Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 15


Bị những cơn gió lạnh phả vào mặt và ánh sáng mặt trời rọi vào trong mắt, lãnh chúa heo béo mơ màng tỉnh lại, gã định ngồi dậy vươn vai ngáp một cái theo thói quen, nhưng bất chợt cảm thấy dưới chân mình trống không, hai tay cũng không thể nào giơ lên được, ngoài ra cả người còn có cảm giác đau rát vì bị thít chặt.
Giật mình, gã mở to mắt ra nhìn, rồi thét lên một tiếng thật to và dài khi nhận ra tình cảnh của mình hiện tại.

Bằng cách nào đó mà lúc này gã đang bị trói chặt từ đầu tới chân, bị treo lơ lửng ở độ cao trên dưới 15 mét, dựa vào cảnh tượng quen thuộc này thì rất có thể bản thân đang bị treo ngay trước cổng thành.
"Ái chà, ngài lãnh chúa tỉnh rồi đấy à? Sớm hơn dự tính."
Lúc này, một giọng nói trong như tiếng chuông, mang theo mấy phần lạnh lẽo từ trên đầu gã vọng xuống.

Lãnh chúa thôi không hét nữa, cố ngẩng đầu nhìn lên phía trên, dự định kêu cứu, nhưng tái mặt đi khi nhận ra được thân phận của chủ nhân giọng nói kia.

Đó chính là con quái vật trong hình hài của một thiếu nữ xinh đẹp đã tấn công gã tối qua.

Bây giờ cô ta đang chòm người ra khỏi lang cang bảo vệ phía trên tường thành, vui vẻ nhìn xuống.

Ngoài ra bên cạnh cô còn có một thiếu niên trẻ tuổi khác cũng đang cúi đầu nhìn xuống gã bằng ánh mắt hờ hững.

Lãnh chúa không nhận ra người này là ai, nhưng từ ánh mắt và việc hắn đứng cạnh con quái vật kia thì gã cũng hiểu là có kêu cứu cũng vô dụng.
Vì vậy mà gã chuyển sang đe dọa, lớn tiếng gào lên.
"Hừ! Các ngươi khôn hồn thì thả ta ra, cho các ngươi biết, bên cạnh ta có một pháp sư rất lợi hại, để hắn tới rồi thì..."
Trong cơn hoảng loạn, lãnh chúa hoàn toàn quên mất rằng trước khi mình ngất thì cái tên pháp sư rất lợi hại mà gã vừa nhắc tới đã xuất hiện rồi, rất đáng tiếc, kết quả chính là hiện tại.
"Nếu ngươi đang nói cái tên Zai Zai gì đấy thì hắn đây này."
Thiếu chẳng đợi lãnh chúa nói xong, cô vứt một vật thể gói trong vải đen từ trên tường thành xuống ngang qua mặt lãnh chúa, rồi đánh bộp một tiếng, nặng nề va chạm với mặt đất bên dưới, nát ra như đậu tương.
Nhận ra thứ mà thiếu nữ vừa ném xuống là gì, lãnh chúa tái mét cả người, mặt cắt không còn một giọt máu, sợ hãi run lên bần bật.

"Các người...!Các người muốn gì?"
Làm lãnh chúa lâu ngày như vậy, gã cũng không hoàn toàn là kẻ ngốc, hai người kia không lập tức giết mình, nghĩa là mình vẫn còn giá trị nào đó đối với chúng.

"Trả lời ta một chuyện, ta có thể thả ngươi tự do."
Thiếu niên tóc trắng vẫn im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
"Thật, thật sao? Nếu ta trả lời ngươi sẽ thả ta ra?"
Như vớ được cọng rơm cứu mạng, lãnh chúa cố ngẩng đầu thật cao lên mà hỏi, gã muốn nhìn xem chút biến hóa trên gương mặt hai người kia, xem bọn họ có đang đùa giỡn hay không.

"Ngươi còn lựa chọn nào khác ngoài thử tin tưởng ư?"
Nhưng đáng tiếc, gã chỉ nhìn thấy hai gương mặt thờ ơ và lạnh nhạt, còn không nhìn ra chút biến hóa nào chứ đừng nói là nhìn thấu thật giả trong lời nói của họ.
"Hỏi, hỏi đi, ta sẽ cố gắng hết sức cho ngươi câu trả lời."
Không thể làm gì khác, lãnh chúa chỉ có thể cam chịu.
"Aldolf Bright, ngươi có ấn tượng gì với cái tên này hay không?"
Thiếu niên tóc trắng bắt đầu hỏi.
Lãnh chúa nghe câu hỏi thì cố gắng hồi tưởng, cố gắng nhớ lại xem mình có từng biết cái tên này hay không.

Rất nhanh gã đã tìm ra được câu trả lời.
"Có biết, có biết! Đó là tên của đại công tước Đế Quốc Shina."
Lãnh chúa mừng rỡ hét lớn lên, nếu như tên kia giữ lời thì gã sẽ không phải chết nữa.
"A, thảo nào quen thế.

Này Dunkel, tôi nhớ rồi, cái tên Aldolf Bright đó đúng là tôi đã từng nghe qua, hình như được phong là anh hùng nhân loại hay gì đó đại loại thế."
Con quái vật trong hình hài thiếu nữ nghe lãnh chúa nói thì lập tức vỗ vỗ vào vai thiếu niên bên cạnh mình.


Thấy vậy, lãnh chúa cảm thấy trong lòng nao nao, như thế chẳng phải là bản thân chẳng còn chút giá trị nào? Gã nuốt nước bọt, chờ thiếu niên tóc trắng hỏi thêm một câu nữa, nhưng tên đó mãi chẳng nói gì thêm, chỉ ra vẻ trầm ngâm.
"Ta đã trả lời rồi, có thể thả ta ra được rồi chứ?" Lãnh chúa lo sợ vội vàng lên tiếng nhắc nhỡ.
"Được rồi."
Cuối cùng tên thiếu niên cũng thoát ra khỏi trạng thái trầm ngâm, hắn lầm bầm mấy chữ rồi lấy ra một con dao hình thù kỳ lạ, vung tay cắt ngang sợi dây thừng đang treo lơ lãnh chúa lơ lửng.
"Ngươi gạt ta!"
Chỉ kịp thốt lên một tiếng, cơ thể béo núc đầy mỡ của gã cũng đã trở về với đất mẹ thân thương.
"Thả ngươi tự do, ta đâu có gạt ngươi."
Sau hôm nay, thành Graycastle chính thức trở thành vùng đất vô chủ.
***
Thảo nguyên, bỏ lại thành Graycastle chỉ còn là một mớ hỗn loạn lại phía sau, Dunkel và Celina giờ lại bắt đầu dạo bước giữa đồng cỏ bao la.
"Đế quốc Shina à..."
Dunkel vừa đi vừa lầm bầm tự nói, vốn dĩ cậu định hỏi gã lãnh chúa heo béo nhiều thêm mấy câu nhưng Celina đột nhiên không vô dụng nữa thành ra gã chẳng còn chút giá trị nào.
"Vậy thôi? Chỉ vậy thôi ư? Cậu bảo tóm được tên lãnh chúa thì mọi chuyện sẽ dễ đi phân nửa kia mà? Cái "dễ đi phân nửa" của cậu chỉ là đáp án một câu hỏi thôi à?"
Bên cạnh cậu, Celina lại bắt đầu trở nên lắm mồm.
"Mà tối qua cậu đã làm gì vậy?"
Cô liếng thoắng hỏi Dunkel liên tục, chẳng để cho cậu có thời gian trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Dunkel liếc mắt nhìn qua Celina một cái, không nói gì, hay đúng hơn là không thể nói gì.

Tối qua, sau khi bị bắt tới chỗ tập trung nô lệ bên dưới lâu đài lãnh chúa, cậu đã dùng tốc độ nhanh nhất mà mình có thể phát ra hiện tại để giải phóng cho tất cả nô lệ không phải con người, sau đó chạy một vòng quanh Graycastle dò xét từng ngóc ngách xem còn cái trại tập trung nào khác không, tiện thể làm tê liệt luôn toàn bộ hệ thống quân sự trong thành, may thay là không có trại tập trung nào khác.


Dường như lãnh chúa không yên tâm khi để hàng hóa quan trọng ở nơi khác nên đều tập trung về lại chỗ của mình cho tiện kiểm soát.
Cơ mà có vẻ là những nô lệ bị đàn áp ở đây đều đã nung nấu ý muốn đào thoát từ lâu rồi, chỉ là bị kẻ nào đó gieo lên người một dấu hiệu hạn chế hành động, vì vậy nên tìm được ai Dunkel cũng tiện tay xóa luôn dấu hiệu trên người họ, trình độ khắc ấn ba xu này không thể làm khó được cậu.
Thực tế thì cách nhanh nhất để giải quyết mớ dấu hiệu này là xử lý kẻ đã gieo nó xuống.

Dunkel đoán kẻ đó nếu không phải là lãnh chúa thì cũng là người có quan hệ mật thiết với hắn, bên đó thì có Celina lo rồi, nhưng cậu vẫn chọn cách làm mất thời gian này để cho chắc.

Về phần nô lệ con người, Dunkel không biết ai trong số họ là người tốt bị bắt cóc, ai là tội phạm chiến tranh bị bắt làm nô lệ nếu chỉ nhìn bằng mắt thường, nên cậu đã để những nô lệ khác tự mình quyết định, chìa khóa đưa lại cho họ, cách xóa dấu hiệu cũng dạy lại cho những ai có khả năng, thả hay không là do họ.
Nhờ hành động của Dunkel, có lẽ là của cả Celina nữa, mà Graycastle tối hôm đó xảy ra một trận nô lệ bạo loạn, lũ chủ nô được một phen vắt giò lên cổ chạy.

Cơ mà bây giờ nói mấy cái này không quan trọng, thành Graycastle dù sao cũng xong rồi, theo nhiều nghĩa.
Dunkel không thấy mặc cảm tội lỗi lắm, cậu không lo sẽ có người vô tội bị cuốn vào trận bạo loạn này, thành phố này trừ bỏ nô lệ ra thì chỉ còn chủ nô, tất cả đều làm việc cho lãnh chúa, thu nhập chính dựa trên việc buôn bán nhân khẩu thì đào đâu ra kẻ vô tội.
Việc quan trọng hiện tại là...
"Được rồi Celina, bỏ chuyện đó sang một bên đi, cái đế quốc Shina đó nằm ở chỗ nào vậy?"
Dunkel đưa tay bịt luôn miệng Celina lại để cô không nói nữa, như vậy thì cậu mới có cơ hội lên tiếng.
"Đế quốc Shina? Nhắc tới thì đây là lần thứ hai cậu hỏi về cái tên Aldolf Bright rồi, không lẽ mục tiêu của cậu có liên quan gì tới người đó sao?"
Kéo tay Dunkel ra khỏi miệng mình, Celina lập tức hỏi một câu khác thay vì trực tiếp trả lời cậu.
Thấy cô đã bỏ qua chuyện khi nãy mà bắt đầu chú ý tới vấn đề của mình, dù vẫn hơi lệch lạc, Dunkel rút tay mình ra khỏi tay cô, nhẹ gật đầu: "Có thể xem là vậy."
"Hừm, giáp ranh với rừng Smaragd thì có vài quốc gia, nhưng dựa theo vị trí thì chắc là chúng ta đang ở Minerva, từ đây tới Shina còn cách hai nước nhỏ nữa, khá là xa đấy."
Celina gãi gãi má, suy nghĩ một chút rồi nói cho Dunkel đáp án của mình.
"..."
Về phần Dunkel, nghe xong thì cậu chỉ biết chết lặng.
Cậu không ngại đường xa, nhưng lại ngại việc phải mò đường, chỉ mỗi một cái thảo nguyên thôi đã làm cậu mất tới mấy ngày.

Cách cả 2 đất nước, nghe thôi cũng thấy uể rồi.
"Nếu chỉ đi bộ, bằng tốc độ của hai chúng ta, tôi không nghĩ là sẽ mất quá nhiều thời gian đâu, một tháng là cùng.


Đấy là nếu chúng ta đi đúng dường."
Không nhận thấy sự uể oải trên mặt Dunkel, Celina tiếp tục nói.
"Bay thì chắc chắn là nhanh hơn, nhưng xung quanh đây chắc không có tàu bay đâu."
"Bay?"
Nghe Celina nhắc tới từ này, Dunkel lập tức lấy lại tinh thần.

Cậu nắm chặt lấy vai Celina: "Cô là rồng mà phải không? Chắc là biết bay chứ?"
"Tất nhiên là tôi biết, nhưng cậu không định bảo tôi chở cậu đi đấy chứ? Vậy thì không được đâu."
"Tại sao?"
"Cậu có biết việc một con rồng để người khác ngồi lên lưng mình thì có ý nghĩa như thế nào không?"
Giọng điệu của Celina trở nên nghiêm túc.
"Không."
Dunkel thả vai cô ra, rất thành thật trả lời.
"Vậy thì thôi đi, không nhắc chuyện này nữa, nói tóm lại là không có chuyện tôi chở cậu đi đâu."
Celina ngoảnh mặt nhìn sang nơi khác.
"Xung quanh đây không có tàu bay, nhưng nếu tới mấy thành phố đông dân hơn có khi lại có đấy, chúng ta có thể ngồi tàu bay đi tới thủ đô của Minerva, rồi từ đó đổi một chuyến khác xuất phát thẳng tới Shina.

Nói thì nói vậy thôi, chứ tôi chưa ngồi thử bao giờ nên cũng chẳng rõ, có khi lại là một trải nghiệm thú vị cũng nên."
"Lại phải tìm một thành phố khác à?"
Dunkel ngán ngẩm thở dài, cậu đột nhiên nhớ tới ngoài Graycastle thì tòa thành gần nhất là Marina thì phải, cũng là mục tiêu của nhóm người tị nạn kia.

Bây giờ đuổi về chỗ chia tay, lần theo dấu bánh xe để lại hẳn là vẫn còn kịp, mới hơn một ngày, bọn họ chưa thể đi xa được.

Mất chút thời gian, nhưng vẫn đỡ hơn là lại lạc đường tiếp.
"Rồi, xuất phát tới Marina thôi.".

Bình Luận (0)
Comment