Diệp Trăn Trăn chưa bao giờ thấy Kỷ Vô Cữu như thế. Phảng phất ba hồn bảy vía đều treo trên cột cờ, theo gió phiêu lãng, bản thân hắn ngu ngơ như một con con rối, mặc dù nhìn chằm chằm người trước mắt, nhưng hai mắt lại vô thần, cũng không biết thần chí đã phiêu tới đâu.
Thái hậu đổi tay, vân vê Phật châu, mở miệng nói, "Hương Như, ai gia ban ngươi cho Hoàng Thượng, kể từ hôm nay ngươi chính là ngự tiền nhất đẳng nữ quan, ngươi hầu hạ Hoàng Thượng cho thật tốt, biết không?"
Hương Như quỳ rạp người xuống đất đầu đầu, "Dạ, nô tỳ nhất định tận tâm tận lực, trung thành cẩn cẩn."
Diệp Trăn Trăn dùng khăn lau khóe miệng một chút, nói, "Mẫu hậu, ta thấy nô tài này trắng nõn lại nhu thuận, không biết là nữ nhi của nhà nào?"
Thái hậu cười đáp, "Nàng là nữ nhi của Lại Bộ Thị Lang Bách Kiến Thành, cũng là tiểu thư khuê các đoàng hoàng, hôm nay làm nô tài trong cung, thật sự là đã ủy khuất nàng."
Xem ý này, là vì nàng mà bất bình? Thực mong ngày sau liền trở thành chủ tử.
Diệp Trăn Trăn nghe được ba chữ "Bách Kiến Thành", lông mày nhảy lên. Nếu nàng nhớ không lầm, người này gần đây chọc phải họa lớn, cũng không biết hắn phạm phải chuyện là thật hay giả, nhưng nếu là sự thật, vậy Bách Hương Như này cũng không có kết quả tốt.
Bất quá nói lại, mọi sự không có tuyệt đối, xem thái độ của Kỷ Vô Cữu, rõ ràng tâm tư đối với Bách Hương Như quá sâu. Diệp Trăn Trăn nhớ tới Kỷ Vô Cữu từng nói qua với một chuyện cũ, Hương Như này, chắc hẳn chính là vị cố nhân trong miệng hắn. Xem ra năm đó thái hậu không ban chết cho nàng, không chỉ không ban chết, còn kéo nàng về dưới trướng mình. Hiện tại vừa vặn lấy ra đối phó với hoàng hậu.
Chỉ là Bách Hương Như này sớm không tới trễ không tới, vì sao lại xuất hiện vào lúc này? Thái hậu nghiện bị ngược, nhưng không sợ sẽ rước họa vào thân?
Còn có, Bách Hương Như thật sự liên tục đợi ở trong cung sao? Tai mắt Kỷ Vô Cữu trải rộng khắp nơi trong hoàng cung, hắn chẳng lẽ không phát giác?
Đúng rồi, Bách Kiến Thành đã từng bị đày đến Liêu Đông a...
Diệp Trăn Trăn đột nhiên nhớ tới bảng hiệu " Vãn Hương Như " kia, liền cười khanh khách nói, "Bản cung nghe nói ngươi biết điều chế hương?"
Bách Hương Như đáp, "Hồi hoàng hậu nương nương, nô tỳ xác thực biết mộtchút. Nương nương nếu không chê, nương nương muốn loại gì xin ngài phân phó."
Vậy hết thảy đều sáng tỏ. "Vãn Hương Như" kia ở Liêu Đông chính là do Bách Hương Như này mở lúc còn ở đó, cho dù không phải là nàng mở, cũng có liên quan tới nàng. Nàng ban đầu theo phụ thân lưu vong Liêu Đông, về sau đại xá thiên hạ mới cùng trở về kinh thành. Thời gian Thái hậu đón nàng tiến cung cũng không nhiều.
Diệp Trăn Trăn đáp, "Như vậy cũng tốt, khi nào bản cung muốn dùng người, thì sẽ mượn Hoàng Thượng, cũng không biết Hoàng Thượng có nỡ cho mượn người hay không, " nàng nhìn Kỷ Vô Cữu, "Hoàng Thượng, ngài nói sao?"
Kỷ Vô Cữu bị nàng gọi, phục hồi tinh thần lại, "Ừ?"
Diệp Trăn Trăn liền không để ý tới hắn. Nàng mặc dù trong lòng mất hứng, ngoài mặt cũng không muốn để lộ, sợ thái hậu đắc ý.
Đế hậu hai người từ Từ Ninh cung đi ra, trong lòng có tâm sự, vội vã cáo biệt.
Ngay đêm đó, Kỷ Vô Cữu ngủ ở Càn Thanh cung. Vương Hữu Tài lặng lẽ báo lại, nói Phùng Hữu Đức nằm sấp ở góc tường nghe hơn nửa ngày, thấy Hoàng Thượng cũng không triệu hạnh Bách Hương Như.
***
Trang phi đi theo Kỷ Vô Cữu đã nhiều năm, Diệp Trăn Trăn tính toán một chút, thời điểm Hương Như rời đi, Trang phi chắc đã ở cạnh Kỷ Vô Cữu. Bởi vậy Diệp Trăn Trăn tới Hàm Quang Điện tìm Trang Phi, muốn nghe chính miệng nàng nói một chút chuyện năm đó.
Trang phi vừa nghe đến tên Hương Như liền sửng sốt, "Nàng chết rồi a."
"Không chết, " Diệp Trăn Trăn lắc đầu, "Ngươi nói với ta một chút sự tình năm đó."
Trang phi biết rõ tính tình Diệp Trăn Trăn, cũng không quanh co với nàng, thẳng thắn kể lại tất cả mọi chuyện, "Nàng là cung nữ thiếp thân hầu hạ thái tử năm đó, lúc trước ngồi ngang hàng với Phùng Đại tổng quản. Bất quá có vẻ Hoàng Thượng xem trọng nàng nhiều hơn một chút. Mà lại tư sắc nàng không tầm thường, không chỉ hầu hạ ban ngày, buổi tối cũng hầu hạ..."
Diệp Trăn Trăn cắt đứt lời nàng, hỏi, "Nàng thị tẩm rồi?"
Trang phi gật đầu, "Đúng vậy, năm đó mỗi tháng Hoàng Thượng luôn có hai ba lần để nàng hầu ngủ."
"Đã thị tẩm tại sao vẫn còn là một cung nữ? Đây là quy củ gì?"
"Hoàng hậu nương nương có đìều không biết, năm đó chấp chưởng lục cung chính là thái hậu hôm nay, nàng xưa nay đều không thích Hương Như, bởi vậy liền..."
Diệp Trăn Trăn nghe đến đó liền có chút buồn cười. Thì ra là chuyện thái hậu hồ đồ không phải là bởi vì tuổi tác đã cao, năm đó cũng giống như lần này. Một cung nữ, đã hầu hạ chủ tử, lại cố tình không cho người ta danh phận, bụng dạ cũng quá hẹp hòi
. Nếu phi tần phân vị cao trong Đông cung không được, bất quá tấn vị tuyển thị, tài tử cho nàng, cũng có thể làm tất cả đều vừa lòng. Lại nói, cung nữ so với cung phi từa hồ có chút không bằng.
Diệp Trăn Trăn lại hỏi, "Hoàng Thượng lúc ấy không từng giúp nàng có một danh phận sao?" Không giống như là Kỷ Vô Cữu tính tình.
Trang phi đáp, "Đã từng. Hoàng Thượng biết tính tình mẫu thân mình, bởi vậy dự định thỉnh tiên đế gia ra mặt phong ban danh phận cho Hương Như, nhưng Bách Hương Như chết sống không chịu. Nói một khi trở thành tài tử, liền không thể ngày ngày hầu hạ chủ tử, tình nguyện làm một cung nữ bình thường, chỉ xin lưu ở bên cạnh chủ tử. Đến cuối cùng thuyết phục được Hoàng Thượng, vẫn không có tấn vị."
Hay cho nô tài có lòng trung thành lại cuồng dại. Diệp Trăn Trăn cười lạnh, lại hỏi, "Những chuyện này lại không nhiều người biết, ngươi làm sao biết được?"
"Là Tô tiệp dư chết đi nói cho thần thiếp, Tô tiệp dư khi đó cùng Bách Hương Như thập phần thân thiết."
"Ngươi đừng nói cho ta biết, nguyên nhân Tô tiệp dư được sủng ái là vì Bách Hương Như"
"Cái này... Thần thiếp cũng không rõ. Nhưng tình cảm Hoàng Thượng đối với Bách Hương Như, xác thực không giống với người khác - - trong Hiệt Phương Điện đến bây giờ vẫn còn treo bức họa của nàng."
Diệp Trăn Trăn nheo mắt lại, trước mắt phảng phất xuất hiện một bức tranh mỹ nhân bên cạnh hồng mai trong trời tuyết trắng, mỹ nhân trong tranh cầm hồng mai, cười nhẹ nhàng nhìn qua nàng. Chỉ trong chớp mắt, mỹ nhân kia thế nhưng sống lại, từ trong bức họa đi ra, yêu kiều đến gần, vừa ngẩng đầu, lại biến thành mặt Tô tiệp dư.
Diệp Trăn Trăn lạnh lùng cười một tiếng. Quả nhiên "Có chút suy nghĩ" kia có lai lịch thật lớn, Bách Hương Như mắng Kỷ Vô Cữu là phụ tâm lang đây. Nếu hắn đã phụ lòng, ngươi vì sao không thu tâm, một đao đoạn tình, giống như trong bài thơ đó, "Từ nay dĩ vãng, chớ tương tư nữa", tỏ ra có chút cốt khí? Dưa hái xanh không ngọt, ta không tin, ngươi nếu không nguyện ý, thái hậu có thể cưỡng bức ngươi làm chuyện gì sao!
Càng nghĩ càng giận, nghĩ đến Kỷ Vô Cữu, lại càng tức giận. Hỗn đản này tốt ở đâu không thấy, nợ phong lưu lại khắp nơi, muốn không để ý cũng không được. Trong cung có những nữ nhân muôn hồng nghìn tía kia coi như không nói đến, giờ đây tình nhân cũ đã qua nhiều năm lại tìm tới tận cửa, loại người này nên bị lột quần đông lạnh JJ trong đống tuyết!
***
Kỷ Vô Cữu hai đêm đều ngủ tại Càn Thanh cung của mình, vì vậy Diệp Trăn Trăn có chút cảm giác được nguy cơ. Nàng luôn cảm thấy Hương Như này có chút không tầm thường, Kỷ Vô Cữu đối với nàng càng thêm không tầm thường. Hai người trước kia có tình ý, cách trở nhiều năm như vậy gặp lại, củi khô bốc lửa, nàng lại không như Kỷ Vô Cữu, khắp nơi trong cung đều có tai mắt, vạn nhất hai người bọn họ... Ừ?
Hết lần này tới lần khác cung nữ này lại là cung nữ thái hậu ban cho con trai, làm hoàng hậu mặc dù muốn làm khó, cũng không có cách nào hạ thủ.
Diệp Trăn Trăn đành phải đi trước tìm một chút hư thật. Nàng cũng không phải là quả hồng mềm, hai người này nếu thật có cái gì, nàng tự nhiên có phương pháp đối phó.
Làm một hoàng đế điển hình, Kỷ Vô Cữu theo thường lệ ở Dưỡng Tâm điện coi tấu chương. Hắn thấy Diệp Trăn Trăn đến đây, bút trong tay cũng không dừng lại, chỉ ngẩng đầu nói, "Hoàng hậu tới rồi? Mau ngồi đi. Hương Như, mau pha trà."
Bách Hương Như liền cung kính dâng trà lên, Diệp Trăn Trăn nhận lấy trà, lại gọi nàng lại, "Ngươi không phải hầu hạ tại Càn Thanh cung sao, như thế nào lại chạy đến Dưỡng Tâm điện?"
Bách Hương Như biết rõ đây là hoàng hậu muốn bới móc, liền cúi đầu xuống vững vàng đương đương đáp, "Nô tỳ tùy tiện làm chủ, thỉnh nương nương giáng tội."
Kỷ Vô Cữu để bút xuống, thay nàng đáp, "Là trẫm gọi nàng tới."
Chả trách không sợ hãi, thì ra là có người thay nàng ra mặt. Diệp Trăn Trăn để chén trà xuống, không mặn không nhạt nói ra, "Nếu đã chủ tử đã không nỡ xa ngươi, sao ngươi không nói rõ ràng, làm phiền chủ tử phải giải thích cho ngươi, ngươi nhận nổi sao." Càn quấy một trận, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.
Bách Hương Như vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ biết sai!"
Diệp Trăn Trăn đạo, "Nếu đã làm sai, tất nhiên phải chịu phạt. Ngươi là người bên cạnh hoàng thượng, bản cung nên thương xót một chút, vậy ra bên ngoài cửa cung quỳ hai canh giờ đi."
Nói như vậy, bất quá cân nhắc một hồi. Cung nữ thái hậu tặng, thiếp thân thị tỳ của hoàng thượng, cũng không tới phiên hoàng hậu phạt.
Quả nhiên, Kỷ Vô Cữu ngăn lại nói, "Nàng bất quá là theo ý mà làm việc, nàng cần gì phải như thế."
Diệp Trăn Trăn nhướng mày nhìn hắn, như cười như không, "Đau lòng?"
Kỷ Vô Cữu cũng cười, "Nàng hôm nay sao lại nổi cơn tức lớn vậy?"
Diệp Trăn Trăn hừ lạnh, đứng dậy cáo từ.
Kỷ Vô Cữu mắt thấy bóng lưng của nàng biến mất ở cửa, cúi đầu mỉm cười.
***
Kỷ Vô Cữu vẫn bận đến tận đêm khuya.
Phương Tú Thanh sửa lại kế hoạch tân chính theo ý của Kỷ Vô Cữu mấy lần, một lần nữa viết lại tấu chương đưa tới, một quyển thật dầy, chừng vạn chữ. Văn viết không giống miệng lời nói, thường thường một chữ có thể truyền đạt rất nhiều ý tứ, lúc này viết một vạn chữ, đủ khiến Kỷ Vô Cữu xem nhiều hơn một chút. Nếu đã lập chí làm minh quân, sẽ phải lao lực, tốn ít nhiều công sức, hắn mặc dù mệt mỏi, cũng không oán hận câu nào.
Buổi tối lúc đi ngủ, Hương Như dẫn ba cung nữ bận bịu trước long sàng, chờ sắp xếp tốt giường chiếu, những người khác liền lui xuống, chỉ còn lại một mình Bách Hương Như, đứng trước mặt Kỷ Vô Cữu, giúp hắn cởi áo tháo thắt lưng.
Bởi vì buổi tối đã tắm rửa qua, Kỷ Vô Cữu chỉ mặc thường phục, cởi rất dễ. Bách Hương Như giúp hắn cởi bỏ áo ngoài, lại cởi tiếp trung y, cũng không biết là hữu tâm hay là vô ý, ngón tay của nàng để ở ngang hông của hắn, nhẹ nhàng vuốt một cái.
Mùa hè quần áo đơn bạc, ấm áp trên ngón tay tựa hồ có thể cách y phục truyền tới da của hắn.
Kỷ Vô Cữu cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa bị nàng đụng như vậy, trong lòng như có một chiếc lông mao dài ngọ nguậy làm hắn thập phần khó chịu. Hắn đẩy ra nàng, "Trẫm tự làm."
Bách Hương Như tay vẫn còn nắm lấy vạt áo của hắn, cúi đầu ủ rũ nói, "Là nô tỳ hầu hạ không tốt. Vài năm không thấy bệ hạ, hôm nay không quen tay, nô tỳ đáng đánh."
Kỷ Vô Cữu thở dài nói, "Ngươi cần gì phải nói như vậy, " hắn đem dây lưng cột trở lại, thấy nàng bất động, nhân tiện nói, "Thôi, mặc lại vào đi."
Bách Hương Như có chút ngoài ý muốn, "Bệ hạ?"
"Đi Khôn Ninh cung." Mới hai ngày không thấy, đã nhớ nàng
Bách Hương Như kịp thời phản ứng lại, khuyên nhủ, "Đêm đã khuya, bệ hạ không bằng sớm an giấc? Hoàng hậu nương nương chắc hẳn đã buồn ngủ, nếu như hiện tại đi Khôn Ninh cung..." Hai bên đều phiền toái.
Kỷ Vô Cữu chỉ nói, "Không có quan hệ gì."
Rất nhanh Bách Hương Như liền hiểu cái gọi không quan hệ là có ý gì, hoàng hậu nương nương căn bản không ra ngoài tiếp giá! Hoàng Thượng không để cho người lớn tiếng hô, để nàng có thể thoải mái mà ngủ.
Bách Hương Như liền có chút không cam lòng, đây dạng tiểu thư khuê các gì, thật không ngờ dám chậm trễ Hoàng Thượng. Nàng theo Kỷ Vô Cữu vào Khôn Ninh cung, muốn hầu hạ trước giường phượng, không ngờ bị Tố Phong giơ tay cản nàng lại bên ngoài, "Hoàng Thượng đến Khôn Ninh cung, tất nhiên nên để chúng ta hầu hạ, cô cô nghỉ ngơi một lát đi, nếu như đến đây còn phiền ngày ra tay, chúng ta sẽ không còn mặt mũi gặp người." Cấp bậc Hương Như cao hơn Tố Phong, bởi vậy Tố Phong phải kêu nàng là cô cô. Cấp bậc Tố Nguyệt cũng cao hơn Tố Phong, nhưng mà tình cảm giữa hai người bất đồng, bí mật kêu loạn tỷ tỷ muội muội.
Bách Hương Như liền không thể thuận lời vào trong. Nàng cách rèm thủy tinh nhìn tình hình bên trong, Hoàng Thượng bởi vì sợ đánh thức hoàng hậu, nhấc nhẹ tay chân leo lên giường, màn lụa hơi đỏ màu vàng bị cung nữ rủ xuống, che lại vẻ mặt nữ tử ngủ say trong màn.
Bách Hương Như có chút phiền muộn.