Chương 1140: Chính là kẻ nhà quê (2)
Chương 1140: Chính là kẻ nhà quê (2)Chương 1140: Chính là kẻ nhà quê (2)
Y vốn là đệ tử Hồng Hương của Hồng Đăng Nương Nương, biết cách mượn pháp lực, lúc này tâm trạng kích động, khí thế cũng bốc lên ngùn ngụt.
Hơn nữa, Hồng Đăng Nương Nương đã thăng cấp thành Phủ Thần, pháp lực đại tăng, không còn là vị Án Thần nhỏ bé đáng thương trước kia, mà đệ tử Hồng Hương của nàng, những người còn được nàng để mắt đến, cũng đều theo đó mà thăng lên, bước lên một tầng lớp mới.
Hiện tại, Dương Cung đã trực tiếp đột phá một cảnh giới, trở thành Phụ Linh nhập phủ.
Không những kịp thời ngăn cản trường mâu, y còn càng đánh càng hăng, liên tiếp chém ra mấy đao, khiến Thiên Mệnh tướng quân không kịp trở tay, chỉ có thể vội vàng đỡ đòn.
Nếu so sánh thực lực, Dương Cung dù đã tăng tiến rất nhiều, nhưng vẫn không bằng Thiên Mệnh tướng quân, nhưng Dương Cung là Bảo Lương tướng quân, khí thế đang lên cao, lại chưa bị thương, còn Thiên Mệnh tướng quân đã bị trọng thương, lại mang trên mình gánh nặng khí vận.
Vì vậy, hai người vừa giao đấu, kết quả đã khiến mọi người bất ngờ, Thiên Mệnh tướng quân lại bị bức lui mấy bước.
Quan trọng nhất là, hiện tại Thiên Mệnh tướng quân đang mang theo một luồng khí cơ bí ẳn và hùng hậu, luồng khí cơ này không thuộc về hắn ta, nhưng đã bao phủ lấy hắn ta, có thể áp chế mọi yêu ma quỷ quái Người sống không dám chĩa vũ khí vào hắn ta, người chết nhìn tháy hắn ta chỉ biết quỳ xuống dập đầu, lẽ ra không ai có thể ngăn cản hắn ta, nhưng Dương Cung lại làm được.
"Sao có thể như vậy?"
Không thể diễn tả nồi sự kinh hãi và ngạc nhiên của mọi người khi chứng kiến cảnh tượng này.
Trên chiến trường, có vô số người tài giỏi, bản lĩnh càng cao, càng kinh ngạc: "Bảo Lương tướng quân kia, chẳng lẽ cũng có lai lịch phi phầm... Không thể nào, sao có thể ngăn cản được người kia?"
Nhưng giữa khung cảnh khiến vô số người kinh ngạc này, chỉ có Hồ Ma là bình tĩnh nhìn, không hề bát ngờ: "Chính vì Bảo Lương tướng quân này không có bất kỳ lai lịch gì, nên mới có thể ngăn cản hắn ta..."
Hắn thậm chí còn thấy buồn cười, thú vị đến cực điểm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bầu trời của Minh Châu thành: "Các ngươi đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, chắc hẳn không ngờ tới chuyện này nhỉ?"
"Dưới gầm trời này, bát kể ai ra tay giết kẻ mang mệnh đế vương, đều là danh bát chính, ngôn bát thuận, đều sẽ theo ý muốn của các ngươi."
"Nhưng chỉ có Dương Cung là ngoại lệ!"
"Vì y không có bát kỳ lai lịch gì, chỉ là một kẻ thô kệch, từ tầng lớp thấp nhất, giãy giụa cầu sóng, trải qua biết bao khó khăn, suýt chút nữa không thể sống sót, Hoàng Đé đối với y, chẳng khác nào kẻ có tội."
"Y không những có thể giết Thiên Mệnh tướng quân kia mà ngay cả Hoàng Đề thật sự đến đây, y cũng dám giết!"
"Hơn nữa, y giết người một cách quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận!"
Giữa tiếng cười, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, bóng dáng đang ngồi trên quan tài sắt bỗng nhiên đứng dậy, sau đó ném chiếc hộp đá sang một bên, trong tay cũng đã nắm lấy một thanh Thiết Giản mang theo hung uy, sát khí vô tận ở trong màn đêm.
Hắn đột nhiên nhảy lên, nhảy ra trước mặt bón vị Đường Quan, rơi mạnh xuống đất, khiến mặt đất rung chuyển. Như động đất, mọi người đều đứng không vững, ngay cả Minh Châu thành dường như cũng rung chuyển theo.
Tiếp đó, hắn dùng cây Trấn Túy Kích Kim Giản trong tay chọc mạnh xuống đất, nghe thấy phía sau "xoảng" một tiếng, những sợi xích trên quan tài sắt đột nhiên đứt đoạn, rơi xuống, quan tài nặng nề rơi xuống đất, trong khoảnh khắc tiếp đất, nắp quan tài bật tung.
"Xoảng..."
Vô số âm phong cuôn cuộn tuôn ra.
Bên trong quan tài, một bóng dáng tỏa ra sát khí vô tận, chỉ cần nhìn một cái, hồn phách cũng bị hút vào, đứng thẳng dậy từ bên trong.
Hai tay duỗi thẳng, trên người mặc giáp màu đỏ sẫm, nhảy ra khỏi quan tài, trông giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra, không bị ràng buộc bởi luật lệ của người sống, trực tiếp nhảy lên không trung.
Sau đó, rơi mạnh xuống.
"Rắc rắc..."
Lúc nó tiếp đất, mặt đất nứt toác như mạng nhện, theo sau đó là hàng trăm âm binh đồng loạt xông vào chiến trường, gió lạnh thấu xương thổi quét qua, khiến mọi người trên chiến trường đều im bặt.
Lúc này, Ngạ Quỷ quân tuy đã suy yếu, nhưng vẫn còn hàng nghìn người đang liều mạng chống cự.
Chính vì Ngạ Quỷ quân khác biệt, nên mới có thể chống đỡ đến lúc này, nếu là quân đội bình thường, chết một nửa đã tan rã từ lâu rồi.
Nhưng dù bọn chúng có hung hãn chống trả Bảo Lương Quân đến đâu, thì trong khoảnh khắc âm thi từ trên trời rơi xuống, cũng đều ngã quy, ánh mắt vô hồn, trên người như có những bóng đen thoát ra, bị kéo về phía trung tâm chiến trường.
"Kia..."
Thiên Mệnh tướng quân đang giao chiến với Dương Cung, bỗng nhiên thấy biến có xảy ra, nhất thời không kịp đề phòng, bị Dương Cung chém trúng một đao.
Đao này tuy không gây ra vét thương quá nặng, nhưng bộ y phục làm bằng da người trên người hắn ta lại bị xé rách.
Hắn ta đau đớn kêu lên, loạng choạng lùi lại, cảm thấy như có thứ gì đó đang nhanh chóng sụp đổ trên người mình, đó là thứ không thuộc về hắn ta, bị người khác cưỡng ép đặt lên người hắn †a. Mạnh mẽ, bí ẳn, ở nhiều nơi, thứ này đều là vô địch, nhưng không ngờ, nó lại mong manh như vậy, chỉ bị tên nhà quê kia chém một đao đã bị phá vỡ.
Trong khoảnh khắc này, ánh sáng trong mắt hắn ta dường như mờ đi.
Ngược lại, Bảo Lương tướng quân - tên nhà quê kia, sau khi chém một đao, lại tiếp tục lao tới, áo choàng bay pháp phới.
Cuồng phong ập đến, cuốn lấy người hắn ta, như thể có thứ gì đó đã được định sẵn, giờ phút này đang dần thành hình.