Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1057 - Chương 1057: Lệnh Cho Bát Thực Ngưu (1)

Chương 1057: Lệnh cho Bát thực ngưu (1) Chương 1057: Lệnh cho Bát thực ngưu (1)Chương 1057: Lệnh cho Bát thực ngưu (1)

"Quả nhiên bắt đầu rồi..."

Đêm khuya thanh vắng, mọi người trong thôn đều đã ngủ say, Hồ Ma lại dẫn theo Tiểu Hồng Đường, lặng lẽ ra khỏi thôn, mượn năng lực của ủng Lượng Thiên, đến một bãi tha ma hoang vắng cách đó hơn trăm dặm, nằm ở rìa Lão Lão Âm, nơi mà giờ đây đã không còn ai lui tới.

Hồ Ma ngồi xếp bằng giữa những ngôi mộ hoang tàn, chăm chú lắng nghe tiếng gió xung quanh, tiếng ma khóc quỷ gào, dường như rất nhập tâm.

Đôi lúc, để nghe rõ hơn, Hồ Ma còn ghé sát tai vào bia mộ.

Tiểu Hồng Đường ngồi xổm bên cạnh, hai tay chống cằm, không hiểu tại sao Hồ Ma sau khi về thôn, không chịu khó xuống ruộng làm việc, cũng không chịu ngủ ngoan trong nhà, cứ cách hai ngày lại chạy đến bãi tha ma này, lắng nghe gì đó.

Chỉ thấy Hồ Ma khi thì cau mày, khi thì trằm ngâm, ngồi yên lặng rất lâu, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ vẻ đã tìm được đáp án, dẫn Tiểu Hồng Đường đi ra khỏi bãi tha ma.

"Hồ Ma ca ca đang làm gì vậy?"

Cho đến khi đã ra xa khỏi những ngôi mộ, Tiểu Hồng Đường mới nghiêng đầu, tò mò hỏi.

"Nghe mộ phản."

Hồ Ma giải thích với nàng: "Đây là pháp trong gia tộc chúng ta, có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc từ trong mộ. Những ngôi mộ này đều là nơi an nghỉ của người dân Minh Châu sau khi chét, cần thận lắng nghe tiếng của bọn họ, có thể nghe ra tình hình hiện tại của Minh Châu. Ví dụ như hai ngày nay, ta nghe thấy tiếng oán hận trong gió càng lúc càng lớn."

Tiểu Hồng Đường rõ ràng không hiểu: "Sau đó thì sao?"

"Tiếng oán hận càng lớn, có nghĩa là những người đến từ bên ngoài không tuân thủ quy củ, đã làm càng ngày càng quá đáng, đừng nói là người sống, ngay cả người chết ở Minh Châu, cũng sắp không chịu nỏi bọn họ..."

Biết Tiểu Hồng Đường không hiểu, nhưng Hồ Ma vẫn kiên nhẫn giải thích: "Mà oán khí đã lớn như vậy, thì sát khí của bọn họ cũng sắp bùng phát rồi..."

Nghĩ đến tiếng quỷ khóc mà mình nghe tháy từ bãi tha ma tối nay, mặc dù bình thường Hồ Ma rất ít khi sử dụng thuật này trong Trấn Tuế thư, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt rõ ràng giữa âm thanh đêm nay và những ngày trước.

Hò Ma khế thở dài, biết thời cơ đã đến.

Đến nơi vắng vẻ, Hồ Ma lại triệu hỏi ủng Lượng Thiên, nhanh chóng đưa Tiểu Hồng Đường trở về thôn, sau đó trong căn nhà nhỏ của mình, đốt một nén hương đặc biệt, rồi vừa uống trà, vừa kiên nhẫn chờ đợi.

Quả nhiên, đến nửa đêm, một cơn âm phong thỏi từ ngoài cửa sổ vào, chỉ thấy một con quỷ mặc áo quan màu đỏ nhỏ xíu, trên đầu còn có hai cái sừng nhỏ, bước vào từ cửa.

Nó bước đi oai vệ, hai tay chắp sau lưng, vừa nhìn thấy Hồ Ma đang ngồi trên ghé, lập tức cung kính tiến lên hành lễ.

"Ai nha, quỷ sử Đậu Quan bái kiến sư gia."

"Bình thường nghe cô cô nhắc đến sư gia nhiều rồi, hôm nay được gặp, sư gia quả nhiên vừa đẹp trai vừa oai phong, Đậu Quan nhìn tháy sư gia, cảm thấy thần thanh khí sảng, đầu óc cũng minh mẫn hơn vài phần. Lần đầu gặp mặt, không có gì báo đáp, trước tiên dập đầu với sư gia một cái..."

"... Cái quái gì thế này?"

Hồ Ma nghe mà ngẩn người, nén hương mà hắn đốt là do Diệu Thiện tiên cô đưa cho, đốt lên có thể triệu hỏi tiểu quỷ sử của Diệu Thiện tiên cô đến, thuận tiện cho việc sai bảo.

Nhưng sao con quỷ mà Diệu Thiện tiên cô nuôi lại kỳ quái như vậy? Hồ Ma bình tính lại một chút, mới lên tiếng: "Ta từ trấn Thạch Mã trở về cũng được một thời gian rồi, nàng bên đó bây giờ thế nào?"

"Không được tót lắm."

Tiểu Đậu Quan đáp: "Đăng Hỏa Phúc hội đã kết thúc, đợi thêm một thời gian, cũng không thấy ai đến trả thù, Diệu Thiện cô cô liền cảm thấy yên tâm, cho rằng mình đã lập công lớn, không muốn ở lại đó nữa."

"Sư bá còn khuyên nàng ấy, nói mọi chuyện đã có khởi đầu tốt đẹp, nên tiếp tục ở lại đó. Cô cô liền hỏi sư bá, còn chuyện gì nữa không, sư bá liền kiên nhẫn nói với nàng ấy, có cái này, có cái kia..."

".. Nói rất nhiều, ta cũng nghe không hiểu, chỉ thấy phiên."

"Diệu Thiện cô cô càng nghe càng không hiểu, càng thấy phiền, còn cần nhẳn nói sư bá chỉ biết nói những lời kỳ quái mà người ta nghe không hiểu, không giống như giáo chủ sư gia, nói chuyện rất dễ hiểu, hơn nữa còn không thích sai bảo người khác, có việc gì cũng tự mình làm..."

"Sư bá nói không lại nàng ấy, cũng thấy phiền nên bỏ đi, chỉ thở dài nói tất cả đều là số phận, may mà Bất Thực Ngưu ngay từ đầu đã biết đặt cược nhiều nơi, nếu không chắc chắn sẽ không thành công."

'Quả nhiên chuyện tạo phản chuyên nghiệp như vậy, không dung nạp được kẻ lười biếng như Diệu Thiện... '

Hồ Ma nghe xong, không khỏi lắc đầu, chỉ nói với tiểu quỷ: "Hôm nay gọi ngươi đến, là có lời muốn nhờ ngươi chuyền đạt."

"Tình hình bên trắn Thạch Mã ta đã biết, không cần phải sợ hãi như vậy, trong thời gian ngắn sẽ không có ai đến gây phiền phức đâu. Bọn họ muốn làm việc lớn, cũng phải chọn thời cơ tốt mới được, hiện tại, bên Minh Châu này đang rất náo nhiệt..."

"Ngươi bảo nàng ấy viết một bức thư, đệ tử Bất Thực Ngưu, nếu còn người rảnh rỗi, thì hãy đến đây góp vui. Ngoài ra..."
Bình Luận (0)
Comment