Edit: fujiko
Beta: Bách Tử Liên
Sáng sớm, Vương Hữu Tài trái trông phải ngóng vẫn không thấy Kỹ Vô Cữu gọi hắn, đành tự tiện đi vào trong lều, hầu hạ Kỹ Vô Cữu rời giường. hắn vừa đi vào, đã nhìn thấy trên thảm da sói, hai người Diệp Trăn Trăn và Kỹ Vô Cữu đang ôm nhau ngủ say. một tấm chăn mỏng che kín hai người, chỉ lộ ra hai gương mặt với mái tóc đen dài.
Vương Hữu Tài ngẫm nghĩ, Hoàng hậu nương nương thân tại doanh trại địch đã lo lắng hãi hùng trong nhiều ngày qua, nên sớm ngủ một giấc an ổn. Hoàng thượng trước tối qua, thần kinh luôn khẩn trương, không ngủ suốt mười mấy canh giờ, lúc này tất nhiên cũng cần ngủ nhiều thêm một lát. Nghĩ đến đây, hắn lại liếc nhìn hai người đang ôm chặt nhau ngủ. Tuy không nhìn rõ tư thế dưới chăn, nhưng rõ ràng Hoàng hậu nương nương được Hoàng thượng ôm chặt trong ngực, dáng ngủ an tường, hô hấp vững vàng của Hoàng thượng xẹt qua bên má Hoàng hậu nương nương, thổi những sợi tóc bên má nàng đều đặn nâng lên lại hạ xuống.
Vương Hữu Tài không có đánh thức hai vị này, mà xoay người, nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi lều.
Rèm cửa lều trại vừa hạ xuống, Kỹ Vô Cữu từ từ mở mắt. Kỳ thật, từ lúc Vương Hữu Tài đi vào hắn đãtỉnh, nhưng hắn không muốn nói chuyện, không muốn đánh thức Diệp Trăn Trăn. Cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng, cảm giác đầy tràn trong lòng Kỹ Vô Cữu lại dâng lên. hắn nghĩ, đúng là họa phúc khôn lường, không nghĩ đến đoạn đường người truy ta trốn này lại thúc đẩy hắn cùng Diệp Trăn Trăn có phu thê chi thực. Chỉ là không biết nhiệt tình ngày hôm qua của Diệp Trăn Trăn có phải chỉ do dược tính mãnh liệt gây ra hay không, không biết ngày hôm nay tỉnh lại, nàng có còn kháng cự đối với loại da thịt chi thân này hay không.
Nghĩ đến đây, Kỹ Vô Cữu khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương. Thân là Hoàng đế, hắn luôn luôn đều khống chế tất cả trong tay, quyết định hết thảy mọi người, không nghĩ tới khi đối mặt Diệp Trăn Trăn hắn lại vĩnh viễn là người bị ảnh hưởng.
Lúc này dưới tấm chân mỏng, thân thể hai người trần trụi, tấm lưng bóng loáng, mảnh khảnh của Diệp Trăn Trăn ghé sát vào lồng ngực Kỹ Vô Cữu, hai chân cũng bị hắn kẹp chặt, hai người giống như liền làm một. Suy nghĩ này làm Kỹ Vô Cữu nóng lên. Tay hắn nhẹ nhàng khoát lên người nàng, vô thức xoa eo nhỏ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Đêm qua, chiếc eo nhỏ nhìn như nhu nhược này, giống như rắn nước điên cuồng vặn vẹo, chủ động nghênh đón hắn công phạt, hắn cơ hồ muốn say chết trong cảm giác tiêu hồn thực cốt trong nàng.
Càng nhớ lại, Kỹ Vô Cữu cảm thấy máu trong người như muốn sôi trào.
Diệp Trăn Trăn đột nhiên xoay người, đối mặt với Kỹ Vô Cữu. Tay nàng không thoải mái, vô thức khoát lên hông hắn, hư hư thực thực ôm lấy hắn. Chóp mũi thổi thở khí nóng bên cổ hắn, mảnh đầy đặn, mềm mại trước ngực đè ép lên lồng ngực của hắn.
Kỹ Vô Cữu chỉ thấy đến cả hô hấp cũng có chút cố sức.
Diệp Trăn Trăn là bị hôn tỉnh. Nàng mở to mắt, nghe thấy tiếng than nhẹ tinh tế, sửng sốt trong giây lát mới phát hiện, âm thanh đó là từ chính miệng mình phát ra. Lúc này nàng đã thanh tỉnh, có cảm giác tê dại truyền đến từ trước ngực, vừa cúi đầu liền nhìn thấy Kỹ Vô Cữu đang vùi đầu trước ngực nàng ra sức làm việc. Tay hắn cũng không an phận, mà ở trên người nàng vỗ về chơi đùa.
Diệp Trăn Trăn nhíu mày đẩy tay hắn ra.
Kỹ Vô Cữu bị nàng đẩy ra những vẫn mặt dày xán lại. Lần này, tay chân hắn đã đàng hoàng hơn rất nhiều, chỉ ôm nàng, ở bên tai nàng cười nhẹ, “Trăn Trăn, nàng muốn qua sông đoạn cầu sao?” Trong tiếng cười mang theo ủy khuất sau khi bị cự tuyệt, lại ẩn hàm lo lắng.
Diệp Trăn Trăn bị hắn nhắc nhở, nàng nhớ tới tối qua hai người đã điên cuồng như thế nào. Hai người không biết xấu hổ giằng co hồi lâu bên bờ sông, sau khi ở bờ sông tắm sạch, Kỹ Vô Cữu ôm nàng trở lại lều trại, lại không nhịn được làm thêm một lần nữa. Tóm lại, sự tình lúc đầu nàng còn có chút ấn tượng, sau đó hai người hôn nhau đến trời u đất ám, ký ức của nàng cũng loạn hết cả lên, cũng không biết mình đã làm những gì, nhưng cảm giác vui sướng tận cùng, linh hồn như muốn thoát ra đó nàng lại ghi nhớ hết sức rõ ràng.
Dù da mặt dày đến mấy, hiện tại nhớ lại Diệp Trăn Trăn cũng không tránh khỏi mặt đỏ bừng bừng, chôn đầu không nói lời nào.
Kỹ Vô Cữu vài lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng hỏi, “Trăn Trăn, bệnh của nàng đã khỏi chưa?”
Diệp Trăn Trăn khẽ gật đầu. Vốn tưởng rằng mình đối với sự tình này vẫn luôn cảm thấy mâu thuẫn, nhưng ngày hôm qua cùng Kỹ Vô Cữu làm yêu dù nàng còn có chút không được tự nhiên, nhưng khônghề cảm thấy phản cảm, bây giờ nghĩ lại, thẹn thùng là có nhưng không hề cảm thấy ghê tởm. Như vậy đã tính là khỏi chưa?
Cũng không biết đã tốt hơn khi nào, Diệp Trăn Trăn ngẫm nghĩ, có lẽ là do mỗi ngày Kỹ Vô Cữu tắm rửa ở trước mặt nàng.
Kỹ Vô Cữu thấy nàng gật đầu, vui mừng như điên, động tình kéo nàng hôn nồng nhiệt, hôn mãi lại thành muốn. Diệp Trăn Trăn lại một lần nữa đẩy hắn ra.
“Trăn Trăn …”
“Ta rất mệt.” Ngày hôm qua uống rượu, lại trúng mê dược và thôi tình dược, các loại hôn thiên địa ám, loạn thất bát tao điên cuồng thật sự lãng phí thể lực, hiện giờ thân thể nàng mềm nhũn, xoay người cũng thấy lao lực, chứ đừng nói đến tái chiến.
“Vậy nàng nằm đi, đừng động đậy.” Lúc này Kỹ Vô Cữu vô cùng dễ thương lượng.
“…” Đây là ý kiến quái gở gì.
Tóm lại, Kỹ Vô Cữu tự thân xác định chắc chắn Diệp Trăn Trăn đã hoàn toàn khang phục, lúc này mới yên tâm. hắn lau thân thể hai người, lại cẩn thận giúp Diệp Trăn Trăn mặc y phục. Lúc đi quá vội vàng, bọn họ không mang theo y phục của Diệp Trăn Trăn. Bây giờ, Diệp Trăn Trăn mặc trung y của hắn, dáng người nhỏ xinh được bao bọc bởi bạch y rộng rãi, thân thể vừa trải qua hoan ái giống như mộtmảnh đào hoa mờ ảo trong sương sớm, Kỹ Vô Cữu ngây ngốc ngắm nhìn.
Đột nhiên, Diệp Trăn Trăn nghĩ đến một việc, “Hỏng rồi!”
“Sao vậy?” Kỹ Vô Cữu thân thiết hỏi.
“Lê Vưu!”
Kỹ Vô Cữu vừa nghe đến cái tên này, mặt liền tối sầm. Nữ nhân này, vừa cùng hắn thân thiết xong đãgọi tên nam nhân khác, không sợ hắn sẽ ghen sao.
Diệp Trăn Trăn vô tâm tư quan tâm tới tâm tình của Kỹ Vô Cữu, nàng đứng lên định chạy ra khỏi lều, “Nhanh, Lê Vưu bị quân Nữ Chân bắt, không biết hắn có xảy ra chuyện gì hay không?” Ngày hôm qua, tù binh đều bị giết ngay tại chỗ.
“Trước mang hài đã!” Kỹ Vô Cữu kéo nàng trở lại, một bên đem hài mang vào chân nàng, một bên hướng bên ngoài gọi, “Vương Hữu Tài!”
Vương Hữu Tài xưng tiếng trả lời, vừa thấy cảnh trong lều, cằm hắn cơ hồ rơi xuống đất. hắn thấy gì vậy? Hoàng thượng, cái người đến hài của mình cũng cần người khác mang vào, lại đang mang hài cho Hoàng hậu?
“Ngươi đi báo cho Lục Ly, bảo hắn tìm một người Trung Nguyên gọi là Lê Vưu trong quân đội Nữ Chân.” Kỹ Vô Cữu phân phó.
“Dạ.” Vương Hữu Tài vẫn duy trì biểu tình nuốt trứng gà lui ra ngoài.
Diệp Trăn Trăn nhìn theo hướng thân ảnh hắn biến mất, bổ sung. “hắn không mặc binh giáp, mà mặc trường bào bình thường.”
Kỹ Vô Cữu mang hài cho Diệp Trăn Trăn xong mới dẫn nàng ra ngoài, rầu rĩ nói, “Vì sao nàng lại quan tâm Lê Vưu kia như vậy?”
“hắn từng cứu ta.” Diệp Trăn Trăn nói, nàng cũng đem chuyện lúc trước giải thích với Kỹ Vô Cữu.
Kỹ Vô Cữu biết Diệp Trăn Trăn chỉ là muốn báo ân tình Lê Vưu đã xả thân cứu giúp, thần sắc mới hòa hoãn xuống, nhưng vừa thoáng nghĩ đến, tại sao Lê Vưu này lại đối với Trăn Trăn tốt như vậy? Tất có âm mưu.
Rất nhanh Lục Ly đã mang Lê Vưu tới. Hôm qua bọn họ tróc nã tù binh đã tìm thấy hắn ta, thấy hắn ta là người Trung Nguyên, lại nghe hắn khai bị bắt làm quân y nên tạm thời chưa xử lý hắn ta, chỉ để mấy người lính trông coi, chờ Kỹ Vô Cữu xem xét.
Kỹ Vô Cữu thấy Lê Vưu, tuy đối với hắn ta không có hảo cảm, nhưng kẻ này ít nhất ở mặt ngoài đã từng cứu Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn có cảm kích đối với hắn ta. Vì thế, Kỹ Vô Cữu nói vài lời khách sáo, cũng hứa hẹn sẽ mang Lê Vưu về. Lê Vưu tạ ơn Kỹ Vô Cữu, lại tạ ơn Diệp Trăn Trăn, ánh mắt hai người nhìn nhau hơi có chút thân mật, Kỹ Vô Cữu trông thấy, lôi kéo Diệp Trăn Trăn rời đi.
Diệp Trăn Trăn đột nhiên hỏi, “Chúng ta chuẩn bị trở về à?”
“Đúng vậy.” Kỹ Vô Cữu lên tiếng.
“Ta cảm thấy chúng ta có thể trước hết không cần trở về.”
Kỹ Vô Cữu dừng bước nhìn nàng, “Tại sao lại nói vậy?”
“Ta từng nghe Đóa Đóa Ô Lập Đồ nói chuyện cùng với những người Nữ Chân kua, có thể phỏng đoán đại khái vị trí thật sự của vương đô Nữ Chân.” Diệp Trăn Trăn đáp.
Ánh mắt Kỹ Vô Cữu nhất thời sáng lên, “Chắc chắn không?”
Diệp Trăn Trăn nghiêm túc gật đầu.
Từ sau khi A Nhĩ Cáp Đồ thống nhất các bộ lạc Nữ Chân, liền xây đô thành. không biết có phải do sợ bị trả thù hay không mà tiểu tử này ngay từ khi lập đô thành đã xây hai nơi, một thật một giả. Quý tộc Nữ Chân và cơ cấu trung ương đều ở trong đô thành thật, nhưng chỉ có người có chức vị cao hay đích hệ của bộ lạc A Nhĩ Cáp Đồ mới biết vị trí thật sự của đô thành. Khu vực hạ lưu Trường Giang theo dãy Bạch Sơn vốn hoang vắng, bởi vậy biện pháp này thế nhưng hữu dụng, rất nhiều người Nữ Chân đều không biết đô thành chân chính ở vị trí nào, chứ đừng nói đến Đại Tề.
Hơn nữa, Đại Tề đối với đô thành của Nữ Chân cũng không có hứng thú. không ai nghĩ đến tấn công hang ổ của bọn hắn, thậm chí ngay cả Kỹ Vô Cữu, tính toán ban đầu cũng chỉ là khiến A Nhĩ Cáp Đồ có đến mà không có về thôi.
Bất quá bây giờ …
Diệp Trăn Trăn mở ra một tấm bản đồ, tại vị trí hiện tại của bọn họ vẽ một vòng tròn, sau đó tại phía đông tìm một lát, tìm thấy một điểm, đánh ký hiệu, “Chính là chỗ này.”
Kỹ Vô Cữu và Lục Ly cúi đầu nhìn về chỗ đó, dựa vào thác nước, dễ thủ khó công, quả thật có thể là chốn đô thành.
Diệp Trăn Trăn nối hai điểm thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ đây là phương vị chính Đông – chính Tây. nói cách khác, nếu bon họ muốn tiến quân đến vương đô Nữ Chân chỉ cần vẫn theo hướng đông là được.
Kỹ Vô Cữu và Lục Ly liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự hoài nghi.
Đầu tiên, tình báo của Diệp Trăn Trăn có chuẩn xác hay không? Trực đảo hoàng long, xâm nhập địch quân, không thể so sánh với các loại giao chiến khác, bại trận rồi vẫn có cơ hội đào tẩu, nếu bọn họ lặn lội đường xa, đến lúc đó chẳng được gì, tái ngộ truy binh, đó chính là cùng đường mạt lộ.
Tiếp theo, lần truy kích này hành quân gấp gáp, quân nhu bọn họ mang theo cũng không nhiều, thêm lương thảo thu được từ tàn quân Nữ Chân cũng chỉ gần đủ duy trì hơn 30 ngày, nếu từ nơi này tiến quân đi vương đô Nữ Chân, nhanh thì 20 ngày, chậm thì 30 ngày, nếu bị giam chân vài ngày trên vương thổ Nữ Chân sẽ tạo thành tình huống không đủ lương thảo, đây mới là nguy hiểm nhất.
Có hai vấn đề trước mắt này, hiện tại bọn họ dẹp đường hồi phủ mới là sáng suốt nhất.
Nhưng không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Nếu tình báo của Diệp Trăn Trăn đúng, mà lại bị bọn họ bỏ lỡ, vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Kỹ Vô Cữu trầm tư thật lâu, cảm thấy việc này cũng không phải không có đường sống. Bởi vì A Nhĩ Cáp Đồ đem binh lực Nữ Chân đều điều đi tiền tuyến, cho nên phía sau nhất định trống rỗng, nếu Diệp Lôi Đình bên kia phối hợp tốt, hoặc A Nhĩ Cáp Đồ bị đánh thất linh bát lạc, như vậy cho dù cuối cùng bọn họ không tìm được đô thành của địch quân cũng có thể toàn thân trở ra.
Nghĩ đến đây Kỹ Vô Cữu đem suy nghĩ của hắn nói cho hai người kia. Vì thế, ba người trẻ tuổi gan lớn bằng trời xúm lại, cuối cùng toàn phiếu thông qua một quyết định khiến nhóm lão gia ở kinh thành nghĩ lại mà sợ vô cùng.