Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1089 - Chương 1089: Cống Hiến Cho Nương Nương (1)

Chương 1089: Cống hiến cho Nương Nương (1) Chương 1089: Cống hiến cho Nương Nương (1)Chương 1089: Cống hiến cho Nương Nương (1)

"Hử? Sao lại yên ắng rồi?"

Tại trấn Chu Môn, Hồng Đăng Nương Nương rõ ràng đang sắp chống đỡ không nỏi, ngay cả Tả hộ pháp cũng phải nghiêm túc cân nhắc chuyện bỏ trốn, bỗng nhiên oán khí kia lại khó hiểu rút khỏi trần.

Cùng với đó, đám oán quỷ ác linh đã tràn vào, vây kín trấn Chu Môn cũng đồng thời tan biến sạch sẽ. Nếu không phải những chiếc đèn lồng bị oán quỷ xé nát vẫn còn vương vãi trên mặt đất, mọi người còn tưởng rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Họ không biết đám oán quỷ hung dữ kia đến từ đâu, càng không biết tại sao chúng lại đột nhiên biến mát... Từng đôi mắt ngơ ngác nhìn về phía chiếc đèn lồng đỏ trong miều, trong lòng đầy nghi hoặc, như thẻ lần đầu tiên được diện kiến Hồng Đăng Nương Nương vậy...

"Chẳng lẽ bình thường nàng giả vờ nhát gan?"

Tả hộ pháp Tràm Hồng Chi cũng ngờ vực: "Nương nương không nên có bản lĩnh này..."

Địa Qua Thiêu gãi đầu, trâm ngọc ở trên đầu lắc lư, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Lần đầu nương nương chống đỡ được thì thôi đi, lần thứ hai cũng chống đỡ được, vị Hồng Đăng Nương Nương này có giới hạn rất cao, hay là sau này tìm cơ hội thử nương nương một chút?"

Giữa bằu không khí hoang mang đó, Hồ Ma khẽ thở dài, thầm khen ngợi Trương A Cô nhanh nhạy thông minh. Là chủ nhân hiện tại của Trấn Túy Phủ, hắn càng hiểu rõ, ngoài mấy người hắn vội vàng tập hợp, chỉ là để cho đủ số ra ngoài, chỉ có Trương A Cô, người từng theo hắn chứng kiến lễ khai mở Trấn Túy Phủ, thực hiện việc xét xử quỷ hồn, mới được coi là hợp cách.

Nhìn ra phía ngoài trấn, tâm trạng hắn càng thêm thoải mái. Vị thân thích kia, trong mắt hắn, có chút không hiểu chuyện...

Nhưng dù không hiểu chuyện đến đâu, sau chuyện vừa rồi, cũng nên minh bạch lý lẽ rồi chứ2

Hắn thằm mong nàng thể hiện bản lĩnh một chút. Trấn Túy Phủ tái xuất giang hồ, không thể quá khiêm tốn. Nếu năng lực của nàng ta không đủ, sẽ khiến hắn, chủ nhân của Trấn Túy Phủ cảm thấy khó xử... ... Chẳng lẽ hắn phải vác Trấn Túy Kích Kim Giản ra ngoài, tự giới thiệu với mọi người rằng hắn là chủ nhân mới của Trấn Túy Phử?... Ai lại không muốn mặt mũi chứi.......

“Tuân mệnh!"

Bên ngoài trấn, khi Thiên Mệnh Tướng Quân thản nhiên nói ra cái tên Bách Nhi Phủ, ngay cả đám người Chân Lý Giáo và mấy vị Đàn chủ đi theo hắn cũng biến sắc.

Nhưng sau một lúc lâu, họ vẫn cúi đầu hành lễ với Thiên Mệnh Tướng Quân, lập tức đi chuẩn bị.

Bóng đêm càng sâu, như thể vạn vật chìm vào giác ngủ say. Chỉ có trấn Chu Môn cách đó ba dặm, ánh sáng đỏ leo lét từ những chiếc đèn lồng như một ngọn đèn hi vọng le lói trong bóng tối, nhưng vẫn rất xa vời.

Giữa màn đêm tối mịt, không biết bao nhiêu người lo lắng cho tình hình của Minh Châu đang hoang mang tột độ, không hiểu Chân Lý Giáo đang làm gì mà lúc đến lúc đi, lặp đi lặp lại như vậy.

Đều là người sống ở Minh Châu, dù chưa tiếp xúc với Hồng Đăng Nương Nương cũng từng nghe danh tiếng của nàng, tại sao nàng ta lại có thể chống đỡ Chân Lý Giáo lâu như vậy?

Thậm chí, có người còn nghi ngờ, phải chăng Chân Lý Giáo cố ý "chơi đùa" với Hồng Đăng Nương Nương như mèo vờn chuột, diễn nhiều lần như vậy để tăng danh tiếng cho nàng ta..

Trong lòng tràn đầy hy vọng, họ nhìn thấy sau khi Thiên Mệnh Tướng Quân ra lệnh, hơn trăm giáo đồ phía sau lập tức tiến lên, lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn trắng, buộc lên trán, nhìn như đang đội khăn tang.

Giữa vòng tròn, có một chiếc nỏi lớn màu đen không rõ nguồn gốc, như chưa từng được rửa sạch, bên trên còn dính những vết mỡ máu. Những người buộc khăn trắng trên trán lập tức tụ tập quanh chiếc nỏi, đồng loạt khóc lóc.

Xung quanh, những lá cờ xanh đáng lẽ đã trở thành vật phẩm bình thường cũng bắt đầu lay động. Những người cằm cờ chậm rãi di chuyển quanh vòng tròn, miệng niệm thần chú, nhìn vô cùng âm u và kỳ quái.

Bỗng nhiên, một người đứng đầu khóc lớn:

"Con ơi, ta là cha ngươi, đáng lẽ không nên đội khăn tang cho ngươi, nhưng ngươi chết thảm quá, không còn phân biệt trưởng ấu, chỉ có thể đến đây cúng bái ngươi..."

Theo sau người đó, tiếng khóc vang lên ngập trời, nghe vô cùng thảm thiết, vẻ mặt đau khổ, nước mắt giàn giụa, không giả trân chút nào.

Họ khóc càng lúc càng thảm thiết, người khóc trước tiên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng quặn thắt, toàn thân bủn rủn, ngã quy bên cạnh chiếc nồi, nôn khan một hồi, từ trong bụng nôn ra một con tiểu quỷ màu đen kỳ quái.

Theo sau đó, những người khác cũng lần lượt nôn ra những bóng đen mang sát khí đáng sợ vào trong nòi, tiếng khóc the thét vang lên.

Bên trong chiếc nôi lớn, sát khí bốc lên ngùn ngụt. Những người đứng xa không nhìn rõ, chỉ mờ mờ nhìn thấy những cánh tay màu đen vươn lên mép nồi, nhưng lại bị kéo xuống.

Vù và...

Những lá cờ xung quanh tự động lay động, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, như thể đang giữa mùa đông lạnh giá.
Bình Luận (0)
Comment