Chương 111: Khác biệt
Bà bà thực sự không dạy cách nào để Tiểu Hồng Đường sống thoải mái hơn.
Trước đây, Tiểu Hồng Đường luôn thích ngủ trên xà nhà, hoặc đi theo bà bà ra ngoài. Nhưng sau này bà bà đi kiệu, có lẽ bên kia thúc giục quá gấp, bà chỉ đưa bát tự thiếp của Tiểu Hồng Đường cho Hồ Ma mà không dạy gì thêm.
Có bát tự thiếp này, Hồ Ma có thể luôn mang theo Tiểu Hồng Đường, cũng có thể nhìn thấy nàng. Nếu Tiểu Hồng Đường ham chơi, chạy đi xa, thì hắn đốt một nén nhang, Tiểu Hồng Đường cũng sẽ quay lại.
Nhưng những thứ khác, làm thế nào để nuôi dưỡng Tiểu Hồng Đường, lại làm thế nào để nàng sống thoải mái, thì Hồ Ma cũng không biết.
Hắn đã hỏi Tiểu Hồng Đường, nàng chỉ nhớ ra điều gì đó, nước miếng chảy ròng ròng, nói: "Tiểu Hồng Đường thích ăn thịt."
"Chẳng phải là thích ăn thịt sao..."
Hồ Ma rất bất lực: "Ta cũng thích ăn!"
Nói về thịt, bây giờ bản thân còn có một hũ huyết thực do bà bà để lại, nhưng đó là để chữa bệnh, lại không nỡ cho Tiểu Hồng Đường ăn.
Và hắn cũng nhớ, trước đây khi đi theo bà bà, bà cũng không cho Tiểu Hồng Đường ăn những thứ này.
"Đợi ta chữa khỏi bệnh, tất cả thịt Thái Tuế, đều cho ngươi ăn."
Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Tiểu Hồng Đường, Hồ Ma chỉ có thể hứa hẹn như vậy. Tiểu hải từ sẽ rất nhhắn quên cho nên trước tiên cứ dỗ dành đã.
Giải quyết vấn đề từ những điều nhỏ nhặt, trước tiên hỏi Tiểu Hồng Đường về chuyện "đồ cổ": "Đồ cổ là gì? Ngươi thích đồ cổ vì sao?"
“Đồ cổ là đồ cổ, đồ cổ ở rất thoải mái, ngủ một lúc là no rồi.”
Tiểu Hồng Đường đưa ra câu trả lời rất đơn giản và cũng rất chủ quan, Hồ Ma không hiểu lắm, nhưng lại xác định được rằng cô bé thích thứ này.
“Được, có cơ hội ta sẽ cướp lấy cho ngươi.”
Hắn đáp lời Tiểu Hồng Đường, lại hỏi Tiểu Hồng Đường một số câu hỏi khác, sau khi nhận được câu trả lời xác thực mới thôi.
Về vấn đề Tiểu Hồng Đường không muốn ngủ trên xà nhà, thực ra không lớn lắm, Tiểu Hồng Đường ham chơi, cũng không phải ngày nào cũng theo sát Hồ Ma, thường xuyên đi chơi một hai ngày.
Chơi chán rồi, hoặc Hồ Ma đốt nhang gọi cô bé, cô bé mới quay lại.
Và điều mà Hồ Ma lo lắng nhất trước đây, là việc cô bé đi theo mình đến viện Hồng Đăng này có bị ảnh hưởng hay không, dù sao vị Ngô sư phụ kia nhìn cũng có bản lĩnh không nhỏ, lỡ như ông ta phát hiện ra, đối với Tiểu Hồng Đường gây ra bất lợi, thì phải làm sao?
Dù sao những người có địa vị như vậy, bản lĩnh trừ tà, diệt quỷ, hẳn là không ít.
“Tiểu Hồng Đường không sợ đâu…”
Nhưng câu trả lời của Tiểu Hồng Đường lại khiến Hồ Ma bất ngờ: “Nhị gia không giống ông lão râu dài, Nhị gia không thể đến gần, đến gần là nóng nực, không thể sờ, sờ vào là bỏng tay.”
“Ông lão râu dài đến gần không nóng nực, ông ấy cũng không nhìn thấy Tiểu Hồng Đường.”
“Nhưng Tiểu Hồng Đường cũng không thể đến quá gần ông ấy, đến quá gần ông ấy thì sợ, sờ vào Nhị gia sẽ bỏng tay, sờ vào ông ấy, cảm giác như bị ông ấy bắt đi…”
“…”
“Thì ra còn có sự khác biệt này?”
Hồ Ma dần dần hiểu ra sự khác biệt bên trong.
Nhị gia tuy học pháp môn đơn giản, nhưng lô hỏa được nuôi dưỡng sáu mươi năm, quả nhiên không đơn giản.
Nói về, vị Ngô chưởng quỷ này, hẳn là có pháp môn cao thâm hơn Nhị gia, nhưng ông ta rõ ràng là đã phá thân từ lâu, nếu không cũng không thể khi ở bên cạnh các kỹ nữ rót rượu lại quen thuộc như vậy, cho nên, pháp môn của ông ta tuy cao thâm, nhưng lực uy hiếp lại không bằng Nhị gia.
Hoặc có lẽ, điều này cũng liên quan đến đặc thù của Tiểu Hồng Đường?
Hồ Ma hiện tại không thực sự hiểu rõ bản lĩnh của Tiểu Hồng Đường lớn hay nhỏ, hay là so với các tà ma khác thì ở cấp độ nào.
Nói về đánh nhau, khi hắn vào rừng tìm bà bà, cô bé từng đánh nhau với một con uế linh du đãng cấp thấp nhất, kêu la inh ỏi, mặt mũi bầm dập.
Nhưng bình thường, nhìn cô bé ham chơi như vậy, đây đó tò mò, ngoài Nhị gia, cũng chưa thấy cô bé thực sự sợ ai.
“Dù sao đi nữa, sau này gặp lão chưởng quỷ kia thì tránh xa một chút, cũng đừng đi vào nhà trong.”
Vì lý do an toàn, hắn vẫn dặn dò Tiểu Hồng Đường một lượt, mặc dù cô bé nói lão chưởng quỷ không nhìn thấy cô bé, nhưng để chắc ăn, tốt nhất vẫn nên tránh xa một chút.
Dặn dò xong, hắn mới quay lại ngủ tiếp, lòng càng kiên định ý chí sớm ngày giành lấy một căn phòng riêng.
Ít nhất cũng phải cùng Tiểu Hồng Đường được một cái giường cùng một xà nhà riêng…
…
…
Đêm đến chìm vào giấc ngủ, có lẽ do thời gian này liên tục phục dụng Huyết Thực Hoàn mà bà bà đã để lại cho mình, đạo hạnh lại có tiến bộ.
Hắn lại đến ngôi miếu đó, nhìn thấy hương trên lư hương của mình, nhánh thứ hai đã sắp viên mãn. Hắn đã không uổng phí thời gian khổ luyện, sắp sửa có đạo hạnh hơn hai trụ.
Lòng hắn khá thoải mái, nhưng nhìn làn khói mỏng bay ra từ lư hương, hắn bỗng nghĩ ra, hiện tại hắn đã đến một nơi mới, liệu có gặp một người chuyển sinh mới hay không?
"Có lẽ, bản thân mình cũng có thể thử kêu gọi một chút?"
Nghĩ đến đây, hắn lại nhanh chóng gạt bỏ, việc cấp bách nhất hiện tại vẫn là giải quyết vấn đề của bản thân.
Còn những chuyện khác, chỉ là lãng phí mệnh hương mà thôi.
Ngày hôm sau, các thiếu niên thức dậy, cùng nhau đến tiền viện chào hỏi chưởng quỷ, nghe phân phó.