Hoàng Hậu Vi Thượng Khuynh Phi Niệm

Chương 4


"Thân thể đã không khoẻ, bản cung tự nhiên không trách cứ." Tố Hoà Thanh Dao thoáng nâng tay, ý bảo nữ nhân ngồi xuống, lại chú ý ánh mắt Cơ Phi Yên vẫn ở trên người mình, "Cơ phi nhận thức bản cung từ trước sao? Hay là, ngươi đã từng gặp bản cung một lần?"
"Hồi bẩm nương nương, nô tì chưa từng." Cơ Phi Yên nhìn Tố Hoà Thanh Dao thật sâu.

Không thể phủ nhận, nàng chính là loại có khí chất cao quý tự nhiên.

Thật giống như hiện tại, nàng đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, thần tình thanh tâm quả dục - ngăn ham muốn, tâm trong sáng, hơn nữa trong xương phát ra phần cô lãnh, càng làm cho trong lòng mình ngứa.

A! Thật muốn bỏ đi cung bào của nàng, nội y bên trong cũng nhất định cởi sạch! Trong đầu Cơ Phi Yên ảo tưởng, ý cười trên mặt càng phát ra rõ ràng.

Không biết Tố Hoà Thượng tiên kia nhìn đứng đắn bị cởi sạch thì sắc mặt sẽ thế nào, nhưng mà làm như thế nào mới đạt được viễn cảnh đó đây?
Cơ Phi Yên say sưa nghĩ, cười.

Nhóm phi tần ở xung quanh nàng đều mở to hai mắt nhìn nàng, trong lòng tràn ngập kinh ngạc.

Không ai biết Cơ Phi Yên rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng mà bộ dáng này của nàng, thật dễ dàng khuynh đảo chúng sinh, đừng nói chi đến việc không ai không mơ tưởng đến nàng.

"Cơ phi." Tố Hoà Thanh Dao cũng có suy nghĩ giống nhóm phi tần, "Ngươi có phải là có chỗ nào không thoải mái? Như là, nơi này..." Nàng chỉ chỉ đầu, ý nói nàng có bệnh thần kinh.
( Cười chết tôy =)))))
Hoàng hậu nương nương đối với phi tần mới có ý thân thiết, các phi tần khác đều noi theo, bắt đầu phụ hoạ.

"Đúng nha, muội muội, có phải thân mình ngươi không khoẻ không? Muốn gọi thái y đến đây xem mạch hay không?" Nói chuyện là người ngồi đầu tiên trong nhóm phi tần, thoạt nhìn có tri thức, hiểu lễ nghĩa, là nữ nhân ôn hoà hiền thục.

Mà phong hào của nàng, đồng dạng cũng có một chữ thục.

Nàng là Thục phi.
Khi Thục phi nói chuyện, có một ánh mắt thuỷ chung dừng lại trên mặt của nàng.


Nàng quay đầu, là vị Quý phi nương nương tới trễ kia.

"Liên phi tựa hồ muốn nói gì?" Nàng quay đầu mỉm cười, hai tay vốn đặt giữa hai chân tự nhiên cầm tay Cơ Phi Yên, thoạt nhìn thân mật, khắng khít.
"Thục phi như thế nào lại cảm thấy ta có lời muốn nói đây!" Liên phi tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, ánh mắt dừng lại trên tay Thục phi và Cơ Phi Yên, đôi mắt nóng rực, dường như còn có một tia âm ngoan xẹt qua đáy mắt.

"Nhìn Thục phi cùng Cơ phi muội muội quan hệ rất tốt, như thế nào không thấy Thục phi nói cho muội muội biết, trừ Hoàng hậu nương nương, phi tần hậu cung không được mặc màu đỏ thẫm!"
Lời nói Liên phi như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, đầu tiên là tạo bọt nước, sau đó là từng đợt gợn sóng nhợt nhạt nổi lên.

Trên thực tế, trong nhóm phi tần ai cũng đều rõ ràng Cơ Phi Yên mặc một thân xiêm y cũng không phải là y phục của hậu cung, các nàng không đề cập tới là bởi vì tạm thời không biết tình huống chính xác bên trong.

Hoặc là nói, các nàng đang chờ xem náo nhiệt, phi tần mới vào cung đã phạm cấm kỵ, Hoàng hậu nương nương sẽ xử lý như thế nào đây?
"Hoàng hậu nương nương." Thời điểm nhóm phi tần an tĩnh lại, Cơ Phi Yên từ từ đứng lên từ ghế ngồi, hạ thấp người làm lễ cũng xinh đẹp, cặp mắt vốn cất giấu âm mưu quỷ kế thay đổi thành chút hồn nhiên hàm chứa xin lỗi: "Nô tì mới đến, cũng chưa hiểu quy củ trong cung, lúc này mới mặc vào xiêm y bản thân mình yêu thích nhất, muốn để nương nương có ấn tượng tốt.

Ai ngờ..." Cơ Phi Yên nước mắt lưng tròng nhìn Tố Hoà Thanh Dao, bộ dáng làm bộ làm tịch vẫn xinh đẹp khuynh thành như trước, "Nô tì phạm sai lầm, cũng biết sai rồi, thỉnh Hoàng hậu nương nương, trách phạt."
"Thôi.

Niệm tình ngươi mới nhập cung chưa hiểu quy củ, bản cung tạm thời khoan dung khuyết điểm của ngươi." Không phải do Cơ Phi Yên điềm đạm đáng yêu mà có tác dụng, mặc kệ là ai, Tố Hoà Thanh Dao cũng công chính đối đãi, tốt hay xấu, trong lòng nàng đều biết.

Nàng hiểu rõ ý nghĩ của nhóm phi tần, lại càng không muốn ở trước mặt các nàng lại mang tiếng thiên vị, phạt nặng có thể miễn, chút trừng trị nhỏ thì không thể bỏ qua.

"Bất quá, không để sau này lại sai phạm, ngươi đem cung quy chép phạt mười lần, cũng giúp ngươi ghi nhớ trong lòng."
"Vâng, nô tì tuân theo ý chỉ Hoàng hậu." Cơ Phi Yên ngẩng đầu lên, một lần nữa muốn đem Tố Hoà Thanh Dao tra tấn chết đi sống lại.

Bị phạt chép quy củ, nàng đương nhiên là không vui.

Phần không vui đó tựa như đột nhiên chui vào xương cốt của nàng, cả người đều bắt đầu không thoải mái.


Nhưng có thể làm gì đây? Người ta là Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ một quốc gia.

Còn có thể làm trò chống đối như thế nào?
"Quay về chỗ ngồi đi." Tố Hoà Thanh Dao không để ý Cơ Phi Yên đang suy nghĩ đủ thứ trong đầu, đối với phản ứng của phi tần chung quanh cũng bỏ mặc.

Nàng là Hoàng hậu, là nữ nhân duy nhất có quyền xử lý chuyện hậu cung, mọi động thái của nàng, cho tới bây giờ đều căn cứ theo nguyên tác công bằng.

"Đức phi, gần đây thân thể ngươi không khoẻ, bản cung có một phần thuốc tiến cống, ban cho ngươi dùng."
Hoàng hậu quan tâm ở trong mắt chúng phi tần là ông trời ban ân huệ, là vinh hạnh, càng thuyết minh Hoàng hậu gần gũi, không xa lánh ai.

"Nô tì cảm tạ nương nương ưu ái." Đức phi là thiên kim Hộ bộ thị lang, là nữ tử khiêm tốn không tranh, chẳng sợ bị vây trong thâm cung nội viện, cũng không nguyện tham dự vào nhóm phi tần tranh đấu gay gắt, chỉ lo thân mình.

Không được Hoàng thượng sủng ái, cũng miễn đi bị nhóm phi tần ghen tị.
Thiển Thư bên người Đức phi tiến lên nhận hộp gấm đựng thuốc bổ, nàng cố gắng khắc chế gương mặt hưng phấn, cúi đầu thối lui bên người Đức phi, ánh mắt lại lần nữa dừng lại trên người Đức phi, cố chấp không muốn dời.
Sau khi có đoạn nhạc đệm là Cơ Phi Yên, Tố Hoà Thanh Dao không muốn lưu các nàng ở lại quá lâu, bàn tay bị ống tay áo che khuất thoáng nâng lên, nói vài câu, nhóm phi tần như trút được gánh nặng, lục tục rời đi.

Cơ Phi Yên lưu lại cuối cùng, nàng trấn định tự nhiên ngồi ở tại chỗ, nhìn dáng vẻ đoan trang của Tố Hoà Thanh Dao được cung nữ giúp đỡ đi xuống, sau đó nàng đứng lên, ra vẻ không cẩn thận tiến lên chặn trước mặt Tố Hoà Thanh Dao, tươi cười ám muội.
"Cơ phi còn có chuyện gì?" Tố Hoà Thanh Dao không quá thích Cơ Phi Yên thân cận, bất động thanh sắc lui ra phía sau vài bước, biểu tình trên mặt chưa từng thay đổi.

Nàng nhìn Cơ Phi Yên, nha đầu này không chỉ không tuân thủ quỷ củ, thích nháo loạn, mà lúc này còn có ý nghĩ xấu xa và khiêu khích không ngại phát ra rõ ràng.
Giọng Tố Hoà Thanh Dao luôn luôn có chút thản nhiên xa cách, tựa như gió lạnh phất qua mùa hè, làm cho người ta thoải mái.

Rồi tới mùa đông, lại làm cho người ta tránh không kịp vẻ lạnh như băng.


Bất quá, âm thanh này Cơ Phi Yên lại cảm thấy mát lạnh, rất hưởng thụ.

"Nương nương như thế nào xưng hô khuê danh nô tì, rất mập mờ nha!" Nàng lộ vẻ mặt xấu hổ, trên mặt bỗng nhiên có thêm hai đoá hoa xinh đẹp phấn hồng, "Nô tì mới gặp nương nương, chỉ cảm thấy nương nương thực thân thiết, không tự chủ được muốn thân cận."
Nào có một nữ nhân có thể nói ra ngôn từ thẳng thắn như thế? Lại có người nữ nhân nào, có thể giống Cơ Phi Yên, chẳng sợ làm bộ làm tịch, cũng làm ra một bộ dạng làm người ta si mê vừa tốt đẹp vừa quyến rũ.

Nàng như thế nào có thể mĩ như vậy, làm sao có thể đủ mị như vậy, điên đảo chúng sinh hồng trần, làm cho mọi thứ vốn nên thuộc tiên giới lại có một tầng hơi thở thế tục.
Đồng dạng, đối mặt với nữ nhân yêu mị như vậy, có thể giữ sự đạm nhiên bất quá cũng chỉ có một mình Tố Hoà Thanh Dao.

Tố Hoà Thanh Dao không mị không kiều lại có thể trở thành người trong lòng của mọi người, như tuyết liên ngàn năm chỉ có thể đứng xa mà xem, không thể khinh nhờn, làm cho người ta mê mẩn.
"Khuê danh? Bản cung không biết lời này của ngươi là có ý gì?" Tố Hoà Thanh Dao lãnh đạm, giống như hai đoá hoa kiều trên mặt Cơ Phi Yên chỉ là vật chọc chướng mắt.
"Như thế nào lại không biết đây?" Cơ Phi Yên vừa cười lên, "Nô tì tên gọi là Cơ Phi Yên, nương nương kêu nô tì Cơ phi, chẳng phải là mập mờ?"
Lời nói hoang đường, Cơ phi Cơ phi, nhiều lời như vậy bất quá chỉ là danh xưng vô cùng thân thiết, làm sao thành mập mờ.

Dù vậy, Tố Hoà Thanh Dao có thể hiểu được dụng ý kia của Cơ Phi Yên: Cơ Phi Yên, tên này nàng nhớ kỹ.

"Cơ phi nếu cảm thấy mập mờ, bản cung cũng không biết làm sao.

Hoàng thượng ban thưởng cho ngươi phong hào Cơ phi, nếu ngươi không muốn, có thể tìm Hoàng thượng nói.

Như thế nào, còn có việc gì khác không?" Tố Hoà Thanh Dao nói.
Thật là lãnh đạm nha! Cơ Phi Yên cũng chưa từng bị ai đối xử lãnh đạm qua, trừ bỏ Tố Hoà Thanh Dao, trước dẫm lên cái đuôi bảo bối của nàng, sau lại đối với nàng hờ hững.

Thật là thương tâm nha! Trong lòng Cơ Phi Yến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại xuân phong ấm áp, tươi cười không giảm: "Có chuyện này cũng không tính là gì.

Nếu đặt ở gia đình dân chúng bình thường, chuyện này không tính là thất lễ, đặt ở trong hậu cung, trên người ngài, thật sự là sự kiện vinh hạnh của một đời người.

Chuyện là không biết Hoàng hậu nương nương, có nguyện ý đến chỗ nô tì uống trà, nói chuyện phiếm trên bàn con hay không?" Cơ Phi Yên dựa sát vào, tươi cười lộ vẻ lấy lòng.
Sủng phi cố ý mượn sức Hoàng hậu, phi tử không được sủng lấy lòng sủng phi, chuyện như vậy trong hậu cung nhìn đến quen mắt.

Tự Tố Hoà Thanh Dao cũng để ý chuyện đó ở hậu cung này, cho nên chuyện Cơ Phi Yên nói mượn trà nói chuyện phiếm không khiến nàng ngạc nhiên.


Tố Hoà Thanh Dao là Hoàng hậu, mà Cơ Phi Yên đồng dạng cũng là người được sủng ái nhất hậu cung, lấy tính tình của nàng, chắc chắn từ chối hầu hết các phi tần tiếp cận lấy lòng.
Cơ Phi Yên mời Tố Hoà Thanh Dao xem ra là lấy lòng, mà mục đích chân thật của nàng, cho tới bây giờ cũng không phải là lấy lòng.

"Hoàng hậu nương nương như thế nào không đáp lại nô tì? Là nô tì nhất thời mời rất đường đột sao?" Cơ Phi Yên đột nhiên uỷ khuất, ánh mắt nũng nịu lộ ra làm cho lòng người phải mềm mại: "Nô tì mới gặp nương nương liền cảm giác đặc biệt thân thiết, từ lúc tiến cung, nô tì như chim phiêu bạc cô độc, thực tịch mịch.

Nương nương, ngài không nguyện bồi tiếp nô tì sao? Bất quá uống trà nếm chút điểm tâm, hoặc là nhàn thoại việc nhà, giải việc phiền muộn.

Nương nương, ngài không muốn sao?"
Tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như thế, mềm mại như cơn mưa hoa lê như thế mời, bất luận nam nữ, có mấy người có thể cự tuyệt? Đương nhiên, tâm của Tố Hoà Thanh Dao cho tới bây giờ đều thoát ly thế tục phàm trần, cho dù Cơ Phi Yên là nam tử tuấn mỹ vô song, nàng cũng không nhận lời mời như vậy.

Tuy là nam tử và nữ tử không giống nhau, nữ tử làm nũng, uỷ khuất, có đôi khi bí mật mang theo ý ngầm cưỡng bức không để cho bị cự tuyệt.

Tố Hoà Thanh Dao vẫn giữ nguyên lòng cự tuyệt, nhưng mà tại lúc này đây sự bức bách che dấu không thể không gật đầu, "Khi nào?" Nàng nhìn Cơ Phi Yên, trên mặt không có chút vui sướng.
Tuy rằng không muốn nhưng vẫn đáp ứng rồi.

Cơ Phi Yên cảm thấy may mắn khi Tố Hoà Thanh Dao chung quy vẫn còn là phàm nhân, cho dù lạnh lùng cao ngạo như thế nào thì cũng không có khả năng bất cận nhân tình.

"Nương nương mỗi ngày đều phải xử lý đủ việc trong hậu cung, nhất định bận rộn.

Nô tì không dám làm chủ, toàn bộ đều do nương nương định đoạt." Cơ Phi Yên mị nhãn bắn ra, một thân dụ dỗ đều xuất chiêu hết ra bên ngoài.
"Ngày mai sau giờ ngọ, bản cung sẽ đến." Tố Hoà Thanh Dao nói, bất động thanh sắc tránh khỏi ánh mắt chứa đầy tình ý của Cơ Phi Yên, trong đầu chợt giật mình.

Nàng không rõ ràng lắm nữ nhân trước mắt này rốt cuộc có mục đích gì, nàng lại càng không hiểu được nữ nhân này như thế nào lại tuỳ ý động dục a? Hay là nói, nàng chính là một nữ nhân không tốt cần kiểm điểm, bất luận đối với nam hay nữ, đều có hứng thú giống nhau.

Xem ra, nên cùng nàng bảo trì khoảng cách xa xa mới được.
(Thương Tố Hoà thượng tiên quá đi.

=))) Nhưng biết sao được, chị dẫm phải con quỷ tình yêu rồi.

=))))).

Bình Luận (0)
Comment