừa sống chết không nhìn tới.
Xem ra đêm nay Vĩnh Liệt đế tuyên bố vì muốn giai nhân cười, không tiếc hi sinh tình huynh đệ.

Triệu Nguyên Duy đáy lòng hộc máu, lại không dám phản kháng nữ nhân trước mặt ác ý trêu cợt, chỉ có thể kiên trì tiếp nhận chén “Nữ nhi hồng” đặc chế đã biến chất, thấy chết không sờn nuốt vào trong bụng.
Nuốt hết, còn vẻ mặt cợt nhả, giả bộ mang ơn hướng Kỉ Khuynh Nhan vái chào thật sâu: “Đa tạ hoàng tẩu tặng rượu ngon, thần đệ vô cùng cảm kích.”
Nàng liếc hắn cười không ngừng: “Không cần phải khách khí, ban cho vẫn chưa xong đâu.”
Nói xong lại đem rượu muối dấm chua rót vào trong chén của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ lộ ra nụ cười xấu xa.
“Đây là đồ ăn ta tự mình đưa Vương gia, Vương gia cũng phải ăn hết sạch.”
Lần này Triệu Nguyên Duy thực sự là thay đổi sắc mặt. Xem ra hôm nay nàng không chỉnh chết hắn tuyệt đối sẽ không cam tâm.
Mắt thấy Vương gia xanh cả mặt, chúng đại thần trừ bỏ thông cảm vẫn là thông cảm.
Trong lòng mọi người đều hiểu được, lúc trước Thương Việt bị diệt có quan hệ trực tiếp với Vương gia, nay tiền Hoàng hậu trước mặt mọi người làm khó dễ, khẳng định vì chuyện trước kia báo thù rửa hận.
Triệu Nguyên Thừa biết mình nếu không ra mặt ngăn cản, đệ đệ duy nhất của hắn sẽ đi gặp thái y.
Bất đắc dĩ đứng dậy, hắn đi đến bàn tiệc cầm một ly rượu trong đem đến trong tay hoàng đệ: “Ngươi vì Kim Thịnh lập được vô số chiến công, nay hoàng tẩu mời ngươi một ly, trẫm không thể bất kính mời ngươi một ly.”
Triệu Nguyên Duy vội vàng đón rượu, miệng vẫn không quên nói: “Thần đệ tạ hoàng huynh ban thưởng rượu.”
Nhân cơ hội này, hắn cúi đầu nói với Kỉ Khuynh Nhan: “Trẫm trên đời còn có một đệ đệ, cho dù nàng nhìn hắn không vừa mắt, bắt nạt một chút thì được, nhưng thật sự chỉnh đến chết thì không tốt lắm.”
Kỉ Khuynh Nhan hừ lạnh một tiếng: “Nếu thật có thể chỉnh chết hắn, cũng là một chuyện tốt.”

Triệu Nguyên Duy mồ hôi lạnh chảy ròng. Hắn bị nha đầu kia ghét đến vậy sao?
“Được rồi Nhan Nhi, các đại thần đang nhìn, cho dù nàng muốn bắt nạt người, đợi khi tìm được cơ hội, trẫm sẽ giúp nàng bắt nạt hắn, chúng ta đừng ở chỗ này làm mất mặt.”
Nói xong liền giữ chặt tay nàng, cười nói: “Trẫm bảo người ta làm cho nàng bánh ngọt nàng thích, nếu không ăn ngay sẽ mất ngon, không tất yếu vì cái người đáng ghét này làm hỏng hứng thú của nàng đúng không ?”
Bị trở thành người đáng ghét, Triệu Nguyên Duy không nói gì mắt nhìn hoàng huynh nhà mình một cái – ngài muốn dỗ mĩ nhân vui vẻ, cũng không nên lấy huynh đệ làm bàn đạp chứ?
Triệu Nguyên Thừa lại trả về cho hắn một cái liếc mắt – trẫm lúc này vì muốn giúp ngươi mới làm như vậy.
Kỉ Khuynh Nhan làm sao không biết huynh đệ hai người ngầm làm động tác, tuy rằng nàng còn vài phần bất mãn, rốt cuộc đành nhượng bộ.
Kế tiếp không có tiểu nha đầu khiêu khích, không khí yến hội cũng dần náo nhiệt lên.
Bị dỗ quay về chỗ, Kỉ Khuynh Nhan bởi vì tâm tình không tốt, uống nhiều vài ly rượu, yến hội tiến hành được một nửa, đầu óc liền choáng váng, hai gò má hiện lên đỏ ửng mê người.
Triệu Nguyên Thừa nhìn thấy tâm thần nhộn nhạo, tiểu huynh đệ rục rịch giữa hai chân, đã nghĩ đem dục vọng trong thân thể phát tiết ra.
Cho nên không đợi yến tiệc kết thúc, hắn liền giả bộ ngà ngà say, trước tiên rời bữa tiệc, âu yếm kéo tay tiểu nữ nhân thẳng tiến Kỳ Lân cung.
Dọc theo đường đi bị Kỉ Khuynh Nhan ồn ào bất mãn: “Ta chỉ biết ngươi cố ý bảo vệ tên khốn kia! Nói đến cùng các ngươi là huynh đệ, còn ta đối với ngươi là cái gì? Một tù binh, một tù nhân, một kẻ không cha, không mẹ đáng thương.”
Triệu Nguyên Thừa rất muốn nói với nàng, nàng là bảo bối của trẫm, tâm can trẫm, là tất cả của trẫm, nhưng nàng men say mười phần làm sao nghe được.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ: “Trẫm không phải bảo vệ hắn, trẫm lo chính là nàng tức giận sẽ bị thương thân, tính tình nàng thật sự nên sửa lại, không có việc gì liền tức giận. Nếu có bệnh trẫm thực sự là đau lòng chết.”
Thật vất vả mới đem nàng vào được tẩm cung, Lưu Phúc biết Hoàng thượng đã mất kiềm chế rồi, liên tục không ngừng cho lui cung nhân, để tránh làm phiền hứng trí của chủ tử.
Tẩm cung chỉ còn lại hai người, Triệu Nguyên Thừa nhẹ giọng nói nhỏ, một bên dỗ tiểu tử trong lòng không ngừng văn vẹo, một bên đem chậm rãi cởi quần áo trên người nàng.
Da thịt nàng bóng loáng tinh tế tựa như một khối ngọc thiên nhiên, mềm mại trơn bóng, còn tản ra một mùi hương sữa.

Nguyên nhân hắn biết dùng sữa tắm đối với làn da rất tốt, liền phân phó nô tài trong cung hầu hạ nàng, mỗi lần nàng tắm đều phải dùng hơn một nửa thùng sữa tươi.
Thời gian lâu, hương sữa ngấm vào trong da thịt nàng, làm nàng càng thêm mê người, làm hắn nhấm nháp thật tốt.
Bây giờ tuyệt sắc tiểu giai nhân nằm trong lòng hắn làm nũng giãy dụa, tuy rằng luôn luôn vung tiểu móng vuốt, nhưng người say rượu lại không hề có lực sát thương, đến cuối cùng vẫn bị nam nhân ăn sạch sẽ.
Kỉ Khuynh Nhan vừa cáu giận vừa bất đắc dĩ, sau một hồi bị ăn triệt để, cuối cùng sử dụng ra một chút khí lực, hung hăng cắn xuống khối tiểu Hồng đậu trước ngực hắn.
Tuy rằng đậu đỏ kia không phải vận mệnh Triệu Nguyên Thừa , nhưng bị cắn một cái cũng làm hắn chết đi sống lại.
Vừa định trách vật nhỏ trong lồng ngực, chợt nghe nàng vừa khóc lóc, vừa kể lể: “Ngươi rõ ràng là tên khốn khiếp, nhưng sao ta lại mất đi lí trí, không thể giải thích được sinh ra lòng ái mộ đối với ngươi, tên khốn kiếp này?”
Nghe thấy câu nói cuối cùng kia thì Triệu Nguyên Thừa đã muốn quên đi cái gì là đau đớn.
Hắn đột nhiên vui sướng rung động, nếu có thể nghe lại được lời vừa mới nói kia, muốn hắn trả giá cái gì hắn đều nguyện ý.
Hắn muốn nữ nhân trong lòng lại tiếp tục nói lời theo tâm ý của hắn, nhưng hắn biết với tính cách kiêu ngạo, căn bản không có khả năng thực hiện tâm nguyện của hắn.
Hắn chỉ có thể mừng như điên, đem nàng tiến vào trong lòng, một lần nữa lại hôn lên mỗi tấc da thịt trên người nàng.
Hắn chỉ có thể dùng phương thức ngây thơ này để diễn tả tình cảm vui sướng sâu trong nội tâm mình.
Kỉ Khuynh Nhan thình lình bị nhiệt tình của hắn làm cho hoảng sợ, mới đột nhiên ý thức được mình vừa buột miệng nói ra cái gì.
Nàng vừa hối hận đã giao trái tim mình ra, vừa phản kháng hắn ôm hôn.
“Khốn kiếp, ngươi mau thả ta ra, buông, tên khốn kiếp này. Vương bát đản…”
Bị mắng chửi, hoàng đế vẫn cười hì hì, hai tay chặt chẽ khống chế cánh tay không ngừng vung lên của nàng, cánh môi tiến đến bên tai nàng trêu tức nói: “Trẫm thật là tên khốn kiếp, nhưng mà từ nay về sau, trẫm chỉ khốn kiếp với một mình nàng được không?”
“Chết tiệt, ngươi tránh ra cho ta.”

Bình Luận (0)
Comment