Chương 1143: Trấn Túy Phủ mở (1)
Chương 1143: Trấn Túy Phủ mở (1)Chương 1143: Trấn Túy Phủ mở (1)
Mái nhà cao vút, cột đá đen bóng, trống lớn dựng giữa sân, bốn góc đặt bốn chậu lửa.
Giữa sảnh đường là án thư cao, bên trái chất đầy sổ sách phủ bụi, bên phải là óng đựng thẻ lệnh.
Trước sảnh là hai hàng lính canh mặc giáp vàng, bên trái là một dãy đao phủ đen ngòm, bên phải là giá treo đầy những dụng cụ tra tấn rùng rợn, nặng nề
Từng cơn âm phong cuốn tới, bóng hình Hồ Ma vốn đã bí ẳn khó lường trong mắt mọi người lại càng trở nên mờ ảo, như thể sắp tan biến.
Ngay sau đó, mọi người nhìn lại, chỉ thấy bóng hình hắn đã xuất hiện trong sảnh đường nguy nga. Hắn cầm Giản, bước lên phía sau hương án, chậm rãi ngồi xuống. cũng cùng tại thời khắc này, trống lớn trong phủ, bị Kim Giáp Lực Sĩ gõ vang, sát khí nháy mắt †uôn ra.
Âm phong hung mãnh cuồng bạo gào thét ập đến, thỏi lên tắm biển treo trước sảnh đường.
Như thể một lớp bụi dày bị gió thỏi bay, dần dần lộ ra dòng chữ trên tám biển. Chữ viết hiện ra rõ ràng, mang theo cảm giác nặng nề như khắc sâu vào tận xương tủy, giống như ai đó đang nhìn thấy, lại như chỉ là khơi gợi lại một ký ức.
"Trấn Túy Phủ!"
Xuất hiện rồi!
Ngay từ lúc tứ đại Đường Quan hiện thân, cùng với vị quý nhân bí ẳn được Kim Giáp Lực Sĩ khiêng quan tài từ hướng Lão Âm Sơn đến, rồi bí ẳn xuất hiện giữa trận địa, tất cả đã khiến không biết bao nhiêu người phải kinh hãi.
Mà giờ đây, khi hư ảnh cao đường đại điện kia hiện ra trên chiến trường, vô số âm hôn tinh quái nơi đây đều cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn ập đến. Trong phút chốc, chúng cảm thấy thần hồn rung động, đầu gói như nhũn ra, mơ mơ màng màng muốn quỳ xuống.
Đây không phải là do ai trong Trấn Túy Phủ ép chúng quỳ lạy, mà là do uy nghiêm từ nơi đó quá nặng nẻ, hình phạt chi khí toát ra khiến chúng kinh sợ.
Kẻ nào từng làm việc trái với lương tâm, trong lòng đều run sợ, đầu óc như muốn lìa khỏi cổ, còn những kẻ chưa từng làm chuyện xấu... ... Thì rất hiếm! Vì vậy, đầu gói của chúng không nghe lời, cứ muốn quỳ xuống.
Thế nhưng, ngay khi chúng thật sự nghe theo bản tâm, ào ào quỳ rạp xuống đất, từ trong Trấn Túy Phủ hư hư thực thực kia bỗng vang lên một tiếng quát lạnh, đột ngột ập vào lòng tất cả mọi người:
"Không cho phép quỳ!"
Thanh âm kia từ trong Trấn Túy Phủ truyền ra, dù chỉ là lời nói bình thường nhưng lại mang theo uy nghiêm không cho phép cãi lời:
"Kẻ vô tội, không quỳ không phạt, kẻ có tội, quỳ cũng không thaI"
Thanh âm này vang vọng khắp nơi, ngay lập tức ập vào trong lòng vô số binh mã dị nhân trên chiến trường, khiến cho những đầu gói đã khuyu xuống của chúng bắt giác thẳng dậy. Chúng còn chưa kịp hiểu tại sao nhìn thấy Trấn Túy Phủ đã lâu không xuất hiện, chỉ muốn dập đầu làm quen mà lại không cho quỳ, thì cơ thể đã theo bản năng nghe lời không dám quỳ xuống.
Giữa vô số người, cũng có không ít môn đỏ của Bát Thực Ngưu, nghe thấy mấy chữ này, trong lòng lập tức chấn động:
"Chẳng lẽ vị thiếu gia nhà họ Hồ này thật sự là người trong môn phái chúng ta?"
Trong lúc bọn họ còn đang chắn động không thôi, nhất thời không biết nên biểu hiện thế nào, thì thấy hư ảnh mơ hồ của Trấn Túy Phủ kia tiến thẳng vào phủ, ngồi xuống sau hương án, chỉ nói vỏn vẹn hai câu. Một câu là không cho phép quỳ, câu thứ hai là rút ra một thẻ lệnh từ trong ống đựng thẻ trên án, không thèm nhìn mà trực tiếp ném xuống sảnh.
Tát cả chỉ là hư ảnh mơ hỏ, ảo ảnh, dù cho hư ảnh này có thể áp ché hàng vạn binh mã, khiến tất cả không dám ngẳng đầu.
Nhưng đó cũng chỉ là ảo ảnh, thế nhưng thẻ lệnh ném xuống sảnh đường lại khiến người ta nghe rõ ràng tiếng rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, trong só bốn vị Đại Đường Quan đứng phía sau trận địa, Trương A Cô đang vô cùng kích động và kính sợ nhìn hư ảnh Trấn Túy Phủ.
So với sự chấn động của những người khác lúc này, bởi vì nàng đã từng chứng kiến một lằn nên sự kích động trong lòng đã lán át sự chán động. Làn Trấn Túy Phủ xuất thế trước, Ngũ Sát Thần đã hành hạ nàng ta báy lâu nay đã phải nhận báo ứng, tượng thần bị chém đứt.
Nhưng Trương A Cô chưa bao giờ cảm thấy đó là một vinh dự.
Trấn Túy Phủ biến mất hai mươi năm, chỉ vì nàng mà mở cửa, theo nàng thấy đó không phải là chuyện tót.
Nàng chỉ mong, Trấn Túy Phủ có thể mở cửa, không chỉ vì nàng mà là vì bách tính, vì những người oan ức trên thế gian này.
Chính vì trong lòng có mong mỏi này, trước kia chỉ là thường dân, quen với cuộc sống giản dị, nên khi nhận được thẻ bài rơi ra từ Trấn Túy Phủ, nàng đã lập tức cung phụng nó trên hương án nhà mình.
Nàng không phải không nhận ra sát khí trên thẻ bài này cực kỳ nặng nề, đến nỗi gà nhà nàng nuôi cũng vì thế mà không chịu đẻ trứng, nhưng nàng biết Trần Túy Phủ mở cửa thì cần có người làm việc, nguyện ý gánh vác việc này. Lúc này cũng vậy, nhìn thấy Trấn Túy Phủ thật sự mở cửa trước mặt mọi người, nhìn thấy vị chưởng quỹ... vị quý nhân kia thật sự bước vào Trấn Túy Phủ, ngồi xuống sau án thư, ngoài sự chấn động, nàng còn có thêm niềm vui sướng khi mong ước thành hiện thực.