Hoàng Hôn Ở Oviedo

Chương 2


Bối Vy trở về nhà, cũng đã gần năm giờ vì cảnh quay hôm nay phải ở tận một vùng quê xa xôi cách trung tâm thành phố Oviedo tầm chín mươi ki lô mét phải chịu cơn lạnh từ gió rồi từ nước còn phải đắm mình xuống sông cô vẫn không ngớt đi cơn lạnh rét trong người, mơ mơ màng màng đi vào nhà.

Căn nhà ngập trong biển đêm, u tối xém chút nữa Bối Vy đã đụng phải cạnh bàn, cô mệt mỏi ngồi bệt xuống sofa tự mình ôm cơ thể mình.

Trong màn đêm hình bóng to lớn của một người đàn ông trong bộ áo choàng tắm lặng lẽ đi đến, nhìn người phụ nữ co ro nằm trên sofa, hai mắt người đàn ông híp lại nhưng vẫn mang vẻ bình thản lạ thường, không nói không rằng anh đưa tay bế lấy cô, Bối Vy sắp say giấc thì bị người đàn ông này làm cho giật mình mở to mắt, cô thì thào bây giờ nói ra cũng thấy toàn hơi lạnh bay bổng trong không trung.

“ Ông chủ, anh bỏ tôi xuống, tôi tự đi được “
Hai tiếng ‘ ông chủ ‘ này chính là gọi Cố Thiếu Tranh, từ lần đầu mới gặp đến khi kết hôn cô vẫn luôn gọi anh như vậy, Cố Thiếu Tranh cũng không có phàn nàn gì về chuyện này nhưng chỉ khi nào hai người ở riêng với nhau nếu có người khác ở cùng thì cô cũng rất linh hoạt mà gọi anh một tiếng ‘ chồng ‘.

Đợi cô nói xong thì anh cũng đã bế cô vào phòng rồi, nhẹ nhàng đặt Bối Vy xuống giường cẩn thận đắp kín chăn cho cô nhìn Bối Vy vài giây rồi quay người đi vào nhà tắm vài phút sau trở ra với một thau nước nhỏ và một cái khăn.


Cố Thiếu Tranh hai bàn tay anh thanh thoát dung khăn với nước ấm đắp trên trán cho cô, lúc bế cô lên anh đã biết cô phát sốt rồi, đến khi dung nhiệt kế đo nhiệt độ anh càng khẳng định hơn, cơ thể nhỏ nhắn này đúng là rất dễ đổ bệnh vậy mà những cảnh quay như vậy cô lại không muốn dùng người đóng thế mặc dù cô là một người mắc chứng sợ nước.

Tìm ra được gói thuốc hạ sốt còn sót lại, Cố Thiếu Tranh hòa rồi cho cô uống, ôm người phụ nữ trong lòng mình, bàn tay anh cũng run rẩy theo cơ thể cô, cả cơ thể người phụ nữ trắng bệch đi, người lại lúc lạnh lúc nóng sốt lại cao đến tận ba mươi tám độ rưỡi, khiến Cố Thiếu Tranh lo lắng tột độ.

“ Cô có muốn thay đồ không?, tôi giúp cô thay “, Cố Thiếu Tranh đặt cô nằm lại ngay ngắn nhìn bộ quần áo cũng thấm nước nếu còn mặc cô sẽ càng sốt cao hơn mặc dù không muốn nhưng không còn cách nào khác chỉ đành bỏ qua suy nghĩ thử hỏi.

Bối Vy hoàn toàn chìm vào cơn mê man, cô không trả lời cũng không còn có chút ý thức nào.

Cố Thiếu Tranh không chút do dự cứ thế giúp cô thay đồ, bình thường Bối Vy đều mặt đồ ngủ kín đáo nhưng bây giờ mở tủ quần áo của cô mới biết cô còn có mấy loại váy ngủ có phần hở hang, chắc là vì sống cùng anh nên cô không dám mặc nó nữa, dù sao cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân cô chính là không muốn cùng người đàn ông này xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cố Thiếu Tranh lại không chọn đồ ngủ bình thường cô hay mang mà thay bằng một cái váy ngủ lụa màu đen mỏng manh, lúc thay cho cô gương mặt người đàn ông bình thản vô cùng, cảnh xuân xanh đẹp đẽ của người phụ nữ hiện ra trước mắt anh lại không có chút phản ứng gì, nhanh chóng thay xong đồ cho cô, nhìn qua vóc dáng mê người của Bối Vy bây giờ anh mới có chút rung động trong lòng, dáng vẻ này của cô quá đỗi xinh đẹp, hệt như một con hồ ly tinh trong lúc ngủ cũng có thể mê hoặc được người khác, Cố Thiếu Tranh tự mình nghiến răng đắp lại tấm chăn cho cô rồi rời đi.

Căn phòng ngủ của anh ở ngay bên cạnh, bên ngoài trời đêm cũng đã vơi dần đi những ánh sáng lấp ló hiện ra Cố Thiếu Tranh cũng tỉnh ngủ, lại một đêm anh thức trắng! vì cô.

Đêm qua người đàn ông này biết cô quay phim về trễ nên đã cố tình đợi cô về không ngờ lại còn phải chăm cho cô đến lúc muốn ngủ thì trời cũng sáng rồi, anh không biết từ khi nào bản thân lại trở nên quan tâm, để ý đến cô như vậy, dạo gần đây lúc Bối Vy đi quay phim dù xa hay gần anh cũng sẽ sắp sếp thời gian ở ngay bên cạnh cô, một phần vì cô là diễn viên của công ty anh một phần có thể là vì cô là vợ anh dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng Cố Thiếu Tranh vẫn không thể ruồng bỏ trách nhiệm của một người chồng đối với cô.

Đồng hồ điểm năm giờ sáng, chị Trần cũng đến bắt đầu công việc của mình.


Cố Thiếu Tranh thay một bộ vest lịch lãm, chải chuốt lại mọi thứ, bây giờ vẻ điển trai của người đàn ông càng trở nên nỗi bậc, hình ảnh tổng tài bá đạo chính là nói về người đàn ông này, anh có bá đạo, có lạnh lùng, có mạnh mẽ cũng có nghiêm túc! Cố Thiếu Tranh liếc mắt qua chiếc đồng hồ Rolex giá bạc tỷ trên tay rồi nhấc điện thoại, lạnh lùng cất giọng: “ Hai tuần tới không được nhận bất cứ hợp đồng nào liên quan đến Bối Vy, những dữ án của công ty cũng dời lại vài tuần đi, cô ấy bệnh rồi cần phải nghỉ ngơi “
Bên kia đầu dây một giọng lanh lẻo đáp lại
“ Vâng, ông chủ “
Cố Thiếu Tranh tìm qua phòng Bối Vy, đúng lúc cô cũng đã tỉnh dậy ngồi bất động trên giường, tay ôm đầu mình suýt xoa, cảm nhận phần giường gần mình bị trũng xuống cô giật mình ngẩng đầu, hai mắt vẫn còn mơ màng nhìn anh
“ Ông chủ, đêm qua anh thay đồ cho tôi sao? “
Cố Thiếu Tranh chưa vội trả lời anh sờ tay lên trán cô, đảm bảo người phụ nữ đã hạ sốt phần nào mới bình thản đáp lại
“ Là chị Trần“
Bối Vy sửng người ra, cô biết rõ hơn ai hết giờ đó chị Trần sẽ không có mặt ở đây, chị Trần là giúp việc làm theo giờ mỗi ngày sẽ đến đây lúc năm giờ sáng và ra về lúc sáu giờ tối, sau khi nấu xong bữa tối chị ấy sẽ quay về thì làm sao chị Trần có thể là người thay quần áo cho cô được nhưng khi nhìn lại sự điềm đạm của người đàn ông này cô lại tin vào lời anh nói, trong lòng khẽ thở phào một hơi, chỉ cần không phải anh là được.

Cố Thiếu Tranh không chút cảm xúc đi lại mang thau nước và cái khăn đêm qua trở lại nhà tắm, lúc trở ra chị Trần cũng mở cửa phòng đi vào
“ Phu nhân, tôi nấu cháo cho cô rồi, cô ăn đi rồi uống thuốc “.


Mỗi lần nghe người khác gọi mình hai chữ phu nhân ‘, Bối Vy lúc nào cũng giật mình lời từ trong miệng định phản đáp lại rằng ‘ đừng gọi phu nhân ‘ nhưng rồi lại nhớ ra chuyện gì rồi nuốt lại vào bụng, Bối Vy tính mở miệng hỏi về chuyện quần áo của cô thì Cố Thiếu Tranh đã mở miệng nói đến chuyện khác
“ Hai tuần tới, cô nghỉ ngơi đi, tôi đã hủy hết dự án của cô trong hai tuần rồi “
“ Hả “, Bối Vy nghe anh nói là hoàn toàn tỉnh táo, cô ngồi thẳng người lên trố mắt nhìn người đàn ông đang đứng đối lưng với mình.

Cô chưa bao giờ có đãi ngộ tốt như vậy, đây là lần đầu tiên đó.

Lúc trước có là bị thương nhập viện Cố Thiếu Tranh cũng chỉ cho cô hai ngày dưỡng bệnh bây giờ chỉ là phát sốt mà được nghỉ ngơi tận hai tuần, nhiều lúc cô không biết có phải tên đàn ông này bị bệnh gì ở đâu hay không, sao lại đối với cô lúc nóng lúc lạnh, Cố Thiếu Tranh thật sự là một người đàn ông rất khó nắm bắt.



Bình Luận (0)
Comment