Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1104 - Chương 1104: Nỗi Lòng Của Sơn Quân (2)

Chương 1104: Nỗi lòng của Sơn Quân (2) Chương 1104: Nỗi lòng của Sơn Quân (2)Chương 1104: Nỗi lòng của Sơn Quân (2)

"Mà ta đã không ra ngoài được, ba đạo mười bón châu này, đương nhiên có thể xem như là đất vô chủ, có nơi bị Mạnh gia phong cho Phủ Quân mới, cướp mất danh phận, cũng có nơi bị người ta chiếm giữ, không láy lại được."

"Riêng Minh Châu, vừa nằm trong lòng núi, lại quá gần lão Âm sơn, bọn họ còn nể mặt ta một chút, không trực tiếp phong Phủ Quân ở đây."

"Nhưng bây giờ..."

Giọng nói của Sơn Quân có chút cay đắng: "Rõ ràng là không cần phải nẻ mặt ta nữa rồi."

"Bị khống chế khắp nơi, bị ép phải trốn trong lão Âm sơn..." Hồ Ma trước đây đã từng nghe Sơn Quân nói, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào ông, nhất cử nhất động đều bị hạn chế, bây giờ mới biết, áp lực mà Sơn Quân phải gánh chịu còn lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Suy nghĩ một chút, Hồ Ma mới tháp giọng hỏi: "Nhưng mà, Quan Châu Phủ Quân vì sao lại đến Minh Châu?"

"Hơn nữa, ta nhân cơ hội này, nhìn thấy pháp tướng của Quan Châu Phủ Quân, hình như... không được sạch sẽ cho lắm..."

Nghe vậy, Sơn Quân cũng khẽ thở dài, dường như có chút đau lòng.

Lâu sau, Sơn Quân mới thấp giọng nói: "Nếu như nó sạch sẽ, thì Quan Châu làm sao lại ra nông nỗi này?"

"Vị Phủ Quân này, ban đầu cũng được phong cùng lúc với ta, chỉ là địa phận Lão Âm sơn tuy nói là khó tự bảo toàn, tai ương không dứt, nhưng dù sao cũng chiếm được một chút phúc trạch, miễn cưỡng sống sót, nhưng Quan Châu lại liên tiếp gặp thiên tai, vận khí ngày càng suy yếu."

"Bách tính không có đường sống, phải ăn thịt lẫn nhau, vị Quan Châu Phủ Quân kia, cũng vì thế mà bị tội nghiệt gia thân, kim thân bị ô uế, bây giờ nói là con rối của Thông Âm Mạnh gia cũng không ngoa."

"Bát quá, với thân phận của nó, thật sự không nên dễ dàng đến Minh Châu như vậy."

"Bây giờ có thể đến, chỉ có thể nói là có người mời nó đến, mà có bản lĩnh mời được Quan Châu Phủ Quân, cũng chỉ có loại người giỏi nhát thiên hạ trong việc mời thằn gọi quỷ, cũng chính là..." Nói đến đây, Sơn Quân dừng lại một chút, nhưng Hồ Ma đã sớm hiểu ra, khẽ thở dài, nói: "Hỗ gia."

Nói xong, sắc mặt Hồ Ma trầm xuống: "Không những mời được kim thân Quan Châu Phủ Quân đến Minh Châu, thậm chí còn có ý muốn để cho nó thay thế vị trí của Ngũ Sát."

"Tháy ta không nghe lời, bây giờ bắt đầu nóng vội, để cho Phủ Quân lộ diện trước mặt mọi người, ba vạn quỷ đói cũng tràn vào Minh Châu, đây rõ ràng là không muốn nói nhiều lời nữa, muốn biến Minh Châu thành Quan Châu thứ hail"

"Đúng vậy."

Sơn Quân chậm rãi gật đầu: "Minh Châu có biến thành cái dạng gì, ngươi quan tâm, ta quan tâm, ngay cả đám người Bảo Lương quân kia cũng quan tâm, nhưng bọn họ lại không quan tâm.”

"Chỉ là, bọn họ rất rõ ràng, ngươi tiếp nhận chính là Trấn Túy Phủ, nơi ngươi ẩn náu chính là Minh Châu, mà Quan Châu Phủ Quân vừa đến, quỷ đói vừa vào, phúc trạch của Minh Châu sẽ bị phá hủy hoàn toàn, số mệnh của ngươi tuy nặng, vận khí tuy mạnh, nhưng phúc trạch lại nông cạn, như vậy..."

Hồ Ma khẽ thở dài: "Không ở lại được nữa."

Sơn Quân gật đầu, tháp giọng nói: "Đây chính là kế sách bức tử, nếu như không khuyên được ngươi nghe lời, liền muốn ép ngươi phải dời đi, có lẽ bọn họ cũng biết không thể ngăn cản ngươi tiếp nhận Trấn Túy Phủ, cho nên mới nhân lúc ngươi vừa tiếp nhận..." Hồ Ma hiểu ý của Sơn Quân, tiếp lời nói: "Nhân lúc ta còn chưa hiểu chuyện, lừa ta lấy ngọc tỷ đi đập quả óc chó."

Sơn Quân nghe vậy, sững sờ một chút, sau đó cười nói: "Tuy có chút bất kính, nhưng ví von rất hay."

Hồ Ma cũng thở dài, thấp giọng nói: "Nhưng mà cũng không thể không nói, lúc bọn họ lập đàn tế, lại mời được cái thứ đó đến, ta thật sự rất tức giận, suýt chút nữa đã lấy Trấn Túy giản đập nát cái bàn thờ kia rồi."

Sơn Quân nhìn Hỗ Ma, nói: "Có thể nhìn thấu được thủ đoạn của bọn họ, không mắc bẫy, quả thật đáng khen ngợi, nhãn lực so với trước kia đã cao minh hơn rát nhiều."

'Cũng không phải là cao minh hay không... ' Trong lòng Hồ Ma, cũng có chút cười khổ, hắn có thể nhịn được, nói trắng ra là bởi vì biết Mạnh gia đứng sau giật dây, chiếm ưu thé về mặt thông tin, cho nên khi đối mặt với đám người Hồ gia này, cho dù làm gì, cũng phải cần thận một chút, kéo dài thời gian mà thôi.

Mà Sơn Quân không biết Hồ Ma đã biết chuyện này từ trước, chỉ chậm rãi nói: "Nhưng dù sao đi nữa, lập đàn tế ở Minh Châu, quỷ đói tràn vào, đều là thủ đoạn có thể hủy hoại khí vận, chặt đứt phúc trạch, ngươi cũng nên suy nghĩ thật kỹ."

"Ta đã có ý tưởng rồi."

Hồ Ma khẽ gật đầu, nhìn Sơn Quân nói: "Lần này đến đây, chỉ là muốn hỏi tiền bối một câu, có nguyện ý xuất sơn hay không?”

"Hả?" Sơn Quân sững sờ, im lặng một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Lẽ ra ta nên ra tay giúp ngươi, mới có thể chống lại Quan Châu Phủ Quân, nhưng đối phương e là cũng đã sớm tính đến chuyện này rồi."

"Hơn nữa, ta thật sự có lý do phải ở lại trong núi, trông coi một số thứ quan trọng hơn."

Hồ Ma đã sớm đoán được, cũng không vì sự do dự của Sơn Quân mà ảnh hưởng đến tâm tình, ngược lại gạt bỏ được lo lắng cuối cùng trong lòng, cười nói: "Tiền bối không cần phải lo lắng, cứ việc an tâm ngồi xem vở kịch hay này là được.”

Nói xong, Hồ Ma chậm rãi đứng dậy, cười với Sơn Quân: "Không chỉ như vậy, trước kia tiền bối từng nói, không muốn nhìn thấy cảnh chiến tranh xảy ra ở Minh Châu, xin tiền bối yên tâm, câu nói này, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."

Lời này vừa nói ra, ngay cả Sơn Quân cũng sững sờ tại chỗ, trên mặt lộ vẻ cảm khái. Bóng dáng trên gốc cây chậm rãi đứng dậy, chắp tay hành lễ với Hồ Ma: "Làm phiền Trấn Túy Hồ gia chủ rồi..."

Hồ Ma vội vàng né tránh, lão già này bình thường không nhận lễ của mình, bây giờ lại hành lễ với mình?
Bình Luận (0)
Comment