Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1108 - Chương 1108: Hiếu Chiến Mài Đao (2)

Chương 1108: Hiếu Chiến Mài Đao (2) Chương 1108: Hiếu Chiến Mài Đao (2)Chương 1108: Hiếu Chiến Mài Đao (2)

"Đáng hận Hữu Hộ Pháp kia, trước đó cứ nói chuyện lớn đã có hắn lo, bảo ta yên tâm làm Hồng Đăng Nương Nương. Giờ đến lúc quan trọng, lại không tháy đâu..."

Cùng lúc đó, Dương Cung ở ngoài trần cũng đang thắc mắc, máy ngày nay, quý nhân trong thành âm thằm đưa lương thực binh mã đến, hắn có thẻ hiểu được, thôn xóm xung quanh, thậm chí là thổ phỉ đến quy thuận, hắn cũng có thể hiểu được.

Nhưng những kẻ kỳ quái chủ động đến sau này, thì hắn thật sự không hiểu nồi. Bọn họ, kẻ làm thầy tướng, người hành nghề buôn bán, đủ loại ngành nghề, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người biết đánh giặc.

Hơn nữa, bọn họ còn không hề khách khí, sau khi ăn bữa tiệc chiêu đãi, liền lập tức nói muốn ra sức cho hắn. Kẻ đi đo đạc địa thế trắn Chu Môn và Minh Châu Phủ thành, người đi kiểm kê vũ khí, thậm chí còn có người muốn làm đầu bếp.

Lúc này, Dương Cung chỉ muón tìm người đánh nhau, thấy bọn họ chỉ quan †âm những việc vặt vãnh này, ít thì không sao, nhiều quá hắn bắt đầu không kiên nhẫn.

Đang bực bội trong lòng, thì nhạc phụ trước đó còn giục hắn về núi bỗng nhiên xông ra, đạp một phát vào mông hắn, mắng: "Phiền cái gì? Phiền cái gì? Nói gì thì nghe cho kỹ, học cho tal" "Nói cho ngươi biết, không có hắn, thì không có ngươi đâu. Trên mặt mọc hai con mắt, mà không biết nhìn người."

Dương Cung bị nhạc phụ mắng, ánh mắt khó hiểu: "Đó cũng đâu phải cha ta, sao lại nói không có hắn thì không có ta?"

Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn nhẫn nại quan sát, nhìn bọn họ nhận lệnh, dựng trại, phân phát lương thực, thậm chí còn không biết từ đâu mời về thợ rèn, sửa chữa vũ khí, ché tạo ấn tín.

Từng việc từng việc, đều là những việc mà Dương Cung chưa từng nghĩ đến khi dẫn người xuống núi, vậy mà bọn họ lại vô cùng am hiểu, chỉ trong vòng một hai ngày, phân chia binh mã, dựng trại, ghi chép sổ sách, sắp xép thứ tự, trấn Chu Môn vốn hỗn loạn, ôn ào, bỗng chốc đâu vào đáy.

Dương Cung tuy không hiểu, nhưng cũng không ngóc, lúc này đã hiểu ra, thở dài nói: "Nếu bọn họ đến sớm hơn, Tràm Bỏng Tử huynh đệ đã không phải bỏ mạng..."

Từ đó, Dương Cung càng thêm kính trọng những người này, thành tâm thỉnh giáo.

Vị tiên sinh ăn vận như thầy tướng kia, tự xưng là người giang hỏ lưu lạc, thuộc giới xem tướng, biệt hiệu là Thiết Chủy Tử.

Ông ta cười tủm tỉm nhìn Dương Cung, nói: "Tướng quân thật có phúc lớn, thừa thế mà lên, nay đã có danh phận, quỷ thần cũng phải nể mặt, bón phương tám hướng kéo đến quy phục, hiện giờ binh hùng tướng mạnh, quả thực là đã tạo nên một cục diện tốt đẹp trời ban tại Minh Châu này..."

"Chỉ có điều, theo như ta tháy, vẫn còn một chỗ thiếu sót."

Dương Cung giật mình, vội vàng hỏi: "Lão ca cứ nói thẳng, †a đang nghe đây."

Thiết Chủy Tử cười nói: "Ngươi thiếu một trận đánh lớn."

"Có thể thấy bên cạnh ngươi có cao nhân chỉ điểm, mọi tình thế hiểm nghèo đều hóa giải được, quả thực là nghịch thiên cải mệnh, tạo nên được cơ đồ như ngày hôm nay, ví như cá chạch mọc vảy rồng cũng không ngoa, hiện tại chỉ cần tiến vào Minh Châu, là có thể nắm giữ vương mệnh."

"Tất nhiên, cái danh vương này chỉ là nhát thời, nhưng trong thời buỏi loạn lạc này, vương nhát thời cũng có trọng lượng riêng của nói"

"Chỉ là nói đi nói lại, vị quý nhân kia, mọi sự sắp xếp đều rất tốt, nhưng lại không chọn đúng thời điểm, một phôi đao tốt, nếu không trải qua tôi luyện trong lửa đỏ, thì làm sao trở thành thanh bảo đao được?"

Dương Cung nghe xong, tuy hiểu ý nhưng vẫn không khỏi nghỉ ngờ: "Sao lại không có trận đánh lớn nào? Trong thành Minh Châu chẳng phải còn mấy nghìn quân sao?"

"Khí số của bọn chúng đã tận, chỉ là bị một luồng tà khí che lắp, nên hiện tại chưa thể hiện ra mà thôi."

Thiết Chủy Tử cười nói: "Hiện tại tướng quân vào thành rất dễ dàng, đám quý nhân trong thành Minh Châu kia, chỉ mong sao mở toang cửa thành nghênh đón ngươi, nhưng theo ta thấy, vào thành như vậy, lại có vẻ quá dễ dàng."

"Không đánh mà thắng tất nhiên là tốt, nhưng đám người dưới trướng ngươi cũng không phải dễ dàng khuất phục, thiếu đi một trận chiến lớn, cho dù ngươi có vào được thành, thì cái ghế vương nhất thời này cũng không ngồi vững, rát có thể sẽ bị lật đỏ."

Dương Cung bỗng nhiên nhớ đến, những lời này của Thiết Chủy Tử, lại trùng hợp với những lời lão nhạc phụ đã nói, vội vàng hỏi: "Vậy xin tiên sinh chỉ giáo, ta nên làm thế nào?"

"Chính là vì cần một trận chiến lớn, mới có lợi."

Đối phương cười nói: "Trận này mà thắng, mệnh số của ngươi sẽ được củng có, đám người dưới trướng có ý đồ gì, ngươi cũng có thể dễ dàng trấn áp, phải biết rằng, thời điểm mới phát lên như thế này, danh hiệu Bảo Lương tướng quân của ngươi, còn quan trọng hơn cả ngàn quân vạn mã."

"Một cái danh hiệu, lại quan trọng hơn cả những huynh đệ dưới trướng sao?"

Dương Cung đang có gắng hiểu rõ những lời này, mơ hồ cảm thấy có lý, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người hốt hoảng chạy vào báo: "Không xong rồi, không xong rồi..."

"Hướng thành Minh Châu, có một đám người ăn mày kéo đến..."

"Trông hung dữ lắm!"

Dương Cung nghe xong, còn đang thắc mắc đám ăn mày thì có gì ghê gớm, thì Thiết Chủy Tử đã biến sắc, vội vàng giơ tay lên, bám ngón tay tính toán, sắc mặt càng thêm kỳ lạ:

"Thì ra là vậy..."

"Khó trách hắn ta có thể làm Giáo chủ, loại tà môn này, mà cũng nằm trong tính toán của hắn ta từ trước sao?"
Bình Luận (0)
Comment