Hoàng Hậu Là Cường Giả

Chương 56.2

Lúc Hoàng Phủ Ngạo Thiên tỉnh lại, đập vào mắt hắn là đỉnh màn xa lạ. Hắn 

nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài thì thấy đây quả thật không phải là hoàng cung. Nơi này là một căn phòng không quá rộng, trang trí không quá xa hoa nhưng lại tinh tế. Đặc biết nó đem lại cho người ta cảm giác ấm áp, rất khoan khoái, dễ chịu. Nhưng đây là đâu và tại sao hắn lại ở đây? A…hắn nhớ hắn cùng Hương Nhi đi săn rồi bị mai phục. Cơ thể hắn lại chọn lúc này mà có biến. Hắn đã nghĩ hôm nay không chỉ hắn mất mạng mà hắn còn bất lực không bảo vệ nổi thê nhi. Hắn đã tuyệt vọng  biết bao. Hắn chưa từng tin trên đời có kỳ tích, nếu tin vào kỳ tích thì tin vào chính mình còn hơn. Thế nhưng vào thời khắc đó hắn đã thật sự mong có kỳ tích xuất hiện. Kỳ tích đã xuất hiện mà kỳ tích này làm hắn thật kinh hãi. Hoàng hậu của hắn vậy mà lại là một cao thủ. Mà không, từ cao thủ không đủ để diễn tả về nàng. Hắn nhớ rõ nàng đã truyền nội lực cho hắn. Nguồn nội lực sung mãn nhưng lạnh băng. Nội lực của nàng xoa dịu sự bỏng rát trong người hắn rồi hắn không biết gì nữa. Lúc tỉnh lại thì hắn đã ở đây rồi. Có lẽ hắn đã ngất đi. Nhưng tại sao hắn lại ở nơi này? Sau khi hắn ngất đi đã có chuyện gì xảy ra nữa sao? Vậy nàng và hài tử đâu? Chuyện gì đã xảy ra với họ? Hoàng Phủ Ngạo Thiên vùng dạy định bước xuống giường thì một mùi hương hoa đào nhẹ nhàng quen thuộc ùa vào hốc mũi hắn. Theo ngay sau mùi thơm là vóc dáng xinh đẹp thân thương vừa mở cửa phòng bước vào. Nàng thấy hắn định xuống giường liền nhanh chân đến gần đỡ hắn mà nói:

-“Chàng đã tỉnh rồi sao? Chàng đừng vội xuống giường. Chân khí trong người chàng còn chưa ổn định đâu”.

Nàng đỡ hắn nằm lại trên giường rồi nắm lấy tay hắn mà truyền nội công qua. Trong suốt quá trình nhận nội công, hăn nhìn nàng không chớp mắt. Cứ mỗi lần hắn tưởng như có thể hiểu được nàng thì lại phát hiện ra nàng không phải như hắn biết. Nàng rút cục là người như thế nào? Nàng có những bí mật gì mà hắn chưa biết. Sự không rõ ràng luôn làm hắn khó chịu nhưng sự không rõ ràng về nàng làm hắn lo lắng, thậm chí là sợ hãi. Khi thấy nàng kết thúc điều khí và muốn thu tay lại, Hoàng Phủ Ngạo Thiên liền nắm tay nàng, để ở huyệt mệnh môn của nàng,sau đó hắn phải ngạc nhiên thốt lên: 

-“Nàng thật sự biết võ công sao?”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng cũng là lúc hắn muốn cắn nát đầu lưỡi mình. Hắn vừa hỏi câu ngu ngốc gì thế? Hắn đã chứng kiến nàng ra tay với đám sát thủ, còn vừa được nàng truyền nội công cho mà. Nhưng người luyện võ sao lại có mệnh môn như người thường như thế được. Hơn nữa sao khi bị người khác khống chế mệnh môn nàng đến mí mắt cũng không nháy một cái thế kia. Cứ coi như giờ đây nàng tin hắn có tình cảm với nàng thì sẽ không làm hại nàng nhưng hắn nhớ trước đây hắn cũng đã từng thăm do mệnh môn của nàng nhưng thái độ của nàng vẫn y như bây giờ vậy. Là kiến thức của hắn hạn hẹp hay là mệnh môn của nàng có điều kỳ lạ?

-“Chàng đừng tấn công mệnh môn của ta, nếu không chàng sẽ bị thương đấy.”

-“Tại sao?”

-“Võ công ta luyện được là do duyên kỳ ngộ mà luyện thành. Vì thế nên võ công của ta có rất nhiều điểm khác với mọi người. Mệnh môn là một trong số đó. Ta không có mệnh môn ở cố tay như mọi người. Nếu ai đó cố tình tấn công mệnh môn của ta thì sẽ bị nội công của ra phản lại gấp đôi. Đó là lý do ta chưa từng sợ khi có người muốn thăm dò mệnh môn của ta”.

-“Tại sao nàng lại giấu ta việc nàng có võ công?”

-“Ta đâu có giấu chàng. Là chàng chưa bao giờ hỏi ta. Từ khi vào cung lại không có việc gì dùng đến võ công. Không lẽ ta lại tự bảo chàng là ta có võ công đấy. Như thế thật kỳ quái”.

Hoàng Phủ Ngạo Thiên cảm thấy nàng nói cũng có lý. Là hắn tự tin vào bản thân khi kiểm tra mệnh môn của nàng. Lại thấy Tiểu Lan và Tiểu Trúc luôn bảo vệ nàng chặt chẽ nên càng khẳng định nàng không có võ công. Khi gặp hai người đó hắn nhất định phải hỏi một chút lý do mà hai người luôn liều mạng bảo vệ cái người có võ công còn hơn cả cả hai người cộng lại này. Chuyện võ công của nàng có thế cứ thế cho qua cũng được nhưng hôm nay hắn muốn biết tất cả về nàng một lần cho thật rõ rằng. Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng,để mắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói:

-“Nàng nói vì ta không hỏi nên nàng không tự nói. Vậy bây giờ, không phải với tư cách một vị vua mà với tự cách là một phu quân của nàng, ta hỏi nàng, nàng còn có bí mật gì mà ta không biết không? Nàng sẽ nói cho ta biết tất cả chứ? Nàng sẽ nói cho ta sự thật chứ?”

Hắn thấy đôi mắt nàng tối lại và sâu thẳm. Hắn biết nàng đang suy nghĩ và nàng đã quyết định. Nàng đưa tay kéo tay hắn xuống rồi bước ra xa giường. Nàng bước lại mở cửa sổ ra rồi quay người lại nói với hắn:

-“Chàng đã nghe nói đến Vu thuật sư chưa?”

-“Nàng nói đến những người có khả năng điều khiển tự nhiên sao?”

-“Nói điều khiển tự nhiên thì hơi quá. Chỉ là họ có thể điều khiển một yếu tố nào đó như gió, nước, …thôi”.

-“Dù vậy thì họ cũng là những con người thật kỳ diệu. Họ mang sức mạnh rất lớn nên rất được trọng vọng nếu chịu ra giúp sức cho triều đình. Nhưng họ rất bí ẩn, sống ẩn dật và ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Có thông tin cho rằng mỗi một gia tộc lánh đời đều có một Vu thuật sư làm chỗ dựa cho họ. Sao nàng lại nhắc đến họ?”

-“Chàng biết đến Vu thuật sư, vậy chàng có biết mỗi một Vu thuật sư chỉ có sức mạnh để điều khiển một nguyên tố của tự nhiên?.

-“Chưa có sử sách hay ai nói đến việc có Vu thuật sư nào có thể điều khiển nhiều hơn một nguyên tố?”

-“Đó là khi ta chưa ra đời”.

-“Nàng nói…”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên còn muốn nói thêm nhưng ngay lập tức hắn liên quên mất hắn định nói gì vì hắn thấy nàng đứng đó nhẹ nhàng nâng tay phải lêm. Khi tay của nàng nâng qua eo thì bụi đất theo tay nàng lên theo, sau đó chúng tạo thành một vệt dài rồi uốn cong tạo thành hình tròn mà chuyển động trên tay nàng. Tiếp đó nước trà ở trong bình tự đẩy nắp và bay đến trên tay nàng. Nước tạo thành vòng tròn thứ hai xoay quanh vòng trong đất. Vòng tròn thứ ba mà nàng tạo ta chính là gió vì hắn nghe thấy tiếng gió rít khi vòng tròn thứ ba được tạo ra bên ngoài vòng tròn nước. Cuối cùng, khi tay trái nàng đưa bùi ngùi lửa ra thì vòng trong lửa được hình thành. Vòng tròn lửa, vòng tròng gió, vòng tròn nước, vòng tròn đất, bốn vòng tròn không ngừng xoay tròn trên tay nàng kỳ lạ, đẹp đẽ, rực rỡ, đáng kinh ngạc và đáng sợ. 

Lúc Hoàng Phủ Ngạo Thiên  còn chưa thoát khỏi khiếp sợ thì nàng đã thu tay. Đất, nước rơi xuống, gió, lửa tan đi.Bốn vòng tròn biến mất. Nàng quay lưng lại với hắn, nhìn ra phía cửa sổ mà nói:

-“Nội công vô hạn, chiêu thức tuyệt đỉnh cùng với khả năng điều khiển bốn nguyên tố đất, nước, lửa và gió chính là tài năng mà ta có. Hoàng thượng có Long Ngọc chính là cao thủ khó có người vượt qua nhưng nếu so với ta thì vẫn chưa được. Nếu người là cường giả thì ta chính là cường giả trong cường giả”.
Bình Luận (0)
Comment