Hoàng Hậu Nương Nương Cứu Hỏa Hằng Ngày

Chương 4

Không quá hai ngày thánh chỉ trong cung đã tới, thánh chỉ của đức tiên đế cùng với thánh chỉ của tân đế, Nguyễn Âm được phong làm hậu là chuyện chấn kinh cả Đông Đô, Nguyễn gia cũng nước lên thì thuyền lên, cửa lớn gần như bị người đến bái phỏng đạp ngã.

Mọi người đều đánh chủ ý lên Nguyễn Thư Ý, ngày sau Nguyễn Âm chắc chắn sẽ lo cho Nguyễn gia, mà nguyễn Thư Ý lại là anh của Nguyễn Âm, sau này thăng quan tiến chức là việc đương nhiên.

Huống chi Nguyễn Thư Ý tuấn tú ưa nhìn, còn là tiểu thống lĩnh của cấm vệ quân, cũng có tiếng ở Đông Đô, giờ phút này ít nhiều nữ nhân đều động tâm.

Nguyễn Thiên Hồng lần lượt trả lại thiệp mời của những người này, cũng đều từ chối những bà mối tới cửa làm mai, nhưng dù vậy thì vẫn có người lén tìm mẹ Nguyễn thương nghị việc này.

“Sau này đừng nhận những thiếp mời này. Tôi biết mình đang lo lắng về việc hôn nhân của Thư Ý, nhưng hiện tại nó không muốn cưới, mình nên đợi thêm một thời gian nữa.” Nguyễn Thiên Hồng nhìn thiếp mời đầy bàn, hơi bất lực.

Mẹ Nguyễn thở dài: “Em hiểu rồi, nhưng những bức họa chân dung của các tiểu thư cũng không tệ nên em muốn xem thử. Nếu Ý nhi không muốn thì em cũng sẽ không bận lòng nữa.”

“Mấy ngày nay nó trốn không dám về nhà, có thể có bao nhiêu kháng cự.” Nguyễn Thiên Hồng lắc đầu, “Trước tiên hãy lo chuyện Âm nhi đã.”

“Hai ngày nữa ma ma giáo tập sẽ tới, cũng không biết Âm nhi có chịu được không” Nghĩ đến việc này là trong lòng mẹ Nguyễn lại lo lắng.

Nguyễn Thiên Hồng cau mày, trầm giọng nói: “Chuyện này không thể tránh được. Mình bảo con cố gắng đừng gây ra họa, dùng ít sức mạnh thôi.”

Mẹ Nguyễn gật đầu: “Mình yên tâm, em đã dặn dò con rồi, cũng bảo Tiểu Hà coi chừng con, nếu có chuyện gì thì cứ tới báo cho em.”

Nguyễn Thiên Hồng mệt mỏi ngồi xuống, “Cả ngày nay ứng phó các đại thần thật sự còn mệt hơn trước kia.”

“Nguyễn gia bây giờ vì chuyện của Âm nhi mà khác xưa nhiều, mình nên cẩn thận hơn trong việc xử lý mọi việc.” Mẹ Nguyễn giúp ông xoa vai, “Chúng ta không thể gây thêm phiền phức cho Âm nhi.”

“Cứ như trước là được, đừng nhúng tay vào những chuyện khác.” Nguyễn Thiên Hồng gật đầu, ông đương nhiên biết tình huống hiện tại.

***

Cảnh xuân tháng năm tươi đẹp, nhiều loài hoa trong viện nở rộ, màu sắc rực rỡ thật là đẹp, nhưng Nguyễn Âm lại không nhìn thấy những cảnh đẹp này, cho nên chỉ ngây người nhìn.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở cửa sổ.

Tiểu Hà đứng sau Nguyễn Âm nhìn thấy bóng dáng đột ngột xuất hiện kia, nàng ấy sợ đến mức suýt chút nữa đã thét ra tiếng, vừa nhìn thấy ai tới nàng vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, “Cậu.”

Nguyễn Thư Ý gật đầu với nàng, ánh mắt hắn chợt đảo qua, thấy Nguyễn Âm vẫn không để ý tới mình nên búng hòn đá vào đầu nàng.

Nguyễn Âm đang trong cơn mê thì bị một viên sỏi nhỏ đập vào đỉnh đầu, cơn đau khiến nàng tỉnh lại ngay lập tức, khi nhìn lên thì thấy đó là Nguyễn Thư Ý.

“Anh dám lấy đá ném em!” Nguyễn Âm xoa xoa chỗ bị đập, nhìn chằm chằm Nguyễn Thư Ý.

“Ai bảo em không nhìn thấy anh, làm sao anh có thể không đánh em được.” Nguyễn Thư Ý nhướng mày cười nói.

Nguyễn Âm nhặt đá định ném trả nhưng lúc này Nguyễn Thư Ý đã nhảy ra xa, hắn vội vàng nói: “Có chuyện gì thì nói, đừng có động thủ!” Nếu để nàng ném đá chắc hắn gãy xương nằm trên giường ba tháng mất.

“Anh đến đây làm gì?” Nguyễn Âm vẫn quyết định tha cho anh.

Nguyễn Thư Ý lấy ra một vò rượu từ sau lưng, “Có muốn uống hai ngụm không?”

Hai mắt Nguyễn Âm sáng lên, nuốt nước miếng, vội vàng nhìn quanh, “Thầy không có ở nhà đúng không?”

“Đừng lo, anh đã hỏi thăm rồi, thầy còn chưa về” Nguyễn Thư Ý cười đáp.

Nguyễn Âm vẫy tay với Tiểu Hà đang ở phía sau mình: “Tiểu Hà, ra cửa canh chừng, có gì thì nói cho ta biết.”

Tiểu Hà thi lễ, bất lực nói: “Vâng, thưa cô.”

Nguyễn Âm rất thích uống rượu, nhưng khi say nàng sẽ làm một số điều khá kỳ lạ, vì vậy Nguyễn Thiên Hồng luôn cấm nàng uống rượu. Có lúc nghiện rượu nàng sẽ lén uống một chút, nhưng nếu bị Nguyễn Thiên Hồng bắt được nàng sẽ bị phạt một ngày.

Nguyễn Thư Ý bưng vò rượu vào cửa, Nguyễn Âm lấy ly rượu ra bảo Nguyễn Thư Ý nhanh chóng rót rượu. Nhấp một ngụm rượu đầu tiên vào miệng Nguyễn Âm thở dài một hơi, đã lâu rồi nàng không ngửi thấy mùi rượu.

“Em là con gái nhà lành, có thể làm ra hình dáng tí được không?” Nguyễn Thư Ý liếc nàng một cái, sau đó ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Nguyễn Âm thở dài một tiếng, “Uống rượu cần gì phải đẹp đẽ, anh đừng có mà khác người.”

Nguyễn Âm nói xong liền không để ý tới Nguyễn Thư Ý nữa, tự mình rót đầy một ly, đã lâu không uống nên lần này nhất định phải tận húng mới được.

Nguyễn Thư Ý thấy nàng đã uống liên tiếp mấy ly vội vàng giật lấy vò rượu, “Em không được uống nữa, đến lúc say anh cũng mặc kệ em.”

“Em biết rồi.” Nguyễn Âm cảm thấy nàng chỉ mới nếm qua hương vị, còn chưa cảm nhận sâu đâu, sau này nàng trở thành hoàng hậu rồi thì rượu ngon trong cung sẽ tùy ý để nàng hưởng thụ.

“Vừa rồi em đang nghĩ gì vậy?” Nguyễn Thư Ý đột nhiên hỏi.

“Em đang nghĩ về cuộc sống của mình trong tương lai.” Nguyễn Âm và Nguyễn Thư Ý không giấu diếm nhau điều gì, vì vậy tự nhiên sẽ không giấu hắn.

Nguyễn Thư Ý muốn nói lại thôi, do dự hỏi, “Em thật sự nguyện ý vào cung sao?”

“Thánh chỉ không thể làm trái, anh hẳn là biết.” Giọng nói của Nguyễn Âm đột nhiên trầm xuống, “Em cũng không thể tùy hứng được, Nguyễn gia cũng có rất nhiều người.”

Trái tim Nguyễn Thư Ý chợt nhói đau, “Nếu em thật sự không muốn thì thầy nhất định sẽ tìm cách.”

Nguyễn Âm nhìn về phía xa, nàng thở dài: “Anh à, em đã nghĩ rằng mình sẽ không thể gả đi, bây giờ không phải là kết quả tốt nhất sao?”

“Nhưng đó là hoàng thượng, tam cung lục viện, vô số cung phi. Hậu cung lục đục với nhau, anh không muốn em bị thương.” Nguyễn Thư Ý mím chặt môi nói.

Nguyễn Âm khẽ cười: “Không phải bây giờ trong hậu cung của ngài ngự không còn ai sao? Hơn nữa em là hoàng hậu, lại do đức tiên đế thân phong. Chỉ cần em sống thành thành thật thật thì sẽ không sao.”

Nguyễn Thư Ý cau mày: “Em không khó chịu sao?”

“Khó chịu.” Nguyễn Âm nhìn chằm chằm vò rượu trong tay Nguyễn Thư Ý nói: “Có thể cho em….uống thêm vài ngụm được không?

Đầu tiên  trong lòng Nguyễn Thư Ý lo lắng, sau đó sầu não, “Nguyễn Âm, em thật đúng là khó trị!”

“Sao anh còn lo lắng hơn em thế, người không biết còn tưởng anh gả cho ngài ngự đó.” Nguyễn Âm gãi gãi mặt, sau đó trêu chọc hắn.

Nguyễn Thư Ý tức giận, “Nói hươu nói vượn!”

“Em biết ý tốt của anh.” Nguyễn Âm nghẹn cười nói, “Nhưng anh vẫn nên tự lo cho mình đi, đừng tưởng em không biết mấy ngày nay anh không dám về nhà.”

Vẻ mặt của Nguyễn Thư Ý thúi hoắc, “Anh không về là do có việc quan trọng phải làm, em đừng nghĩ linh tinh”

Nguyễn Âm khịt mũi, “Thật sao? Nghe nói trong khoảng thời gian này có rất nhiều bà mối tìm đến. Cũng đâu thể là vì em được nhỉ?”

Cả khuôn mặt Nguyễn Thư Ý sụp đổ, “Em muốn cười thì cứ cười đi, dù sao bây giờ anh cũng không đồng ý cưới vợ đâu.”

“Anh cũng đâu còn nhỏ nữa, sao lại không muốn cưới vợ. Nam nhân ai chẳng muốn lấy một người vợ như hoa như ngọc để ôm ngủ mỗi tối chứ.” Nguyễn Âm cảm thấy không hiểu lắm.

Nguyễn Thư Ý lạnh nhạt nhìn nàng: “Em biết nhiều thế, ai nói với em buổi tối nam nhân muốn ôm thê tử ngủ.”

Nguyễn Âm kinh ngạc mở to hai mắt, “Cưới vợ về không để ôm ngủ thì để làm chi?”

Nguyễn Thư Ý: “…”

Hắn không nói nên lời.

“Anh …” Hai mắt Nguyễn Âm quét qua quét lại anh, “Đừng nói anh có gì kỳ quái nhé?”

“Kỳ quái gì?” Nguyễn Thư Ý nghi ngờ hỏi.

Nguyễn Âm hắng giọng nói: “Thật ra em tôn trọng sở thích cá nhân của anh, nếu anh nói chuyện đàng hoàng với thầy u thì chắc họ cũng sẽ hiểu. Anh không cần phải tiếp tục che giấu nữa, tiếp tục như thế này cũng không phải là cách.”

“Em đang nói cái gì vậy?” Nguyễn Thư Ý cảm thấy mình không hiểu lắm.

Nguyễn Âm đỏ mặt, nén ra vài chữ từ kẽ răng, “Có phải anh Long Dương chi hảo …”

*Long Dương chi hảo (龙阳之好) ý chỉ nam tử hoan ái với nhau, sau này dùng để chỉ đồng tính nam.

“Rầm!”

Nguyễn Thư ý đập bàn một cái, lửa giận trên mặt khó có thể kiềm chế, “Em đang suy nghĩ gì vậy, chỉ là anh không tìm được ý trung nhân mà thôi, anh cũng không muốn chấp nhận hôn nhân đã được sắp đặt trước. Nếu em lại nói bậy cẩn thận anh đánh em đấy!

Nguyễn Thư Ý giận tới mức đau tim, hắn không hiểu trong đầu em hắn đang nghĩ cái gì nữa.

“Không phải thì thôi, anh đừng tức giận, em không không nói nữa.” Nguyễn Âm lấy lòng

“Hừ! Anh đi đây!” Nguyễn Thư Ý không quên cầm lấy vò rượu trước khi rời đi.

Nguyễn Âm nhìn ly rượu bị ngã trên bàn, rượu bên trong cũng đổ ra, nàng thở dài tiếc nuối, “Thật là lãng phí.”

***

Đến lúc cả nhà dùng cơm tối Nguyễn Thư Ý vẫn còn tức giận, Nguyễn Âm cười hì hì gắp cho hắn một miếng thịt, nhẹ nhàng nói: “Anh ăn đi.”

Mẹ Nguyễn nhìn hai người vui mừng, “Âm nhi đã lớn rồi, biết quan tâm đến anh trai.”

Nguyễn Âm cười gắp thức ăn cho Nguyễn Thiên Hồng và mẹ Nguyễn, “Thầy u cũng ăn đi.”

“Ý nhi xem em con đi, thân làm anh phải nên chăm sóc cha em mới đúng.” Mẹ Nguyễn cười.

Nguyễn Thư Ý vừa nhớ tới chuyện ban ngày liền tức giận đến ngứa răng. Tâm hắn vừa động liền cười nói: “Rượu hôm nay hương vị thế nào?” 

Nụ cười trên mặt Nguyễn Âm cứng đờ, vội vàng lén nhìn Nguyễn Thiên Hồng một cái. 

“Rượu gì?” Nguyễn Thiên Hồng lập tức nhăn mi. 

“Là……” 

Nguyễn Thư Ý vừa mới chuẩn bị nói chuyện đã bị Nguyễn Âm đánh gãy, nàng cao giọng nói: “Năm trăm lượng!” 

Lời này làm trong lòng Nguyễn Thư Ý hoảng loạn, hắn vội vàng nhìn Nguyễn Âm, ý trong đáy mắt rất rõ ràng. 

Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương một chút cũng không buông tha. 

“Hai người các con đang nói cái gì?” Mẹ Nguyễn không hiểu ra sao mà nhìn hai người. 

“Ha ha ha……” Hai người đồng loạt nở nụ cười. 

“Hôm nay con mua rượu chuẩn bị uống cùng đồng sự, vừa hay gặp được em ở trong viện nên mới bảo em đoán xem rượu của con mua giá bao nhiêu.” Nguyễn Thư Ý bịa đặt. 

Nguyễn Âm rất tự nhiên tiếp nhận lời nói dối, “Con thuận miệng đoán năm trăm lượng, sau đó anh cười rồi rời đi.” 

“Đúng vậy, chính là như vậy.” 

“Hóa ra là như thế này a.” Mẹ Nguyễn bừng tỉnh đại ngộ. 

Mà lúc này hai người cúi đầu, trừng nhau không ai nhường ai.
Bình Luận (0)
Comment