Editor: Dứa
“Cả đời này ta chỉ cần nàng.”
Câu nói ấy, quá mức trịnh trọng, cũng quá mức nặng nề.
Triệu Quy Nhạn rung động, nàng vô thức nhìn sang Trình Cảnh Di ở bên cạnh.
Đổi thành trước đây, nếu người khác nói với nàng rằng một nam tử, thậm chí còn là một bậc Đế vương, hứa hẹn chỉ cần mỗi mình nàng trong đời, nàng sẽ cảm thấy hoang đường phi lý.
Bậc Đế vương tôn quý, sao có thể từ bỏ ba ngàn mỹ nhân trong hậu cung chỉ vì một người chứ?
Nhưng giờ đây nghe Trình Cảnh Di nói thế, nàng bỗng dưng lại tin.
Hắn chưa từng nói dối, càng không biết giở mấy trò đùa hay lừa bịp, nếu hắn đã hứa vậy thì sẽ làm đúng theo đó. Vào giờ phút này, suốt kiếp này, hắn chỉ có một mình nàng thôi.
Đại sư Minh Tĩnh cũng ngạc nhiên không kém, ông ấy nhìn hắn, nhưng dường như đang nhìn một người khác xuyên qua hắn. Sau hồi lâu, ông ấy buông một tiếng thở dài: “Lời hứa của Trình thí chủ đáng giá ngàn vàng, bần tăng yên lòng rồi.”
Ông ấy lần tràng hạt rồi chỉ ra ngoài cửa: “Cây nhân duyên nằm ngay sân sau, hai vị hãy qua đó.”
Trình Cảnh Di khom lưng, chắp tay nói: “Đại sư Minh Tĩnh, cáo từ.”
Dứt lời, hắn tự nhiên dắt tay Triệu Quy Nhạn rồi đến thẳng sân sau.
Đại sư Minh Tĩnh dõi theo hình bóng hai người đan tay nhau, ánh mắt hoảng hốt. Ông ấy hồi tưởng, hơn hai mươi năm trước, từng có một vị Đế vương dẫn nữ tử mà y xác định muốn nắm tay cả đời đến nơi này, và y cũng đã nói mấy lời tương tự.
Bấy giờ, trong mắt vị Đế vương ấy cũng đong đầy tình yêu như thế, y thề non hẹn biển với nữ tử trong lòng mình, nhưng nữ tử đó đã phản ứng ra sao?
Đại sư Minh Tĩnh khép mi, nghĩ đến đôi mắt hiện rõ vẻ giễu cợt lẫn hận thù, ông ấy lặng lẽ thở dài.
Vị Đế vương ấy chỉ đơn phương thôi.
Đại sư Minh Tĩnh mở mắt, nhớ về đôi mắt sáng ngời ban nãy.
Vừa trong veo rạng rỡ, vừa ấm áp đơn thuần, tựa sợi dây tình yêu bền bỉ, tuyệt đẹp như bầu trời đêm lấp lánh muôn vàn vì sao.
“A di đà phật.” Đại sư Minh Tĩnh lại nhắm mắt, lẳng lặng lần tràng hạt.
“Điều khó tỏ tường nhất là một chữ tình. Là kẻ ngốc, kẻ ngốc như nhau, nhưng lần ngốc nghếch này cũng đáng yêu…”
…
Tim Triệu Quy Nhạn đập thình thịch, nàng vẫn còn chìm đắm trong lời nói của Trình Cảnh Di, không tài nào thoát ra nổi.
Triệu Quy Nhạn lén nhìn Trình Cảnh Di, thấy hắn dửng dưng, hoàn toàn không kích động giống mình, nàng thầm tủi thân.
Người này, sau khi nói mấy câu khuấy đảo, khiến lòng người ta xốn xang chẳng yên, sao có thể vẫn điềm nhiên hay thế?
Phản ứng bình thản như thể ban nãy hắn chỉ nói cho vui thôi…
Mặc dù Triệu Quy Nhạn biết hắn không phải.
Nhưng… Nhưng tóm lại, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe thấy lời tình ý nồng nàn của người trong lòng, khó tránh khỏi việc trái tim thiếu nữ của nàng xao xuyến.
Triệu Quy Nhạn cắn môi dưới.
Đương nhiên nàng hy vọng hắn có thể… ôm nàng, hoặc nói vài lời ngon tiếng ngọt.
Bây giờ thấy hắn im lặng như vậy, nàng có phần hụt hẫng.
“Bệ hạ, sao ngài bình tĩnh thế?”
Triệu Quy Nhạn vén vạt váy, vòng đến trước mặt Trình Cảnh Di, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, phải khẽ hỏi.
Trình Cảnh Di dừng bước, thái độ bình tĩnh. Hắn nhoẻn miệng, vẫn dịu dàng điềm đạm như thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể nhận ra điểm khác thường trong mắt hắn.
Ánh nắng chiếu vào, khiến đồng tử như màu sơn của hắn ấm áp hơn, đầy sáng ngời. Giờ khắc này, đôi mắt luôn bình thản xưa nay của hắn đã gợn sóng lăn tăn, giống hệt sóng ngầm đang dâng trào dưới mặt biển yên ả, chỉ cần ném một hòn đá nhỏ xuống là có thể gây nên sóng dữ.
Triệu Quy Nhạn ngơ ngác nhìn, không cầm lòng được mà sa vào trong ấy.
Yết hầu Trình Cảnh Di nhấp nhô, hắn tiến lên một bước, đứng đối diện với nàng. Lúc này đây, hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, vượt xa khoảng cách an toàn giữa nam và nữ.
Không biết tại sao Triệu Quy Nhạn không né tránh hắn, vẫn kiên định đứng yên.
Tiếng ống tay áo cọ xát nhau dần khuếch đại bên tai, bàn tay đang buông thõng bên người của nàng được hắn nắm lấy.
Hơi ấm không thay đổi, nhưng không còn khô ráo nữa.
Mà ướt át, nóng hổi.
Triệu Quy Nhạn từ từ mở to mắt.
“Ai nói ta bình tĩnh?”
Trình Cảnh Di thở dài một tiếng, cam tâm tình nguyện nhượng bộ: “Ta sợ nếu lên tiếng sẽ để lộ nỗi căng thẳng của ta, Nhạn Nhạn à.”
Hai tiếng Nhạn Nhạn vừa trầm ấm vừa nuông chiều đến lạ, rõ ràng không phải lời ngon tiếng ngọt, chỉ mỗi cái nắm tay đã khiến Triệu Quy Nhạn đỏ mặt chẳng hiểu vì sao, trong lòng ngọt ngào khôn xiết.
Triệu Quy Nhạn siết chặt tay hắn, đồng hành cùng hắn tiến về phía đại thụ ở giữa sân.
Cây nhân duyên nghe nói linh nghiệm này không hề quý hiếm, là cây đa thường thấy trong chùa. Cũng không rõ cây đa này đã tồn tại bao nhiêu năm, thân cây thô to vững chắc, khoảng ba người mới có thể ôm hết.
Nhánh cây giăng kín trời, ngôi chùa không rộng, dường như tán cây có thể che khuất ngôi chùa.
Lá cây tươi tốt, trong mùa đông vẫn xanh um, trong khoảng sân vắng vẻ quạnh quẽ thế này, đại thụ đặc biệt như vậy rất bắt mắt.
Trên cây treo đầy dây đỏ lẫn thẻ gỗ, gió hiu hiu lướt qua, thẻ gỗ khẽ đong đưa, phát ra âm thanh nho nhỏ êm đềm, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Triệu Quy Nhạn nở nụ cười, xem ra nàng rất thích cây.
Trình Cảnh Di mỉm cười nhìn nàng: “Chùa không to, nhưng bề dày lịch sử lâu đời. Từ lúc tổ tiên sáng lập Đại Ngụy, cây đã ở đây. Đại sư Minh Tĩnh là trụ trì của ngôi chùa này, ông ấy không màng thế sự, không để ý đến danh lợi trên cõi đời. Chùa không được biết đến nhiều như chùa Hương Tích. Ta biết chỗ này, do phụ hoàng từng dẫn ta tới.”
Triệu Quy Nhạn lẳng lặng lắng nghe, Trình Cảnh Di hiếm khi nhiều lời như vậy. Giờ nghe hắn tâm sự, nàng có thể hiểu hắn hơn, như thể nàng đã thật sự tham gia vào quá khứ của hắn, ở bên cạnh hắn.
“Nàng nhìn thẻ gỗ này thử, không còn thấy rõ nét chữ, có thể nhận ra chúng đã được treo ở đây từ lâu lắm rồi.” Trình Cảnh Di kéo bừa một tấm thẻ gỗ từ trên cây cho nàng xem.
Trên tấm thẻ gỗ gần như mất hết chữ, gió táp mưa sa, mặt gỗ đã thô ráp xù xì, có thể thấy nó đã trải qua bao năm tháng.
Trong giọng hắn mang theo ý cười đùa: “Mấy thẻ gỗ này còn lớn tuổi hơn nàng đấy.”
Triệu Quy Nhạn thò đầu sang nhìn, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Trông quả thực rất cũ xưa.
Nàng ngẩng đầu, nhìn tấm thẻ gỗ để cầu nhân duyên của một đôi thiện nam tín nữ mà ngưỡng mộ mãi.
Dưới tán cây này, đã từng xuất hiện bao nhiêu cặp tình nhân ấp ủ mong đợi hứa hẹn cả đời đây?
Vật đổi sao dời, chẳng hay bao nhiêu đôi nam nữ được chung lối, chẳng hay bao nhiêu người hối tiếc vì chẳng thể nắm tay nhau đến trọn kiếp.
Trình Cảnh Di không cười nữa, bỗng nói: “Phụ hoàng ta cũng từng treo thẻ gỗ ở đây.”
Triệu Quy Nhạn ngạc nhiên, cẩn thận hỏi: “Với Thái hậu nương nương sao?”
Nàng nghe kể lúc còn trẻ, Tống Thái hậu đã độc chiếm thánh sủng, một mình hưởng hết mọi yêu chiều. Bấy giờ, hậu cung vô cùng bất mãn, cố Thái hậu đã ra mặt mấy lần, nhưng cũng không thể làm Tiên đế tiết chế nổi.
Đủ để hiểu rõ Tống Thái hậu được sủng ái cỡ nào.
Trình Cảnh Di gật đầu: “Đúng là bà ta.”
Hắn dừng một chút: “Nhạn Nhạn, thật ra trước kia ta luôn nghĩ phụ hoàng ngốc quá, nhưng hôm nay, ta đã hiểu ông ấy hơn phần nào.”
Trình Cảnh Di nhìn sắc lụa đỏ trên khắp cây, hờ hững nói: “Để ta kể một câu chuyện cho nàng nghe.”
Triệu Quy Nhạn thầm căng thẳng, vội nín thở tập trung, tỏ vẻ lắng nghe.
“Trong một lần yến hội nọ, một quý công tử đã phải lòng một cô gái ngay từ ánh nhìn đầu tiên, sau khi về nhà y không buồn ăn uống làm phụ mẫu lo lắng không thôi. Xuất thân địa vị của phụ mẫu công tử cao quý, nhà y là danh môn vọng tộc ở địa phương, cực kỳ hiển hách. Quý công tử nhanh chóng ngã bệnh, uống thuốc và châm cứu tất vô dụng. Phụ mẫu y đành thử đủ mọi cách để tìm cô gái kia giúp y. Và rồi, họ tìm được nàng ấy trong một gia đình.”
“Song, nàng ấy đã thành thân, là vợ của người khác.”
“Nhưng công tử khăng khăng mình chỉ cần mỗi mình nàng ấy, phụ mẫu y luôn đáp ứng mọi yêu cầu của y. Họ sẵn sàng tiêu tốn một số tiền lớn, cộng thêm việc tận dụng quyền thế trong nhà để ép buộc cô gái kia gả cho y. Sau khi thành hôn, quý công tử những tưởng, nếu y đối xử tốt với nàng ấy từ ngày này qua tháng nọ, cuối cùng nàng ấy sẽ hiểu y, lâu dần sẽ nảy sinh tình cảm với y.”
“Nhưng sau đó, quý công tử dùng hết mọi cách cũng không thể khiến cô gái yêu mình. Cuối cùng vì bị y cưỡng ép làm vợ, nàng ấy đã căm hận y.”
Triệu Quy Nhạn tò mò nhưng không đủ can đảm hỏi. Trong lòng cuồn cuộn sóng to gió lớn, chắc nàng đã đoán ra được hắn đang kể về ai nhỉ?
Trình Cảnh Di tiếp tục: “Càng về sau, quý công tử càng mất hết niềm vui và hạnh phúc trong quá khứ, ngày ngày đau khổ u sầu. Chẳng mấy chốc, y lại đổ bệnh. Người phụ nữ biết cơ hội của mình đã tới, lập tức tìm mọi cách để giết y. Quả nhiên, không lâu sau, quý công tử đã qua đời.”
Triệu Quy Nhạn vén sợi tóc mái ra sau tai, trong lòng sợ hãi, đây là bí mật cung đình ư? Ý Trình Cảnh Di là Tống Thái hậu sát hại Tiên đế?
Trình Cảnh Di thấy sắc mặt lo lắng của Triệu Quy Nhạn, lập tức xóa hết vẻ lạnh lẽo trong mắt, hắn ôn tồn bảo: “Chỉ là một câu chuyện, nghe một chút là được.”
Triệu Quy Nhạn chủ động ôm eo Trình Cảnh Di, dịu dàng nói: “Đúng vậy, nghe xong thì cứ quên thôi.”
“May thay chúng ta không phải nhân vật trong câu chuyện.” Nép mình trong lòng Trình Cảnh Di, Triệu Quy Nhạn ngẩng đầu, cười tươi như hoa: “Vì trái tim đôi ta luôn hướng về nhau mà, đúng không?”